Kể từ khi Giang Nhược từ đảo trở về, cô đã tạm biệt mạng xã hội lâu lắm rồi, ngày thường ngay cả WeChat cũng rất ít lên, tắt thông báo, trên biểu tượng app hiển thị hơn trăm tin nhắn.
Đứa bé ra đời, Giang Nhược cũng vẫn chưa kể với ai, Vương Chiêu cũng là nhận được tin nhắn theo nhóm của Lục Hoài Thâm mới biết.
Vì Giang Nhược mới vừa sinh xong, bạn bè nam giới cũng không tiện tới thăm, một hôm, Vương Chiêu, Quý Lan Chỉ cùng Lục Tinh Diệp lần lượt tới thăm, nhưng vì sinh non, Mãn Mãn cần ở trong lồng ấp bảo vệ đặc thù, tới một chuyến cũng chưa gặp được đứa bé.
Mấy năm nay, nhà họ Quý liên tục có vài em dâu, cháu dâu gì đó sinh con, Quý Lan Chỉ có kinh nghiệm, trước tiên đã tìm giúp Giang Nhược nhân viên chăm sóc mẹ và bé.
Vốn nghĩ Giang Nhược còn cách ngày dự sinh một tháng, trước khi sinh thì xác định lại cũng không muộn, chẳng ngờ lại sinh sớm mấy tuần, bèn vội vàng điều chỉnh thời gian với người ta.
Còn về chuyên gia thông nhũ, cùng hộ lý hậu sản chuyên nghiệp, Lục Hoài Thâm đã cho người sắp xếp xong.
Phương diện trông trẻ sơ sinh, thím Ngô cũng không tinh thông lắm, nhưng khi Giang Nhược mang thai, để về sau có thể giúp đỡ, bà ấy cũng đang học tập theo sách, nhưng mấy tháng trước mắt, vẫn cần có nhân viên chuyên nghiệp.
Thím Ngô có lòng như vậy, Giang Nhược đều để mắt, trước kia con trai thím Ngô có thể là vì cô mà bị liên lụy vô tội, sau khi cô từ đảo trở về, con trai thím Ngô thực ra vẫn chưa khỏi hẳn, mà biết được tin lại lập tức quay về chăm sóc cô, suốt cả nửa tháng chạy qua chạy lại hai bệnh viện, nấu cơm nấu hai phần.
Để bản thân yên lòng, vào tết Nguyên tiêu, Giang Nhược đã lấy lí do thưởng cuối năm, đưa cho thím Ngô một bao lì xì số tiền không nhỏ, coi như bồi thường cho cả nhà thím Ngô.
Vương Chiêu muốn gặp Mãn Mãn, được biết vào thời gian chỉ định, đứa bé sẽ được bế tới bú sữa, ngày hôm sau đặc biệt tới canh sẵn cả buổi.
Thật không may lúc vừa tới, Giang Nhược mới cho bú xong, đứa bé vừa được bế đi, trông ngóng hai ba tiếng đồng hồ, mới chờ được thằng bé.
Chỉ là Mãn Mãn thật sự khác biệt quá lớn với ấn tượng của Vương Chiêu, hôm qua Lục Hoài Thâm cho cô ấy xem ảnh, cô ấy vốn dĩ đã không tin lắm, phỏng đoán chắc chắn là Lục Hoài Thâm chụp nó xấu đi.
Hiện giờ vừa nhìn, cũng không thể bảo là xấu, chỉ là cục thịt nhỏ kia cả người đỏ hỏn, nhăn bèo nhèo không khác gì con khỉ, cô ấy thật sự không tưởng tượng nổi là con Giang Nhược sinh ra.
May mà cô ấy chưa thấy dáng vẻ nó vừa mới được kéo từ trong bụng ra, cả người còn dính đầy lớp sáp trắng.
