Thính Vũ lâu.
Vô Quái ngồi ở phòng trong, tập trung tinh thần bắt đầu bói toán.
Lần này nàng muốn hỏi xem chuyến đi Hồ quốc này có kiếp nạn hay không.
Nhắm mắt nắm xác rùa, thư thái tĩnh khí — thiên đạo địa đạo, ngưu quỷ xà thần; thiên linh địa linh, ngàn cơ tự hiện.
Sáu hào thì quẻ ra.
Kế tiếp chính là nhìn quẻ cầu giải.
Nàng chậm rãi mở mắt về phía mặt quẻ.
Ngay tại thời khắc tầm mắt của nàng chạm đến quẻ tượng — đột nhiên, một cơn choáng váng ập đến, trước mắt Vô Quái hỗn loạn, quẻ tượng không rõ, chỉ thấy trời đất quay cuồng, tối xầm một mảnh.
……
Cắn chặt môi dưới, muốn duỗi tay đỡ trán, nhưng bàn tay lúc này lại nặng như ngàn cân, cố gắng một hồi cuối cùng cũng nâng được tay lên, nhưng lại mất hết sức lực ngồi phịch xuống bàn.
Mấy cái tiền đồng bị quét rơi xuống đất, tiếng kim loại va chạm không ngừng vọng bên tai, phóng đại — cho đến khi hai bên tai nàng chỉ còn lại tiếng vọng ong ong……
Vô cùng vô tận, nàng giống như bị kéo mạnh vào một vùng đầm lầy đặc quánh không thể hít thở, càng giãy dụa càng rơi sâu xuống, càng thêm bất lực, sự tỉnh táo bị rút đi sạch sẽ……
Cuối cùng cả người đổ rầm xuống bàn, không còn động tĩnh.
……
Khi ý thức trở lại cơ thể, Vô Quái vẫn ở trên bàn, tuy rằng tiếng vù vù trong lỗ tai đã không còn, nhưng cảm giác kia vẫn còn sót lại nguyên vẹn, mang theo sự vô lực và tuyệt vọng.
— Ta làm sao thế này?
Ngưng thần nhắm mắt, lại mở mắt ra, cố gắng vài lần, cuối cùng nàng cũng có thể đứng lên, hai tay vẫn vô lực, nhưng đã tốt hơn nhiều so với lúc trước.
Vì sao đột nhiên lại như vậy.
Ngồi nghỉ ngơi một hồi lâu, nàng mới có sức lực rót cho mình một chén trà, nước trà đã sớm lạnh, cũng không biết đến tột cùng nàng đã hôn mê bao lâu.
Trà lạnh rót vào bụng, khí lực và sự tỉnh táo cũng trở lại vài phần.
Định lại tâm thần, ổn lại hơi thở, nàng bỗng nhiên ý thức được cái gì đó.
Sư phụ từng qua — phàm là những kẻ tiết lộ thiên cơ ắt gặp phản phệ.
Phản phệ sao……
Nàng nghịch thiên sửa mệnh, phản phệ cuối cùng cũng đến rồi sao.
Đợi cảm giác dần dần hồi phục, Vô Quái nhặt tiền đồng dưới đất lên, lại thử hỏi quẻ.
Mà ngay khi nàng đưa mắt về phía quẻ tượng, cảm giác choáng váng lại đánh úp lại, quẻ không thể tiếp tục giải. Nàng cuống quít nhắm mắt, cảm giác kia mới dần dần biến mất.
“Coong –” Xác rùa bị rơi xuống đất, cả người nàng đều đang run rẩy.
Choáng váng, không thấy, hôn mê!
Hiện tại ngay cả quẻ tượng nàng cũng không xem được sao!
Nếu cứ như vậy nàng chắc chắn không thể tiếp tục tính toán, còn có thể bảo hộ hắn như thế nào!
Không Hoa môn, Không Hoa môn……
Không Hoa môn chẳng qua cũng chỉ như thế!
