Không Hề Đáng Yêu

hoàn toàn văn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vương Chiêu với Hạ Tông Minh cãi nhau một trận, sau đó, đã chia tay.

Ban đầu, chỉ vì Vương Chiêu uống thêm mấy ly trong đám cưới Giang Nhược và Lục Hoài Thâm.

Hạ Tông Minh mượn cớ đưa cô về phòng, theo sau ỷ mình đẹp trai làm chuyện quá trớn, đã dùng sắc đẹp mê hoặc cô, cũng kiểu như đêm đầu tiên, dùng miệng lưỡi đầu độc khẽ khàng tỉ tê bên tai cô.

Cứ một câu "Chiêu Chiêu", hai câu "bé yêu".

Ai có thể đỡ được chứ?

Nói trắng ra, cô có thể đến bên Hạ Tông Minh, vẫn phải quy về cô [email protected] muốn mĩ sắc, sắc đẹp làm mờ lí trí.

Không xét năng lực, cũng gác gia thế của anh khiến cô chỉ dám ngước nhìn từ xa sang một bên, chỉ mỗi bề ngoài, mỗi khuôn mặt của Hạ Tông Minh, đã xuyên thẳng vào thẩm mĩ của cô rồi.

Vương Chiêu vốn cho rằng kiểu tính cách bình thường trông có vẻ không đứng đắn này không phải kiểu cô thích, nhưng thấy được dáng vẻ lúc anh nghiêm túc, sẽ chỉ khiến cho cô càng thêm đắm chìm nhanh hơn.

Khi bạn đã luyện thành thói quen với một khía cạnh nào đó của người đàn ông, ngẫu nhiên phát hiện, một khía cạnh khác của anh ấy thế mà lại trùng hợp với dáng vẻ hình mẫu lí tưởng định sẵn trong lòng mình, sự kích động cùng nỗi kinh ngạc mừng rỡ từ tận đáy lòng kia bất kể bao nhiêu lần đi nữa cũng sẽ không bình thường.

Vương Chiêu thích lúc anh nửa lưu manh nửa nghiêm túc gọi cô là "Chiêu Chiêu" hoặc "bé yêu", dùng chóp mũi và cằm dụi nhẹ lên mặt cô hôn lớt phớt, Hạ Tông Minh luôn có thể dễ dàng khơi dậy những xung động nguyên thủy nhất của cô.

Mà Hạ Tông Minh với cô tương đối hòa hợp phương diện kia, một năm nay, hiểu rõ như lòng bàn tay về sở thích của cô, sau khi biết được chiêu này có thể dùng với cô, thì lần nào cũng thử, mười lần chẳng sai.

Đêm nay cũng thế, Hạ Tông Minh giở mánh cũ, Vương Chiêu bị anh chàng làm si mê tới mức thần hồn điên đảo, rượu xong bầu không khí tuyệt cực, có xảy ra gì đó cũng là chuyện không thể bình thường hơn được nữa.

Nhưng bản thân cô ở bên ngoài mấy ngày nay, căn bản chưa từng nghĩ tới chuyện này, chứ đừng nói là nhét đồ bảo hộ vào vali, Hạ Tông Minh thì chuẩn bị đẩy đủ sẵn sàng, nhưng thời điểm mấu chốt ai còn có thể nhịn nổi mà sang phòng bên cạnh tìm đồ.

Nói tới vấn đề hai người ngăn cách hai phòng, thật ra do cá nhân Vương Chiêu kiên quyết yêu cầu, đã giao ước với Hạ Tông Minh tạm chưa kể chuyện yêu đương với bố mẹ hai bên, sau khi được biết bố mẹ Hạ cũng sẽ tham gia hôn lễ, cô đặc biệt dặn dò Giang Nhược đừng sắp xếp cô và Hạ Tông Minh ở cùng một phòng.

Vương Chiêu bảo anh dùng đồ của khách sạn, Hạ Tông Minh cứ bảo anh không thể dùng đồ bên ngoài, sẽ dị ứng.

Nam nữ hừng hực, vì theo đuổi khái cảm, nhất thời kích động, khó tránh khỏi.

