Không Hề Đáng Yêu

chương 330: 330: nếu không thì chúng ta tách nhau ra một thời gian

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Liễu Minh không biết Giang Nhược có nghi vấn phương diện nào, "Cháu chỉ cái gì?"

"Cổ phần," Giang Nhược nói, "Anh ấy đem hết cổ phần Bác Lục cho Lục Thậm Cảnh?"

Liễu Minh cũng không biết trước Giang Nhược vẫn hoàn toàn không biết gì về việc này, "Tuy rằng ông nội cháu qua đời, nhưng nhiều năm nay chú đã hình thành thói quen tìm hiểu chuyện trong ngành, theo chú được biết, trước khi cậu ta từ chức, Bác Lục mở đại hội cổ đông biểu quyết đồng ý việc này, theo sau Lục Hoài Thâm liền tuyên bố từ chức."

Liễu Minh có thể lý giải mục đích Lục Hoài Thâm làm như vậy.

Quản lí cấp cao từ chức vốn sẽ dấy lên một phen bấp bênh, lại còn nổ ra sự tích không hay của quản lý cấp cao, dẫn tới danh dự doanh nghiệp bị hao tổn, tổn thất thực tế mang đến đằng sau khó có thể ước tính.

Lục Thậm Cảnh cho rằng Lục Hoài Thâm sẽ yên lặng ra đi, cho dù anh ta đã sớm sẵn sàng ứng phó trước những ảnh hưởng sinh ra vì Lục Hoài Thâm từ chức, nhưng hậu chiêu này của Lục Hoài Thâm, Lục Thậm Cảnh hoàn toàn không thể chống đỡ được.

Có thể thấy được thủ đoạn của Lục Hoài Thâm quyết tuyệt, căn bản đã không còn cân nhắc đến tương lai Bác Lục, phỏng chừng cũng không nghĩ tới quay về nữa, có lẽ cũng là vì không muốn để Bác Lục cuối cùng thật sự rơi vào tay Lục Thậm Cảnh.

Giang Nhược chỉ cảm thấy trong đầu rối như tơ vò gỡ thế nào cũng không hết, cũng như giữa cô với Lục Hoài Thâm từ lâu đã không thể tính sổ rõ ràng.

Đối với cô mà nói, giờ phút này chú Minh quả thực đang đảm đương nhân vật giải ngữ hoa, đào ra quả mìn cô định chôn sâu trong lòng, khiến cho cô nhận ra, quả mìn này kỳ thực cũng sẽ không nổ tung, cũng khiến cô hiểu được giữa mình và Lục Hoài Thâm, trong quá khứ từng có lợi dụng tranh giành đòi hỏi, nhưng cũng bằng lòng trả giá vì nhau.

(giải ngữ hoa: ở đây tác giả dùng để chỉ nhân vật thông tuệ, giỏi nắm bắt lòng người, được người ta yêu thích)

Chú Minh thấy rõ biểu cảm trên mặt cô, lại cố sức nói thêm: "Có câu tục ngữ nói rất hay, yếu trâu còn hơn khỏe bò, dưới áp lực ngay lúc đó, Lục Hoài Thâm thu mua Giang thị cũng không dễ dàng, hơn nữa chú nghe nói cậu ta đang chuẩn bị tự lập môn hộ? Thiết nghĩ cũng có rất nhiều việc phải làm.

Hơn nữa gần đây Lục Chung Nam định sửa di chúc đem tài sản cho hết Lục Hoài Thâm, bao gồm cả cổ phần ông ta sở hữu ở Bác Lục, chỉ hi vọng Lục Hoài Thâm có thể về công ty, giúp Bác Lục vượt qua nguy cơ lần này, nhưng Lục Hoài Thâm chẳng chấp nhận." Chú Minh gạt nắp chung trà, nói trêu: "Người khác đều tưởng nhân vật chính như cậu ta đang bận đại sự gì đấy cơ, ai biết cậu ta đang ở đây nghỉ phép cùng cháu chứ?"

Giang Nhược vô cùng nóng ruột, hận không thể hiện tại tìm ngay Lục Hoài Thâm hỏi cho rõ ràng, nghe thấy câu cuối cùng, cô ngẩng đầu nhìn về phía chú Minh, dừng một chút.

Chú Minh buông chung trà, nhìn cô, đột nhiên nghi ngờ: "Lục Hoài Thâm ở Bác Lục mười năm, mười năm đấy, bỏ ra bao nhiêu tâm sức, cháu nói xem, rốt cuộc cậu ta nghĩ thế nào về Bác Lục nhỉ, cuối cùng cậu ta về hay không về?"

