Lôi Cánh mang theo hai loại cháo thật cẩn thận dùng chìa khóa mở khóa cửa nhà ra.
Anh thật là hối hận không kịp, bây giờ giống như là mang đầu đi đập vào vách tường.
Con người quả thật không nên nói dối, bởi vì tựa như giấy không thể gói được lửa, sớm hay muộn đều sẽ bị lửa đốt cháy.
Anh khi đó rốt cuộc vì sao lại nói dối cô là đang ở trong công ty chứ? Ăn ngay nói thật nói rằng anh đang ở bên ngoài không phải tốt lắm sao? Hiện tại chính là đại họa đổ xuống đầu rồi.
Suy nghĩ một chút, cô khi đó trong điện thoại đột nhiên hỏi anh đang ở đâu chính xác là có kỳ quái, càng miễn bàn cô còn hỏi đi hỏi lại nhiều lần chính là muốn cho anh một cơ hội, muốn nghe anh nói ra đáp án thật.
Kết quả đâu? Anh lúc ấy lại trả lời như thế nào ?
Ở công ty.
Đúng vậy, bằng không sẽ ở đâu được?
Trời ạ, anh thật sự, thật sự gặp rắc rối to rồi.
Cô nhất định là thấy anh rời khỏi công ty, bởi vì thời điểm cô tới công ty cùng thời điểm anh rời đi không kém mấy, nói cách khác, cô nhất định cũng thấy anh cùng Lâm Ánh Nhu đi cùng với nhau, sau đó còn nói dối lừa cô.
Anh thật là…… Thật là –
Lôi Cánh thiếu chút nữa cảm thấy kinh tâm.
Anh rốt cuộc là vì sao lại như vậy không hay ho nha? Rõ ràng không có làm việc gì thực xin lỗi cô, kết quả lại bởi vì nghĩ nhiều mà làm cho phát sinh hậu quả như hiện tại, anh thật là sắp điên rồi.
Tiền cũng chết mà lui cũng chết, anh hiện tại chỉ có thể mau chóng đối mặt, mau chóng giải quyết, sau đó lại cố gắng hết sức một lần nữa lấy lại tín nhiệm của cô, làm cô tin tưởng anh sẽ không lừa gạt cô –
Hảo nan a, nhưng cho dù khó cũng phải làm, nhất định phải làm được, bởi vì anh không muốn mất cô, không thể mất cô.
Hít sâu một hơi, anh rốt cục đẩy cửa ra, đi vào trong phòng.
Đèn trong phòng khách sáng nhưng lại không có bóng người.
Lôi Cánh đưa tay đặt hai suất chao lên bàn, sau đó xoay người đi đến phòng ngủ, vừa đi vừa thử kêu một tiếng:“Anh đã trở về.”
Trong phòng không có truyền đến tiếng đáp lại, anh nhịn không được đoán rằng, cô đang ở trong phòng tắm cho nên không có nghe thấy thanh âm của anh? Hoặc là cô đã ngủ rồi?
Anh nhìn xuống đồng hồ đeo tay, mới mười giờ mà thôi, cô hẳn là không đi ngủ sớm như vậy mới đúng, anh không tự giác lại hít sâu một hơi, lúc này mới đẩy cửa đi vào phòng ngủ.
Trong phòng đèn cũng bật sáng, nhưng vẫn như cũ không thấy bóng người.
Anh quay đầu nhìn về phía phòng tắm, chỉ thấy phòng tắm cửa khép lại, bên trong đèn cũng bật sáng, nhưng không có thanh âm gì từ bên trong phòng truyền ra.
“Sao vậy?” Anh tiến lên rồi kêu ra tiếng, sau đó đẩy cửa phòng tắm, chỉ thấy cô đang ngồi ở bồn cầu trên mặt sàn, vùi mặt chôn vào hai tay cùng hai chân cuộn tròn lại.
Anh cảm thấy một trận kinh hãi, lập tức vọt tới bên người cô ngồi xổm xuống, nhẹ vỗ về lưng cô, sốt ruột ôn nhu kêu:“Làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì? Sao em lại ngồi ở chỗ này?”
Cô vẫn không nhúc nhích tĩnh trong chốc lát, lúc sau mới không nhanh không chậm ngẩng đầu đem mặt chuyển hướng về phía anh, sắc mặt cô tái nhợt như tờ giấy, sợ tới mức mặt anh cũng trắng đi.
“Làm sao vậy? Em có chỗ nào không thoải mái? Nói cho anh biết.” Anh nóng vội như hỏi.
“Anh đã trở lại.” Cô lại chỉ nói một câu như vậy.
“Em chỗ nào không thoải mái?” Anh lại hỏi:“Khi nào thì bắt đầu không thoải mái ? Vì sao không gọi điện thoại cho anh? Em ngồi ở chỗ này đã bao lâu?”
Cô nhẹ lay động một chút, không có trả lời.