Nhưng ngày hôm sau Vương Chiêu tỉnh dậy lật mặt không nhận người, nợ cũ nợ mới tính hết lượt, nói Hạ Tông Minh cố tình, dù gì thì người này đã có tiền án, không lâu trước khi tham gia lễ cưới mới bị cô phát hiện từng đâm thủng lỗ trên bao.

Hạ Tông Minh nhận sai, vừa xin lỗi lại vừa làm nũng.

Sau đám cưới Giang Lục còn bao đảo thêm năm ngày, để cho khách mời có thời gian dư dả có thể ở lại đảo nghỉ mát.

Nửa năm nay, Vương Chiêu gần như chưa được nghỉ ngơi, mượn cơ hội hiếm có xin công ty nghỉ phép năm ngày, ở lại đây nghỉ mát.

Mà trong kế hoạch của Hạ Tông Minh, đáng lẽ bọn họ sẽ dành thời gian trải qua trên chiếc giường hướng ra biển lớn.

Kết quả mấy ngày liền Vương Chiêu không cho anh đến gần.

Vốn dĩ bầu không khí giữa hai người đã dần dần ấm lại, Vương Chiêu cũng bớt giận rồi, ngày cuối cùng vẫn trôi qua theo đúng mong muốn của Hạ Tông Minh.

Mãi tới sau khi về thành phố Đông Lâm, Vương Chiêu bị bạn gái cũ nào đó của Hạ Tông Minh chặn đường dưới hầm để xe của công ty.

Vương Chiêu đi làm, mặc bộ trang phục công sở bó sát già giặn, ánh mắt cực kì đáng ghét của người phụ nữ kia nhìn lướt cô từ trên xuống dưới, kế tiếp nói những lời kì quặc, như là "Chẳng ngờ lần này Hạ Tông Minh đổi khẩu vị thời gian duy trì lâu dài còn phá vỡ kỉ lục nữa", cùng "Tra nam quay đầu quả nhiên phải cần lí do, có một số người cho dù bình thường không mới lạ, nhưng chỉ đứng trước mặt anh ấy, anh ấy cũng bằng lòng nâng trái tim đưa tới trước mặt", còn có "Vương tiểu thư, cô thấy anh ấy thích cô ở điểm gì? Bố mẹ cô là người thế nào? Xuất thân ra sao? Anh ấy từng có nhiều bạn gái cũ như thế, cô thì tính là bảo bối nhỏ nào?" những lời như thế đấy.

Đây chẳng qua chỉ là một số mánh khóe của mấy cô gái muốn mà không có được, sinh lòng oán hận giở trò. Vương Chiêu lại hiểu hơn hết, cô vốn không cần để tâm.

Cho dù khi đó Vương Chiêu tỉnh bơ phản bác lại, làm người ta tổn thương tới mức tan tác tơi bời, nhưng đối phương vẫn có một câu, khiến cho cô canh cánh trong lòng.

Lí do cô không muốn để bố mẹ hai bên biết quan hệ của bọn họ, là vì cô không chắc chắn, niềm yêu thích của Hạ Tông Minh dành cho cô có thể giữ được sự tươi mới trong bao lâu.

Không muốn bố mẹ đang vội vàng muốn cho cô kết hôn, vì để cô xứng với đối phương trong cuộc hôn nhân này mà phải dốc hết gia sản, cũng sợ bố mẹ đối phương không thích cô, cho rằng cô trèo cao.

Sau khi nghĩ kĩ lại, Vương Chiêu nói chia tay Hạ Tông Minh.

Hạ Tông Minh cho rằng cô vì chuyện trên đảo nên vẫn đang làm mình làm mẩy với anh, vẫn xin lỗi, dỗ dành, lấy lòng cô như mọi khi.

Nhưng Vương Chiêu vẫn lạnh nhạt như cũ, dùng giọng điệu mệt mỏi nói: "Hạ Tông Minh, em cảm thấy bọn mình không hợp."

Biểu cảm này, ngữ khí này, quả thực làm cho Hạ Tông Minh hơi tổn thương.