Vội vàng xao động chưa từng có tràn ngập trong lòng, không thể ngừng lại, kiếp nạn của Hàn Tô cũng không phải đã thật sự được cởi bỏ, lúc này nếu dừng lại có lẽ sẽ thất bại trong gang tấc.
Nàng không thể tiếp tục mất đi, tuyệt đối không thể!
Nhưng phản phệ…… Phản phệ, nàng nên giải quyết như thế nào đây? Nàng làm thế nào mới có thể tiếp tục hỏi quẻ giải quẻ?
Sư phụ không tìm thấy, nàng nên đi hỏi ai.
Làm sao bây giờ! Đến tột cùng làm sao bây giờ!
— đối với bằng hữu, Trường Thanh chưa bao giờ keo kiệt.
Đột nhiên những lời này xuất hiện ở trong đầu nàng.
Có phải có thể…… đến hỏi hắn hay không? Tả Phi Sắc?
Từ nơi sâu xa, chú định sẽ có.
Tính thiên nghịch mệnh, kết thúc nơi nào.
Vô quái hữu quái, khó hiểu không thành.
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đây là lần đầu tiên sau khi đồng ý với Hàn Tô không còn một mình ra bên ngoài, Vô Quái trái với hẹn ước.
Từ trong lòng nàng cũng không muốn người khác biết chuyện mình và Quốc sư quen biết.
Dù sao, Hàn Tô và Thái tử đang ở hai thái cực, mà trong mắt mọi người Quốc sư đều đứng ở bên phía Thái tử.
Đối với chính nàng mà nói, Tả Phi Sắc cũng là một nhân vật nguy hiểm, hắn hẳn đã đoán được mình là người sửa mệnh cho Hàn Tô. Tuy rằng Tả Phi Sắc chưa bao giờ làm ra hành động nào bất lợi cho nàng, nhưng từ khi biết Trường Thanh chính là Tả Phi Sắc, Vô Quái cố ý không gặp lại hắn, bờ sông Lạc cũng không đến nữa.
Nàng vốn muốn cứ như vậy mà hai người trở thành xa lạ, dù sao nàng cũng đứng ở bên Hàn Tô, tự nhiên sẽ đối đầu với Tả Phi Sắc.
Nhưng giờ phút này Vô Quái không nghĩ được nhiều như vậy, nàng chỉ muốn biết phản phệ có thể giải hay không.
Trong thiên hạ, có thể giúp nàng, trước mắt nàng chỉ có thể nghĩ đến Tả Phi Sắc – bản thân hắn cũng là một tồn tại nghịch thiên, cố ép tính mạng của chính mình ở lại nhân thế, hắn hẳn là biết nên ứng đối như thế nào.
Phủ quốc sư không khó tìm, ai cũng đều biết nó tọa lạc ở gần sông Lạc, phía nam thành Lạc Dương.
Sáng sớm Vô Quái mặc một thân nam trang, vụng trộm một mình chuồn ra khỏi Kỳ vương phủ.
Một đường đi về phía thành nam, trên đường đi trong đầu đầy tâm sự, hoàn toàn không rảnh để ý tới cảnh đẹp của sông Lạc, chỉ lo bước chân thật nhanh.
Người qua đường có chút kỳ quái – vị công tử này nhìn qua thật kỳ lạ, cứ cúi đầu đi đường như vậy, thế nhưng không hề đụng vào ai.
Không biết bao lâu, trước mắt xuất hiện một đoạn tường trắng ngói xanh, vừa nhìn đã biết là hộ nhà giàu.
— Tới rồi.
Vô Quái lại bước nhanh hơn, cho đến tận cửa phủ.
“Tả viên”, tấm biển nền đen chữ vàng treo ở trước cổng.
Phủ quốc sư thật ra có tên là Tả viên, chẳng qua Tả Phi Sắc là Quốc sư, mọi người đều quen gọi là phủ Quốc sư mà thôi.
Ngoài cửa ngoại trừ hai con sư tử bằng đá cũng không có trang trí gì đặc biệt, có điều hai hộ vệ đứng ngoài cửa thật ra Vô Quái đã từng gặp, chỉ là hiện tại bọn họ mặc quần áo binh sĩ, đội mũ giáp, có chút không giống với bình thường.
