Chương .:
Đầu tuần mới lại bắt đầu, chính thức bắt đầu dự án thiết kế cho bộ sưu tập mới.
Kết quả thiết kế lần này đóng vai trò vô cùng quan trọng đối với sự thăng tiến của Lâm Man Man cho nên cô đặc biệt nghiêm túc, không có thời gian làm khó dễ Nam Hạ, chỉ tùy tiện để cho Nam Hạ hỗ trợ sửa một ít chi tiết nhỏ trên các bản thảo. Rút kinh nghiệm từ lần trước, số lượng công việc không làm khó được Nam Hạ cho nên cũng không dám yêu cầu quá nhiều.
Nam Hạ đã sớm hoàn thành xong các tác phẩm của mình, tổng cộng có mười hai bộ trang phục, còn đang suy nghĩ tìm thời điểm thích hợp để nhờ Lâm Sâm xem qua.
Một email đột nhiên gởi tới, có nội dung khiến người ta rất vui vẻ.
Nhằm phát triển tối đa nguồn cảm hứng và năng lực của nhân viên, lần thiết kế xuân hạ này, bất cứ nhân viên nào không kể cấp bậc đều có thể tham gia thiết kế. Các bản thảo tham dự sẽ được niêm yết nặc danh và toàn bộ nhân viên của công ty sẽ tiến hành bình chọn trên hệ thống nội bộ của công ty, tác phẩm nào có nhiều bình chọn sẽ được chọn.
Tô Điềm đọc email xong liền vui vẻ nói với Nam Hạ: "Hạ Hạ, tới lúc thể hiện tài năng rồi.", cô hạ giọng, "Để xem lúc này ai dám ngăn cản cậu."
Câu sau không ai nghe được nhưng mấy chữ "thể hiện tài năng" kia đã khiến không ít người nhìn sao. Dù sao Nam Hạ cũng có liên quan đến William Zhong, lại còn là sinh viên của Saint Martin, nói không chừng năng lực cũng rất khá.
Nam Hạ không chú ý tới ánh mắt của mọi người, chỉ nhìn màn hình máy tính khẽ mỉm cười.
Không cần nghĩ cũng biết, Cố Thâm là cố ý vì cô mà đưa ra phương án này.
Từ trước đến nay người đàn ông này luôn như vậy, cứ thế lẳng lặng dùng những biện pháp tốt nhất mà che chở cưng chiều cô, một chút cũng không muốn để cô bị làm khó.
Nam Hạ gật đầu với Tô Điềm: "Cậu cũng phải cố gắng lên, đây sẽ là những bản thiết kế đầu tiên khi cậu chính thức trở thành nhà thiết kế đấy."
Tô Điềm trịnh trọng gật đầu.
Nam Hạ bình thường có thói quen ghi lại cảm hứng cùng các tư liệu thiết kế.
Từ khi cô trở thành nhân viên của Khuynh Thành liền nghiên cứu phong cách thiết kế của My Lady và các đối thủ trong cùng phân khúc, rút ra được không ít ý tưởng hữu ích.
Dù sao cũng có nhiều thời gian, cô dự định sẽ vẽ thêm hai, ba bản thiết kế nữa rồi mới chọn những bức ưng ý để đăng ký dự thi.
Nửa giờ sau, Lâm Man Man lại giao việc cho Nam Hạ.
Chủ đề lần này là các loại trang phục màu xanh lục phối cùng đường viền hoa, ít nhất mỗi mẫu phải có mười bản.
Lâm Man Man hỏi lại: "Cái này là việc của trợ lý nên làm, có vấn đề gì không?"
Nam Hạ cúi đầu.
Người này chính là thừa giấy vẽ voi, không muốn cô có thời gian thiết kế có đúng không?
Nam Hạ cũng lười tranh cãi, trực tiếp đồng ý.
Bộ phận thiết kế lại bắt đầu có người tăng ca, nhìn sơ qua cũng có khoảng chừng một phần ba nhân lực đang ở lại. Thời hạn nộp bản thiết kế càng gần thì số lượng nhân viên tăng ca sẽ lại càng nhiều.