Thực ra anh cũng biết Vương Chiêu không phải đang đùa, hẹn hò sắp được gần một năm, bất kể cãi nhau to nhỏ thế nào, cô đều chưa từng nói hai chữ chia tay.

Anh nắm lấy tay Vương Chiêu, "Nói xem, chỗ nào không hợp."

Vương Chiêu nói: "Anh ưu tú quá."

Hạ Tông Minh khịt mũi khinh bỉ, "Cái lí do chó má gì đây?"

"Vậy nói thế này đi, anh có vẻ ngoài không tầm thường, bối cảnh gia thế nổi trội, anh có kinh nghiệm yêu đương phong phú, anh có vốn liếng để chiếm giữ quyền chủ động trong tình cảm, sự giàu có và địa vị xã hội của chúng ta không ngang hàng, hiểu không?"

Hạ Tông Minh chợt cười tự giễu: "Sao anh lại cảm thấy em đang muốn nói là, kinh nghiệm tình trường của anh phong phú, không xứng với em trong trắng nhỉ?"

Vương Chiêu bị kch thích, đầu nóng lên, nói: "Đúng. Cho nên chúng ta không hợp."

Hạ Tông Minh điềm tĩnh, bầu không khí cực kì căng thẳng, "Không hợp sao em không nói sớm, gần một năm rồi bây giờ mới nói?"

Vương Chiêu tức quá bật cười: "Đừng quên là anh mặt dày sống chết không buông."

Hạ Tông Minh nhìn cô hồi lâu, "Anh đối tốt với em, em coi như không thấy, tất cả những gì anh làm đều là mặt dày sống chết không buông, em cười với anh một cái cũng là bố thí, là anh không biết xấu hổ, chủ động nịnh nọt sáp đến trước mặt em. Hóa ra bao lâu nay, em đều coi anh là khỉ chứ gì" Anh nhìn cô chằm chằm, bình tĩnh đến cùng cực, "Vương Chiêu, em quả nhiên không có tim."

Cái này không giống với chia tay hòa bình trong tưởng tượng của Vương Chiêu, gần như dùng cạch mặt để kết thúc, buồn bã chia tay.

Lời của Hạ Tông Minh cũng giống như một cái giằm trong tim Vương Chiêu, ngày ngày đêm đêm, trăn qua trở lại, làm cô không được yên lòng.

Ban đêm khó ngủ, ban ngày đi làm thất thần, sau đó tinh thần hốt hoảng, cơ thể mệt mỏi, quả thực không chịu nổi, xin công ty nghỉ phép, mỗi ngày ở nhà đóng rèm cửa sổ sống lay lắt trên giường, đói thì gọi đồ ăn ngoài.

Sau khi Giang Nhược biết, đến nhà thăm cô, tiện thể còn đưa theo Mãn Mãn đến pha trò cho cô vui.

Mãn Mãn rất dễ thân, đặc biệt là người đối tốt với nó.

Nó gặp Vương Chiêu cực kì vui vẻ, lúc Giang Nhược nói chuyện với Vương Chiêu, nó cứ ngồi ở giữa chơi đồ chơi, thỉnh thoảng mắt đảo đi đảo lại giữa hai người.

Lúc thì gọi "mẹ", lúc thì gọi "dì" thu hút sự chú ý của bọn họ. Đôi mắt Mãn Mãn cực giống Giang Nhược, nhất là lúc cười, đồng tử long lanh đen láy.

Vương Chiêu bế bé con lên mổ một cái vào mặt trắng mịn màng của nó: "Bé ngoan Mãn Mãn, cho dì yêu một cái nào."

Chuyện một lúc, cảm xúc của Vương Chiêu dần tốt hơn, Giang Nhược hỏi cô với Hạ Tông Minh xảy ra vấn đề gì, sao phải chia tay?

Theo Giang Nhược thấy, Hạ Tông Minh trước kia tuy từng có không ít kinh nghiệm tình trường, nhưng còn cách lăng nhăng xa lắm, trong mỗi cuộc tình, cũng không chân đạp hai thuyền, mọi người hợp thì đến không hợp thì chia tay.