“Ta muốn gặp công tử nhà các ngươi.” Vô Quái trực tiếp nói lên ý đồ đến.
Hai hộ vệ tập trung nhìn liền nhận ra Vô Quái.
“Xin hãy đợi chúng tôi bẩm báo Quốc sư đại nhân.” Nhóm hộ vệ không còn xưng hô Tả Phi Sắc là công tử, mà rất chính quy xưng thành quốc sư, dù sao đây cũng là phủ Quốc sư.
“Làm phiền.” Vô Quái nhẫn nại đứng ở cửa, trong lòng lại vội vàng muốn lập tức nhìn thấy Tả Phi Sắc, nàng cần có được đáp án.
Một lát sau, thị vệ vừa rồi vào nhà thông cáo chạy chậm ra: “Cô nương, Quốc sư mời ngài vào. Xin đi bên này.”
“Đa tạ.” Vô Quái đi theo phía sau, hoàn toàn không có tâm tư nhìn cảnh sắc bố trí trong phủ Quốc sư, trong lòng chỉ hy vọng có thể mau chút nhìn thấy người nọ.
Hai người đi đến đằng trước một gian phòng.
Thị vệ duỗi tay gõ cửa: “Đại nhân, Vô Quái cô nương đến rồi.”
“Vào đi.”
Thị vệ đưa tay mời, Vô Quái gật đầu cảm ơn, rồi sau đó ba bước làm hai đẩy cửa đi vào.
“Nóng vội muốn gặp mặt như vậy, thật sự là khiến Trường Thanh vừa mừng lại vừa lo.” Một giọng nói từ phòng trong truyền ra.
Vô Quái chần chờ một chút, bài trí của gian phòng này cũng không như là thư phòng hay phòng khách gì đó, mà càng giống như là…… phòng ngủ.
Cho dù giờ phút này nóng vội, nàng vẫn dừng bước chân, miễn cưỡng đứng gian ngoài, không tiến vào nữa.
Đứng ở chỗ kia, nàng quay đầu tránh hướng phòng trong, hơi cao giọng nói: “Ta có việc gấp thỉnh giáo, chẳng biết có tiện gặp mặt nói chuyện.”
“Đương nhiên có thể.” Giọng nói Tả Phi Sắc có chút lười biếng: “Vô Quái nếu như không chê, xin mời vào đi.”
“Chuyện này…… không hợp lễ cho lắm.” Vô Quái khước từ.
Một lát sau, phòng trong truyền đến tiếng động: “Ta quên mất điểm này, đường đột rồi.”
Không biết vì sao, giọng nói Tả Phi Sắc hôm nay nghe có chút yếu ớt: “Xin chờ một chút, ta sẽ đi ra.”
“Được.” Vô Quái im lặng đứng bên ngoài chờ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lát sau, một bóng người có chút mập mạp từ buồng trong chầm chập đi ra.
Tả Phi Sắc?
Đợi đến khi thấy rõ, Vô Quái vô cùng ngạc nhiên.
Chỉ thấy trên người Tả Phi Sắc khoác một chiếc chăn bông mềm, bao kín cả người không một kẽ hở, chầm chậm bước đến giường nhỏ ngoài phòng, rồi sau đó tùy ý nằm lên, giống như đang nằm ở trên giường bình thường.
— cái này và ở phòng trong có gì khác nhau sao……
Vô Quái im lặng.
“Gần đây hơi sợ lạnh, để cô nương chê cười rồi.” Khi Tả Phi Sắc nói lời này, trên gương mặt tái nhợt có chút đỏ ửng không bình thường, rõ ràng là bệnh nặng.
“Ngươi sinh bệnh sao?” Vô Quái hỏi.
“Cũng không phải là bệnh……” Tả Phi Sắc lắc đầu: “Phản phệ mà thôi, qua một thời gian là ổn.”
