“Chắc thế này là được rồi…”
Đang là đầu tháng 5, và cũng là ngày nghỉ cuối cùng trong Tuần Lễ Vàng.
Trước khi bước ra ngoài, Haruya Akasaki kiểm tra ngoại hình của mình qua tấm gương một lần cuối cho chắc.
Phần tóc thì đã được vuốt chau chuốt bằng sáp vuốt. Và cậu vận trên người vài món trang sức của một hãng có tiếng nhưng mà không được thịnh hành lắm ở trong nước. Quần áo thì nói chung là gọn gàng, với hai tông màu chủ đạo là đen và trắng không quá đơn điệu và cũng không quá hào nhoáng.
Cậu vẩy tay chân qua lại và co giãn các mô cơ của mình để đảm bảo rằng không có chút sự bí bách nào ở đây.
(Dáng người ổn, thần thái ổn, trang phục cũng ok…)
Với sự khoan khoái cao độ, Haruya đã xong công đoạn chuẩn bị của mình và bước ra khỏi nhà.
Và cậu cứ thế mà bước đi trong mười phút đồng hồ. Và rồi, thứ xuất hiện trước mặt Haruya là một khu phức hợp lớn.
Hôm nay cậu có một việc mà cần phải làm, nên nơi đó là điểm đến của cậu.
(...Hôm nay khá là đông đó.)
Bởi hôm nay là nghỉ lễ, chưa kể còn là ngày nghỉ cuối cùng trong Tuần Lễ Vàng, nên là khu phức hợp này có kha khá lượng khách đi lại ở đây.
Hơn nữa, bản thân Haruya cho rằng phần lớn những người trong đám đông này cũng là khách mua sắm giống như là cậu.
Phải, đó là suy đoán riêng của Haruya. Đứng giữa cái đám đông tấp nập này, cậu chỉ có thể nở một nụ cười gượng.
(...Chắc là đi vòng ra phía sau vậy.)
Cậu quay sang phía vỉa hè, theo lối mà có ít người tụ tập hơn.
Không lâu trước đó, khi mà cậu đang trên đường tới khu phức hợp, cậu đã tìm đường lối vắng hơn.
Haruya đã gọi đó là “lối vòng sau.”
Lối đi đó khá là hẹp, nên là cậu phải cẩn thận với từng bước chân của mình.
Có lẽ là do cậu vẫn chưa quen hẳn với lối đi này, và cậu cũng không thấy yên tâm lắng với sự tĩnh lặng tới mức lạ thường đó.
Cảm thấy căng thẳng cũng như là lên cơn mệt mỏi, Haruya vẫn không ngừng lê đi những bước chân nặng nề của mình. Và khi cậu tới được lối ra, Haruya bắt đầu cảm thấy bất an.
“...Em gái à, em nên thử làm người mẫu đi. Tôi thấy emem có triển vọng đó.”
“...Th-Thôi, không cần đâu… T-Tôi nói thật đó.”
Ngay trước mặt, Haruya thấy một cô gái cỡ trạc tuổi cậu đang bị một người khác nài nỉ liên hồi.
Không thể kìm được sự tò mò, cậu bắt đầu hóng chuyện một lúc.
(Săn người mẫu sao? Không, thế này thì nó kiểu cố chấp quá rồi. Lời mời chào theo kiểu mới chăng?)
Nội tâm Haruya bắt đầu dấy lên sự hồi hội khi mà cậu bắt gặp phải tình huống mà cậu chỉ có thể thấy được trong những bộ manga..
Trong cả mười sáu năm cuộc đời của cậu, đây là lần đầu tiên mà cậu chứng kiến cảnh có một cô gái nhận được lời mời gọi.
“Sao chúng ta không bàn chi tiết hơn nhỉ? Có thể em sẽ đổi ý đó. Nên là, chúng ta ra chỗ quán cà phê nào gần đây và…”
“...Tôi…không quan tâm tới mấy chuyện đó.”
“Tôi cam đoan với em là—”
Kể cả khi nhìn thoáng qua, vẫn có thể rõ ràng nhận thấy rằng cái người này đang cố chấp theo đuổi cô gái kia. Với cảnh tượng như thế này, sẽ rất là khó để nghĩ rằng cái anh kia sẽ chịu chùn bước.
Nhưng bất kể có phải là săn người mẫu hay là không, Haruya vẫn chưa thể biết rõ được ý định thực sự của anh ta là gì, thế mà bằng một cách nào đó mà cậu có thể hiểu được những cảm xúc của anh ta.
(...Cái cô đó cũng được phết.)
Quá rõ ràng là cái cô đứng trước mắt Haruya là một mỹ nhân rồi. Hẳn là cô ấy cỡ trạc tuổi với cậu, tầm 16 hay 17 tuổi gì đó.
Mang trên mình mái tóc bóng bẩy tới mức từ con hẻm tối cũng có thể nhận ra được. Mặc dù có mang chút vẻ ngây thơ của tuổi trẻ, thì vẫn không thể phủ nhận rằng cô ấy có một ngoại hình quyến rũ. Và để làm rõ nét hơn sự trưởng thành của cô ấy, những đường cong được thể hiện rất rõ qua bộ quần áo trên người, đặc biệt là với bộ ngực đầy đặn đó.
Dù là như vậy, thì Haruya vẫn không khỏi cơn bối rối.
(...Cảm giác như đã gặp cổ ở đâu đó rồi thì phải.)
Cậu quan sát cô ấy càng lâu, thì cảm giác deja vu nó ngày càng rõ thêm.
Cậu muốn tìm lời giải đáp cho nỗi bất an này, nhưng đáng buồn thay, tình cảnh hiện tại không cho phép cậu làm điều đó. Haruya lắc đầu mình một lượt để tỉnh táo lại và bắt đầu bước tới chỗ họ.
Có vẻ như cậu quyết định rằng mình sẽ cứu vớt cái tình huống oái ăm này.
(...Không thể nào mà bỏ mặc một cô gái đang gặp nguy như này được. Nếu không thì lương tâm mình sẽ thấy cắn rứt mất.)
“N-Này…”
“Hả? Chuyện gì vậy? Cậu là ai?”
Trong lúc cái anh chàng kia đang dần tiến tới, thì Haruya lên tiếng xen vào, nghe thấy vậy thì anh ta cau mày quay mặt sang phía cậu. Rồi trừng mắt nhìn bằng cặp mắt dao sắc.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Haruya cho rằng cái người đứng trước mặt mình chả khác gì đám tiểu nhân đầu đường.
(...Hừm, trông có vẻ khá đáng sợ đó.)
Trong lúc cậu nhận ra được rằng anh ta đang để ý tới mình, Haruya phần nào hiểu được lý do cô gái kia lại thấy run lẩy bẩy. Trong cuộc đối đầu trực tiếp như thế này, có thể thấy rằng anh ta không có ý định thỏa hiệp gì với cái ánh mắt đầy cau có kia. Haruya lúc này định bỏ trốn khỏi đây, nhưng cậu cố bơm to cái gan của mình và tiếp tục nhìn thẳng vào mắt cái người kia.
Đáng buồn thay, thứ mà đang dần bao trùm lên cậu lại là nỗi sợ hãi.
— Giá như cậu là một vị hiệp sĩ cao thượng.
— Giá như cậu là một người anh hùng đại diện cho chính nghĩa.
Nếu như thế thì hiển nhiên cậu sẽ không do dự gì để đối đầu với những người như thế. Tuy nhiên, Haruya chỉ là một nam sinh cấp ba bình thường. Cùng lắm thì, cậu cũng chỉ có thể giao tiếp qua ánh mắt.
Trong lúc Haruya cắn răng chịu đựng cho nỗi bất lực của mình, cậu thầm cất lời chửi rủa cho chính sự yếu đuối của chính bản thân cậu.
…
…
Và hai người cứ thế lườm nhau trong một thời gian.
Mặc dù cặp mắt của cô gái kia hướng về phía Haruya trong cơn bối rối, thì cậu ấy vẫn đứng nguyên tại chỗ, hướng thẳng mắt về phía cái anh chàng kia mà không đảo sang phía khác.
(Chết tiệt… Thế này không ổn rồi, thân thể thì ở dưới trần gian, nhưng tâm hồn thì trên mây trên gió rồi. Trong tình cảnh như thế này thì mình nên nói gì đây?)
Mặc dù trong nội tâm chứa đầy cơn hoảng loạn từ sự bất lực, Haruya vẫn cố giữ bản thân bình tĩnh. Bất ngờ thay, cái người phá tan sự tĩnh lặng trước lại là cái anh chàng kia.
“Hừ!?”
Bất thình lình, cái anh chàng kia ré lên một tiếng khó nghe.
“Hể…?”
Haruya nghe thấy vậy bắt đầu rơi vào cơn bối rối, rồi cậu cất lời đáp lại.
“Chậc. Ra là vậy, đụng phải hoa có chậu rồi…”
Vì một lý do nào đó, cái tên kia bắt đầu run rẩy tại chỗ và chạy khỏi hiện trường.
Mặt khác, về phía Haruya, cái người mà chưa bắt kịp được tình hình, vẫn sững người trước những chuyện mà vừa xảy ra trước mặt.
(...Chuyện quái quỷ gì vậy? Là một trò chơi khăm sao?”
Nếu có người nói rằng đây là một phần trong chương trình truyền hình thực tế, thì Haruya mới chịu tin, nhưng suy đoán đó đã bị phủ nhận bởi chính cô gái phía đằng kia.
“Ừm…Cảm ơn cậu nhiều nha!”
“...Ồ, ừm, haha. Không có gì, mà tớ cũng chả giúp ích được nhiều đâu.”
Trong lúc cậu nghĩ rằng bản thân mình lẽ ra có thể tỏ vẻ ngầu thêm một chút, thì lúc này điều mà Haruya có thể làm được là nhìn thẳng vào cô ấy và đáp lại lời cảm ơn. Tuy nhiên, dường như cô ấy hiểu được rõ sự yếu kém về mặt năng lực của Haruya. Cô thành thật bác bỏ lời nhận định của Haruya về chính bản thân cậu.
“Không đúng đâu! Lúc đó cậu ngầu lắm đó… mạnh dạn đối mặt với cái người kia, không phải ai cũng làm được đâu.”
“Ừm…Haha. Cảm ơn cậu vì lời khen.”
Haruya bật một tiếng cười khô khan và đảo mắt khỏi phía cô ấy.
Thực tế thì, cậu đã luôn cảm thấy hoàn toàn hốt hoảng suốt khoảng thời gian đối mặt với cái anh chàng đáng sợ kia, nhưng mà nhận được lời khen ngợi như này khó mà để cho Haruya thành thật với cảm xúc của mình được. Bởi cảm thấy xấu hổ, cậu chỉ có thể mỉm cười cho qua.
Nhưng cái cô gái xinh đẹp đang đứng trước mặt lại không rời mắt khỏi cậu, điều đó khiến cho Haruya trở nên bất an hơn. Mặc dù chuyện đó có thể phiền toái đôi chút, Haruya vẫn chọn cho cô ấy đôi chút khuyên từ phía mình.
“Sẽ khá là nguy hiểm cho một cô gái mà đi một mình đi ở con phố hẹp như này đó… Nên là, hãy cẩn thận nha.”
“M-Mình biết rồi.”
Cô gái mạnh dạn gật đầu đáp lại trước lời khuyên từ Haruya.
Với một nụ cười khó xử, Haruya sau đó rời đi. Cậu nghĩ rằng mình không nên tốn thêm thời gian ở đây cũng như là với cô gái xinh đẹp kia nữa, nhưng vì một lý do nào đó, cơn xấu hổ trong lòng cậu vẫn còn vương vấn đôi chút.