Ban đầu cô ấy cũng lo Hạ Tông Minh hứng thú với Vương Chiêu chỉ vì cảm giác tươi mới quấy phá.

Nhưng về sau những gì Hạ Tông Minh làm, cô ấy cũng để mắt thấy, thật lòng thật dạ không phải là thứ có thể giả vờ ra được, Hạ Tông Minh đối xử tốt với Vương Chiêu, có thể gọi là chu đáo mọi mặt.

Có điều đây cũng chỉ là đứng từ góc độ của cô ấy với tư cách là người quan sát, có lẽ bản thân Vương Chiêu không hề cho rằng như vậy.

Cho nên Giang Nhược không có bất kì ý khuyên giải nào, mọi lựa chọn đều quyết định bởi Vương Chiêu.

Ánh mắt Vương Chiêu trở nên ảm đạm, cô thở dài nói: "Bọn tôi không hợp."

"Tôi không xứng với anh ấy." Cô ngã xuống giường, nhìn trần nhà lẩm bẩm: "Hạ Tông Minh bảo anh ấy không xứng với tôi, cho rằng tôi nói anh ấy quá ưu tú là nói dối, trên thực tế tôi thực sự cảm thấy mình không xứng với anh ấy. Cũng giống như những gì bạn gái cũ của anh ấy nói đấy, tôi không biết vì sao anh ấy có thể thích tôi, bọn tôi khác nhau một trời một vực."

Giang Nhược nói: "Thực ra tại sao cô không thử ngẫm ngược lại xem, mình thu hút anh ấy ở đâu, thực tế là cô không hề ý thức được mình tốt đến nhường nào. Hạ Tông Minh không phải người chỉ nhìn bề ngoài phụ nữ, cô độc lập tự tin, cô có tâm hồn tự do còn độc nhất vô nhị nữa, đối với anh ấy mà nói, cô chính là người đặc biệt nhất."

Tính cách Vương Chiêu chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh sống từ nhỏ, bố mẹ tình cảm thắm thiết, gia cảnh hậu đãi, bồi dưỡng tính cách cô độc lập tự tin, chính vì như thế, từ nhỏ cô đã biết bản thân muốn gì, phù hợp với người như thế nào.

Nồi nào úp vung nấy, chân cỡ bao nhiêu giày cỡ bấy nhiêu.

Hạ Tông Minh rất tự tin có thể cho cô tình yêu và gia đình, xóa tan những lo âu trong lòng cô, anh muốn dùng con cái giữ cô lại, dùng cách thức không chín chắn, cưỡng ép xóa bỏ khoảng cách giữa họ.

Nhưng anh như thế sẽ chỉ làm cho cô sợ hãi.

Cũng giống như bị ép bị người ta trói chặt tay chân ném xuống biển mênh mông, cảm giác này rất bất lực.

Giang Nhược biết, Vương Chiêu chỉ là lo lắng sự chênh lệch giữa hai người cuối cùng sẽ mang đến tổn thương.

Trong mối quan hệ chứa đầy khác biệt, rất khó tìm được cảm giác an toàn, vẫn hi vọng Vương Chiêu có thể tự nghĩ thông suốt.

Trong thời gian này, Hạ Tông Minh cũng không mấy dễ chịu.bg-ssp-{height:px}

Cả ngày Lục Hoài Thâm không gặp anh ở đâu, về sau mới biết anh đã thành kẻ cuồng công việc, ban ngày dùng công việc làm tê liệt bản thân, tối đến dùng rượu làm tê liệt chính mình.

Khi Vương Chiêu bình tĩnh trở lại sau chia tay thì quay về công ty làm việc, Hạ Tông Minh lại có thêm một lịch trình khác, mỗi ngày tan làm đến ven đường cạnh tòa nhà văn phòng trung tâm nán lại một lúc, nhìn chằm chằm tầng nào đó đèn đuốc sáng trưng rồi hút thuốc sầu.