“Lắc đầu là cái ý tứ gì?” Anh gấp đến độ muốn phát hỏa,“Đi mua thuốc được không? Chắc phải đi bệnh viện cấp cứu mới được.”
“Em không sao.” Trử Nhĩ Nhĩ suy yếu nói.
“Mặt em trắng bệch như tượng làm sao có thể không có việc gì? Nào, đứng lên, nếu không đi được anh sẽ bế em, em nhất định phải đi bệnh viện mới được.” Anh vẻ mặt nghiêm túc nói.
Cô lại lắc đầu.
“Sao vậy!” Anh có chút tức giận trầm giọng kêu lên.
“Em chỉ là đang mang thai mà thôi.” Cô nói.
Anh nhất thời trợn mắt há hốc mồm, tiếp theo lập tức lộ ra kinh hỉ biểu tình, kích động cầm hai vai cô hỏi:“Em nói cái gì? Mang thai ? Thật vậy chăng? Em thật sự mang thai đây là thật sao ? Là thật sao?”
Trử Nhĩ Nhĩ chưa từng nghĩ tới anh sẽ lộ ra kích động như vậy cao hứng bộ dáng như vậy, anh cũng thích, hoan nghênh đứa nhỏ này đến, một chút cũng không cảm thấy khó xử sao? Nếu anh là thiệt tình, vậy vì sao còn muốn bắt cá hai tay phản bội cô đâu? Anh thực nghĩ bản thân mình có thể lừa dối cả đời sao?
Cô nhìn không chuyển mắt dừng ở mặt anh, làm cho Lôi Cánh vẻ mặt đang hưng phấn chậm rãi biến mất, tâm sự lo lằng từ lúc vừa vào cửa bất đắc dĩ lại buộc chặt tâm tình.
“Nghe nói hôm nay buổi chiều em tới đi công ty.” Anh chủ động mở miệng nhắc tới.
Cô chính là nhìn anh, trầm mặc không nói.
“Nào, về phòng trước nói sau, đừng ngồi ở mặt sàn, vừa lạnh lại vừa cứng.” Anh thân thủ đem cô từ mặt sàn nâng dậy, cũng may cô cũng không có cự tuyệt đẩy tay anh ra, làm cho anh thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trở lại trong phòng, anh muốn đỡ cô lên giường, cô lại lắc đầu ngồi vào hai ghế sofa trong phòng, khiến cho anh đành phải ngồi vào một trong những cái khác, xoay người nhìn khuôn mặt không chút thay đổi nhưng lại yếu ớt của cô.
“Thực xin lỗi, anh hôm nay trong điện thoại là lừa gạt em, lúc ấy bọn anh cũng không có ở công ty.” Anh quyết định trước mở miệng nhận sai.
“Em chỉ muốn biết vì sao?” Vì sao nói dối? Vì sao gạt cô?
“Bởi vì anh không muốn em hiểu lầm.” Ánh mắt anh không chuyển nhìn thẳng cô.
“Hiểu lầm cái gì?” Cô cũng bình tĩnh nhìn lại anh.
“Anh lúc ấy cùng Lâm Ánh Nhu cùng một chỗ.”
Trử Nhĩ Nhĩ khống chế không được phiết môi, lộ ra một biểu tình vừa tự giễu vừa buồn lạnh mỉm cười.“Em biết, là em nhìn thấy.” Cô nói.
Cô quả nhiên thấy ! Lôi Cánh ở trong lòng thở dài.“Em khi đó hẳn là muốn nói với anh.” Anh nói.
“Sau đó nghe anh giải thích hai người các ngươi vì sao lại ở cùng nhau, lại muốn đi nơi nào sao? Em cảm thấy nếu lấy cớ công việc là thuận lợi nhất.” Cô nhịn không được trào phúng nói.
“Không cần như vậy.” Anh cầu đạo.“Quan hệ giữa anh và cô ấy thật sự không phải như em nghĩ.”
“Đó là quan hệ gì? Nhớ rõ lần trước chia tay thời điểm, em cũng hỏi qua anh vấn đề này, lúc ấy anh cũng không có trả lời em, hiện tại anh muốn trả lời sao?”
Anh nhíu mày nhanh túc nhìn cô, miệng như trước gắt gao mân lại.
“Quên đi, anh không cần lại khó xử, dù sao em cũng không phải thật muốn biết.” Ngừng một chút, cô lại nói:“Hôm nay buổi tối em ngủ phòng khách, có thể phiền toái anh giúp em đem chăn gối trong ngăn tủ lấy xuống được không? Nó rất cao, em không lấy được.”
“Không cần như vậy.” Anh lại khẩn cầu.
“Em hiện tại đang có bầu, kiêng kị cảm xúc dao động quá lớn, cùng anh đồng sàng dị mộng sẽ làm em thấy không tốt, em không muốn như vậy.” Lúc sau, cô hỏi anh:“Hoặc là, anh muốn em lại chuyển ra ngoài?”
“Không được! Anh không cho phép!”