(...Mà nói thế nào thì nói, cảm giác như mình với cổ đã từng gặp nhau ở đâu đó rồi.)
Trong lúc bị bủa vây bởi cái cảm giác deja vu thêm một lần nữa, Haruya vội vã hướng tới khu phức hợp.
Tuy nhiên, có một điều mà Haruya sắp sửa nhận ra. Cái cô gái mà cậu tình cờ gặp mặt và giúp đỡ lúc đó hóa ra là người bạn học cùng lớp với cậu với biệt hiệu là “Mỹ nữ hạng S”.
***
Buổi sáng hôm sau.
Những tia nắng ấm cùng tiếng chim hót tạo ra một bối cảnh hài hòa, mang đậm chất của một buổi sáng vui tươi. Khi mà Haruya trên đường tới lớp thuộc Trường Cao trung Eiga, rồi cậu vội vã ngồi xuống chỗ của mình khi mà tới được lớp
– Lúc này đang là 8 giờ 15 phút sáng.
Tại lớp Haruya, vào lúc trước buổi truy bài sáng, các học sinh thì bàn tán sôi nổi với nhau, cả lớp thì vẫn náo động như mọi khi. Dù sao thì, đây cũng là ngày đi học đầu tiên sau kỳ nghỉ Tuần Lễ Vàng.
Phần lớn mọi người trong lúc bàn tán với nhau về việc họ đã làm gì trong kỳ nghỉ đó. Hiển nhiên đó là chủ đề sẽ được đề cập đến với các học sinh rồi. Cái bầu không khí im lặng chứa đựng nỗi lo lắng và căng thẳng trong những ngày đầu tới trường giờ lại cảm thấy khá là hoài niệm.
Hồi đó, các học sinh ai cũng thấy bồn chồn và cẩn trọng xung quanh mình, nên là hầu nhưng không ai có thể kết được bạn mới vào những ngày đó. Nhưng hiện giờ, mọi người đã làm thân với nhau và nói chuyện đủ điều.
Nói tóm lại, sau một tháng kể từ lúc bắt đầu một năm học mới, những người bạn cùng lớp dần trở nên hòa đồng với nhau ở một mức nhất định, và hiếm khi thấy có học sinh nào đơn độc ở đây.
Và nằm trong giữa bầu không khí sôi nổi đó, Haruya đang…
“......”
Khi mà không bắt chuyện với bất kỳ ai, cậu chỉ đơn thuần là úp mặt xuống mặt bàn, giả bộ là mình đang ngủ. Không thể phủ nhận rằng hành động của cậu sẽ bị coi là khá là lôi thôi, nhưng đó chính là hiện trạng của Haruya vào thời điểm này.
Tóc mái thì che đi mất phần đôi mắt, cùng với gọng kính đen, cà vạt thì thắt lỏng, còn bộ đồng phục thì nhăn nheo. Dáng người của cậu thì trông quăn queo như sợi bún, và toàn bộ những yếu tố đó khiến cho sự hiện diện của cậu trông khá là mờ nhạt.
Ngoại hình ngày hôm qua khi mà cậu ra ngoài chơi so với cái vẻ ngoài hôm nay nó khác một trời một vực. Nếu Haruya tới lớp với ngoại hình giống như cái ngày hôm qua, thì sẽ không tránh khỏi việc cậu sẽ khiến nhiều đứa bạn học cùng lớp mình cảm thấy ngạc nhiên.
Haruya hiện giờ có thể coi là một ví dụ điển hình cho một nam sinh có tính cách hướng nội.
Tuy nhiên, lý do đằng sau cái dáng vẻ tiều tụy ấy là do Haruya cho rằng sẽ là tốt nhất khi mà không khiến bản thân trở nên nổi bật khi mà cậu chả việc phải gây ấn tượng ở ngôi trường này.
(Nhưng mà, cái cô gái đó… Cảm giác như trước đây đã từng gặp cổ ở đâu đó rồi.)
Từ lúc tới cái khu phức hợp cho đến giờ, cậu vẫn không ngừng suy ngẫm về chuyện đó.
Tuy nhiên, hẳn là Haruya sẽ biết được gì đó. Cô gái mà cậu tình cờ gặp mặt hôm qua hóa ra là cô bạn học cùng lớp với cậu được mệnh danh là “Mỹ nữ hạng S”.
“Còn phải bàn nữa sao? Cử tưởng là mình đã dần quen với nó rồi, nhưng mà mỗi khi thấy ba cô nàng đó tập trung tại một chỗ thì cảm giác như họ giống như là idol vậy, kinh ngạc tới mức khó đỡ luôn...”
“Bọn họ xinh đẹp tới mức ngay cả mình cũng không khỏi thấy ghen tị đó.”
Vô số cuộc bàn tán nổi lên giữa những học sinh trong lớp và rồi đột nhiên chuyển hướng sang chủ đề ba nữ sinh ở đây, và có thể thấy rõ được sự ngưỡng mộ đằng sau lời nói của bọn họ.
Khi mà ba cô gái đó tụ tập lại với nhau, thì vô số những cặp mắt ghen tị hướng về phía họ bất kể là nam hay là nữ.
“À, Rin, chào buổi sáng.”
Mặc dù cảm thấy khá ngạc nhiên trước sự năng nổ của Rin, Yuna Takamori vẫn cất lời chào hỏi một cách điềm đạm và mạch lạc.
Cô mang một mái tóc dài đen tuyền toát lên sự hào nhoáng và đôi phần thanh lịch. Chưa kể còn vận trên mình đôi khuyên tai cùng với bộ đồng phục được mặc một cách ngay ngắn.
Cùng với gương mặt quý phái và điềm tĩnh của cô thì không thể nào phủ nhận rằng cô là một người đẹp mà không cần phải có lời công nhận từ người khác.
“Chào buổi sáng, Rin-san.”
Sau Yuna, Himekawa Sara từ tốn quay mặt sang phía Rin, rồi cất lời chào.
Từ mái tóc bóng mượt cùng với gương mặt đầy đặn, thì không một ai có thể phàn nàn lời nào về ngoại hình của cô ấy.
Có nhiều nam sinh trong trường thì bị cuốn hút bởi cách ứng xử lịch thiệp của cô, điều đó được thể hiện qua việc sử dụng kính ngữ của cô ngay cả với những người bạn cùng lớp của mình.
Khi mà ba cô nàng ưu tú và cuốn hút như Rin, Yuna, và Sara, tập trung vào một chỗ, thì đám con trai sẽ nổi cồn lên còn bên phía nữ sinh thì bắt đầu bày tỏ sự ngưỡng mộ, điều đó khiến cho ba người họ trở thành một chủ đề hay được bàn tán trong lớp.
Thực tế thì, do vẻ đẹp trời ban đó, ba người họ hay được các học sinh trong trường gọi là “Mỹ nữ hạng S”.
“Nè, Sara-chan, Yuna-rin, hai cậu có chuyện gì hay trong Tuần Lễ Vàng không?”
“Cũng chả có gì đáng để nói… Với cậu thì sao, Rin?”
“Mấy cậu biết rồi mà, mình hiện đang đi làm bán thời gian. Mong rằng mình có một câu chuyện tình lãng mạn hay là chuyện gì đó hay ho thôi.”
Rin nhún vai với vẻ chán chường. Có vẻ như cô nàng này khá là năng nổ với mấy chuyện tình cảm.
Nhìn thấy vậy, Yuna chỉ thờ ơ đáp lại trong lúc lấy tay hí hoáy với mái tóc của mình.
“Cũng phải ha. Chuyện có một cuộc gặp gỡ tuyệt vời chả phải là chuyện dễ dàng gì đâu nhỉ, Sara-chan?”
Yuna quay sang phía Sara, người mà đang im lặng lắng nghe cuộc đối thoại của hai người kia, rồi Sara nhún vai.
Cả Yuna lẫn Rin đều khá ngạc nhiên trước phản ứng đó của Sara.
Và rồi khi soi kỹ hơn, có thấy thấy đôi má của Sara có chút ửng đó, và có thể thấy sự hốt hoảng qua những cử chỉ của cô ấy.
Sara sau đó lánh mặt đi.
“Sao thế? Sara-chan, đừng nói là…”
Rin nhân lúc này nhanh chóng lấn tới. Cô nhìn Sara với ánh mắt chứa đầy kỳ vọng.
“Có phải là cậu đã có một cuộc gặp gỡ thú vị trong Tuần Lễ Vàng không?”
“Cái gì vậy? Làm thế nào mà…”
Ngay cả một người điềm tĩnh như là Yuna cũng không thể kìm được sự kinh ngạc của mình cùng với Rin.
“Ừ thì, chuyện là…”
Với khuôn mặt đỏ bừng, Sara đảo mắt khỏi hai người kia và lắp bắp từng từ một.
Nhận ra rằng mình không thể giấu được nữa, cô dần dồn hết sự can đảm của mình để trình bày mọi thứ.
“Thực ra thì, mình vừa có một cuộc gặp gỡ định mệnh…”
Mặc dù cảm thấy khá xấu hổ, Sara vẫn giãi bày nỗi lòng của mình.
— (Chuyển sang chuyện kể từ góc nhìn của Sara) —
Ban đầu, thì tôi cứ nghĩ rằng đó chỉ là một người săn người mẫu bình thường thôi, nhưng mà cái kiểu nài nỉ theo kiểu cố chấp như thế khiến cho tôi cảm thấy có gì đó sai sai. Thú thật thì tôi muốn thoát khỏi chuyện này ngay, nhưng mà cái người đứng trước mặt tôi lúc đó trông đáng sợ lắm, với cả… hiển nhiên là tôi thấy sợ rồi, đôi chân lúc đó cứ run rẩy không ngừng, tôi không thể nào mà bỏ chạy được.
Kể cả khi tôi nhìn xung quanh mình một lượt, thì cũng chả có ai xuất hiện để giúp đỡ, có thể là do không ai nhận ra được hoặc là có nhận ra nhưng họ chọn làm ngơ.
Tôi đã tự lừa dối chính bản thân mình khi cho rằng sẽ có người tới giúp mình. Nhưng cũng phải thừa nhận rằng bản thân tôi đã quá sợ hãi để tìm người giúp đỡ, ngay cả khi biết rằng mình đang bị rơi vào thế bí.
Nhưng rồi, chuyện gì đến cũng sẽ đến. Một anh chàng xuất hiện và tới giúp đỡ tôi.
Từ con con hẻm nhỏ, cậu ấy bỗng dưng nổi bật một cách lạ thường. Mặc dù có vẻ như là làm chuyện bao đồng, thì cậu ấy vẫn cảm thấy tức giận thay cho tôi.
Tôi sững người khi thấy cậu ấy chỉ lườm một cái thôi mà đã đuổi được cái người kia đi, mặc dù đó không phải là chuyện dễ dàng gì. Sau đó mọi chuyện đã được giải quyết êm đẹp, nhưng mà tôi lại chưa thể nói lời cảm ơn một cách đàng hoàng.
Bởi thế, tôi thấy có chút nuối tiếc.
‘Đúng là một cuộc gặp gỡ may mắn mà. Nếu có duyên gặp lại nhau một lần nữa, chắc chắn mình sẽ nói lời cảm ơn đàng hoàng với cậu ấy.’
—
“Đó là chuyện duy nhất mà mình thấy nuối tiếc thôi.”
Sara kết thúc phần trình bày của mình. Cùng lúc đó, Rin ôm chặt lấy Sara.
“Rin, có chuyện gì sao?”