Gần đây Hạ Tông Minh cực kì bất thường, chán nản ít nói rõ ràng, mẹ Hạ rất lo cho anh, hỏi: "Con trai, con sao đấy? Có phải thất tình rồi không?"

Hạ Tông Minh nảy tâm tư, anh cụp mắt không nói, mẹ Hạ nhìn mà khắc khoải, cũng không quở trách anh giống mấy lần trước kia, hỏi anh một cách hết sức hiền từ: "Rốt cuộc con bị làm sao?"

Hạ Tông Minh nói: "Con muốn sổ hộ khẩu."

Mẹ Hạ lập tức trợn tròn mắt, vui mừng khôn xiết, "Cái gì cơ?"

Hạ Tông Minh nhìn mẹ mình, nói một cách đáng thương: "Con muốn sổ hộ khẩu, con muốn kết hôn."

Niềm vui đến bất ngờ này, quả thực làm mẹ Hạ choáng váng đầu óc, cũng chẳng buồn nghĩ ngợi, tìm sổ hộ khẩu trong tủ ra, vừa định đưa thì bố Hạ cắt ngang bà ấy: "Bà điên à? Con trai bà phát rồ bà cũng phát rồ theo? Ngay cả đối tượng là người thế nào còn chưa biết, đã đưa sổ hộ khẩu rồi!"

Mẹ Hạ lại do dự, "Người con trai mình thích... chắc hẳn sẽ không kém đâu."

Bố Hạ cười khẩy: "Bà tin nó?"

Hạ Tông Minh nhìn bố mình, học ông ấy cười khẩy, "Chính là cô ấy lo lắng gia đình mình không chấp nhận cô ấy, mới chia tay con, hóa ra cô ấy chẳng sai."

Bố Hạ chẳng hiểu ra sao bị gán tội danh phụ huynh tàn nhẫn: "...Thế mày cũng phải nói với tao xem nó tên tuổi thế nào, gia đình bố mẹ làm nghề gì chứ."

Hạ Tông Minh cố giả vờ đau khổ: "Chính là cái cô hồi trước dì hai muốn giới thiệu cho con, con gái nhà hàng xóm cùng tiểu khu với chị gái nhà hàng xóm dì hai đấy."

"Ơ này..." Mẹ Hạ hơi mù mờ, chuyện này đã qua bao lâu rồi, không phải không thành sao, bà ấy đã quên từ lâu rồi, "Con nói tên."

"Vương Chiêu."

Mẹ Hạ chợt ngẩn người, vỗ tay một cái: "Không phải chính là cái cô, cái cô phù dâu của vợ Lục Hoài Thâm sao!" Nói xong nhét sổ hộ khẩu cho anh, "Nói với nó, nhà họ Hạ chúng ta cực kì hoan nghênh nó."

"Cảm ơn mẹ." Hạ Tông Minh nhận sổ hộ khẩu, cười như đứa trẻ vừa khóc xong lại được nhét cho một viên kẹo.

Bố Hạ nhìn sổ hộ khẩu, muốn nói lại thôi, "Không phải người ta đã chia tay mày rồi à? Mày cũng phải theo đuổi được người ta trước rồi nói sau chứ."

Hạ Tông Minh giương cao sổ hộ khẩu: "Giờ đi theo đuổi đây."

......

Thế là tối nay, Hạ Tông Minh uống rượu lấy thêm can đảm, cầm sổ hộ khẩu đến gõ cửa nhà Vương Chiêu.

Phát hiện chẳng có ai, lại tìm tới nhà bố mẹ Vương Chiêu.

Ấn chuông cửa, mãi không thấy ai ra, nhưng bên trong vẫn đang sáng đèn, anh gọi với vào trong: "Vương Chiêu."

Cổng biệt thự mở ra, bố Vương đứng ở cửa, cách hàng rào trong sân quát anh: "Nửa đêm nửa hôm kêu gào cái gì! Cậu tìm ai?"

Hạ Tông Minh đứng thẳng, trả lời cung kính: "Con chào bố vợ, con tìm Vương Chiêu."