Tả Phi Sắc vốn nên chết sớm lại vẫn sống trên đời vốn là việc đại nghịch, cũng giống như Hàn Tô. Cho nên hắn cũng chịu phản phệ……
“Vậy mấy ngày nữa ta lại đến.” Thấy hắn bệnh nặng như vậy, Vô Quái cũng ngượng ngùng làm phiền: “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt……”
“Trường Thanh nhớ rõ vừa rồi Vô Quái nói là việc gấp.” Cắt ngang lời của nàng, Tả Phi Sắc mở miệng nói: “Giữa bằng hữu với nhau, chút bệnh nhẹ này có là gì. Ngươi nói xem, biết đâu Trường Thanh có thể hỗ trợ.” Hơi cong khóe miệng, hắn cười có chút mỏi mệt, nhưng vẫn khuynh thành như cũ.
“Ta……” Vô Quái do dự, không biết nên mở miệng như thế nào.
“Ngồi đi.” Thấy nàng không được tự nhiên, Tả Phi Sắc khẽ nâng cằm chỉa chỉa vào ghế dựa bên cạnh: “Không cần đứng, đến phủ ta, Vô Quái chính là khách, nơi đó có trà nóng, thứ cho Trường Thanh hôm nay không thể tự mình rót trà cho Vô Quái.”
“Cảm ơn.” Vô Quái đi đến chỗ kia ngồi, không hề động đến nước trà, cảm thấy rối rắm không biết mở miệng như thế nào.
Tả Phi Sắc kéo chăn cao thêm vài phần, ở trong chăn ôm chặt túi ấm, cố gắng điều chỉnh hơi thở vững vàng: “Nói đi.”
“Ta…… hôm nay tới là muốn hỏi một chút chuyện liên quan đến phản phệ.”
“Cứ nói đừng ngại.”
Hai tay xiết chặt vạt áo, nàng nói ra nguyên do: “Khi giải quẻ ta chịu phản phệ, không thể tiếp tục, không biết…… có cách nào hóa giải?”
Ánh mắt Tả Phi Sắc hơi hơi trợn to: “Ngươi nói là…… bởi vì phản phệ mà không giải được quẻ?”
“Xem như thế…… thật là ngay cả quẻ tượng đều không thể nhìn thấy.” Nàng khẩn trương nuốt nước miếng, kể lại cảm giác của chính mình ngày đó với Tả Phi Sắc.
Bại lộ nhược điểm của mình với một người không thân quen, không thể không nói là một nguy hiểm rất lớn, nhưng…… hiện tại ngoại trừ hắn, nàng không còn ai có thể hỏi.
“Phản phệ ngăn giải quẻ, chuyện này không thường gặp. Phản phệ thông thường đều là nhược thân, yếu hồn. Giống như ngươi…… có lẽ nghỉ tạm khoảng thời gian, không xem bói là được rồi.” Tả Phi Sắc đáp: “Có điều, dạo gần đây ngươi có vẻ chịu nhiều phản phệ, quan lễ còn chưa qua bao lâu……”
Hắn tạm dừng một chút, tiếp tục nói: “Có lẽ là gánh vác quá nhiều, đã không thể chịu lực phản phệ của quẻ tượng. Nhưng mà……”
Giống như nghĩ tới cái gì, hắn ngẩng đầu nhìn Vô Quái: “Ngươi thử bói một quẻ cho ta xem, bói xem ở ngày lễ Khất Xảo Hoàng thượng có tứ hôn cho ai không.”
Tứ hôn? Vấn đề này có nối tám cây gậy cũng không liên quan đến nàng.
Tuy rằng không biết vì sao, nhưng Vô Quái vẫn gật đầu đồng ý, lấy ra xác rùa ở trước mặt Tả Phi Sắc trực tiếp bói một quẻ.
Tập trung tinh thần, gạt bỏ tạp niệm, gieo quẻ cầu giải, ngày lễ Khất Xảo.
Lật cổ tay lại, khẽ vung tay lên, tiền đồng theo tiếng vung ra.