Giang Nhược hơi cụp mắt, giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt, "Ý chú nói là, căn nguyên gốc rễ, Lục Hoài Thâm là vì cháu, cho nên lựa chọn từ bỏ Bác Lục triệt để?"

Chú Minh xua tay phủ nhận, "Không không, không phải nói như thế, đấy là ân oán của cậu ta và nhà họ Lục, muốn từ bỏ hay không quyền quyết định ở chính cậu ta.

Điều chú thực sự muốn nói là, cho tới nay, có phải cháu đã nhận ra dường như hai đứa cháu đã không phân rõ được ai đúng ai sai rồi không? Ân ân oán oán, ai đúng ai sai? Sự đời cũng chẳng phải không đen thì trắng, thứ đối lập chỉ là lập trường mà thôi, lập trường thay đổi, thì thứ từng đen sẽ không còn đen, trắng cũng không còn trắng nữa, nên chẳng cần thiết ôm khư khư quá khứ, cũng không cần nghĩ ngợi quá nhiều.

Nếu Lục Hoài Thâm đã có dự tính mới, vậy cháu phải mau khỏe lên, đừng khiến cho cậu ta lo lắng thêm, để cậu ta có thể làm mạnh tay."

Giang Nhược ngừng một lát, lại cười cười, chỉ là cười rất miễn cưỡng, càng giống như muốn khóc hơn.

"Cháu còn có gì không rõ muốn hỏi chú Minh không?" Từ trước đến nay, tính cách Liễu Minh ôn hòa, lời nói lại thêm mấy phần hòa ái.

Giang Nhược nuốt cơn nghẹn ngào, lắc đầu nói: "Cảm ơn chú Minh."

Liễu Minh nhìn về nơi xa, từ sau khi Giang Khải Ứng qua đời, ông ấy thấy Giang Nhược thì luôn nghĩ tới dáng vẻ Giang tiên sinh ôm tiếc nuối trước khi qua đời, ông ấy nghĩ có lẽ có một ngày có thể tìm được cơ hội thích hợp, nói ra hết những điều ông cụ chưa kịp nói.

Hôm nay được như ý nguyện, nhẹ nhõm cả lòng.

......!.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

.

Chiều Hư

.

Đông Vì Huyền Anh, Xuân Vì Thanh Dương

.

Xuất Môn Ước Pháo Quên Mang Điểu

.

Tước Đăng Tiên

=====================================

Lục Hoài Thâm xong việc xuống tầng, chuẩn bị đi qua tìm Giang Nhược, kết quả thấy cô đã về, Kiều Huệ bế Mãn Mãn vừa tỉnh ngủ, Giang Nhược đang định đi lên tầng, hai người gặp nhau ở trên cầu thang.

Lục Hoài Thâm hỏi cô: "Khách đi rồi?"

"Đi rồi." Giang Nhược đẩy anh đi quay lại, "Em có chút việc hỏi anh."

Nhất định là Giang Nhược lại biết được một số chuyện trước đây chưa biết, một tí trực giác ấy, Lục Hoài Thâm vẫn có chứ.

Lên tầng hai, Giang Nhược đi đằng trước, đi thẳng đến khu ngày thường Lục Hoài Thâm làm việc, chỗ đó rộng rãi, bày kệ sách, bàn làm việc, khu nghỉ ngơi trong góc còn có một chiếc ghế nằm.

Cảm xúc hiện tại của Giang Nhược rất mâu thuẫn, cô đang rối rắm mở lời thế nào, mới có thể tận lực tránh làm cho cuộc nói chuyện trở thành chất vấn.

Do lúc quay người lại cô vẫn chưa nghĩ ra nguyên cớ nào, thế là miệng đã nhanh trước một bước, hỏi thẳng anh: "Lục Hoài Thâm anh rõ ràng đã không còn cổ phần Bác Lục, tại sao trước kia không nói thật với em hả?"

Cô có phần không biết làm sao, nhưng hoàn toàn không oán trách.

Mấy tháng qua là tự cô sống trong bóng tối và trốn tránh hiện thực, những gì Lục Hoài Thâm làm chỉ là phối hợp với cô, muốn để cô giữ trạng thái tâm lý ôn hòa, cô đều có thể hiểu.