Bố Hạ ngẩn ra, nhìn cái thằng say rượu kia, cơn giận dần dà bốc lên: "Mày gọi ai là bố vợ! Mày vào đây kiểu gì!"

Hạ Tông Minh đã quen với việc gặp gỡ người ta trong những dịp trọng đại, mà lúc này cũng hơi lắp bắp, "Ấy, à thì, chị gái nhà hàng xóm của dì hai con là người trong tiểu khu nhà mình."

"Mặc kệ mày là ai, đừng có ở đây lép ba lép bép nữa, tao báo cảnh sát mày làm ồn hàng xóm."

"Con thật sự là bạn trai của Vương Chiêu! Con đem sổ hộ khẩu đến tìm em ấy kết hôn đây!"

Bố Vương cười chết mất, mẹ Vương đi ra, hỏi ông ấy đang ở ngoài nói chuyện với ai đấy, bố Vương chỉ Hạ Tông Minh nói: "Thằng ranh kia bảo nó là bạn trai Chiêu Chiêu nhà mình, muốn đến tìm Chiêu Chiêu kết hôn, con gái mình lấy đâu ra bạn trai hả?"

Mẹ Vương nhìn anh đầy nghi ngờ.

Hạ Tông Minh nói: "Sự thực là bạn trai cũ, con đến tìm cô ấy tái hợp, tiện thể cầu hôn luôn."

Nói rồi tay còn lấy ra một hộp nhẫn bằng nhung.

Một tuần gần đây Vương Chiêu liên tục tăng ca, không dễ gì mới nghỉ định kì có thời gian nghỉ ngơi, đã lên giường từ lâu rồi, ngủ được nửa chừng, nửa tỉnh nửa mơ nghe thấy dưới nhà có người đang nói chuyện, cô tỉnh táo trở lại, nghe kĩ, thế mà lại là tiếng Hạ Tông Minh.

Cô vội vàng vùng dậy khỏi giường, vì dậy đột ngột quá, trước mắt chợt tối sầm, cô ngồi thong thả một lúc, mới chạy đến bên cửa sổ nhìn thử.

Đệch, đúng là Hạ Tông Minh!

Bố Vương vẫn nghi ngờ Hạ Tông Minh nói dối, sắp bắt đầu đuổi người, mẹ Vương ngăn ông lại, khẽ nói: "Hồi trước chị Trần quả thật từng giới thiệu bạn trai cho Vương Chiêu, Chiêu Chiêu bảo là điều kiện gia định họ tốt quá, không thành, " bà đưa mắt ngó ra Hạ Tông Minh, "Có khi nào chính là cậu ta?"

Vương Chiêu từ trong nhà xông ra, người vẫn mặc đồ ngủ, cô nói với bố mẹ: "Con nói chuyện với anh ấy một tí, bố mẹ vào trước đi."

Vẻ mặt mẹ Vương mừng thầm, lôi kéo chồng đi khá khoa trương, "Ấy Vương Lai Phúc đói rồi, mình vào cho ăn thôi!"

"Lai Phúc đã ăn nhiều bữa lắm rồi!"

Hai người lôi lôi kéo kéo, bố Vương đi vào mà một bước đi một bước ngoái đầu.

Vương Chiêu nhìn người trước mặt, nhiều ngày không gặp, cằm nhọn ra, râu hình như cũng không cạo tử tế, cả người cẩu thả không ít.

Hạ Tông Minh gặp được Vương Chiêu, nhưng không nói nên lời, "Chiêu Chiêu..."

Vương Chiêu thấy bộ dạng cẩn thận dè dặt của anh, cũng hơi xót ruột, cụp mắt che đi nỗi xót xa trong mắt, "Có chuyện gì?"

Hạ Tông Minh chìa tay sau lưng ra, một tay sổ hộ khẩu, một tay nhẫn.

Ánh mắt Vương Chiêu liền trở nên phức tạp, đầu lông mày vô thức chau lại.

