“Mua chứ! Anh thích ăn là được! Anh mua cứt em cũng ăn!”
Đừng nói là ước pháp tam chương, dù là ước pháp tám mươi chương Hạng Tây cũng không do dự mà đồng ý, dù sao sở trường của cậu là cam đoan với người ta, cam đoan xong có làm được hay không rồi tính sau.
Nhưng sau khi cậu gật đầu, Trình Bác Diễn cũng không nói ước pháp tam chương cho cậu ngay, cậu không nhịn được hỏi một câu: “Anh, ba chương nào thế?”
“Tôi còn chưa nghĩ ra.” Trình Bác Diễn nhẹ nhàng gõ ngón tay lên vô lăng.
“Vậy bây giờ đi đâu vậy? Về chỗ anh hả?” Hạng Tây đột nhiên hứng thú không rõ, trừ cái lúc cậu đột nhập đi ăn trộm không thành kia, đến giờ vẫn chưa vào nhà người bình thường bao giờ.
“Mua thức ăn trước.” Trình Bác Diễn trả lời.
“Mua thức ăn?” Hạng Tây kinh ngạc, “Bác sĩ còn mua thức ăn?”
“Mới mẻ quá nhỉ, bác sĩ không mua thức ăn thì ăn cái gì?” Trình Bác Diễn bất đắc dĩ, “Nhìn cậu cũng rất thông minh không ngờ cũng thông minh thế nhỉ?”
“Đúng rồi, lần trước gặp đụng anh trên đường, cái củ thiết côn sơn dược, là anh mới đi mua thức ăn về hả?” Hạng Tây nhớ tới củ sơn dược vào tay mình là gãy, cười cả buổi.
“Ừ, tí nữa mua một ít.” Trình Bác Diễn gật đầu.
“Đừng mua nữa, cái đó không ngon.” Hạng Tây chép miệng một tiếng.
Trình Bác Diễn không nói gì, chỉ nhìn cậu một cái, cậu nhanh chóng vỗ đùi: “Mua chứ! Anh thích ăn là được! Anh mua cứt em cũng ăn!”
“Đừng bắt tôi đuổi cậu xuống xe.” Trình Bác Diễn nói.
“………Không phải em cố ý đâu,” Hạng Tây gãi đầu, “Chỉ là biểu thị em có thể phối hợp, em ăn cái gì cũng được.”
“Câm mồm.” Trình Bác Diễn thở dài một hơi.
Hạng Tây cũng từng có lúc mua thức ăn, là lúc còn khá nhỏ.
Lúc đó trong tay không có tiền, chú Bình đưa tiền bảo cậu đi siêu thị mua thức ăn, cậu chạy thục mạng, chạy đến cái chợ cách Triệu Gia Diêu rất xa mà đi mua, rẻ hơn siêu thị không ít.
Lúc mua về đi ngang qua siêu thị lại thừa dịp người ta không chú ý thì xé băng dính với giá tiền xuống, sau đó giật mấy cái bao bọc thức ăn lại, đem về cho chú Bình, đôi khi còn mười tệ do lệch giá, cậu sẽ lén lút tích lại.
Nhưng sau này chú Bình phát hiện đánh một trận, trăm mười tệ tích được đều bị chú vơ sạch.
Sau đó cậu chậm rãi tích đồ của mình giấu ở ngõ Đồng Khuê.
“Thích ăn rau gì?” Trình Bác Diễn ở bên cạnh hỏi một câu, gián đoạn suy nghĩ của cậu.
“Rau xà lách, nhưng phải có thêm thịt,” Hạng Tây nói không cần suy nghĩ, nói xong lại nhanh chóng bổ thêm một câu, “Sao cũng được.”
“Rau xà lách đi, tôi cũng thích ăn rau xà lách.” Trình Bác Diễn lấy hai bó rau xà lách, đi hai bước, nghĩ lại lui về lấy thêm hai bó.
“Anh tuổi thỏ hả anh.” Hạng Tây nhịn không được nói.
“Tuổi hổ.” Trình Bác Diễn trả lời, lại tiện mồm hỏi một câu, “Cậu thì sao?”