“Vậy để cho em ngủ ngoài phòng khách.”
Lôi Cánh lắc đầu lại lắc đầu, anh không muốn cùng cô ngủ riêng, bởi vì kiểu này chắc chắn sẽ làm cho khoảng cách của hai người càng kéo càng xa, hồng câu càng lúc càng đại.
Trọng yếu nhất là, cô hiện tại là đang mang bầu, nếu nửa đêm thân thể không khoẻ, anh không thể ở bên cạnh chiếu cố cho cô?
Không được, anh tuyệt không đồng ý phân phòng ngủ.
Nhưng nếu không phân phòng ngủ, cô ngay cả “Chuyển đi ra ngoài” ba chữ này đều đã nói ra, anh có thể không để ý tới lời uy hiếp này sao?
Nếu là trước đây, vì cùng nhau công tác, anh có thể hai mươi tư giờ giữ cô bên cạnh không cho cô cơ hội trốn tránh, nhưng là hiện tại bọn họ lại ở hai công ty khác nhau, nếu cô lợi dụng thời gian đi làm xin phép trở về đóng gói hành lý trộm chuyển ra ngoài, hoặc là sau khi làm sẽ không trở về, vì trốn anh mà mất tích, kia làm sao bây giờ?
Anh không thể hai mươi tư giờ đều đi theo cô, hoặc là bỏ tiền ra thuê người theo dõi nhất cử nhất động của cô? Cho dù có dùng phương pháp này, cũng không phải kế sách lâu dài.
Nên làm như thế nào mới có thể vẹn cả đôi đường, để cho cô an tâm nuôi dưỡng đứa bé của bọn họ, vĩnh viễn sẽ ở bên người anh vĩnh viễn không ly khai anh?
Xem ra trừ bỏ kết hôn ra, tựa hồ cũng chỉ còn lại một biện pháp mà thôi.
Anh thật sâu thở ra một hơi, rốt cục mở miệng nói:“Lâm Ánh Nhu là em gái anh.”
Trử Nhĩ Nhĩ không thể tin trừng mắt nhìn anh, như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ nghe thấy đáp án như vậy.
Cô biết cha mẹ anh năm đó là phụng nữ nhân chi mệnh kết hôn, sau khi sinh hạ anh vài năm sau ly hôn, sau đó lại đều tự gả cho người khác có gia đình riêng, cho nên, anh là có rất nhiều huynh đệ tỷ muội, tuyệt không thân cận, không quen tất, thậm chí không biết huynh đệ tỷ muội.
Bởi vì anh là do ông bà ngoại nuôi dưỡng, mà không phải là do hai bên cha mẹ nào nuôi cả.
Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là cha mẹ anh họ Lôi, mẹ anh tái giá trượng phu họ Phương, vậy anh làm sao lại chui ra một người họ Lâm muội muội đâu?
“Em gái sao?” Cô trào phúng hỏi, cảm giác có chút tức giận. Anh muốn gạt cô, cũng nên có một cái tình huống có thể làm cho người ta tin được chứ?
“Anh và cô ấy là đồng mẫu dị phụ.” (cùng mẹ khác cha)
“Em nhớ rõ mẹ anh tái hôn đối tượng họ Phương, là em nhớ lầm, hay là anh nói sai rồi?” Trử Nhĩ Nhĩ bán tín bán nghi nhìn anh.
Trên mặt anh biểu tình có tia quái dị, như là trào phúng lại giống hèn mọn cùng xấu hổ. “Mẹ anh trượng phu hiện tại thật là phương thúc thúc, nhưng trước kia là Trần thúc thúc, còn có một cái lâm thúc thúc.” Anh lạnh nhạt nói.
Trử Nhĩ Nhĩ ngây ngốc nhìn anh, việc này cô chính là lần đầu tiên nghe nói tới, hơn nữa theo như cách anh nói –“Ý của anh là, mẹ anh kết hôn bốn lần?”
“Đúng.”
Trử Nhĩ Nhĩ nói không ra lời.
Bốn lần?
Oa a, thiệt hay giả? Thật là lợi hại.
“Thuận tiện nói cho em, ba anh cũng không kém cạnh, cũng giống như vậy, kết hôn bốn lần.” Anh phiết môi nói.
Trử Nhĩ Nhĩ nghẹn họng nhìn trân trối, kinh ngạc đến há hốc mồm, cha mẹ anh có phải rất khoa trương không nha? Chẳng lẽ hai người thi đấu kết hôn xem ai nhiều hơn hay sao? Thật sự là rất xa hoa.