Nhưng khi cô biết được trong khoảng thời gian đã qua, bất kể là chống chọi áp lực thu mua Giang thị vô điều kiện cho cô cổ phẩn, hay từ chối nhiều cơ hội phát triển công ty mới, Lục Hoài Thâm đều là bỗng dưng phải chịu nhiều lần tổn thất.

Trước mắt đúng vào lúc anh đang bận nhất, nhưng anh lại hao phí thời gian ở đây cùng cô, trong một tấc vuông này.

Cô cảm thấy đáng tiếc, còn cảm thấy lương tâm bất an.

Lục Hoài Thâm có vẻ nhẹ nhõm, dường như không ngờ là vấn đề này, anh nhướn mày nói: "Ai bảo không có? Trước kia sự tình cấp bách, Lục Thậm Cảnh muốn lấy cổ phần của anh mới chịu thả em, khi đó anh đã có tính toán, cổ phần đưa cho nó trước, sau này cổ phiếu Bác Lục rớt giá, anh lại mua vào là được."

Giang Nhược thấy anh nói như kiểu mua lại cổ phần không cần tiền vậy.

Giang Nhược bị tức bật cười: "Trong khoảng thời gian ngắn anh thu mua Giang thị, muốn chuyển cổ phần Giang thị cho em, anh không thể thu lợi, mặt khác lại định mua vào cổ phần Bác Lục với số lượng lớn, hiện tại công ty mới còn chưa đầu tư vốn, anh lấy đâu nhiều tiền như thế?"

Trái lại Lục Hoài Thâm không nói dối, "Phòng ngừa chu đáo, thời điểm biết Lục Thậm Cảnh có hành động đã bán một số quỹ, chuyển một ít cổ phiếu thành tiền mặt.

Còn bên thu mua Giang thị chính là công ty anh và Lục Trọng đồng sáng lập, Lục Trọng tạo thuận lợi cho anh."

"Chuyển một ít cổ phiếu thành tiền mặt, là bao nhiêu?" Giang Nhược nhìn anh.

Lục Hoài Thâm không nói lời nào.

Giang Nhược ép sát: "Không phải là cổ phần anh nắm giữ trong tất cả các công ty mà anh đang đầu tư đấy chứ?"

"Thế thì cũng không phải, không thể có nhiều thời gian để chờ như vậy, chỉ hai ba công ty chiếm tỉ trọng cổ phần nhiều hơn thôi, bán một công ty tư nhân nhỏ nữa." Lục Hoài Thâm nhanh chóng cho qua, nói chuyển chủ đề: "Cổ phần đều là ảo, tiền nắm trong tay mới là thật, nói thế nào cũng vẫn có thể nuôi nổi em."

Giang Nhược tức giận nói: "Ai cần anh nuôi, bây giờ em có tiền!"

Đầu tư nhỏ một ít, nuôi sống bản thân gì gì đó, vẫn dư dả.

Tuy rằng Lục Hoài Thâm nói rất đơn giản nhẹ nhàng, nhưng cô biết, anh gần như đã đánh cược tất cả tài sản của mình, còn không biết anh có bán bất động sản lấy tiền mặt không.

Lục Hoài Thâm hỏi cô: "Thế em đang lo cái gì?"

Giang Nhược ngước mắt nhìn anh, cô cũng không biết mình đang lo lắng cái gì.

Cô biết Lục Hoài Thâm rời khỏi Bác Lục tự mở công ty riêng, tương lai vẫn sẽ ăn nên làm ra như thường, cô cũng tin anh có bản lĩnh nghìn vàng tiêu tan hết rồi sẽ có trở lại.

Điều cô lo lắng khả năng là, cái này đối với anh mà nói không phải thứ tốt nhất, có thể cũng không phải thứ anh muốn nhất.

Cô cảm thấy bản thân hiện tại giống như một lồng giam trói buộc anh, giống như chú Minh nói, khiến cho anh không thể làm mạnh tay.

Lục Hoài Thâm vẫn luôn dừng bước chờ cô, bầu bạn với cô, còn cô dường như càng thêm yên tâm thoải mái, chẳng làm chút gì cho anh cả.

Hai người nên hỗ trợ lẫn nhau, chứ không nên trở thành người làm liên lụy đối phương.

Lòng Giang Nhược nặng trĩu, nhưng vì đã nghĩ thông suốt mà cảm thấy nhẹ nhõm vài phần.