“……..Chắc chắn sai tuổi rồi, thêm chút nữa là tuổi trâu rồi,” Hạng Tây sờ mấy bó xà lách trong giỏ hàng, “Em chắc là tuổi chó heo chuột gì đó chọn đại một cái.”
“Buổi trưa ăn bánh rau xà lách đi.” Trình Bác Diễn không tiếp tục chủ đề cầm tinh nữa, nhớ tới Hạng Tây không rõ mình bao nhiêu tuổi rồi.
Đi sau Trình Bác Diễn vừa đi đi lại lại vừa đi dạo chất thức ăn siêu thị, cảm giác này làm Hạng Tây rất hài lòng không rõ vì sao, có lẽ là trong lòng yên tâm.
Trình Bác Diễn mua thức ăn cũng lạ lắm, nhìn trúng cái gì thì ném vào trong giỏ hàng, qua một lúc nghĩ nghĩ lại quay lại bỏ lại lên kệ hàng, đi thêm vài vòng mới lấy lấy bỏ bỏ đầy giỏ thức ăn.
“Đi thôi.” Trình Bác Diễn lại lấy hai bình sữa đậu phộng lớn.
“Ừm.” Hạng Tây rất tích cực đẩy xe đến quầy thu ngân.
Lúc tính tiền thấy màn hình hiện giá hơn một trăm, Hạng Tây chậc một tiếng, nhỏ giọng nói: “Hơn một trăm lận, có phải độn giá không thế?”
“Cũng không bảo cậu ăn hết trong một lần, nếu cậu ngại thì lát nữa mua hai bịch mì ăn liền cho cậu ăn,” Trình Bác Diễn đưa thẻ cho thu ngân, nghẫm nghĩ nhỏ giọng nói, “Sao cậu không bỏ thẻ ngân hàng của tôi vào thùng thư luôn?”
“Em bỏ chứng minh thư của anh là đã không tệ lắm rồi chứ anh còn mong đợi gì phục vụ của một tên trộm nữa……..” Hạng Tây xoa cái mũi đi ra.
Trình Bác Diễn có nhà của anh, có xe của mình, Hạng Tây đứng trước tiểu khu sạch sẽ tinh tươm nhìn Trình Bác Diễn đậu xe, cảm khái vô cùng.
Đúng là người với người không giống nhau, dạng như mình nếu cứ lăn lộn bên cạnh chú Bình, đến tuổi Trình Bác Diễn mà chưa chết cũng không biến lăn thành thế nào, bây giờ rời đi, lại càng không xác định mười năm qua của mình có thể có tương lai như thế nào…….
Cầm thức ăn theo Trình Bác Diễn vào thang máy ra thang máy, cậu vẫn cứ cảm khái trong lòng.
“Chương thứ nhất của ước pháp,” Trình Bác Diễn móc chìa khóa ra vừa mở cửa vừa nói, “Chú ý vệ sinh, vào cửa cởi áo khoác bỏ vào tủ trước cửa, không được khạc bậy ném đồ lung tung……..”
“Trước giờ em không có khạc bậy!” Hạng Tây kháng nghị.
“Đặt thức ăn trên tủ giày trước đi.” Trình Bác Diễn mở cửa, chỉ tủ giày cạnh cửa.
“Ồ,” Hạng Tây theo Trình Bác Diễn vào nhà, bỏ bịch thức ăn lên tủ giày, nhìn lướt qua căn nhà sau lưng anh cậu ngây cả người, “Anh ơi…….Nhà anh thật……..sạch sẽ quá!”
Trình Bác Diễn cởi áo khoác tiến lên treo trong tủ quần áo bên cạnh, đưa tay ra với cậu: “Cởi áo khoác ra.”
“Ừm,” Hạng Tây nhanh chóng cởi áo khoác của mình đưa cho Trình Bác Diễn, “Sau đó thì sao?”
Vừa xoay mặt liền thấy cái bình dịch khử trùng đặt trên tủ giày, cậu không đợi Trình Bác Diễn nói liền đi tới xịt ra tay xoa xoa: “Biết rồi, rửa tay khử trùng.”