Nam Hạ không có ý định tăng ca, nhắn tin báo cho Cố Thâm xong liền thu dọn đồ đạc ra về.
Cô ăn cơm ở một cửa hàng gần tiểu khu, lúc về nhà thì lại gặp được vị bảo vệ lần trước.
Nam Hạ đột nhiên cảm thấy có điểm kỳ quái.
Thời gian này cô gặp vị bảo vệ này cũng hơi nhiều rồi.
Sáng sớm rời nhà đi làm cũng gặp, buổi tối trở về cũng gặp, đôi khi cô đi vứt rác hay xuống lầu mua gì đó lặt vặt cũng sẽ gặp phải.
Nhưng người này cũng rất lịch sự chừng mực, chắc là trùng hợp thôi.
Nam Hạ gật đầu chào hỏi, trong lòng vẫn cảm thấy có chỗ không đúng.
Cảm giác này của cô vẫn duy trì đến tận tối thứ tư.
Hôm nay Lâm Man Man yêu cầu cô tăng ca, giúp đỡ chỉnh sửa và hoàn thiện mấy bản vẽ, nói đang cần dùng gấp.
Nam Hạ không còn cách nào, đành ở lại hoàn thành công việc. Chịu đựng ba bốn lần chỉnh sửa tới tới lui lui của Lâm Man Man đến hơn giờ Nam Hạ mới về đến tiểu khu.
Cô vừa đi vào liền có linh cảm có người đang theo sau mình.
Từng bước từng bước vào theo nhịp chân cô, không nhanh không chậm.
Đèn đường trong tiểu khu phân bố thưa thớt, sáng tối đan xen.
Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, thi thoảng lại truyền đến tiếng mèo kêu lúc xa lúc gần.
Gió đêm xào xạc.
Đáy lòng Nam Hạ sợ hãi vô cùng, cô hít một hơi sâu bước nhanh chân về phía trước, đồng thời cũng bấm điện thoại cho Cố Thâm.
Cố Thâm vừa lúc lái xe đến gần phụ cận tiểu khu của Nam Hạ.
Hôm nay anh không đến công ty, mấy hôm nay đang bận rộn đàm phán một thương vụ lớn, đã mấy ngày nay không gặp mặt Nam Hạ, trong lòng liền muốn đi qua nhìn cô một chút.
Cố Thâm nhận điện thoại: "Em về nhà chưa?"
Thanh âm Nam Hạ lúc này hạ xuống như nức nở: "Đồ của em bị rơi rồi, anh đi xa chưa? Quay lại đây giúp em tìm một chút."
Cố Thâm ý thức được tình huống không đúng.
Anh hỏi: "Em đang ở đâu?"
Nam Hạ: "Em mới vừa vào tiểu khu. Đồ rơi rồi, em đợi anh quay lại cùng em tìm."
Cố Thâm: "Em bật điện thoại đi, đừng cúp."
Nam Hạ hít sâu một hơi, nhận thấy người phía sau mình đột ngột tăng tốc.
Cô cũng vô thức bước nhanh hơn nữa.
Phía sau truyền tới một tiếng gọi: "Nam Hạ, là tôi, bảo vệ của tiểu khu?"
Người này biết tên cô?
Nam Hạ càng sợ hơn, quyết định bỏ chạy.
Người kia lập tức đuổi theo.
Tốc độ của nam nhân vốn rất nhanh, mấy giây sau liền bắt kịp cô.
Người kia bắt lấy cánh tay cô, mỉm cười trấn an: "Cô đừng chạy, là tôi muốn hỏi chuyện một chút."
Vừa ra sức chạy vừa bị dọa sợ, Nam Hạ lại hít một hơi sâu ra sức ổn định tâm tình, siết chặt điện thoại trong tay: "Là anh sao, dọa tôi sợ muốn chết."
Bảo vệ nói: "Mấy ngày nay cô đều tan làm rất đúng giờ, sao hôm nay lại về muộn như vậy?"