“Sara-chan, lúc đó hẳn cậu đã sợ lắm nhỉ? Nếu mình có mặt ở đó thì mình đã giúp cậu rồi. Mình sẽ không để yên cho bất kỳ ai khiến cho cậu sợ hãi đâu.”
“Phải đó, mấy lời mà Rin vừa nói… Mình cũng hiểu mà.”
Yuna gật đầu, hướng ánh mắt đầy bực bội về phía Rin.
Sau khi ôm chặt Sara được một lúc, Rin cuối cũng buông tay khỏi cô ấy vả ngẩng mặt lên với vẻ thích thú.
“Nhưng mà, cái cậu trai vừa cứu giúp cậu lúc đó…ngầu thật sự luôn! Cứ như là tình tiết trong bộ shoujo manga ấy…!”
Với mọi cô gái thì hẳn đó là một giấc mơ. Cái tình huống mà có một anh chàng đột nhiên xuất hiện như một người anh hùng và giải cứu cô ấy.
Rin trong cơn ghen tuông bĩu môi một cái, nhưng có chút phần vui sướng.
“Cậu vẫn chưa hỏi số của cậu ấy à? Cái tình huống ngàn năm có một như thế… Có thể đó là tri kỷ đó!”
“Rin-san… nó không có như cậu nghĩ đâu.”
Sara bực tức lên tiếng lời phủ nhận của mình.
“Cậu thấy đó, do gia thế của nhà mình nên là mình đã có một cuộc hôn nhân được sắp đặt trước rồi.”
Sara mỉm cười nêu lên ý kiến của mình, rồi Rinko rũ đầu . Dường như cô đã nhận ra rằng mình đùa có hơi quá trớn.
Đúng là như vậy, gia đình của Sara, nhà Himekawa, có truyền thống nghiêm ngặt được truyền lại cho nhiều thế hệ, cứ khi gần đến tuổi cập cê, thì sẽ có một cuộc hôn nhân sắp đặt cho các tiểu thư nhà Himekawa.
Hơn nữa, những người trong gia đình Himekawa đã có tương lai được định đoạt ngay từ khi được sinh ra, và bọn họ được dạy bảo rằng nên thấy hãnh diện với điều đó.
Phần lớn những người bạn cùng lớp với Sara thấy thương cảm cho hoàn cảnh của cô, nhưng bản thân Sara lại thấy tự hào với điều đó.
“Ra là vậy… Cậu chín chắn thật đó, Sara-chan.”
“Phải rồi ha.”
Yuna khẽ gật đầu theo Rinko. Nhận thấy bầu không khí đang dần trở nên căng thẳng, cả Rinko lẫn Luna dừng lại cuộc trò chuyện về yêu đương giữa 3 người.
“Nè, nè. Nhân tiện thì, mình tìm được vài bộ quần áo đẹp lắm.”
— Rin, nhằm cải thiện bầu không khí đã bắt đầu bàn về chủ đề khác ngoài chuyện yêu đương ra. Tuy nhiên, những học sinh khác trong lớp lại khó mà hiểu được điều đó, hẳn là do câu chuyện được Sara kể lại.
“Mấy cậu nghe được chuyện của Himekawa chưa? Thiệt tình, hẳn là cái cậu trai đó là tri kỷ của cậu ấy rồi.”
“Cái anh chàng đấy ngầu thật đó… Giống như là một nhân vật trong shoujo manga vậy.”
“Nghĩ tới chuyện tình huống như thế lại có thể xảy ra ở ngoài đời thật…”
Vô số lời bàn tán qua lại nổi lên trong lớp giữa các học sinh. Và trong số những người không khỏi tò mò mà nghe lỏm cuộc trò chuyện giữa các ‘mỹ nữ hạng sen’ có cả Haruya.
Đó là do câu chuyện được Sara kể lại bằng cách nào đó mà thấy rất quen đối với cậu. Có vẻ như giống với cái vụ việc mà cậu đã giúp một ai đó mà đang bị tiếp cận bởi một tay săn người mẫu. Tuy nhiên, cái người được miêu tả qua lời kể của Sara lại có vẻ hơi cường điệu hóa so với những gì mà Haruya đã làm lúc đó.
“Hả? Chờ chút nào. Cái chuyện đó… sao nghe quen thế nhỉ? Xem nào, cô ấy được một ai đó cứu giúp khỏi tay săn người mẫu hôm qua. Mình cũng đã trải qua chuyện như thế, nhưng cái người được miêu tả qua lời cổ có hơi…”-cái người được miêu tả qua lời Sara. Cái người đó giống như là một vị anh Haruya thầm nghĩ.
Cậu không thể kìm được sự kinh ngạc trước sự đối lập rõ ràng giữa bản thân mình với hùng thực thụ vậy, trong khi Haruya lúc đó lại giống như là một con mồi đang run rẩy trước một con thú săn hung dữ.
“Càng nghe kỹ hơn, thì cảm thấy rõ được sự khác biệt giữa hai… Chắc là dừng việc nghe lỏm thôi.”
Haruya quay mặt đi trong sự nhận thức rõ ràng về sự thảm hại của chính mình. Cậu sau đó bắt đầu mở ra bộ shoujo manga mà cậu vừa đọc trước đó không lâu.
Sau khi đọc được một lúc, các học sinh khác thì bắt đầu ổn định chỗ ngồi của mình, mặc dù còn chưa tới mười phút trước khi giờ truy bài bắt đầu.
Và trong sự tĩnh lặng, bất kể là cậu có muốn có một người để trò chuyện cùng hay là không, thì Haruya bỗng dưng cảm thấy có ai đó vỗ vai mình, đó là từ một nam sinh đang ngồi sau cậu.
“Này này, Akasaki, cậu nghe được gì chưa?”
“...Hả?”
Quay cơ thể nặng trĩu của mình ra phía sau, Haruya nhìn thẳng vào cậu năng sinh với giọng điệu đầy sự năng nổ với nụ cười tươi rói.
Cậu khá là ngạc nhiên khi thấy ai đó nhớ được tên mình, thường thì cậu không có ai để ý tới trong lớp. Thế mà lại, Haruya cảm thấy có chút hối lỗi khi mà không nhớ được cái người ở trước mặt mình là ai.
“...À, tớ là Kazuki Kazamiya. Xin lỗi vì tự nhiên bắt chuyện với cậu. Chỉ là tớ không thể kìm nổi sự phấn khích thôi.”
Cậu nam sinh kia nhận ra được cơn bối rối của Haruya và bắt đầu giải thích cho rõ.
Không cần nhìn mặt thì Haruya vẫn có thể tự khắc biết được chỉ qua cái giọng của cậu ấy. Cái cậu nam sinh mà tự giới thiệu mình là Kazuki Kazamiya có vẻ như hay có khuynh hướng là bắt chuyện với người khác. Có thể là tình cờ Haruya đang ngồi ở trước mặt cậu ta, nên là rảnh rỗi sinh nông nỗi luôn.
Có vẻ như Haruya cảm thấy rằng cậu ta là một người khá là phiền toái nên là quyết định bơ đi luôn.
– và cứ thế, một sự tĩnh lặng bao trùm lên cả hai người,nhưng bất kể là do cảm thấy khó chịu trước sự tĩnh lặng này hay là muốn tránh gặp khỏi sự phiền phức, Kazuki chủ động bắt đầu cuộc trò chuyện bằng việc gọi Haruya một tiếng.
“Akasaki, cậu có nghe cái chuyện hồi nãy không vậy?”
“...Cậu đang nói tới chuyện gì?”
“Chuyện của mấy mỹ nữ hạng S đó.”
“À… Đây có nghe nói rằng họ đang rất là nổi trong cái lớp này.”
“Sao cậu nói như thể nó không liên quan gì tới cậu vậy?”
“Ừ thì, đúng là đếch liên quan tới thằng này mà. Đây chả việc gì phải để tâm tới mấy chuyện tào lao đó.”
“Thôi nào, thẳng thắn thì cũng có mức độ thôi chứ…”
Thay vì cảm thấy ngạc nhiên, Kazuki lại nhăn mắt nhìn Haruya trong sự hoài nghi lẫn một chút bực bội. Hiển nhiên là bất kỳ một cậu trai nào đều muốn làm quen với một cô gái xinh đẹp. Kể cả nếu có ai đó tự cho rằng là bản thân mình chả có hứng thú gì, thì thường là những người đó sẽ là người cảm thấy tò mò nhất.
Tuy nhiên, từ cách trả lời ngắn gọn với vẻ thờ ơ của Haruya, Kazuki cho rằng đó là lời thật lòng của cậu ấy. Dường như cái miệng của cậu nó không phục vụ cho việc nói lời ngưỡng mộ với người khác.
“...Có lẽ tớ hiểu được đôi phần về việc Akasaki lại bị tách biệt rồi.”
Kazuki khẽ thở dài lấy tay đỡ lấy đầu mình. Rõ ràng là Haruya có chủ đích sống theo kiểu mà khiến cho cậu rơi vào tình cảnh hiện tại. Gieo nhân nào thì gặt quả nấy thôi.
Biết rằng lời tuyên bố đó là sự thật, Haruya nhanh chóng đổi chủ đề nhằm tránh để lộ cảm xúc thật của mình,
“Mà đây có nghe qua rồi. Chuyện về cuộc gặp gỡ định mệnh của Himekawa-san, có đúng không?”
“Phải, là chuyện đó. Himekawa-san có được một cuộc gặp gỡ đầy lãng mạn. Bản thân tớ có thấy chút ghen tị đó.”
Sau một tiếng cười khẽ, Kazuki hắng giọng và tiếp tục lời của mình,
“Nhưng mà…”
“Nghe nói Himekawa-san xuất thân từ một gia đình nghiêm nghị. Nên là tớ thấy khá tò mò về những chuyện sẽ xảy ra với cô ấy sau này…”
“Là vậy sao?”
Đúng vậy, Haruya có nghe qua về chuyện gì đó liên quan tới cuộc hôn nhân sắp đặt, nhưng mà chuyện đó không có ảnh hưởng trực tiếp tới cậu, nên là cậu không có để tâm mấy tới nó và chuyển hướng cuộc trò chuyện một cách thờ ơ.
Tuy nhiên…
“Haha, chuyện đó thì có vẻ gây giật gân với nhiều nam sinh đó, tớ cũng không phải ngoại lệ. Nhưng mà với cậu, Akasaki, lại khá là thờ ơ với chuyện đó.”
Mặc dù Haruya đã cẩn thận giữ cho cái đầu của mình luôn lạnh, nhưng có vẻ như cậu đã bị nhìn thấu rồi. Về chuyện cậu có để ý tới cuộc trò chuyện của ‘mỹ nữ hạng S’ khả năng cao là do câu chuyện của họ có nhiều điểm tương đồng với những thứ mà cậu đã trải qua, không phải là do cậu để ý tới chính bản thân mấy cô gái đó.
“...Ừ thì, cũng chả hại gì mấy khi mà biết được đôi chút về mấy cô mỹ nữ hạng S mà.”
Haruya đáp lại.
Kazuki, trong cơn lúng túng, khoanh tay lại và gật đầu đồng tình, như thể đang cố nhìn nhận bao quát vấn đề.
“Cũng phải ha. Không thì, cậu chả thế kết bạn được đâu. Mà, Akasaki trông có vẻ là một người thờ ơ và tẻ nhạt, nhưng mà biết để ý xung quanh nó cũng là một điều tốt.”
“... Nếu cậu đã nói vậy, sao cậu không chủ động tiếp cận họ đi?”
Khi mà Haruya đưa ra một ý kiến hoàn toàn có lý, Kazuki xua tay và nở một nụ cười gượng.