“Đây là thói quen của tôi, cậu không cần làm theo, vào nhà rửa tay là được,” Trình Bác Diễn thay giày, cầm đôi dép lê vứt cạnh chân cậu, lại xịt dịch khử trùng vừa bắt đầu xoa vừa vào nhà, “Cậu có mang đồ thay không?”
“Có chứ, hai bộ đồ anh mua cho em em luân phiên thay mà.” Hạng Tây thay giày, bỏ giày mình vào trong tủ, sau đó đúng trong phòng khách không dám nhúc nhích.
Chỗ ở của Trình Bác Diễn quá sạch sẽ, sàn nhà bàn kính với tất cả mặt phẳng đều sáng bóng phản chiếu ánh sáng, cậu cảm thấy mình mà thở lớn có thể làm ô uế mất.
“Cậu vốn không có quần áo của mình à?” Trình Bác Diễn đi ra khỏi phòng, đã thay sang một bộ đồ thể thao, “Nếu tôi không mua hai bộ đó cho cậu thì cậu ở trần à?”
“Không phải em vốn chỉ mặc mỗi bộ này thôi sao.” Hạng Tây cười cười, cậu không có nhiều đồ thật, bình thường chỉ có một hai bộ như thế, sau khi bị chú Bình vứt lại đất hoang, cũng không thể về lấy được.
Trình Bác Diễn không lên tiếng, lại vào một gian phòng khác, Hạng Tây vẫn đứng yên đấy không dám đi lung tung.
Qua hai phút, Trình Bác Diễn cầm bộ quần áo thể thao ra đưa cho cậu: “Đây là đồ thời cấp ba của tôi, lúc ấy tôi gầy, chắc cậu mặc vừa đấy, ở nhà mặc bộ này trước đi.”
“Ừm.” Hạng Tây nhận lấy bộ đồ, nói ra thì đây là bộ đồ mười năm trước rồi, nhưng chất lượng vẫn rất tốt, so với bộ đồ mình hay mặc thì rất tốt, “Bộ này vẫn còn tốt lắm này, em chỉ mặc ở nhà thôi được không? Không cần mặc ra ngoài? Lãng phí lắm.”
Trình Bác Diễn nhìn Hạng Tây cúi đầu nhìn tới nhìn lui bộ quần áo, lại nhớ tới lúc cậu cầm cuộn tiền, bỗng có cảm thấy khó chịu.
“Vào thay đi,” Anh chỉ phòng bên cạnh, “Bộ này cũ rồi, chỉ để cậu mặc trong nhà thôi.”
“Ừm.” Hạng Tây cầm bộ đồ vào trong nhà.
Nhà Trình Bác Diễn không quá lớn, hai gian, một gian là phòng ngủ, gian này chắc là thư phòng kiêm phòng tập thể thao kiêm phòng khách, bên trong cũng rất sạch sẽ. Hai cái giá sách, một cái máy chạy bộ, còn có một bộ ghế sofa, cạnh cửa sổ sát đất đặt ghế dựa trải đệm lông.
Hạng Tây thay sang bộ quần áo thể thao, cũng rất vừa cỡ, cậu cầm quần cũng treo lên cái tủ cạnh phòng khách cạnh cửa theo thói quen của Trình Bác Diễn.
Đúng là nhiều quy củ thật đó, đây mới là chương thứ nhất trong ước pháp?
Trình Bác Diễn đã cầm bịch thức ăn vào phòng bếp, phân loại từng gói một bỏ vào tủ lạnh.
Hạng Tây đứng trong phòng khách một lúc, có chút không biết nên làm cái gì, thế là cũng vào phòng bếp theo: “Cần em giúp không? Rửa rau gì đó em biết hết.”
“Không vội, tôi còn có công tác chuẩn bị cần lầm,” Trình Bác Diễn phất tay đuổi cậu, “Cậu đi xem TV một lúc đi, điều khiên TV trong ngăn kéo.”
“Ồ, công tác chuẩn bị gì thế? Khử trùng hả?” Hạng Tây hỏi.