“Lâm Ánh Nhu là con của mẹ anh cùng người chồng thứ ba sinh ra, bởi vì đối phương vẫn không làm việc đàng hoàng, cho nên mẹ anh liền đem cô ấy đưa đến nhà bà ngoại, xin bà ngoại hỗ trợ chiếu cố. Cô bé ở lại hai năm rồi lại rời đi, bà ngoại thủy chung nhớ thương nó. Sau lại bởi vì anh vì công việc mà chuyển ra ngoài ở một mình, không biết ông ngoại bà ngoại khi nào nối lại được liên lạc với cô ấy, sau đó mấy tháng trước bọn họ nói cho anh biết chuyện của cô ấy, muốn anh hỗ trợ chiếu cố, bảo hộ cô bé, anh không có biện pháp cự tuyệt, chỉ có thể tiếp nhận mà thôi.” Anh nói đơn giản sáng tỏ hết thảy ngọn nguồn.
“Phải bảo hộ nghĩa là sao, đã có chuyện gì xảy ra?” Trử Nhĩ Nhĩ nghe ra trong đó dị thường.
“Cô ấy trong một thời gian dài bị người ta uy hiếp.”
“Ai uy hiếp?”
Lôi Cánh hai mắt nháy mắt trở nên lạnh lùng, cắn răng nói:“Bố và anh trai cùng cha khác mẹ của con bé.”
Trử Nhĩ Nhĩ khiếp sợ đứng tại chỗ, đột nhiên rốt cuộc nói không ra lời.
Nguyên lai Lâm Ánh Nhu cũng không phải tự nguyện gầy yếu như vậy, mà là bởi vì trường kỳ mệt mỏi thân thể thiếu dinh dưỡng, mới có thể trưởng thành nên bộ dáng mỏng manh hư ảo nhường này, giống như gió thổi qua sẽ phiêu đi.
Nghe nói, cô ấy từ năm cấp hai đã bắt đầu tìm công việc kiếm tiền, nếu không sẽ đói chết, muốn lấy tiền sinh hoạt phí từ phụ thân nơi đó là không có khả năng. Ly hôn sau tái hôn mẹ tuy rằng cho cô tiền, nhưng là không bao lâu sẽ bị ba ba cùng ca ca trộm đi, cho dù có giấu đi đâu, cô ấy cũng sẽ bị buộc phải đưa cho bọn hắn dùng.
Vì rời khỏi nhà, cô ấy liền chọn trường đại học xa nhà nhất, một người chuyển ra bên ngoài ở, cứ như vậy cuộc sống cảm giác cuối cùng cũng tốt lên một ít, nhưng ai biết trước khi tốt nghiệp mấy tháng, ca ca kia đã tìm được chỗ cô ở, sau đó chứng nào tật nấy lại tìm người đòi tiền, sau, ngay cả ba ba cũng đều xông ra, đem cách kiếm tiền dễ nhất đưa tới cho cô, nghĩ muốn giúp cô giới thiệu một kẻ có tiền, muốn cô gả cho đối phương.
Cô hết nơi chạy trốn, chỉ có thể trốn ở nhà ông bà ngoại, nghĩ đến có trưởng bối hỗ trợ, phụ huynh tất sẽ có kiêng kị, không nghĩ tới vì tiền, bọn họ sớm không để ý đến luân lý đạo đức, thậm chí còn làm cho lão nhân gia tức giận sôi gan mà động thủ động cước.
Ngay khi cô quyết định rời đi, đại ca Lôi Cánh, anh trai cùng mẹ khác cha lại đột nhiên xuất hiện đem cô bảo hộ vào đôi cánh của anh, không chỉ tạo công việc cho cô, còn giúp cô thuê một gian nhà có bảo vệ quản lý hẳn hoi.
Đương nhiên, cuộc sống của cô cũng không phải từ nay về sau liền gió êm sóng lặng.
Đại phụ huynh thần thông quảng đại của cô cuối cùng vẫn tìm được cô, ngày đó nếu không phải Lôi đại ca vừa vặn lái xe đưa cô về nhà, cản trở việc ca ca bạo lực đột nhiên nhảy ra nắm tóc bắt cô đi, hậu quả thật sự khó có thể tưởng tượng.
Hiện tại cô đang học lái xe, chuẩn bị thi bằng lái, bởi vì lái xe đi làm có thể giảm bớt khả năng cô sẽ bị ca ca bất lương kia tóm được lần nữa.
Mà nay thiên hạ gặp bọn họ sở dĩ cùng nhau rời công ty, là vì lái xe đem xe công ty chạy đến dưới lầu chờ bọn họ, sau đó Lôi đại ca mới có thể cùng cô đi thử lái.
Khi kể chuyện, có một nửa là Lôi Cánh nói cho Trử Nhĩ Nhĩ, một nửa khác, còn lại là Lôi Cánh vì thủ tín cho cô, đương trường liền trực tiếp gọi điện thoại cho Lâm Ánh Nhu, để cho Lâm Ánh Nhu nói cho cô.
Hai người cách nói cơ hồ hoàn toàn nhất trí, không mưu mà hợp, làm cho cô vừa vui mừng lại cao hứng, lại có một chút ngượng ngùng, nguyên lai thật sự là cô hiểu lầm bọn họ.