“Roạt–”
Quẻ thành.
Nhìn nhất cử nhất động của nàng từ khi bắt đầu đên khi gieo quẻ, vẻ mặt Tả Phi Sắc dần dần ngưng trọng — nàng là……
Quẻ tượng đã ra, Vô Quái mở mắt nhìn về phía mặt bàn. Giải quẻ không có gì khác biệt với trước kia.
Phản phệ đã rút đi rồi sao?
“Lần này không có phản phệ.” Nàng không xác định lắm nói.
Tả Phi Sắc cũng không trả lời, hắn dường như đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.
“Quốc…… Trường Thanh?” Vô Quái khẽ gọi hắn.
“Ừ?” Lúc này hắn mới phục hồi tinh thần lại.
“Ta có thể giải quẻ được rồi.” Nàng nói nhưng vẫn không xác định.
Tả Phi Sắc rút đi vẻ ngưng trọng trên gương mặt, lại nở nụ cười yêu nghiệt chói mắt: “Quả nhiên là thế…… lúc trước không giải được quẻ có lẽ vì tính những chuyện nghịch thiên đại sự, phản phệ cũng theo đó mà nặng nề. Ngươi nên nghỉ ngơi nhiều hơn rồi tiếp tục, chỉ cần không bị thương căn bản, ngươi lại là người Vô Mệnh, không có chuyện lớn gì.”
“Ngươi thì sao? Phản phệ phải dừng mấy ngày?” Vô Quái bật thốt lên hỏi.
Bị nàng hỏi như vậy, Tả Phi Sắc dừng một chút, rồi sau đó lắc đầu: “Người với người không giống nhau, ta cũng không tính chuẩn.”
Vô Quái không hỏi nhiều, nàng đã có được đáp án mình muốn.
Tả Phi Sắc nói đúng, những quẻ nàng không giải được tất cả đều là chuyện có liên quan đến Hàn Tô, mà quẻ cho Hàn Tô đều là những chuyện nghịch thiên.
Tuy rằng chiếm được đáp án, nhưng Vô Quái lại càng thêm phát sầu — hiện tại nàng còn có thể vì hắn sửa mệnh, bảo hộ hắn một đời sao?
Nói cảm tạ cũng dặn dò Tả Phi Sắc phải nghỉ ngơi thật tốt, nàng vội vàng rời đi.
Nhìn bóng dáng nàng rời đi, Tả Phi Sắc cuộn mình trong chăn ánh mắt phức tạp.
— Thì ra, ngươi là người của Không Hoa môn.
Hai tay, môi, bởi vì rét lạnh hơi hơi run lên, hắn cố gắng đứng dậy đi trở về buồng trong, thời gian nói chuyện vừa rồi gần như hao hết tất cả sức lực, nghiêng mình đổ cả người xuống giường đệm, một chút sức lực động đậy cũng không có.
“Người tới.” Giọng nói của hắn rất nhẹ, gần như không thể nghe thấy.
Vừa dứt lời, vài ám vệ áo đen nháy mắt xuất hiện, bọn họ nâng bếp lò đang cháy đỏ rực đến bên giường Tả Phi Sắc.
Chốc lát cả căn phòng nóng rực lên, giữa tiết trời mùa hè, độ ấm như vậy chỉ sợ người thường đã sớm ngất đi.
Tả Phi Sắc lại thở dài một hơi: Cuối cùng cũng thoải mái hơn.
Đốm lửa ở trong lò tùy ý bắn ra, mang theo khí thế kiêu ngạo cùng với độ nóng bức người, Tả Phi Sắc lẳng lặng hấp thu nhiệt độ kia, mà cả người vẫn lạnh lẽo. Ý lạnh thấu xương tán loạn chung quanh cơ thể, tấc tấc lan khắp kỳ kinh bát mạch, phòng trong nóng bức ấy thế mà đuôi lông mày của hắn dần dần ngưng kết ra băng sương.
— Xem ra …… mọi chuyện cần tiến hành nhanh hơn rồi.
__Hết chương __