“Chương thứ hai ước pháp là đừng hỏi nhiều, mỗi lần hỏi thế là thiếu đòn.” Trình Bác Diễn xoay đầu nhìn cậu.
“……..Tuân lệnh.” Hạng Tây quay người về phòng khách.
TV không tệ, lâu rồi cậu không xem TV, chỗ chú Bình có cái TV, xem cũng không yên, không coi cái này thì coi cái kia, nếu không phải chú Bình cầm cái ấm trà ngồi đó, cậu cũng không muốn qua xem.
Thật ra xem TV là chuyện vô cùng yên tâm, sống ở nhà xem TV cảm thấy rất an ổn.
Hạng Tây mở TV lên, ngồi lên ghế sofa, cầm điều khiển đổi hết một vòng kênh, cuối cùng dừng lại kênh thành phố, đang phát sóng tin tức bản địa.
Cậu xem TV một lúc, gần đây không có chuyện gì lớn xảy ra, không phát hiện thấy thi thể đàn ông què chân, cũng không có cô gái tuổi nào bị giết hại…….Thật ra đã xảy ra chuyện gì, tin tức cũng không bắt buộc phải biết.
Những năm này Triệu Gia Diêu lưu manh đánh nhau ẩu đả sống mái với nhau, người mất tích, kẻ không biết vì sao chết trên đường, có rất nhiều, cũng chưa từng nghe thấy tin tức nói đến, giống như nơi đó căn bản không tồn tại.
Xem một lúc, TV bắt đầu nói dưỡng sinh mùa xuân cần chú ý điều gì, Hạng Tây lười đổi kênh, liền dựa vào ghế sofa nghiêm túc xem.
Phóng viên chạy đi phỏng vấn trưởng khoa dinh dưỡng ở bệnh viện thành phố, trưởng khoa nói phải chú ý cái gì chú ý này này đó đó, Hạng Tây xem cảm thấy hơi thú vị.
“Không có gì để xem à?” Trình Bác Diễn đi ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy nội dung TV thì ngây người.
“Cái này không thú vị sao,” Hạng Tây chỉ vào TV, “Tri thức rộng lớn, không phải anh suốt ngày ăn côn thiết sơn dược sao, nghe chuyên gia dinh dưỡng nói nè, bà chị này chăm sóc tốt biết bao, nhìn tuổi tác không nhỏ nhỉ, da mịn thịt mềm, người ta hiểu dinh dưỡng đó.”
“……….Tôi nghe nhiều lắm rồi.” Trình Bác Diễn nói.
“Hả?” Hạng Tây nhìn anh một cái, “Nghe ai nói thế? Mẹ anh? Bà nội anh? Em cảm thấy còn cần phải nghe chuyên gia nói, lời của người xưa nói sai rồi, lần trước lão giả mù trong khu Đại Oa còn hỏi em nước tiểu của trẻ nhỏ để uống kìa.”
Trình Bác Diễn nhìn cậu không nói chuyện, cậu nhanh chóng rụt đầu cọ vào sofa: “Nước tiểu trẻ nhỏ tính trong chương một ước pháp hả?”
“Không tính,” Trình Bác Diễn đến phòng khách ngồi trước máy tính, mở máy tính lên, “Cậu không đổi kênh sao?”
“Không đổi đâu, sao cứ bảo em đổi kênh thế, em xem dinh dưỡng một chút thôi, không phải anh nói em gầy sao, em học một ít với chuyên gia,” Hạng Tây chẹp miệng, “Anh nghe mẹ anh không bằng nghe chuyên gia đi này.”
“Mẹ tôi chính là chuyên gia.” Trình Bác Diễn nói, mở một trang web.
“Có người chuyên như trưởng khoa này sao?” Hạng Tây vừa nghiêng đầu nhìn thấy anh mở máy tính, ngẩn người, “Không phải làm công tác chuẩn bị xong rồi thì nấu cơm sao? Sao lại chơi rồi? Hay là để em đi làm cho?”