“Chuyện đó không được đâu… Ngay cả việc bắt chuyện bình thường với họ nó cũng là quá đỗi liều lĩnh rồi.”
Và rồi, Kazuki tiếp tục giải thích thêm.
“Ngoài Himekawa-san ra, có vẻ như Takamori-san và Kohinata-san cũng được vài đứa nam sinh để ý tới rồi. Ừ thì, nó mới chỉ là tin đồn thôi, nên vẫn chưa rõ thực hư nó như thế nào…”
Đúng là như vậy, khi mà đề cập tới chuyện yêu đương của mấy cô nàng mỹ nữ hạng S, thì có mấy tin đồn rằng có những “nam sinh có để ý tới” Yuna và Rin. Tuy nhiên, khi mà hai người đó ngày nào cũng nhận được vô số lời tỏ tình, thì có vài người suy đoán rằng họ chỉ sử dụng nó như là cái rào chắn giữa hai bên, và sự thật thì vẫn chưa được làm rõ.
“Ừ thì, đó là những điểm mấu chốt đó. Chuyện mà tớ muốn nói là để ý chút tới lớp nó cũng là một điều tốt.”
“Được rồi, đây sẽ cân nhắc tới chuyện đó.”
“Phải, cậu nên làm thế.”
Sau khi xong việc buôn chuyện phiếm với nhau, Haruya lại một lần nữa úp mặt gục xuống bàn.
(...Ngay từ đầu thì mình chả có quan hệ nào với bất kỳ ai trong nhóm mỹ nữ hạng S rồi.)
Sau khi suy ngẫm xong, Haruya khẽ thở dài một tiếng.
***
Tới giờ tan học, Haruya nhanh chóng rời khỏi trường và một mình về nhà.
“Về rồi đây…”
Trong lúc cậu mở cửa nhà và bước vào trong, cậu cất lời gọi mặc dù quanh đây chả có ai. Kể từ lúc bắt đầu lên cao trung thì Haruya chuyển sang sống một mình, nên là ngoài cậu ra, thì chả có ai trong cái căn nhà này. Tuy nhiên, việc nói lời chào như thế là một trong những thói quen của cậu.
Ở đây thì thiếu vắng tiếng đáp “Mừng anh về nhà~” của cô em gái cậu, điều mà thường hay diễn ra tại nhà của cha mẹ Haruya, điều đó khiến cho cậu cảm thấy có chút cô đơn.
Haruya có một đứa em gái kém mình một tuổi. Mặc dù cô em gái đó có vẻ hơi tinh quái và phiền phức, nhưng thiếu vắng em ấy có khiến cậu có hơi bồn chồn.
Nhưng để chuyện đó sang một bên…
Sau khi thay sang bộ quần áo thoải mái hơn, Haruya ngả người xuống giường và mở điện thoại của mình.
Có vài tin nhắn được gửi tới, nên là cậu bắt đầu nhắn lại người mà đã gửi nó.
[Nayu: Haru-san. cậu đọc cuốn shoujo manga mà mình nhắc tới chưa?”]
[Haru: Rồi, tớ đọc qua rồi. Nói thật thì đọc cũng khá là cuốn đó.]
Sau khi gửi tin xong, Haruya chốc mỉm cười tươi.
Ở trường, thì Haruya lúc nào cũng đơn độc, nhưng thông qua mạng xã hội, cậu đã tìm được người mà hợp tính với mình và có thể trò chuyện vui vẻ với nhau về sở thích của mình.
Rồi đột nhiên, Haruya nhớ lại về việc cậu gặp được Nayu, một người mà thích đọc shoujo manga giống như mình.
Hai người thì quen biết nhau vào hai tháng trước. Trong khoảng thời gian đó, Haruya cũng vừa xung kỳ thì đầu vào cao trung và tự thưởng cho mình bằng cách thả mình vào một trong những sở thích của cá nhân cậu: cày shoujo manga.
Sau khi trải qua một khoảng thời gian dài cho việc ôn thi phục vụ cho kỳ thi đầu vào, việc đọc truyện đã trở thành một phương pháp tối ưu để thư giãn bản thân. Đối với nhiều người, những mong muốn đó đã tích tụ nhiều tới mức mà khi thời điểm đó tới thì nó sẽ bùng nổ lên, và Haruya cũng không phải là một ngoại lệ.
Cho tới khi kết thúc kỳ thi, thì cậu đã phải gác lại việc cày manga và thay vào đó thì tập trung trong việc đăng các blog review trên mạng xã hội. Haruya đã tạo cho mình một thói quen đọc những bộ manga mà mình đã sưu tập được theo thời gian và chia sẻ những cảm nghĩ của mình thông qua tài khoản trên mạng xã hội. Lý do mà cậu sử dụng nó để đăng những bài review đơn giản là vì cậu muốn tìm cho mình người mà có cùng sở thích để mà có thể tâm sự cùng với nhau.
Trong khoảng thời gian đó, Haruya rất hiếm khi giao tiếp ngoài xã hội, và ngay cả khi cậu tìm được một bộ shoujo manga trông có vẻ thú vị, thì cậu không có ai để mà chia sẻ và bàn luận về nó. Bởi cảm thấy ngột ngạt khi mà không có ai để tâm sự, Haruya quyết định lập một tài khoản cá nhân trên mạng xã hội phục vụ cho việc giãi bày những cảm nghĩ đó. Cậu quyết định đặt cho tài khoản của mình cái tên là “Haru”, lấy một phần từ cái tên thật “Haruya” của cậu.
Mặc dù cậu không nhận được nhiều hồi âm từ những bài review của mình, thì cậu vẫn dùng trang mạng đó để truyền đạt những cảm xúc mà cậu không thể kìm nén lại trong bản thân mình được nữa.
Tuy nhiên, những ‘bước ngoặt’ thì nó thường hay xuất hiện vào lúc mà không ai ngờ tới. Đó là vào cái ngày mà Haruya đang theo cái thói quen đọc một bộ shoujo manga thú vị và đăng bài review của mình và phần bình luận bắt đầu có một người gửi lời nhắn của mình.
“Thông cảm bởi đây lần đầu comment trên post này. Bộ shoujo manga đó đúng là thú vị thật nhỉ? Mình hiểu rõ chuyện đó mà. Nội dung của nó thì nó hợp với khá nhiều người, nhưng điều đó khiến cho bộ truyện trở nên thú vị. Haru-san… Cậu có mắt nhìn đó.”
Một người có cùng sở thích với cậu xuất hiện. Tên tài khoản đó là “Nayu”. Với niềm vui sướng tột độ khi mà tìm được người có suy nghĩ giống với mình, Haruya nhanh chóng gửi tin hồi âm. Và kể từ đó, Nayu bắt đầu bàn luận với những vài review khác của Haruya.
Và trong lúc hai người trò chuyện sôi nổi với nhau, họ cũng biết được thêm về sở thích của hai bên về thể loại và tình tiết trong các bộ shoujo manga. Và họ cũng biết được thêm rằng cả hai đều cùng sống trong một khu. Khoảng cách giữa hai bên dần khép lại thông qua mạng xã hội và rồi dần dần họ bắt đầu nói chuyện với nhau về chủ đề liên quan tới đời tư.
Và tới thời điểm này, họ bắt đầu bớt đi việc bàn về chuyện đời tư và tập trung đề cử cho nhau bộ manga mà mình cho là thấy hay. Và nếu có gì, hai người sẽ trực tiếp gặp nhau để chia sẻ cảm nghĩ của mình, điều đó tạo ra một mối quan hệ giúp cho hai người gần gũi với nhau hơn.
[Nayu: Này, cậu có nghe không đó, Haru?]
[Nayu: Ông tướng còn ở đó không? Đây thấy tin nhắn mình đã bị seen rồi đó.]
[Haru: …Xin lỗi nhé, tớ lúc nãy đang mải nghĩ tới vài chuyện.]
Thấy rằng Nayu đang nóng ruột đợi hồi âm, Haru nhanh chóng gửi tin cho phía bên kia.
Vì không muốn làm hỏng quan hệ giữa hai bên, nên là cậu chỉ có thể gửi lời nhắn ngay và luôn.
Mặc dù chỉ là qua một cái tấm màn hình, thì cậu có thể biết được rằng bên kia đang thấy khá là khó chịu.
Haru bỗng cười gượng một cách vô thức và bắt đầu chuyển sang chủ đề khác.
[Haru: Nhân tiện thì, hôm nay tớ gặp phải một chuyện khà là trời ơi đất hỡi. Cậu có muốn nghe không?]
[Nayu: Chuyện trời ơi đất hỡi…?]
[Haru: Ừ thì, hôm nay ở lớp tớ có một chuyện khá là hay ho…]
[Nayu: Ồ, thật à? Chuyện như thế nào vậy?]
Nhận thấy rằng Nayu có vẻ khá thích thú với chuyện này, nên là Haru nhanh chóng chia sẻ câu chuyện của mình.
Rồi cậu bắt đầu kể chuyện về cô bạn cùng lớp mình được ai đó giúp đỡ vào ngày hôm qua.
Khi mà bản thân cậu cũng đã trải qua chuyện tình cờ gặp mặt một cô gái xinh đẹp và giúp đỡ cô ấy khỏi tay săn người mẫu, thì cái câu chuyện của cô bạn kia nó để lại ấn tượng khá là sâu đối với cậu.
Tuy nhiên, khi mà Haru có quan niệm rằng cái chuyện tay săn người mẫu nó rất là hư cấu cho tới giờ, thì có vẻ như nó liên quan nhiều tới chuyện mà cậu đã trải qua và khó thể nào quên.
Và ngay khi Haru kết thúc câu chuyện của mình, thì lập tức có tin nhắn trả lời từ phía Nayu.
[Nayu: Bản thân gặp phải mấy tay săn người mẫu thì nó khá là phổ biến, nhưng ngạc nhiên thật đó…]
[Haru: Hả? Làm sao vậy?]
[Nayu: Thực ra thì, hôm nay mình cũng nghe được câu chuyện giống như thế từ một trong những người bạn của mình.]
[Haru: Ồ? Thật luôn?]
[Nayu: Thật mà, mà nói thật thì có nhiều sự trùng hợp thật,]
[Haru: Có vẻ như mấy tay săn người mẫu trông có vẻ xuất hiện thường xuyên hơn chúng ta tưởng.]
[Nayu: Phải, có vẻ đúng là như vậy.]
Khi mà cuộc trò chuyện nó dẫn đi tới hồi kết, Haru đánh dấu lời nhắn mà Nayu gửi gần đây nhất là “đã đọc”
Vừa lúc mà cậu chuẩn bị đặt chiếc điện thoại xuống, thì lập tức có một thông báo mới nổi lên.
Và không ai khác, người gửi chính là Nayu.
[Nayu: Sao tự nhiên off nhanh vậy?]
[Haru: Xin lỗi nha, còn chuyện khác mà cậu muốn nói sao?]
[Nayu: ...Cậu đoán thử xem, mục đích của cuộc trò chuyện này là gì?]
Nhìn thấy câu hỏi như thế, cậu có thể nhận thấy rõ ràng phía bên kia đang khá là cảm thấy bực bội.
Trong lúc lưỡng lự, Haru gửi lời xin lỗi cho Nayu.
[Haru: Chuyện về ấn tượng của chúng ta về bộ shoujo manga vừa ra tập mới, đúng không?]
[Nayu: Cũng đúng. Nhưng mà, cậu biết đó… Cái chuyện đó mà, chuyện đó ấy.]
[Haru: Chuyện đó?]
[Nayu: Phải, là chuyện đó.]