Hạ Tông Minh ngay tức thì lại mất tự tin, trong lúc nóng lòng anh ôm chặt Vương Chiêu, khẽ nói bên tai cô: "Xin lỗi Chiêu Chiêu, anh xin lỗi vì những lời nói hôm đó, là bản thân anh chưa suy nghĩ đủ chu đáo, là anh sốt ruột quá, chưa từng chú ý đến suy nghĩ của em."

Vương Chiêu bị đánh bại, lòng đề phòng đột ngột bị tháo dỡ.

Hạ Tông Minh hơi thả cô một chút, bàn tay vuốt nhẹ má cô, "Chỉ là anh sợ em rời xa anh."

Thật ra trong cuộc tình này, không chỉ Vương Chiêu không có cảm giác an toàn, Hạ Tông Minh càng không có cảm giác an toàn hơn.

Như lời Giang Nhược nói, Vương Chiêu có tâm hôn tự do còn độc nhất vô nhị, cô khát vọng mối quan hệ hai bên bình đẳng, thế nên cô không chịu trói buộc, không muốn tranh giành thứ không xứng đôi với mình. Trước đây Hạ Tông Minh không thể ngờ, có một ngày sẽ vì sự giàu có và địa vị của mình mà lo lắng mất đi một mối tình.

"Cho nên mới phải nghĩ đến dùng những thủ đoạn trẻ con kia giữ em lại, cho rằng có con, thì có thể bước vào cuộc hôn nhân với em, mới có thể khiến em bước ra khỏi nỗi lo lắng được mất."

Hạ Tông Minh cầm nhẫn kim cương bên tay phải lên, "Đây là tình yêu và trách nhiệm của anh, " anh lại giơ sổ hộ khẩu bên tay trái lên, "Đây là sự hoan nghênh và tiếp nhận của gia đình anh dành cho em. Mẹ anh là một người phụ nữ rất hiểu lòng người, bà sẽ thích em, tin rằng em cũng sẽ thích bà."

Vương Chiêu ngẩn ngơ nhìn đồ vật trong tay anh.

"Anh biết em đang lo lắng cái gì, nếu em vẫn do dự, anh có thể đợi em, đợi ngày em bằng lòng gật đầu." Hạ Tông Minh tì lên trán cô đầy thân mật, nói giọng khàn khàn: "Anh chỉ muốn em quay về bên anh."

Môi anh gần trong gang tấc, Vương Chiêu nhẹ nhàng ghé lên, ngửi thử, "Anh uống rượu à?"

"Anh chỉ uống hai chén." Hạ Tông Minh nói hơi căng thẳng.

Vương Chiêu tránh chạm cánh mũi với anh, "Thế ai biết được sau khi tỉnh rượu, có khi nào anh sẽ quên không, những lời này có còn tính không."

"Anh sẽ không quên," Hạ Tông Minh nói rất tha thiết: "Chiêu Chiêu, anh sẽ không quên."

Vương Chiêu đấm một cái vào bụng anh, "Thế anh nắm nhẫn chặt thế là định mang về tự đeo cho mình hả?"

Hạ Tông Minh cười một tiếng không dám tin, vuốt mặt một cái cho tỉnh táo, kích động hồi lâu mưới mở hộp nhẫn định quỳ một chân, Vương Chiêu kéo anh đứng dậy, "Đừng quỳ."

Tay Hạ Tông Minh cầm nhẫn cũng đang run rẩy: "Chiêu Chiêu, em bằng lòng không?"

Vương Chiêu chìa tay ra, Hạ Tông Minh muốn đeo nhẫn cho cô, cô đột nhiên rút tay về: "Nói trước nhé, đây chỉ là đính hôn, chuyện kết hôn... không vội."

Một người ngày thường cực kì giỏi ăn nói như Hạ Tông Minh, hôm nay không biết đã lắp bắp lần thứ mấy rồi, "Anh, anh nghe theo em hết."

Đeo chiếc nhẫn vào, dùng danh dự và tính mạng long trọng thề rằng, chuyện yêu em, anh sẽ không quên.

Ngày tháng cùng năm, vợ chồng Hạ thị lĩnh giấy chứng nhận kết hôn.

———— Hoàn toàn văn ————

Truyện Chữ Hay