“Tôi đang làm công tác chuẩn bị, tôi……..tra xem bánh rau xà lách làm thế nào,” Trình Bác Diễn cười cười, “Cậu biết làm không?”
“Anh không biết làm mà anh còn bảo làm à?” Hạng Tây liền vui vẻ, “Ôi, một người bác sĩ chính trực thế này lại không đáng tin cậy thế này.”
“Nếu cậu biết thì cậu làm?” Trình Bác Diễn nghĩ nghĩ, “Không phải cậu luôn ở một mình sao, năng lực sinh hoạt độc lập chắc mạnh lắm, làm một bữa đơn giản thôi nhỉ?”
“Anh à, anh nói sai rồi,” Hạng Tây có chút ngượng xoa xoa mũi, “Năng lực sống độc lập của em cũng tạm được, bình thường có ăn thì nhanh ăn một miếng, không ăn đói hai ngày cũng không sao, chuyện như nấu ăn à…….người có sinh hoạt mới có năng lực sinh hoạt được chứ.”
Trình Bác Diễn hơi há miệng, nhìn chằm chằm Hạng Tây một lúc mới hỏi một câu: “Cậu chưa từng đi học thật à? Còn rất có cách nghĩ của riêng mình.”
“Không có chuyện gì làm thì suy nghĩ linh tinh thôi,” Hạng Tây nhăn mày, “Trước kia cũng có người nói thế với em.”
“Vậy à?” Trình Bác Diễn cười cười.
“Thật đó, một người thợ chụp ảnh, ăn no rảnh mỡ đến Triệu Gia Diêu tìm cuộc đời khác, cuối cùng bị trộm sạch,” Hạng Tây nói rồi thở dài, “Chú ấy chắc chắn có ký ức vô cùng sâu sắc với cuộc sống của loại người này, máy ảnh của chú ta còn đang tiếp tục sống trong khu Đại Oa kìa.”
Trình Bác Diễn tra được mấy chục cách làm bánh rau xà lách, chọn lấy cách đơn giản nhất nhìn một chút, bình thường anh nấu cơm cũng như này, muốn ăn cái gì thì tra, hoặc là gọi điện thoại cho mẹ lấy thực đơn.
Bây giờ bánh rau xà lách phiên bản giản dị cũng khá đơn giản, bằm thịt vụn, thái hành hạt lựu, lại bỏ thêm chút ớt, thả hết vào nồi xào, thì có thể gói ăn rồi.
Nói làm là làm.
Trình Bác Diễn vào phòng bếp, đã có sẵn thịt vụn, đã cắt nhỏ hành, ớt cũng đã có, còn là dì Hai tự mình trồng, rất cay, rất thơm.
“Cậu ăn cay được không?” Trình Bác Diễn trong phòng bếp hỏi một tiếng.
“Em cái gì cũng ăn được, anh cứ dựa theo khẩu vị của anh mà làm, kể cả…….em cái gì cũng ăn được.” Hạng Tây ở ngoài đáp.
“Cứt hả?” Trình Bác Diễn có chút nổi nóng cắt ớt trên thớt.
“Cái người này!” Hạng Tây hô lên, “Em muốn nói kể cả đồ thiu em cũng ăn được, không có gì em không ăn cả.”
“………À.” Trình Bác Diễn cau mày, tiếp tục cắt đồ ăn.
Hạng Tây dừng một chút bỗng vui vẻ không thôi trong phòng khách, qua một lúc mới nói một câu: “Rửa tay đi anh.”
Trình Bác Diễn không để ý đến cậu nữa, cúi đầu cắt đồ ăn, cắt đồ ăn là chuyện rất đáng ghét, đặc biệt là thái hạt lựu, cảm giác cắt mãi không hết, cắt tay cũng không cắt hết.
Hạng Tây cũng không nói gì, rất nghiêm túc xem TV.
Trình Bác Diễn đôi lúc nhìn thoáng qua phòng khách, lớp học dinh dưỡng của mẹ anh còn rất dài, nói được cả mười phút rồi, nếu không phải Hạng Tây không nhận được đầy đủ mặt chữ thì anh thật muốn vào phòng lấy một cuốn sách mẹ anh viết để cậu đọc.