Kể cả khi cô ấy nói là “chuyện đó”, thì Haru vẫn chưa hiểu được ý của cô ấy là gì.
Có lẽ do cảm thấy nôn nóng trước sự phản hồi chậm trễ của cậu ấy, Nayu nhanh chóng gửi thêm một tin nhắn khác.
[Nayu:...Một cuộc gặp mặt offline đó, gặp mặt offline.]
[Haru: À, hiểu rồi, một buổi gặp mặt offline.]
[Nayu: Phải đó. mà đừng bắt mình phải nói ra chứ. Nó xấu hổ lắm.]
Nayu cứ thế mà trả lời, và ngụ ý rằng cô ấy cảm thấy khá xấu hổ với việc gặp mặt trực tiếp.
Haru thì chỉ gửi một câu “xin lỗi.” ngắn gọn rồi sau đó bàn về việc đặt lịch cho buổi gặp mặt trực tiếp cùng với Nayu.
[Nayu: Cuối tuần thì thế nào? Lúc đó cậu có rảnh không?]
[Haru: Lúc đó thì tớ rảnh, nên là tớ sẽ sắp xếp thời gian được.]
[Nayu: Quyết định thế nha. Gặp mặt vào cuối tuần. Nhân tiện thì, Haru-san, nhớ tìm cho mình thêm vài bộ truyện shoujo manga nào hay hay trong khoảng thời gian đó nha, hiểu chưa?]
[Haru: Biết rồi, khổ lắm, nói mãi.]
Haru thở dài một tiếng sau đó ngả mình xuống ghế sofa.
Và cùng lúc đó, cậu coi lại cuộc trò chuyện giữa hai người hồi nãy.
(...Không biết liệu Nayu-san lúc gặp mặt có đeo kính râm lần này hay không, bởi cổ khá là thấy xấu hổ với chuyện đó mà.)
Bởi từ trước tới giờ hai người đã gặp mặt trực tiếp với nhau được vài lần, nên là cậu luôn thấy cảnh cô ấy đeo kính râm.
Khi mà biết được thêm về cái nét xấu hổ của cô ấy thông qua cuộc nhắn tin trò chuyện, Haru không thể kìm được mà nở một nụ cười.
(Nếu mà nghe được mình nói câu này thì hẳn là cô ấy sẽ giận lắm đây, nhưng phải công nhận là Nayu-san có vài nét nó khá là đáng yêu.)
***
Buổi chiều ngày hôm đó, khi mà màn đêm được thắp sáng lên bởi ánh trăng, Haru ghé qua một quán cà phê nơi mà cậu thường tới để làm bữa tối.
Quán cà phê này thì trông có vẻ khá khiêm tốn nhưng ăn ở đây thì khẩu phần khá là hào phóng với giá cả phải chăng, điều đó khiến cho quán này trở thành một viên ngọc ẩn trong mắt những cậu thiếu niên.
Mỗi tuần thì Haru tới quán này tầm ba lần, nên có thể coi cậu là khách sộp ở đây.
Có lẽ do nằm ở vùng ngoại ô thành phố, nên là quán này luôn có cái bầu không khí yên ắng khi so với những nơi khác, bất kể là ngày thường hay là ngày cuối tuần.
Cả phần nội thất lẫn ngoại thất đều mang phong cách hoài cổ hơn là theo kiểu mốt thượng thừa, cho thấy rằng nơi này nó có một dòng lịch sử lâu đời, điều đó có thể là lý do mà nó thu hút được một nhóm khách hàng cụ thể.
Và trên hết, Haru rất thích những ly cà phê được phục vụ ở quán này.
Có vẻ như quán này sử dụng một loại hạt cà phê đặc biệt, mang lại một mùi hương mạnh và vị đậm. Điều đầu tiên mà Haruya thấy khi bước vào trong quán này là lượng khách khá là thưa thớt. Có lẽ là do qua cái giờ cao điểm, nên là một bầu không khí yên ắng nó bao trùm lên nơi này. Vừa lúc mà cậu ngồi xuống chỗ bên cạnh cánh cửa sổ, Haruya không cần mở thực đơn mà gọi luôn phục vụ.
“Xin lỗi, cho tôi gọi món.”
Nghe được giọng của cậu, một cô gái cỡ tuổi trung niên bước tới. Cô ấy là một người mà cậu đã quen được khá lâu.
“Được rồi, xin chờ một chút.”
Tiếng trả lời của côcô ấy hòa lẫn vào tiếng chuông báo khách vang tới tai Haruya *Leng keng.* Vừa lúc mà tiếng bước chân dần trở nên vang rõ hơn, Haruya theo phản xạ quay mặt về hướng mà phát ra tiếng chuông.
Mặc dù đã cảm thấy quen trước ngoại hình của bác ấy, thì một lý do nào đó thì cậu lại thấy một cảm giác nó khá là xa lạ. Hẳn là bởi ngoại hình của bác ấy, với khí thái của một người lớn và cả từ cách ăn mặc đơn điệu kia, thường thì sẽ khiến người ta cảm thấy nhầm lẫn với bộ trang phục của hầu gái.
Chưa kể việc cô ấy đeo thêm gọng kính nó làm tô điểm thêm cho phong thái chững chạc của cô ấy. Cùng với mái tóc dài ngang vai được buộc một cách gọn gàng. Mặc dù có gương mặt khá là trẻ trung và thân hình cân đối, thì nó vẫn không toát lên được vẻ quyến rũ.
Khi nhìn qua, thì trông cô ấy có vẻ giản dị, nhưng cô ấy lại mang trong mình một vẻ đẹp mà có thể coi như là một cô gái đáng yêu.
Và dưới ánh mắt của Haruya, khóe môi của cô nữ bồi bàn khẽ cong lên, và nở thành một nụ cười hiền dịu.
“Chào em zai… Cảm ơn vì đến quán một lần nữa.”
“...Không có gì đâu, Kohinata-san.”
Hai người chào hỏi nhau một câu ngắn gọn. Sau khi hắng giọng một tiếng, cô nữ bồi bàn bắt đầu chuyển sang kiểu ăn nói lịch sự trong lúc đưa ra câu hỏi của mình.
“Em muốn gọi món gì?”
Từ cuộc trò chuyện đó, có thể thấy được rằng Haruya và cô nữ bồi bàn này có quen biết nhau.
“Vẫn như mọi khi đúng không?”
“Vâng, cho em một suất carbonara với cà phê nóng ạ.”
“Chị biết rồi. Đợi chị một tí nha.”
Cô cúi đầu đáp lại, và rồi quay người đi. Tuy nhiên, có chuyện vừa xảy ra vừa lúc mà cô ấy sắp sửa rời đi. Cô ấy dấn người sát lại với Haruya và thì thầm.
“Đợi tí nha, chị đây sắp tới giờ nghỉ rồi.”
Haruya thấy vậy bỗng giật mình, nhưng rồi cậu gật đầu đáp lại, và sau đó cô nữ bồi bàn mỉm cười hài lòng và rời khỏi chỗ.
Sau một thời gian, đồ ăn được mang tới, và rồi Haruya chắp hai tay nói “Mời dùng bữa.” và bắt đầu tận hưởng bữa ăn của mình. Có vẻ như cô bồi bàn kia đã tới giờ nghỉ khi mà đang ngồi ở chỗ đối diện với cậu.
“Một lần nữa, cảm ơn em zai vì tới thăm quán nha.”
“Không có gì đâu, Kohinata-san.”
“Em nhìn xung quanh làm gì vậy?”
Cô bồi bàn tên Kohinata tròn mắt khi nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Haruya.
“Em chỉ đang thắc mắc rằng liệu có ổn không khi mà chị ngồi ở đây như thể đó là chuyện hiển nhiên vậy, mặc dù chị đang ở trong giờ nghỉ.”
“Lúc này thì quán đang vắng, và chị được quản lý cho phép rồi, nên là không sao đâu. Mấy chuyện này nó cũng bình thường ấy mà.”
Kohinata nheo mắt lại, và những lời của cô ấy dần trở nên điềm tĩnh và sắc bén ơn.
“Mắc cỡ gì mà chị lại nói tới chuyện đó?”
Nghe thấy vậy thì cô nghiêng đầu thắc mắc về lý do mà cậu lại phản ứng như thế.
Hiển nhiên rồi, việc hai người họ nói chuyện trong giờ nghỉ thì thường hay xảy ra. Nhưng mặc dù vậy, điều đó không có nghĩa là cậu cảm thấy quen với chuyện đó. Haruya cười gượng trước khi cậu múc sợi cabonara, và rồi Kohinata thản nhiên bắt chuyện với cậu.
“...Em zai à, em có thể kể cho chị mấy câu chuyện tình hay ho của em được không?”
“Cái— Sao tự nhiên chị lại hỏi mấy câu như thế?”
Haruya giật mình trước câu hỏi bất ngờ đó, và giờ cậu đang cảm thấy bối rối.
“Ừ thì, em zai biết đó, em chưa hề… bộc lộ cái con người thật của mình bao giờ . Trông có vẻ như em khá là nổi tiếng ở trường, nên là chị nghĩ rằng mình có thể hỏi vài câu về hiện trạng của em lúc này.”
Kohinata đáp lại với ánh mắt chứa đầy sự hiếu kỳ.
Haruya đã luôn đặt ranh giới giữa cuộc sống đời tư của mình với cuộc sống ở bên ngoài xã hội. Rõ ràng là có sự khác biệt giữa bản thân cậu khi ăn diện đẹp cho việc đi chơi và với việc bản thân không mấy hào nhoáng tại trường. Ngoài ra thì…
“Trường học nó là một nơi rất phức tạp, và em không muốn mình trở thành tâm điểm của sự chú ý, nên là em đã cố gắng ‘trà trộn’. Nhưng mà em không thể cứ thế mà nói thẳng thừng như vậy được…”
Haruya không có đủ gan để nói rằng cậu không có nổi tiếng giống như là mọi người nghĩ. Làm như thế sẽ chỉ gây khó dễ thêm cho cậu khi mà kể về chuyện đời sống học đường của mình, không chỉ là riêng Kohinata, mà còn với cả Nayu, người mà cậu đã làm quen thông qua mạng xã hội.
“Kể cả khi chị có hỏi về tình hình dạo gần đây của em thì… Đúng rồi!”
Vừa lúc mà cậu nghĩ rằng mình chả có câu chuyện tình nào để mà tâm sự với người ta, thì bất thình lình Haruya nhớ ra một điều gì đó. Trước đó một trong những người bạn cùng lớp với cậu đã kể lại về chuyện bị người lạ làm phiền và rồi được cậu giúp đỡ.
“Có vẻ như có một chuyện đó… Nếu chị muốn, thì em sẽ kể cho chị nghe.”
“Ồ, ra là vậy. Mấy cô nàng dễ thương thì thường hay bị người ta nhắm tới, đúng không nhỉ?”
Kohinata khẽ gật đầu, và bày tỏ sự thích thú. Có vẻ như bản thân cô cũng đã trải qua mấy chuyện như thế, khi mà có thể thấy được cái nụ cười đầy chua chát của cô.
“Thực ra thì, một người bạn của chị cũng gặp phải chuyện bị người lạ quấy rối, và rồi hôm nay cậu ấy kể lại cho chị.”
“Th-Thật à…”
Nghe thấy vậy Haruya tròn mắt ngạc nhiên và sững người. Bởi lẽ vì, sau vụ Nayu, cô ấy cũng nói chuyện một người bạn của bị gặp phải cảnh bị người ta quấy rối.
“Sao thế? Trông em như thế là đang cảm thấy ngạc nhiên vậy.”