Biểu tình Nam Hạ cứng nhắc: "À...."
Ngón tay cầm điện thoại của cô không ngừng run rẩy.
Người kia lại mỉm cười: "Được rồi, đừng sợ, để tôi đưa cô lên lầu."
Nam Hạ: "Không cần."
Bảo vệ: "Sợ cái gì? Tôi cũng không phải là người xấu."
Người kia vẫn chăm chú nhìn cô, đột nhiên vươn tay muốn cầm điện thoại của cô: "Chúng ta thêm WeChat đi! Tìm hiểu một chút."
Lực đạo của hắn ta rất lớn, cánh tay Nam Hạ bị nắm có chút đau.
Cô mỉm cười: "Được."
Thừa lúc đối phương buông lỏng, Nam Hạ dùng sức bỏ chạy.
Bảo vệ thấy vậy liền gấp gáp, nổi nóng đuổi theo: "Cô đừng chạy..."
Nam Hạ vội vàng bỏ chạy nên không chú ý dưới chân, vấp phải một hòn đá, cả người lảo đảo, trực tiếp ngã xuống, túi xách cùng điện thoại theo quán tính bay ra xa.
Chỗ này cũng còn mấy bước nữa mới đến đại sảnh, Cố Thâm nhận điện thoại cũng sẽ không kịp chạy đến, chỉ có thể hô to kêu cứu mà thôi.
Bảo vệ chạy đến trước mặt cô: "Không phải chúng ta có quen biết sao, cô sợ cái gì?"
Hắn ta vươn tay ý muốn đỡ cô nhưng bàn tay lại định sượt qua vòm ngực cô.
Nam Hạ lập tức rụt người lùi lại, nhịn không được hô to: "Anh đừng tới đây... CỨU..."
Khuôn mặt âm trầm của người kia lại cười vô cùng lưu manh: "Đừng sợ, tôi muốn đỡ cô thôi mà."
Trong tiểu khu có quy định, hắn không dám làm ra động tác gì quá lớn nhưng chỗ này cũng khuất với camera giám sát, động tác khéo léo một chút nhất định sẽ nếm được ngon ngọt. Mỹ nhân thế này...
Bàn tay và đầu gối Nam Hạ đang vô cùng đau đớn, dùng sức kéo lê cả người lùi ra xa một chút.
Tên kia lại một lần nữa vươn tay tới.
Nam Hạ cắn răng, nắm lấy viên đá sau lưng, ra sức ném vào người kia.
Tên bảo vệ lập tức biến sắc, trực tiếp đi tới nắm lấy cổ áo cô kéo lên: "Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt? Mỗi lần đều theo một thằng đàn ông khác nhau, còn muốn giả vờ đoan trang cái gì?"
Hắn ta như xách một con thỏ nhỏ kéo về phía trước.
Nam Hạ lại cao giọng hô cứu mạng, trên lầu có vài người nghe được động tĩnh đã mở cửa sổ ra.
Ánh đèn xa xa đột nhiên lóe sáng thật mạnh.
Một chiếc xe bỗng dưng dừng lại.
Đèn xe tắt đi, lập tức thấy được một thân ảnh cao lớn gấp gáp đi tới.
Không nhìn rõ được nhưng Nam Hạ lại có dự cảm đó là Cố Thâm.
Anh mang theo tức giận ngùn ngụt, trực tiếp hất văng tên bảo vệ kia sang một một bên, cho vài đấm, trực tiếp hạ xuống không ít lực đạo.
Nam Hạ thoát ra lập tức nhặt điện thoại báo cảnh sát.
Đợi cô cúp điện thoại thì tên bảo vệ kia đã bị đánh như bao cát, không còn sức để chống trả.
Nam Hạ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, khẽ nức nở gọi một tiếng: "Cố Thâm."
Cố Thâm lại dùng sức đạp thêm mấy phát, sau đó đi tới chắn tầm mắt cô, đem cô ôm siết vào lòng: "Có bị dọa sợ không?"
Edit xong từ sáng mà quên bấm publish mấy ba mấy má ưi xin lũi :