Sau khi chương trình kết thúc, Hạng Tây vào phòng bếp, xoa xoa dịch khử trùng, tiến đến cạnh Trình Bác Diễn nhìn một cái: “Ha, kỹ thuật cắt rau này.”
“Làm sao.” Trình Bác Diễn không nhìn cậu, tiếp tục vùi đầu xuống cắt.
“Giống hạ cờ nhảy vậy đó, lúc cắt nhỏ lúc cắt to,” Hạng Tây mở vòi nước hướng về tay, “Em cứ tưởng kỹ thuật cắt rau của bác sĩ rất tốt chứ, không phải anh còn làm phẫu thuật hả?”
“Chuyên ngành có kỹ thuật chuyên, lúc tôi cưa chân cậu tay nghề rất tốt, chắc thích hợp làm thợ mộc,” Trình Bác Diễn cười, đưa dao cho cậu, “Hay là cậu cắt rau còn lại đi, tôi trộn thịt.”
“Được, để em thử.” Hạng Tây nhận dao, ngắm nửa ngày cũng không hạ dao xuống, cuối cùng còn hắng giọng.
“Dự bị, hát.” Trình Bác Diễn ở bên nói.
Lúc đầu Trình Bác Diễn cứ tưởng Hạng Tây nói năng lực sinh hoạt không được là khiêm tốn, nhưng sau khi nhìn cậu cắt hai dao là biết cậu nói thật, cắt mấy cọng hành mà cũng phải dùng lực bả vai.
“Đừng cắt trúng tay đấy.” Trình Bác Diễn vừa trộn thịt vừa nhắc cậu.
“Yên tâm,” Hạng Tây sắp nằm lên thớt luôn, “Anh đừng nhìn em, nhìn em em căng thẳng.”
“Đồ điên.” Trình Bác Diễn chuyển tới bên khác trộn thịt.
Khó khăn lắm mới thái hạt lựu xong, trình tự cuối cùng chính là bỏ hết vào xào, Trình Bác Diễn cũng không để ý thứ tự trước sau, đổ dầu vào bỏ hết thức ăn vào khẽ đảo, ào ào bắt đầu lắc.
“Ôi dào……..” Hạng Tây cảm thán một câu, “Còn cần em giúp cái gì không?”
“Xem đèn nồi cơm điện chuyển xanh chưa, xanh rồi thì rút điện ra.” Trình Bác Diễn vừa lắc chảo thức ăn vừa nói.
“Xanh rồi,” Hạng Tây qua đó nhìn nhìn, rút dây điện nồi cơm ra, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó ra ngoài.” Trình Bác Diễn nói.
“Được.” Hạng Tây quay người về phòng khách.
Vốn là bánh rau xà lách rất tiện lợi, vậy mà Trình Bác Diễn phải dùng hơn nửa giờ mới làm xong, nhưng nhìn cũng không tệ, còn xanh xanh đỏ đỏ nữa.
“Thơm quá đi!” Lúc bưng ra Hạng Tây ngửi thấy mùi thơm, hô một tiếng.
“Rửa tay ăn cơm đi.” Trình Bác Diễn đem rau xà lách đã rửa sạch ra.
“Em rửa tay rồi, vừa rửa mới nãy, còn dùng dịch khử trùng nữa.” Hạng Tây ngồi xuống cạnh bàn.
“Chương một ước pháp,” Trình Bác Diễn ôm cánh tay đứng cạnh bàn nhìn cậu, “Đây là đồ ăn cần phải dùng tay.”
“Ài,” Hạng Tây bất đắc dĩ đứng lên, lầm bầm lầm bầm đi vào phòng bếp, “Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, ăn chực cũng phải chịu phiền.”
“Đúng thế, cậu biết điều đấy.” Trình Bác Diễn gật đầu.
“Anh,” Hạng Tây rửa tay xong thì chạy ra, đến cạnh người Trình Bác Diễn, nghiêm túc cúi người xuống, “Cảm ơn anh đã giúp em đến thế.”