(Lớp sáp trắng: hay còn gọi là chất gây (vernix caseosa) bao phủ cơ thể trẻ sơ sinh, được hình thành trên da thai nhi vào tháng cuối thai kì và thường theo bé cho đến khi chào đời.)
Do Mãn Mãn sinh non, làn da cũng mỏng hơn, mạch máu đều rất rõ rệt, làm người ta sợ vừa chạm vào một cái đã vỡ.
Sau khi rửa tay tiêu độc, chỉ dám sờ sờ mặt với tay bé con, vuốt mãi vuốt mãi lại thành ra thích không rời tay đươc, nhìn chằm chằm đôi môi hồng mềm chóp cha chóp chép, tim cũng tan chảy.
Nhưng lúc Kiều Huệ khuyến khích cô ấy bế thử, cả người Vương Chiêu đều tràn ngập cự tuyệt, “Thôi thôi thôi...”
Lục Hoài Thâm với Kiều Huệ luân phiên bế thử, hộ lý liền đã bắt đầu thúc giục, “Được rồi, bố mẹ đưa em bé cho tôi nào.”
Vương Chiêu trông cũng thấy khắc khoải, thật vất vả mới sinh ra, mà ở chung chỉ ngắn ngủi như thế.
Nhưng đối với bản thân Giang Nhược mà nói, cô chẳng những phải chịu đựng giày vò tâm lý, còn phải chịu đựng nỗi đau lý.
Vết mổ trên bụng gây đau, cơn đau do thông nhũ căng sữa, cơn đau do ấn bụng tiết sản dịch, mỗi một kiểu đau đều khiến cô cảm thấy khó có thể chịu đựng.
Buổi tối Kiều Huệ sẽ ra về, Lục Hoài Thâm ở lại cùng cô.
Buổi tối vì tắc sữa cô sẽ bị đau đến tỉnh giấc, đứa bé lại không phải mỗi giây mỗi phút đều cần sữa mẹ, chỉ có thể dùng máy hút sữa hút ra, đậy kín trữ trong tủ lạnh.
Lục Hoài Thâm lại không yên tâm giao hoàn toàn cô cho nhân viên chăm sóc, ban đêm nghe thấy cô hừ hừ hai tiếng thì anh sẽ tỉnh theo, Giang Nhược lại không quen thân trước mặt người ngoài, cho nên hút sữa lau người, đều do anh ở cạnh tự tay giúp.
Lục Hoài Thâm hoàn toàn ở đây cùng cô, ngoài công việc đặc biệt khẩn cấp, những việc khác đều lùi về sau, hoặc giao cho người khác.
Sau khi sinh chưa được mấy ngày, ban đêm Giang Nhược phát sốt, là viêm tuyến sữa cấp tính, nhiệt độ cơ thể tăng vọt lên , độ C.
Giang Nhược không thể không tiếp nhận trị liệu hạ sốt, tạm thời không thể cho bú nữa, Mãn Mãn chỉ có thể uống sữa lúc trước đã trữ.
Giang Nhược bên này còn chưa hạ sốt, phòng sơ sinh truyền đến tin, Mãn Mãn mắc bệnh vàng da.
Mặc dù bác sĩ an ủi đây là hiện tượng bình thường, hơn nữa thời gian tiếp diễn bệnh vàng da ở bệnh nhi sinh non sẽ dài hơn so với trẻ đủ tháng, bảo bọn họ phải có tâm lý chuẩn bị.
Giang Nhược cảm giác toàn thân đều đang đau, phát sốt nóng tới mức hai mắt cô bỏng lên, lúc này phòng tuyến tâm lý nhất thời sụp đổ, cảm nhận được sự bất lực và tuyệt vọng xưa nay chưa từng có.
Khoảng thời gian tiếp theo, lại lặp lại nhiễm trùng tuyến sữa, phát sốt hạ sốt.
Cho dù có Lục Hoài Thâm liên tục ở bên cạnh, cô vẫn cứ cảm thấy bản thân như một con thuyền lẻ loi.