“Ừ thì, em chưa từng trực tiếp trải qua cái tình huống như thế, nên là…”
Haruya ngắc ngứ trong sự kinh ngạc.
Cái cảnh một ai đó đang bị quấy rối bởi một người khác, giống như trong các bộ manga hay là các tác phẩm văn học hư cấu, nó đều là một tình tiết khá phổ biến được bịa ra. Tuy nhiên, bản thân Haruya đã tận mắt chứng kiến cái phân cảnh như thế vào ngày hôm qua. Nên là cậu cảm thấy khác là sốc khi mà biết rằng những chuyện như thế thường hay xảy ra trong đời sống thường ngày.
Trong lúc nhìn Haruya, Kohinata bắt đầu tiếp lời dù có chút lưỡng lự.
“...Chị biết rằng chuyện này khá là khó xử đối với em, nhưng mà… Em zai à, chị muốn nghe về cái câu chuyện tình mà nó có liên quan tới em.”
Có vẻ như câu chuyện vừa nãy của Haruya nó vẫn chưa khiến cô ấy thỏa mãn. Haruya quay mặt với biểu cảm hoang mang, nhưng rồi cô vẫn tập trung ánh mắt của mình về phía cậu ấy. Cặp mắt nài nỉ mang màu tím của hoa cát cánh của cô khiến cho Haruya không thể nào mà từ chối được.
“Thực sự thì em không muốn đề cập tới chuyện đó đâu, nhưng mà… thôi kệ đi.”
Haruya chỉ nhún vai nhẹ và quyết định kể cho cô ấy về chuyện cậu đã giúp đỡ một cô gái bị quấy rối. Tuy nhiên, để tránh việc biến bản thân mình thành một thằng hề, cậu chỉ chọn kể tới chuyện cậu giúp đỡ cô gái đó và không đào chi tiết quá sâu.
“...Không hổ danh là em zai của chị mà, ngầu thật đó!”
Vừa lúc Haruya kể xong câu chuyện của mình, thì Kohinata rướn người lên phía trước, mỉm cười mãn nguyện. Và có vẻ như thấy được rằng đôi mắt cô đang sáng lên trong sự thích thú.
“Cần phải có gan lắm mới dám giúp đỡ một người trong tình cảnh éo le như thế đó, và có rất ít người thực sự làm được như thế. Nhưng được của nó đấy! Đó là điều mà chị muốn nghe từ em. Sẽ còn tuyệt hơn nếu mà em có thể gặp lại người đó thêm một lần nữa…”
Không kìm nổi sự phấn khích của mình, nhưng vẫn còn giữ được cái phong thái điềm tĩnh, cô lắng nghe và gật đầu liên hồi.
“Ừ thì, em không nghĩ là hai bên có thể gặp lại nhau được đâu… Mà nếu chuyện đó có xảy ra, thì nó khiến em thấy khá là xấu hổ, nên là bản thân em không muốn gặp lại người đó đâu.”
Haruya nở một nụ cười gượng rồi lánh mặt khỏi Kohinata.
“Không đúng đâu mà! Chị chắc là cái người đó muốn được gặp lại em để tỏ lòng biết ơn đó.”
Mặc dù Haruya nghĩ rằng chuyện đó khó có thể xảy ra được, nhưng vào lúc này, cậu không ngờ rằng mình sẽ gặp lại cái người đó một lần nữa và nhận được sự cảm ơn từ phía cô ấy, điều mà sẽ xảy ra vào ngày cuối tuần sắp tới.
***
Giờ đang là tối muộn, đúng hơn là đã qua nửa đêm. Sara Himekawa, lúc này cũng đã xong mấy việc vặt của mình và chuẩn bị đi ngủ, cô thả mình xuống giường, nhưng trằn trọc mãi vẫn không ngủ được. Cô sau đó nhìn chằm chằm vào ánh đèn ngủ.
Sara có một bí mật nhỏ. Đó là cô không thể nào mà ngủ được nếu không có đèn ngủ. Tất nhiên, mặc dù tối nay có sử dụng tới nó, thì cô vẫn không thể nào mà ngủ được bởi một lý do khác.
“Mình vẫn chưa kịp nói lời cảm ơn đàng hoàng với cậu ấy…”
Đúng vậy, Sara đang vắt óc nghĩ tới một người. Ngày hôm qua, cô đã muốn nói lời cảm ơn tới cái người mà giúp cô thoát khỏi cái tên quấy rối. Đó là điều khiến cô cảm thấy trăn trở nhất.
Lúc mà cô bị người ta quấy rồi, Sara lúc đó đã rất sợ hãi, hoang mang trước cái lời mời chào kiểu cố chấp của cái tay ‘săn người mẫu’ đó.
(Mà cái anh chàng đó… Trông cũng ổn áp phết nhỉ?)
Tất nhiên, không chỉ riêng cách ăn nói, mà ngoại hình của người đó đúng với gu của Sara.
Cậu ấy giống như là một chàng hoàng tử bước ra từ một câu chuyện cổ tích, tới mức mà khiến cô hiểu lầm rằng cậu chính là người đó.
“Trời ạ, mình đang nghĩ cái quái gì vậy…”
Toàn thân cô bắt đầu cảm thấy nóng ran.
Sara sau đó rúc mặt vào trong gốt và đạp chân lên mặt giường liên hồi.
“Không phải kiểu như là mình sẽ nảy sinh tình cảm với ai đó chỉ vì đã giúp mình trong một sự cố bất ngờ đâu. Mình đâu có dễ dãi như thế.”
Cô tự nhắc nhở bản thân rằng mình là con gái của gia tộc Himekawa.
Ly do duy nhất mà cô thấy bồn chồn với cậu ấy là do cô không thể nói được lời cảm ơn đàng hoàng với cậu. Chỉ thế thôi.
Sau khi hít một hơi thật sâu, Sara mở điện thoại của mình và cố gắng bình tĩnh lại.
Trong lúc vuốt màn hình, cô thấy có vài tin nhắn thông báo hiện lên. Chúng đều từ trong một nhóm chat mà cô tham gia.
Đó là nhóm chat chỉ dành riêng cho Sara, Yuna, và Rin- nôm na là một nhóm được người ta gọi là “Các mỹ nữ hạng S”.
Trong lúc cô coi những dòng tin nhắn, đột nhiên Sara tròn mắt trong sự ngạc nhiên.
“...Hể?”
Cô không thể nào tin những gì mà mình đang thấy và ré lên một tiếng đầy hoang mang.
Cũng dễ hiểu cho việc Sara cảm thấy bối rối như thế mà cô thấy rằng Rin và Yuna, hai người mà hiếm khi nói về chuyện tình cảm của mình, lại thảo luận với nhau về một chuyện gì đó.
Thứ trên màn hình mà thu hút sự chú ý của Sara, có một đoạn tin nhắn như thế này:
[Cậu biết đó… Lúc mà tớ đi làm ấy, thì tớ có gặp một anh khách. Tớ đã bắt đầu để ý tới người đó một thời gian rồi, và vì một lý do nào đó mà tớ lại thấy tò mò với anh chàng đó nhiều hơn.]
[Ồ, thật vậy sao, Rin? Lúc đó đã xảy ra chuyện gì vậy?]
[Nó cũng giống như chuyện đã xảy ra với Sara, nhưng mà cái cậu đó giúp đỡ một cô bạn đáng yêu khỏi bị quấy rối.]
[Ủa… Quấy rối à?]
[Sao cậu lại thấy ngạc nhiên vậy, Yuna-rin?]
[Ừ thì, chuyện là, hôm nay tớ có trò chuyện chút với người quen, và về chuyện liên quan tới một cô gái bị quấy rối.]
[Ồ, cả Yuna-rin nữa này! Trùng hợp thật đó!]
Từ phía bên kia của tấm màn hình, có thể thấy rõ được rằng hai người họ đang có một cuộc trò chuyện khá là sôi nổi với nhau.
Cảm thấy rằng mình đang bị đẩy ra rìa, lồng ngực Sara bỗng dưng thắt lại.
Như thể biết được rằng Sara đã đọc được dòng tin nhắn, thì Rin nhắn cho cô ấy.
[Sara-chin, sẽ khá là tuyệt nếu cậu có thể gặp lại được cái anh chàng đó và nói lời cảm ơn đàng hoàng với cậu ấy…]
[Cậu nói phải.]
Khi mà Rin gửi xong lời nhắn của mình, thì lời nhắn của Sara xuất hiện ngay sau đó.
Sara nhắn một câu [Cảm ơn.] trước khi tắt điện thoại của mình và bắt đầu đi ngủ.
(...Nếu gặp lại được người đó thì tốt quá rồi.)
Mặc dù Sara có ý định từ bỏ, nhưng cô sẽ không ngờ tới rằng cuối tuần này cô sẽ được gặp lại chính cách người đó.
Ừ thì, đúng hơn vào khoảng một thời gian sau cuối tuần.
Và thời gian cứ thế mà trôi đi, và ngày cuối tuần cũng đã tới.
Lúc này thì Haruya đang đứng trước một gian hàng tại một khu phức hợp lớp trong thành phố.
Với diện mạo được chau chuốt một cách chỉnh chu, Haruya tới nơi này để tìm mua cho mình vài bộ quần áo mới.
(...Hôm nay thì có đợt giảm giá cho các mặt hàng may mặc. Mình có coi quảng cáo cho sự kiện đó rồi, khá là may mắn khi thấy có ít khách hơn so với dự đoán của mình.)
Khi mà cậu sống một mình, mặc dù có trợ cấp từ phía gia đình, thì việc tiết kiệm nó là một điều cần thiết.
Hơn nữa, đối với Haruya, thì không thể nào mà có thể bỏ lỡ được đợt giảm giá này.
Cậu coi qua những mặt hàng được bày trên gian và chọn những bộ mà vừa mắt cậu, đồng thời cũng phải để ý xem ngân sách của mình có bao nhiêu. Khi cậu chọn xong, cậu ra quầy thanh toán.
Nhưng rồi có biến cố xảy ra, một cô gái cố gắng lách qua Haruya, có lẽ là do cô đang bê quá nhiều đồ, nên là cô vấp chân. Nhìn cái dáng vẻ đó trông như thể là cô sẽ ngã bất kỳ lúc nào.
Nhận thấy có điều không ổn, Haruya không thể nào mà làm ngơ được với cô gái đó, và như dự đoán, cô gái kia vấp chân và té một cái. Rồi Haruya mau chóng chạy tới chỗ cô.
“Cô có sao không?”
Haruya lấy tay mình đặt lên bờ vai mảnh mai của cô ấy và rồi giúp cô đứng dây.
Cậu không hề có động cơ thầm kín nào dù chỉ là một chút, chả là cậu không thể nào mà làm ngơ một cô gái đang bị ngã ngay trước mặt mình thôi.
Chỉ nhìn qua tấm lưng đằng sau, thì vẫn có thể nhận thấy rằng cô gái này có ngoại hình khá là dễ thương.
Vận trên mình bộ váy ngắn màu trắng, phối cùng áo phông đen tạo nên một sự kết hợp hài hòa, phần nút cài thì có bị lệch đi đôi chút, để lộ một phần bờ ngực của cô ấy.
“À, cảm ơn nha.”
Cô gái đáp lại với chút run rẩy, nhìn thẳng vào Haruya.
“Ủa?”
Một khoảng thời gian im lặng trôi qua giữa hai người.
Haruya không thể tin vào những gì mà mình đang thấy.
Có vẻ như cô gái này cũng cảm thấy ngạc nhiên giống như cậu. Cô chớp mắt vài lần và rồi sững người tại chỗ.