"Em nghĩ nếu không thì chúng ta tách nhau ra một thời gian?" Cô dựa vào bàn làm việc, quan sát biểu cảm của Lục Hoài Thâm.

Quả nhiên, cô vừa mới dứt lời, Lục Hoài Thâm liền đổi sắc mặt, anh vẫn chưa mở miệng, cô đã thấy mấy chữ to đùng "nghĩ thôi cũng đừng hòng nghĩ" trên mặt anh.

Giang Nhược rũ mắt, gãi nhẹ mặt, không dám nói lời nào.

"Em còn muốn làm gì, nói hết với nhau đi." Ngược lại giọng Lục Hoài Thâm rất bình tĩnh, nhưng ngữ điệu bất thường, Giang Nhược thật sự không ngốc đến nỗi anh nói liền tin ngay.

Cô ngẩng mặt lên, nói tiếp rành mạch: "Nếu không muốn tách nhau, thế thì anh đi làm đi."

Lục Hoài Thâm tiến lên, kề sát, tay chống mép bàn hai bên người cô, vây cô giữa bàn làm việc và ngực mình, "Bây giờ anh cũng đang làm việc."

Tròng mắt Giang Nhược khẽ đảo, làm ra vẻ nghi ngờ: "Từ chối cơ hội hợp tác cũng là làm việc?"

Lục Hoài Thâm đối đáp trôi chảy: "Đều là hợp tác không cần thiết."

"Vậy hợp tác không cần thiết của anh cũng nhiều quá nhở, anh mở công ty mới tiện thể còn phải lựa chọn nghiêm ngặt đối tượng hợp tác? Em nhớ trước khi sinh Mãn Mãn, anh vốn định đi Lạc Thành, có đàm phán hợp tác, có phải cũng thất bại rồi?"

Giang Nhược nói đến đây, tự biết có phần không hợp, lập tức sửa miệng nói: "Em biết anh ở lại vì em, em cũng rất cảm kích anh giúp đỡ em và Mãn Mãn vượt qua những ngày tháng rất gian nan." Giang Nhược nói rồi viền mắt lại hơi đỏ, không muốn để Lục Hoài Thâm thấy, dứt khoát dúi đầu vào ngực anh, "Cùng lẽ đó, bây giờ em càng nên ủng hộ anh đi làm việc anh nên làm, việc anh muốn làm."

Chứ không phải níu bước chân anh tiến về phía trước.

Lục Hoài Thâm mấp máy yết hầu, "Việc hiện tại anh làm chính là việc anh nên làm, cũng là việc anh muốn làm."

"Nhưng em không muốn thế này nữa." Giang Nhược cứ úp mặt trước ngực anh, giọng rầu rĩ, hơi thở ra hơ ướt nóng lồng ngực Lục Hoài Thâm, cô nói, "Em không muốn từ nay về sau trở thành người thiếu anh thì không được việc gì, cũng không mong muốn anh từ bỏ thời gian và cơ hội tốt nhất vì em."

Giang Nhược ngẩng đầu nhìn anh, "Em muốn thử chỉnh đốn bản thân, tự mình bước ra, tìm được một công việc của mình để làm, cố gắng hết sức nhanh một chút đuổi kịp tiết tấu của anh."

Lục Hoài Thâm im lặng rất lâu, cầm một sợi tóc của cô, không biết suy nghĩ cái gì.

Giang Nhược ôm eo anh: "Nếu anh có khó khăn tài chính, có thể đình chỉ lưu trình chuyển nhượng cổ phần, anh có thể bán đứt Giang thị, cho em một ít cổ phần trong công ty mới của anh hoặc trong công ty với Lục Trọng, chúng ta cũng coi như giao dịch bình đẳng." Dù sao cô cũng không định sau này tiếp nhận Giang thị, cô biết khả năng của mình, cô không chống đỡ nổi Giang thị, về sau mời nhân viên quản lý chuyên nghiệp về quản lý trước.

Lục Hoài Thâm buồn cười: "Yên tâm, còn chưa tới nông nỗi đấy."

"Đêm nay anh đi ngay."

Lục Hoài Thâm sững sờ.

Cô nói: "Cái cuộc điện thoại công việc tối qua ấy, nghe có vẻ anh cũng rất tiếc nuối, còn có thể xoay chuyển không?"

Thế là đêm nay, dưới sự đốc thúc của Giang Nhược, Lục Hoài Thâm đã đặt xong vé máy bay đến Bắc Mỹ vào ngày hôm sau.

.

Truyện Chữ Hay