Dẫu cho Lục Hoài Thâm có đối xử với cô chu đáo tỉ mỉ đến thế nào đi nữa, cho dù cô cũng không xa rời anh, nhưng chỉ cần thấy anh, thì câu nói của Giang Chu Mạn ngày đó sẽ luôn hiển hiện trong đầu cô.
Sau đó, sữa của cô cũng càng ngày càng ít, cuối cùng bị buộc ngừng sữa mẹ, sữa mẹ tích trữ lúc trước dùng để trộn cùng sữa bột cho bú, sau khi hết sữa mẹ, Mãn Mãn cũng chỉ có thể uống sữa bột.
Ban đêm Giang Nhược rúc trong chăn khóc không thở được, Lục Hoài Thâm nghe thấy một tí tiếng nức nở đã tỉnh, đi qua lên giường ôm cô từ phía sau.
Giang Nhược không muốn cho anh chạm vào, cô đã vài ngày không gội đầu, cô cảm thấy mình bây giờ cực kì dầu mỡ.
Lục Hoài Thâm dịu dàng lại cương quyết khóa chặt cô trong lòng, "Cho dù Mãn Mãn không bú sữa mẹ, nó cũng là con của em.”
Giang Nhược ở trong lòng anh lắc đầu, điều khiến cô khổ sở không phải chỉ là không thể bú sữa mẹ, mà là những chuyện trước và sau khi sinh, chuyện lớn chuyện nhỏ, dường như sắp ép cô không thở nổi.
......
Sau khi Giang Nhược được phê chuẩn xuất viện, cân nặng của Mãn Mãn tuy rằng đã đạt tiêu chuẩn, nhưng vì bệnh vàng da, vẫn không thể xuất viện.
Giang Nhược không đến hội sở ở cữ chuyên môn, mà cùng Lục Hoài Thâm về nhà ở Hoa Lĩnh Phủ, hạng mục hộ lý hậu sản thì cho người đúng giờ tới làm.
Mỗi ngày tỉnh lại cô đều có một cảm giác không chân thật, sẽ theo bản năng khẽ sờ bụng dưới của mình, không có chân nhỏ thỉnh thoảng đá cô, nhưng cô cũng không gặp được thằng bé kia.
Giang Nhược như thể quay lại quãng thời gian mới từ đảo về, trạng thái tinh thần ngày một kém, chỉ có thời điểm đi thăm Mãn Mãn theo thời gian quy định ở bệnh viện, mới có thể có được giây phút an ủi.
Lục Hoài Thâm phát hiện Giang Nhược ngày qua ngày lại càng thêm trầm mặc, có một ngày, buổi sáng ăn xong cơm, anh cũng chỉ ở thư phòng nhận một cuộc điện thoại rồi đi ra, đã phát hiện cô xuống giường, đứng trên ban công phòng ngủ, chống lan can, ngây ngốc nhìn chằm chằm phía dưới.
Hô hấp của Lục Hoài Thâm cũng khựng lại, đi qua chuẩn bị đưa cô vào.
Giang Nhược bảo: “Bên trong ngột ngạt quá, hiện tại bên ngoài cũng không có gió, em đứng một tí rồi vào.”
Lục Hoài Thâm nói: “Em chờ nhé.”
Sau đó đi vào, cầm áo choàng len casơmia của cô, còn cả chiếc mũ len dệt kim, Giang Nhược được anh dùng áo choàng bao bọc, lại được đội mũ lên.
Giang Nhược sờ thử mũ trên đầu, không khỏi buồn cười: “Giờ sắp mùa hè rồi, cái này cũng dày quá.”
Lục Hoài Thâm chỉnh mũ, lại sửa sang tóc cho cô, kiên trì nói: “Không thể bị cảm lạnh.”
“Giờ không phải đang không có gió à? Sao còn có người không khoa học như anh nhở?”