(Cái cô gái này… Nếu mình nhớ không nhầm thì…đùa đấy à…)
Thứ mà xuất hiện thoáng qua trong đầu Haruya là một cô gái định cố bắt chuyện với cậu vào tuần trước đó.
Mặc dù quần áo của cô ấy khác hẳn so với lần đó, nhưng cái gương mặt ngây thơ, và mái tóc vàng hoe đó nó không lẫn vào đâu được.
Ngay trước mặt Haruya, không nghi ngờ gì nữa về việc cái cô gái này chính là cái cô gái ngày hôm đó.
“Cậu chính là cái người hôm đó…”
Cô ấy là người đầu tiên mở lời, còn đối với Haruya thì cậu thầm nghĩ trong đầu: “Trùng hợp thật đó.”, nhưng việc cậu có nghĩ rằng đó có phải là một sự trùng hợp hay không thì là một chuyện khác.
Cậu không muốn bị người ta hiểu lầm là một tên stalker do cái sự tiến triển quá đối dễ dàng như thế này, nên là Haruya vắt óc suy nghĩ tìm cách để rời khỏi đây.
(...Được rồi, cứ coi như là mắt mình mù đi.)
Với một nụ cười khô khan, cậu quay người và chuẩn bị rời đi.
Tuy nhiên, cô gái kia đã lấy tay túm lấy áo cậu.
“C-Chờ đã, xin cậu đó. Để mình… để mình nói lời cảm ơn về chuyện hồi đó cái đã.”
“Ừm, chắc là cô nhận nhầm người rồi.”
Cậu mỉm cười đáp lại, và rồi phía bên kia dần trở nên bối rối, nhưng ngay sau đó cô bắt đầu nghiêm mặt và tiếp tục lời của mình.
“...Làm ơn cho mình nói lời cảm ơn cái nào.”
(...Không thèm nghe lời người ta vừa nói luôn kìa?!)
Mặc dù đó là suy nghĩ riêng của cậu, nhưng Haruya đành thở dài một tiếng và cố bình tĩnh để đáp lại.
“Tôi đây không cần nhận lời cảm ơn đâu… Ý tôi là, lúc đó tôi chả làm chuyện gì to tát cả.”
Điều đó cũng tương tự với cuộc gặp mặt tình cờ hồi trước, bản thân Haruya chả làm được gì phi thường cả.
Kể cả là lần này, cậu chỉ là đỡ người cô ấy lúc mà cô sắp sửa bị ngã trượt chân thôi.
Thực tế thì, cô có thể giữ lại được thăng bằng kể cả khi không cần có sự giúp đỡ từ cậu, nên là giả thuyết của Haruya nó có vẻ hơi nhỏ mọn.
Tuy nhiên, cái cô gái xinh đẹp đang đứng trước mặt Haruya lại không hề rời mắt khỏi cậu ấy.
Và vào lúc này, Haruya cuối cùng cũng phải cắn răng chịu đựng.
(...Thôi lỡ rồi thì cho lỡ luôn đi.)
Hơn nữa, đó hẳn là cách cô ấy bày tỏ sự biết ơn của mình khi được người khác giúp đỡ.
“...Không được à?”
Với đôi mắt rơm rớm lệ, và có lẽ là do một áp lực vô hình đang đè lên mình, Haruya chỉ đành đáp lại cô ấy.
“Ừ-Ừ thì, với cậu thì thế nào cũng được…”
“Cảm ơn cậu nhiều lắm!”
Trước lời đồng ý của cậu, Sara ngẩng mặt lên và mỉm cười tươi tắn.
“Nhân tiện thì, có cần tôi bê chỗ túi đồ này giúp không?”
“Không cần thiết lắm đâu, cậu cứ yên tâm đi.”
Và rồi, sau khi thanh toán chỗ quần áo xong, thì Haruya cùng với cô gái xinh đẹp kia dành chút thời gian để tâm sự với nhau.
***
Cậu bỗng thấy hối hận khi mà chấp nhận lời mời của cô ấy, chuyện xảy ra khi mà cả hai người dừng chân tại một nhà hàng gia đình gần đó.
(Khó xử quá… chưa kể tự nhiên lại thấy đau bụng vãi.)
Cả 2 người tới Kokomi, một chuỗi nhà hàng nổi tiếng về sự đa dạng của các món ăn với giá thành hợp lý và được nhiều bạn trẻ yêu thích.
Nhưng hãy gác chuyện đó sang một bên.
Trước mặt Haruya là những món như doria (cơm gratin), pizza, khoai chiên và salad, và giữa hai người đang là một cảm giác khó xử và căng thẳng tới mức kỳ lạ.
Đối với người ngoài, thì Haruya và cô gái kia trông giống như là một cặp đôi đang có buổi hẹn hò với nhau.
“Ư-Ừm… Cảm ơn cậu vì chuyện tuần trước cũng như là hôm nay!”
Và rồi cô ấy xua tan đi cái bầu không khí tĩnh lặng này.
Cô ngồi thẳng lưng lên, và với gương mặt cứng ngắc, cô cúi đầu xuống để thể hiện lòng biết ơn.
Từ cái dáng người cũng như là cách nói chuyện đó, có thể thấy được rằng cô đang thấy căng thẳng lúc này.
(Lúc mà thấy cổ căng thẳng… thì cũng khiến mình thấy căng thẳng theo. Làm ơn để cái thằng này yên cái đi…)
Có lẽ là do cảm thấy xấu hổ, Haruya bắt đầu hí hoáy với mái tóc của mình, có thể thấy rõ được điều đó với khuôn mặt đỏ bừng của cậu.
“À, chuyện đó thì cậu không cần phải để tâm đâu.”
Thành thật mà nói, cậu vẫn thấy rằng bản thân mình chả làm chuyện gì to tát cả.
Nhưng kể cả khi cậu có nói như vậy, thì kiểu gì cô ấy cũng sẽ phủ nhận điều đó thêm một lần nữa.
Nói cách khác, giữa hai người nó vẫn sẽ tiếp tục cái tình trạng bị bế tắc.
Bởi vậy mà Haruya quyết định rằng cậu chỉ cần chấp nhận lời cảm ơn của cô ấy là xong việc.
Tuy nhiên, do không thấy quen lắm với việc nhận lời cảm ơn, Haruya cảm thấy khá là khó xử trước chuyện này.
Nhìn thấy dáng vẻ lúng túng đó của cậu, cô gái kia khẽ mỉm cười.
“Hehe… Trông cậu có vẻ thấy nghi vấn. Nhưng xin cậu đó, cứ nhận lòng thành của mình đi. Ừ thì, như là lời cảm ơn, thì mình sẽ cho bao cho cậu bữa này.”
“Không cần đâu, thế này với tớ là quá đủ rồi.”
Thực chất thì trước đó cậu chỉ gọi một suất doria, rồi cô ấy nói là “Không cần phải ngại đâu.”, thành ra là Haruya gọi thêm cả một suất pizza lẫn khoai chiên luôn.
Nhân tiện thì, về món salad, nó là do cô ấy gọi, điều đó thể hiện cho việc để ý tới sức khỏe của Haruya từ cô.
Cô còn gọi thêm cả một suất mì Ý hải sản sốt bơ, một món ăn mà có vẻ như là khá nổi đối với phái nữ.
Haruya nghĩ vậy chỉ đành cười trừ.
“Ừ thì, nếu cậu đã nói vậy thì tớ đây không khách sáo nữa.”
Dường như cô ấy cảm thấy có chút không bằng lòng, nhưng sau khi thấy nụ cười trừ của Haruya, cô ấy dường như hiểu chuyện được một phần và dịu mặt mình lại.
Sau khi mời nhau và chuẩn bị dùng bữa, Haruya nhận ra rằng có ai đó đang nhìn về phía mình.
Tất nhiên rồi, cô ấy đang đợi Haruya làm miếng đầu tiên.
Để tránh việc khiến cho cô ấy thất vọng, Haruya quyết định bắt đầu với món doria.
“...Ngon thật đó.”
“Cậu nói vậy thì mình thấy mừng rồi.”
Kết cấu sệt sệt của món doria khuấy đảo trong miệng cậu, không hổ danh là món ăn kinh điển trong nhà hàng này.
Tuy nhiên, Haruya không thể khỏi thấy căng thẳng khi mà thấy cô ấy đang nhìn chằm chằm vào mình.
(Đang ăn mà bị soi bởi một cô gái xinh đẹp nó đúng là một cực hình mà…)
Bản thân Haruya thì không phải là không hứng thú hoàn toàn với phái nữ. Chưa kể, cái cô nàng mà đang ngồi đối diện với cậu lại có ngoại hình khá là đẹp.
Bởi thế mà khi bị quan sát liên tục thì cơn căng thẳng nó là khó mà có thể tránh khỏi được.
Vào ngày hôm sau, trong cái giờ nghỉ trước thời điểm truy bài buổi sáng, ba cô nàng mỹ nữ hạng S trong lớp đã tụ tập lại với nhau và rồi lập tức bàn về chuyện tình cảm, tạo ra một bầu không khí khá là sôi nổi. Và như thường lệ, có vài học sinh thử qua hóng hớt và rồi bàn tán với nhau. Cũng dễ hiểu thông bởi nội dung về cuộc trò chuyện lần này là từ một trong ba cô nàng mỹ nữ hạng S, Sara Himekawa, nó khá là lãng mạn.
Sara kể chuyện của mình cho hai cô nàng kia, Yuna và Rin, về chuyện cô đã gặp lại được cái người giúp đỡ cô tuần trước và cả hai đã dùng bữa với nhau như là để nói lời cảm ơn.
“Sara-chan… Nó giống như cậu có cuộc gặp gỡ định mệnh ấy! Tuyệt vời thật đó.”
“Thật lòng mà nói thì tớ thấy chuyện đó khá là kinh ngạc.”
Yuna và Rin, hai người mà bày tỏ sự đồng cảm trước cơn tiếc nuối của Sara vì không kịp nói lời cảm ơn cho cái người mà đã giúp đỡ cô vào tuần trước, và hai người nói lời an ủi rằng: “Nếu cậu có thể gặp lại được người đó thì tốt quá trời.” Và họ không thể ngờ được rằng hai người lại có thể gặp lại được nhau sớm đến như thế.
“...Đến mình cũng thấy ngạc nhiên lắm, nhưng mà tạ ơn trời vì mình có thể gặp lại được người đó.”
“Mừng cho cậu, Sara-chan.”
“...Phải đó, cả mình nữa.”
Nghe thấy vậy thì Sara vui vẻ gật đầu với hai người.
“Nhân tiện thì, cái anh chàng đó đúng là tử tế thật… Từ cái cách ăn nói có ý tứ và dễ gây thiện cảm cho đối phương. Đúng là mang phong thái của một quý ông mà.”
“Cậu nói phải… Nhưng mà Sara, việc câu mời anh chàng đó làm một bữa nó hơi táo bạo đó. Ừ thì, mình càng nghe thêm thì càng muốn được gặp anh chàng đó ở ngoài đời.”
“Đúng rồi đó! Mình thấy rất tò mò việc ai trong số bọn mình có cơ hội tốt hơn với cái anh chàng đó, là mình hay là Yuna đây.”
Cả Yuna lẫn Rin đều bắt đầu đào sâu hơn về chuyện của Sara. Nghe thấy vậy thì Sara khẽ đỏ mặt, hẳn là do cô ấy đang thấy xấu hổ. Nhìn thấy vậy, Rin nheo mắt lại.
“Sara-chan, nếu hai cậu gặp lại được nhau một lần nữa thì thích quá nhỉ? Cậu với cái người mà cậu thích ấy.”