“Thực xin lỗi.” Chính cái gọi là biết sai có thể sửa, thiện rất lớn yên. Cô vừa ngắt điện thoại, lập tức liền hướng Lôi Cánh giải thích:“Em không nên hiểu lầm bọn anh.”
“Anh cũng có trách nhiệm, hẳn là nên sớm một chút thành thật nói cho em biết cô ấy là em gái anh.” Lôi Cánh nói.
“Đúng vậy, việc này cũng không phải việc gì khó có thể mở miệng chuyện, trước kia khi em hỏi anh, anh vì sao không nói cho em biết Lâm Ánh Nhu là em gái anh?”
Anh nhìn cô, sau đó đột nhiên quay đầu, đứng dậy nói sang chuyện khác nói:“Thời gian không còn sớm, nên chuẩn bị ngủ, ngày mai còn phải đi làm.”
Trử Nhĩ Nhĩ hoài nghi nhìn anh, đột nhiên có loại trực giác.“Anh không cho em biết chuyện này, sẽ không phải là vì ngại em biết chuyện mẹ anh kết hôn nhiều lần như vậy chứ?”
Cô nhớ tới biểu tình trên mặt anh khi công khai chuyện này. Có điểm trào phúng, có chút hèn mọn, còn có chút không rõ nhưng quả thật tồn tại xấu hổ.
Lôi Cánh cả người cương trực, biểu tình tối tăm, không có lên tiếng trả lời.
“Vì sao? Bọn họ kết hôn vài lần là chuyện của bọn họ, anh vì sao sợ em biết?” Cô hỏi anh.
Anh lo lắng cô sẽ chán ghét cha mẹ anh sao? Vấn đề là quan hệ cha con, mẹ con của bọn họ không thân thiết, một năm không gặp được đến một lần, hẳn là không phải vấn đề này đâu.
Vậy thì là vấn đề gì?
Trử Nhĩ Nhĩ còn đang suy tư, đột nhiên một ý tưởng không ngờ đến bỗng dưng từ trong đầu cô xông ra.
“Anh không muốn kết hôn, không phải bởi vì nhìn thấy cha mẹ anh hết lần này đến lần khác kết hôn rồi lại ly hôn, cuối cùng đối với hôn nhân tràn ngập cảm giác không tin tưởng, nên mới quyết định không kết hôn chứ?”
Anh như trước không có lên tiếng trả lời.
“Lôi Cánh, anh cho rằng sau khi chúng ta kết hôn, sẽ không thể tư thủ đến lão sao?” Cô hỏi anh.
“Anh là con của bọn họ, trên người anh chảy dòng máu của bọn họ.” Anh lại trầm mặc trong chốc lát, rốt cục ách thanh mở miệng nói.
Nháy mắt, Trử Nhĩ Nhĩ bừng tỉnh đại ngộ hiểu được, anh không phải “Không muốn” Kết hôn, mà là “Không dám” Kết hôn, bởi vì anh sợ chính mình sẽ giống cha mẹ anh không thể toàn tâm toàn ý trong hôn nhân, có mới nới cũ không ngừng trọng phúc kết hôn cùng ly hôn.
“Đến đây.” Cô hướng anh ngoắc, anh vẫn đứng ở tại chỗ cũng không nhúc nhích.“Lôi Cánh, em có chút không thoải mái.”
Cô đổi phương thức.
Anh nghe vậy sau lập tức chạy vội đến bên người cô,“Làm sao không thoải mái, lại muốn ói ra sao?” Anh sốt ruột lại lo lắng hỏi.
“Em muốn nằm lên giường.” Cô nói.
Anh gật đầu, thật cẩn thận đem cô từ trên sô pha nâng dậy, đến bên giường ngồi xuống.
“Theo giúp em.” Cô giữ chặt tay anh, muốn anh cùng cô cùng nhau ngồi xuống.
Anh nhìn cô một cái, không nói gì ngồi xuống.
Cô ỷ tiến vào trong long anh, anh rất tự nhiên mà thân thủ ôm cô.
“Anh biết không?” Cô nhẹ giọng nói, “Trên người anh cũng chảy dòng máu của ông bà ngoại, hai ông bà ân ái cả đời, đến bây giờ vẫn bên nhau, giúp đỡ lẫn nhau, anh là cháu của ông bà, lại do một tay ông bà nuôi lớn, chứ không phải cha mẹ.” Cô nói với anh.
“Nếu anh không giống ông bà ngoại, lại giống bọn họ thì sao?” Anh trầm mặc một chút, chậm rãi hỏi cô.
“Không. Anh có vẻ giống ông bà ngoại.” Cô ngẩng đầu lên, kiên định nói với anh.
“Em làm sao biết được?”
“Bởi vì trên thế giới này, không ai hiểu anh bằng em, anh đối với tình cảm thật sự là toàn tâm toàn ý, một khi đã nhận định sẽ không dễ dàng thay lòng đổi dạ, lại càng không lưu tình khắp nơi. Chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, anh đối với em vẫn một mực chung thủy, đấy chính là minh chứng tốt nhất.”