“Truyền thống tổ tiên vẫn có lí lẽ nhất định, ngộ nhỡ thật sự sót lại mầm bệnh thì làm sao?”
Giang Nhược cạn lời, sinh con xong đến bây giờ, đầu cô cũng gội rồi, tắm cũng tắm rồi, chỉ đứng dưới nắng có một lúc, còn sợ cô bị để lại mầm bệnh?
Dù vậy, cô vẫn thoả mãn đón nhận sự quan tâm của anh.
Lục Hoài Thâm ôm cô từ phía sau, nói: “Em không thể đứng lâu, dựa ra sau vào người anh, sẽ thoải mái hơn.”
“Vâng.” Giang Nhược làm theo, dựa trọng lượng cả người vào anh, Lục Hoài Thâm không hề áp lực.
“Đứng một tí thì đi vào.” Lục Hoài Thâm rất nghiêm khắc.
“Biết mà.”
Giang Nhược tựa vào ngực anh, người lại được ánh nắng chiếu, ấm áp.
Cô thất thần, nhìn chằm chằm những cụm hoa đua sắc khoe màu trên đầu nhành cây xanh môi trường trong tiểu khu.
Đỉnh đầu bỗng truyền đến giọng anh: “Anh định đưa cổ phần Giang thị hiện tại trong tay anh cho em, em tìm thời gian liên hệ một chút với Cao Tuỳ, bảo anh ta giúp em theo lưu trình.”
Giang Nhược ngơ ngác.
Sau lưng truyền đến tần suất rung lồng ngực khi anh nói chuyện, rõ ràng là rất chân thật.
Trên mặt cô không có vẻ tươi cười, lời nói của Giang Chu Mạn còn văng vẳng bên tai, cô buột miệng thốt ra: “Anh đang thương hại em à?”
Câu trả lời này, nằm ngoài dự kiến của Lục Hoài Thâm, anh cho rằng Giang Nhược sẽ kinh ngạc, sẽ do dự, chỉ duy có phản ứng này là không nên có.
Anh nhất thời không nói chuyện.
Giang Nhược đột nhiên tránh khỏi vòng ôm của anh, hỏi bám sát: “Em hỏi anh, đây là anh thương hại em, hay thưởng em vì em sinh Mãn Mãn hả?”
Lục Hoài Thâm thấy sự mỉa mai ngập tràn trong mắt Giang Nhược, đại não chợt trống rỗng trong nháy mắt.
Thoạt tiên anh không dám tin, sau đấy cười tự giễu: “Hoá ra anh trong mắt em chính là loại người này?”
Giang Nhược phẫn nộ nói chế nhạo: “Phải! Từ ban đầu đến bây giờ, anh đã mưu đồ lâu như thế, còn không phải để bồi thường cho Đỗ Thịnh Nghi sao, Giang thị hiện tại là của anh, anh cho cô ta đi chứ, ngay từ đầu anh đã dự định làm như vậy, đưa cho em làm gì?”
Vẻ dịu dàng trong mắt Lục Hoài Thâm dần dần biến mất, đôi mắt tràn thất vọng nhìn cô mấy giây, sau đó xoay người rời đi.
Giang Nhược ngẩn ngơ đứng ở ban công, chỉ còn ảo não, sau đó không lâu, nghe thấy truyền đến âm thanh cửa lớn đóng lại, thoắt cái nước mắt nhoè bờ mi, cô quệt nước mắt, đi xuống theo.
Khoảng cách ngắn ngủn từ phòng đến huyền quan, Giang Nhược giàn giụa nước mắt.
Thím Ngô rửa bát ở phòng bếp, nghiêng lưng về hướng phòng khách, trong đầu đang nghĩ chuyện này chuyện kia, nhân viên chăm sóc mẹ với bé cũng đứng trong phòng bếp điều chỉnh thực đơn buổi trưa, cũng không để ý lắm, nghe được hai tiếng đóng cửa, hai người đều ngẩn ra.