“...Ch-Chờ đã, m-mình không có… nó không như cậu nghĩ đâu.”
Sara lập tức phủ nhận lời của Rin và cắn môi, nhưng đôi má cô lại có phản ứng ngược lại. Có vẻ như lời bình của Rin khiến cho mọi người nghĩ rằng Sara đang để ý tới ai đó. Mặc dù bản thân Sara không tự nhận biết được, nhưng từ góc nhìn của người ngoài, phản ứng đó của Sara nói lên rằng cô đang có tình cảm đặc biệt dành cho một người.
Sara lúc này chỉ muốn kết thúc cuộc tán gẫu này lại, nhưng cái phản ứng đó của cô ấy nó quá đỗi đáng yêu tới mức vượt xa cả mong đợi, điều đó chỉ khiến cho Rin muốn trêu chọc cô nhiều hơn.
“Sara-chan này, cậu lúc này đáng yêu thật đó. Ước gì mình cũng có cái cảm xúc giống như là cậu, hay là đi hẹn hò đôi không? À, nếu tính cả Yuna lẫn Rin, thì sẽ là hẹn hò ba rồi.”
“Đã bảo với cậu rồi, nó không có như cậu nghĩ đâu.”
“Ý cậu là cậu không có chút cảm xúc nào sao?”
“...Ư-Ừ thì, chuyện đó…”
Và rồi, Sara cắn môi và rũ mặt xuống, che giấu đi cơn xấu hổ của mình.
“...Mình thấy cậu ấy là một người khá là hấp dẫn, nhưng mà…”
Cô chỉ nói với giọng vừa đủ để nghe được. Sara không muốn để cho người khác thấy được dáng vẻ xấu hổ này, nhưng đôi tai đỏ ửng của cô lại bị lộ ra, nên việc che giấu nó chỉ là công cốc. Nhìn thấy điều đó, Rin không thể kiềm được mà trêu chọc cô ấy với nụ cười tinh quái.
Và sau đó một thời gian, có một chuyện khác xảy ra…
Tất nhiên rồi, cách hành xử của cô ấy nó đúng chất của một nữ sinh, nhưng đó là điều mà Haruya không thể làm ngơ được. Nếu mọi chuyện vỡ lở, thì cậu không thể nào yên thân một mình lên tầng thượng được nữa.
Nói cách khác, điều đó có nghĩa là cậu không thể tận hưởng hết mình ánh hoàng hôn ở nơi đó được nữa. Haruya bắt đầu hốt hoảng, vô thức mở lời.
“N-Này, chỉ là…nếu trong tầm khả năng của mình, thì muốn mình làm gì cũng được, nên là mong cậu giữ kín chuyện của tớ.”
Haruya chắp hai tay nài nỉ. Đó là những lời giãi bày từ chính thâm tâm của cậu.
Cô ấy chốc giật mình khi nghe thấy lời đó. Sau một hồi, cô lưỡng lự đáp lại, cặp mắt thì đảo liên hồi với biểu cảm trông khá ngượng ngùng.
“Th-Thế thì, nếu được… Hai chúng ta trao đổi thông tin liên lạc được không?”
“Ủa…”
Haruya đứng người hoang mang trước lời đề nghị nó rất chi là đơn giản và dễ dàng từ phía cô ấy.
“Thế thì được.”- Cậu đáp lại.
“Th-Thật sao? Cảm ơn cậu nhiều lắm!”
Trước câu trả lời đó từ Haruya, cô ấy thở phào nhẹ nhõm rồi nhanh chóng lấy điện thoại ra và hai người nhanh chóng trao đổi thông tin liên lạc với nhau.
Tuy nhiên, Haruya chốc nhận ra có điều gì đó không ổn…
“Chờ chút đã.”
Lý do cho việc đó thì nó cũng đơn giản. Tên tài khoản của Haruya đang để tên thật của cậu, “Akasaki Haruya.” Giờ đã xác định với việc hai người học cùng trường với nhau, nếu tên thật của cậu cũng lộ ra mất, thì nó sẽ liên lụy tới cả danh tính của cậu.
Haruya sau đó vội vã đổi tên mình sang tên của một nhân vật hư cấu trong bộ shoujo manga nào đó, “Asai Yuu”. Cô nàng kia thấy vẻ hốt hoảng của cậu thì nghiêng đầu bối rối, nhưng rồi hai bên cũng hoàn thành việc trao đổi thông tin liên lạc với nhau.
“Được rồi, cậu là Asai Yuu, đúng không?”
“Đ-Đúng rồi…”
Haruya cảm thấy có chút tội lỗi vì sử dụng tên giả cho mình, và tâm trí cậu bỗng trống rỗng trước lời của cô ấy.
“Nếu cậu thấy ổn, thì cho mình biết cậu học lớp nào…có được không?”
“Ừm, mình học ở lớp…”
Đó là khi Haruya ngộ nhận ra một điều.
(Bỏ mịa, khai gian tên thì còn được nhưng còn về chuyện khai gian lớp thì…)
Những giọt mồ hôi lạnh bắt đầu ứa xuống. Kể cả khi cậu có nói linh tinh, thì về chuyện hai người học cùng trường, sự thật kiểu gì cũng sẽ bị lộ ra nếu được tìm hiểu kỹ. Và rồi, Haruya vắt óc suy nghĩ xem nên xử lý như thế nào.
(Khoan đã, đây có vẻ là thời điểm phù hợp nhất để ba hoa linh tinh nhằm hạ thấp ấn tượng của họ đối với mình.)
Mục đích ban đầu của Haruya là đảm bảo rằng bản thân mình không quá nổi bật và cho cô ấy biết rằng cậu không phải là một người tốt giống như những lời đồn.
Và rồi, Haruya chọn đưa ra một câu trả lời hời hợt.
“Mình ở lớp 1-I”
“Lớp I… Haha, cậu nói cái gì vậy?”
Cô ấy khẽ bật cười và rồi nở mặt tươi tắn. Những học sinh năm nhất ở Trường Cao trung Dân lập Eiga thì thường được phân vào các lớp từ A cho tới H. Tất nhiên rồi, không có lớp I ở đây. Bởi thế mà Haruya bia ra một câu trả lời linh tinh, nhưng mà…
“Ahaha, trả lời là học lớp I với cái mặt nghiêm túc như thế… Cậu cũng là thuộc loại ‘đặc biệt’ nhỉ?”
Cô nở một nụ cười, hẳn đó chỉ là một nụ cười lịch sự thôi. Chắc hẳn là như thế rồi.
“Xin lỗi nhé… Cậu không cần phải nói thêm cho mình nếu cậu không muốn đâu.”
(Nhưng mà chuyện này nó khiến mình muốn đội mấy cái quần lên đầu quá.)
Trong lúc suy ngẫm, cậu liếc sang Sara, người mà đang nắm chặt đôi tay trên ngực với ánh mắt tập trung về phía Haruya.
Và khi nhìn thấy ánh mắt của cậu, Sara cúi đầu xuống đáp lại.
“Ừm, rất vui khi được gặp cậu…Asai-san.”
(Cô ấy đang dịu dần lại rồi…Hình như có tiến triển rồi. Mà chuyện đó cũng chả sao cả. Có lẽ mình nên hạ thấp thiện cảm của cô ấy với mình. Và nếu cô ấy không còn hứng thú gì với mình, thì sẽ đảm bảo được việc cô ấy không đề cập tới mình ở trong lớp nữa…)
Haruya mỉm cười với một âm mưu đầy xảo quyệt trong lòng, nhưng mặt khác, bên phía Sara thì…
(Cậu ấy đã gọi mình bằng tên riêng…Và cậu ấy còn giấu kín với mình về chuyện cậu ấy học lớp nào. Hẳn là một trò chơi truy tìm thân phận nhằm mua vui cho mình rồi… ý cậu ấy là như thế, đúng không?)
Cô ấy nghĩ rằng cậu là một người đặc biệt, và trái tim cô dần đập một cách dồn dập. Thực ra cô ấy đang để ý tới cậu khá là nhiều.
Tuy nhiên, cứ theo đà này, thì hai bên sẽ vô tình hiểu lầm lẫn nhau.
Thực tế thì, Haruya đang muốn hạ thấp thiện cảm của Sara một cách có chủ đích.
Nhưng từ góc nhìn của Sara, thì nó bị coi như là một hành vi đầy thiện ý.
Hai bên đều không hiểu rõ được ý đồ thật sự của nhau.
***
Vào đêm hôm đó.
Sau khi trao đổi thông tin liên lạc với Haruya, Sara giờ đang dán mắt vào màn hình điện thoại trong lúc nằm một mình trên giường. Trước mắt Sara, dòng chữ “Asai Yuu” đang được hiển thị ở trên danh bạ.
“Trời ạ… Đúng là một việc làm táo bạo mà.”
Không thể giữ được bình tĩnh nữa, Sara úp mặt lên tấm gối trong cơn bồn chồn. Và rồi, Sara hồi tưởng lại cái khoảng thời gian mà cô trò chuyện cùng với Haruya.
“Không ngờ được rằng… cái cậu Asai-san đó, lại học cùng trường với mình.”
Việc gặp lại được cái người mà từng giúp đỡ mình và rồi biết được thêm rằng người đó cũng học cùng trường với mình… Cô vẫn chưa kể chuyện đó cho Ritsu với Yuna, nhưng mà có thể dễ mường tượng ra được phản ứng của họ khi biết được chuyện đó.
“...Nó giống như là một bộ shoujo manga ấy, đúng không nhỉ?”
Mặc dù cô không có đọc qua nhiều cái thể loại đó, nhưng Sara không thể không nghĩ tới cái khả năng này.
Hẳn là Ritsu và Yuna cũng sẽ nghĩ như thế thôi.
Sẽ không phải là quá cường điệu hóa khi nói rằng họ có thể tin vào “định mệnh”.
Có lẽ đó là lý do mà Sara lại cảm thấy như thế. Khá là bất thường khi cô ấy lại hành động theo kiểu chủ động như lúc đó.
Sara sau đó mở cuộc chat riêng với Haruya và bắt đầu suy nghĩ xem cô có nên gửi tin nhắn hay là không.
“...Ít ra thì mình cũng nên gửi lời chào hỏi một cái nhỉ?”
Cô lấy tay gõ phím, rồi lại xóa đi, rồi lại gõ tiếp, và lại xóa đi… Và cứ thế liên tục cho tới khi bắt đầu nổi quạu.
“Mấy lúc kiểu như này, thì mấy kiểu chào hỏi trân trọng nó không nên dùng… Nhưng nếu chào hỏi đơn giản quá, thì nó lại mất đi tính thiện cảm. Có nên sử dụng emoji không? Không được, nếu thế thì…”
Trong lúc lúng túng không biết nên phải làm gì, Sara chỉ khẽ thở dài một tiếng và tự thầm với bản thân mình.
“...K-Không phải là mình có tình cảm với cậu ấy hay là gì đâu. Chỉ là mình vẫn chưa cảm ơn Asai-san đàng hoàng thôi.”
—Không sao đâu, mọi chuyện đều ổn cả.
Sau khi tự nhủ nhiều lần như thế với chính mình, Sara cuối cùng cũng gửi được lời nhắn cho Haruya.
Khi mà gửi tin nhắn xong, để tránh việc xóa đi tin nhắn do cơn xấu hổ của mình, cô lập tức tắt điện thoại ngay sau đó.
Mặc dù Sara cố gắng phủ nhận cái cảm xúc lãng mạn của mình, nhưng hình ảnh của một thiếu nữ si tình vẫn còn ở đó.