“Đó là bởi vì chúng ta không có kết hôn, nếu khi kết hôn, có lẽ…”
“Khi kết hôn cũng giống nhau không có gì thay đổi.” Cô nhanh chóng nói, cắt đứt lời nói của anh. “ Anh cảm thấy chúng ta hiện tại chỉ là sống chung sao? Không phải.”
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, trong mắt lộ vẻ tín nhiệm cùng thâm tình.
“Kỳ thật cuộc sống của chúng ta hiện tại so với vợ chồng đã kết hôn giống nhau như đúc, ở cùng một mái nhà, ngủ chung một giường, mỗi ngày vì củi gạo tương cà mà làm việc, cùng nhau cố gắng, cùng nhau xây dựng gia đình. Đôi khi cãi nhau, đôi khi cáu kỉnh, ngẫu nhiên cùng nhau đi du lịch, sống phóng túng; ốm đau bệnh tật liền dựa vào đối phương, quan tâm chăm sóc lẫn nhau, mặc kệ là chuyện vui vẻ, chuyện buồn khổ hoặc là thích , hoặc là chán ghét, đều có thói quen chia sẻ với nhau. Huống hồ, chúng ta bây giờ cũng đã có con rồi, rất nhanh sẽ trở thành một gia đình trọn vẹn.
Nói trắng ra, chúng ta sớm đã sinh hoạt như vợ chồng, anh biết không? Bởi vậy có thể thấy được, anh với cha mẹ anh là hoàn toàn trái ngược, tin tưởng em, em tuyệt đối sẽ không ngay cả người mà chính mình yêu thương cũng không hiểu được.”
Lôi Cánh nhìn chằm chằm cô không dời mắt,vì mỗi câu cô nói ra mà trong lòng kịch liệt chấn động, sinh ra một tia hy vọng.
Anh thật sự là trái ngược với cha mẹ sao? Thật sự sau khi kết hôn sẽ không chán ghét hôn nhân, chán ghét vợ mình, rồi đi vào con đường ly hôn sao?
Ở bên nhau mấy năm nay, kỳ thật ý nghĩ muốn cùng cô kết hôn đã rất nhiều lần xuất hiện trong đầu anh, nhưng mỗi lần anh đều nhớ tới cha mẹ mình đều bốn lần kết hôn rồi ly hôn, rất nhanh anh đã quên đi suy nghĩ đó.
Chính xác mà nói, anh cũng không phải sợ hãi kết hôn, mà là anh hãi sợ ly hôn, sợ anh sẽ thất bại, sẽ cùng người yêu chia tay trong đau khổ, hai người sẽ trở thành những kẻ xa lạ.
Bởi vì không muốn mất cô,lại càng không muốn cùng cô trở thành những kẻ xa lạ, cho nên anh mới có thể tình nguyện duy trì hiện trạng, cự tuyệt bước vào hôn nhân – phần mộ của tình yêu.
Chỉ cần không kết hôn, sẽ không thể ly hôn.
Anh vẫn luôn nghĩ như vậy.
Nhưng là cô lại nói, bọn họ sớm đã sinh hoạt như trong hôn nhân, cô lại nói cô hiểu anh, tin tưởng vững chắc bọn họ cho dù có kết hôn hết thảy mọi chuyện sẽ không có gì thay đổi.
“Thật sự có thể chứ?” Anh khàn khàn hỏi.
“Có thể cái gì?” Cô nhìn anh.
“Kết hôn, em không sợ cuối cùng chúng ta sẽ chia tay trong đau khổ, lấy ly hôn làm kết thúc sao?” Anh nói.
“Anh chỉ cần trả lời em một vấn đề là được.” Cô nhìn anh chăm chú nói. “Anh sẽ vứt bỏ em sao?”
“Đương nhiên là không, đời này kiếp này tuyệt đối không có khả năng đó.” Anh không chút do dự trả lời,thề son sắt.
“Vậy em còn phải sợ cái gì?” cô nhìn anh, khóe miệng khẽ nhếch lên, bộ dáng thật đẹp.
Lôi Cánh cảm thấy tim đập thật nhanh, có một loại cảm xúc thật kích động lẻn vào trong cơ thể. Anh kéo cô ôm vào trong lòng, nhịn không được siết chặt hai cánh tay làm cho cô như dính chặt vào mình.
“Vậy…” Anh khàn khàn mở miệng, cảm giác cổ họng tắc nghẹn, vì thế thử lại một lần. “ Như vậy,”
Anh nuốt nước miếng. “ Em nguyện ý gả cho anh không, Trử Nhĩ Nhĩ tiểu thư?”
Lập tức, Trử Nhĩ Nhĩ cảm giác như trái tim mình phát bệnh, bởi vì trái tim của cô đột nhiên không khống chế được đập kịch liệt kinh hoàng, còn có cảm giác ù tai choáng váng, hoàn hảo là trong nháy mắt đã vượt qua những cảm giác kia.
Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra một chút, đợi anh thả lỏng vòng ôm, ngẩng dầu lên nhìn anh.
Vẻ mặt anh đầy nghiêm túc lại tràn đầy thâm tình chân thành, ôn nhu nhưng lại có điểm nôn nóng, làm cho cô nhịn không được khẽ cong khóe miệng, cười khẽ đứng lên.
“Anh đang nôn nóng cái gì? Lo lắng em sẽ cự tuyệt lời cầu hôn của anh sao?” Cô hỏi anh, sau đó rất nhanh nói tiếp. “ Đừng ngây người như vậy, em làm sao có thể cự tuyệt lời cầu hôn của anh chứ, em chính là mong còn không được , anh biết không? Mong còn không được! Em nguyện ý, em nguyện ý, em một trăm lần nguyện ý, một ngàn lần nguyện ý.”
Cô hưng phấn ôm cổ anh cười nói, nói xong còn không ngừng hôn loạn lên mặt anh, vui vẻ đến không gì tả nổi.
Lôi Cánh cũng bị sự vui sướng điên cuồng của cô cuốn hút, ôm cô, cùng cô nở nụ cười vui vẻ, tình yêu gần bảy năm trời của bọn họ, rút cuộc cũng tu thành chính quả.
Hai người bọn họ muốn kết hôn.
Nghe nói cô con gái thứ hai một mực không muốn kết hôn, cùng bạn trai kết giao sáu , bảy năm trời cuối cùng cũng muốn tiến tới hôn nhân, mẹ Trử cao hứng đến mức muốn rơi lệ.
Không nghĩ tới đứa thứ ba vừa kết hôn không bao lâu, ngay sau đó đứa thứ hai lại báo tin vui.
Bình thường vốn có tập tục là một gia đình, trong một năm không nên có hai hôn sự, để tránh hỉ xung hỉ, nhưng là chỉ có trời biết cô con gái thứ hai ôm chặt chủ nghĩa không kết hôn, nhỡ đâu đột nhiên cô đổi ý, lại không muốn kết hôn, cho nên rèn sắt thừa lúc nóng, vẫn là làm trước nói sau, dù sao bọn họ cũng không phải người mê tín.
Vì thế, sau khi đứa thứ ba San San kết hôn được hai tháng, đứa thứ hai như vậy cũng kết hôn.
Cô dâu mới ở khách sạn thiết đãi sáu mươi bàn, không có nhiều khách khứa lắm, chỉ là mời một vài người bạn tốt đến uống chén rượu mừng, cùng sống trong không khí vui mừng, đồng thời tuyên bố với mọi người bọn họ từ nay là vợ chồng, muốn nắm tay nhau đi hết cuộc đời.
Bất quá dù đã có gắng giản lược hết thảy, Trử Nhĩ Nhĩ vẫn là cảm thấy vô cùng mệt mỏi, trên đường về nhà, ngồi trên xe liền ngủ.
Xe chạy đến bãi đỗ xe rồi từ từ ngừng lại, Lôi Cánh nhìn cô ngủ thật an lành, không nỡ đánh thức cô dậy, đành phải thật cẩn thận hạ ghế xuống một chút, để cho cô ngủ thật thoải mái, sau đó liền ngồi ở trong xe, chờ cô nhiều giờ, chờ cô chủ động thanh tỉnh, lúc đó mới cùng xuống xe về nhà.
“Anh làm chi mà không gọi em?” Lão bà ở thang máy hờn dỗi nói với anh.
“Dù sao cũng không vội.”
“Nếu em cứ như vậy ngủ đến trời sáng mới tỉnh, chẳng lẽ anh cũng muốn ngồi đó với em hết cả đêm?”
“Ngẫu nhiên đổi chỗ ngủ cũng không sao.”
“Anh sẽ không kết hôn rồi liền biến thành gã ngốc đi?” Trử Nhĩ Nhĩ dở khóc dở cười nhìn anh.
Lôi Cánh nghe vậy, nhướng mày, sau đó hỏi lại cô: “Nếu anh thực sự là tên ngốc, như vậy gả cho tên ngốc em cũng chính là ngốc sao? Về sau vợ chồng chúng ta cùng kêu ngu ngốc ha.”
Cô nghe vậy bật cười, đồng thời vươn tay đánh anh một cái. “ Bệnh thần kinh! Phải làm ngốc anh tự mình đi làm đi, em mới không cần cùng anh thành đứa ngốc đâu!”
“Làm sao có thể? Em chưa từng nghe nói lấy chồng theo chồng, gả cẩu tùy cẩu, gả đứa ngốc biến thàn đứa ngốc sao?”
“Ha ha…..” Trử Nhĩ Nhĩ nhất thời cười to ra tiếng, cười đến gập người thiếu chút nữa không đứng thẳng lên được, gả đứa ngốc biến thành đứa ngốc? Cía này thật sự rất buồn cười nha, ha ha….
Thang máy đưa bọn họ dừng lại ở tầng mười tám, Lôi Cánh ôm lão bà đang cười đến mức không kiềm chế được ra khỏi thang máy, lấy chìa khóa mở cửa.
Mở cửa lớn ra xong, anh đột nhiên xoay người bế thốc cô lên, Trử Nhĩ Nhĩ đang cười cả kinh, tiếng cười thoáng chốc im bặt, miệng lại hét lên một tiếng kinh hãi.
“Lôi Cánh, anh làm gì?” Cô kêu lên sợ hãi gắt gao ôm cổ anh.
“Đem tân nương ôm vào động phòng a.” Anh đương nhiên trả lời. “Còn có, em hẳn là nên sửa đổi cách gọi, kêu lão công đi.” Nói xong, anh liền ôm cô đi vào trong phòng, dùng lưng đóng cửa lớn lại xong, anh thẳng tắp đem cô ôm vào phòng , lại thật cẩn thẩn đặt cô lên giường.
“Có khỏe không?” Anh chăm chú nhìn cô, ôn nhu hỏi : “ Nếu mệt mỏi vậy em ngủ trước đi, ngày mai buổi sáng dậy tắm rửa sau.”
“Anh không sợ ngủ bên cạnh một người bốc mùi sao?”
“Em thật thơm, làm sao bốc mùi? Ai nói em bốc mùi, nói cho anh biết, anh muốn tìm hắn tính sổ.” Anh đem mặt vùi vào gáy cô, hít ngửi nói, cuối cùng còn hôn trộm cô một chút.
Trử Nhĩ Nhĩ khẽ nhếch khóe miệng,có loại cảm giác thực hạnh phúc cùng yêu thương.
Một người đàn ông giống như anh, làm sao có thể hoài nghi chính mình không thích hợp với hôn nhân đâu? Anh căn bản chính là hoàn mỹ tình nhân, hoàn mỹ lão công, cùng với tương lai có thể sẽ thành hoãn mỹ ba ba được không? Chỉ có anh không hiểu chính mình.
“Em muốn đi tắm rồi ngủ tiếp, vừa rồi trên xe ngủ nhiều như vậy, đã không còn thấy mệt nhọc nữa.” Cô nói.
“Được, anh đi giúp em chuẩn bị nước ấm.” Anh muốn đứng dậy, lại bị cô vươn tay giữ chặt.
“Cùng nhau tắm?” Cô yếu ớt mời.
“Không cần hại anh.” Lôi Cánh không ngăn chặn được kêu lên.
Từ sau khi xác định cô mang thai, bọn họ không có làm tình, bởi vì bác sĩ đề nghị giai đoạn đầu mang thai tốt nhất nên đình chỉ, như vậy sẽ tốt hơn, cho nên anh đã nhịn hơn hai tháng rồi. Anh bây giờ ngay cả một chút kích thích cũng không thể chịu được, đừng nói là cùng cô uyên ương cùng tắm.
“Đã qua mười bốn tuần rồi, huống hồ hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta.” Cô ngương ngùng nói cho anh, ý tứ chính là đứa nhỏ đã vượt qua thời kỳ nguy hiêm, đã ổn định rồi, bọn họ có thể làm tình.
Anh trong nháy mắt trở nên nhiệt tình như lửa.
“Em chắc chắn không?” Anh hỏi.
“Em đã hỏi bác sĩ, chỉ cần không quá kịch liệt, quá sâu nhập là được.”
Lôi Cánh không tự chủ được lại rên rỉ một tiếng, bởi vì chỉ là “Kịch liệt” Cùng “Xâm nhập” hai chữ này, khiến cho anh không tự chủ được càng cứng rắn lên.
“Anh thấy vẫn không tốt lắm, anh nhẫn lâu lắm rồi, chỉ sợ chính mình không khống chế được làm tổn thương đến em và đứa nhỏ.” Anh áp lực trầm giọng đáp.
“Anh nhất định sẽ chế được.” Cô tin tưởng anh.
“Không cần nghi ngờ mị lực của em đối với anh, lão bà.”
“Em chỉ là tin tưởng anh, cũng không xem thường chính mình.”
“…..” Lôi Cánh do dự nhìn cô, cùng dục vọng dằng co.
“Em cũng rất muốn anh, lão công.” Trử Nhĩ Nhĩ dụ hoặc dịu dàng nói với anh.
Cái gì kêu một chiêu một chiêu mất mạng? Cái này chính là kêu một chiêu mất mạng nha!
Lôi Cánh khó có thể nhịn gầm nhẹ ra tiếng, anh có thể bỏ mặc nhu cầu của chính mình, nhưng không cách nào cự tuyệt cái lão bà muốn nha.
Anh tin tưởng đêm nay sẽ là đem tân hôn anh suốt đời khó quên.
Ông trời phù hộ anh.