Thím Ngô vào phòng xem thử, hai vợ chồng đều không thấy người đâu.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Không Phải Ánh Trăng
.
Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
.
Chiều Hư
.
Tình Yêu Của Chúng Ta - Xuân Phong Lựu Hỏa
=====================================
Giang Nhược vừa khóc vừa ấn thang máy, cô căm ghét bản thân mẫn cảm cực đoan, hối hận trong tình huống không hiểu nguyên do, suy nghĩ chủ quan từ một phía, đã nói những câu ấy với anh.
Chân Giang Nhược vẫn đang đi dép lê trong nhà, xuống tới hầm để xe, ánh sáng không rõ lắm, trước mắt cô mơ mơ hồ hồ, từ thang máy đi ra thì bên phải chính là chỗ để xe nhà họ, chỗ để xe đang đỗ hai chiếc xe, một chiếc đậm màu một chiếc nhạt màu, một chiếc của cô, một chiếc của Lục Hoài Thâm.
Nhưng cô nhìn lướt qua, phát hiện trên xe anh cũng không có người.
Giang Nhược ngồi xổm xuống ngay tại chỗ, ôm mặt khóc lóc nức nở.
Lục Hoài Thâm đứng ở đuôi xe, vừa mới gỡ thùng đóng gói nôi ghế xách tay trong cốp xe ra, anh vốn dĩ đang nghiên cứu hướng dẫn sử dụng, xem lắp ráp thế nào, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc, anh ngây ra một lúc, vòng qua xe, thấy Giang Nhược ngồi xổm trên mặt đất khóc quên mình.
Giang Nhược bỗng dưng nghe thấy giọng giận dữ, “Em đang làm gì đấy?”
Cô ngẩng mặt lên, trong tầm mắt mơ hồ, Lục Hoài Thâm đã đứng cách vài bước.
Lục Hoài Thâm giận run người, đã bực lại đau lòng, thấy cô khóc đỏ hai mắt, cũng không nặng lời được nữa, anh bất đắc dĩ tiến lên kéo cô dậy, “Chạy xuống làm gì?”
Giang Nhược nước mũi nước mắt giàn giụa, Lục Hoài Thâm bảo cô ngồi lên xe, tìm khăn giấy cho cô lau.
Lục Hoài Thâm dùng khăn giấy bao mũi cô, “Xì mũi.”
Giang Nhược nhìn anh, nghe lời mà dùng sức.
Lục Hoài Thâm cũng không chê, gập gọn khăn giấy ném vào thùng rác trên xe.
Giang Nhược leo từ ghế phụ sang người anh ôm chặt, chôn mặt ở hõm cổ anh.
“Không phải em cố ý, em không biết em bị làm sao...” Giang Nhược lại bắt đầu thút thít, ánh mắt Lục Hoài Thâm trước khi bỏ đi như kim châm trong tim, luôn luôn nhắc nhở những lời cô nói làm người ta tổn thương đến nhường nào.
Cổ họng Lục Hoài Thâm khản đặc khó chịu, vỗ nhẹ lưng cô, “Là anh nên sớm giải thích rõ ràng với em.”
“Đừng giận em.” Giang Nhược càng ôm anh chặt hơn.
Cô lo được lo mất, sợ bởi vì những việc này những lời này làm anh thất vọng đau lòng, cuối cùng sẽ khiến cho anh rời bỏ cô.
“Ừ, không giận.” Lục Hoài Thâm cúi đầu hôn khẽ lên vành tai cô.
Ngay thời điểm Lục Hoài Thâm nghe thấy câu kia, quả thực cảm xúc đang nóng lên, nhưng sao có thể thật sự giận cô, ngọn nguồn chân chính trong chuyện Giang thị là ở anh.
Trước kia, bác sĩ khoa tâm thần từng nói, Giang Nhược sau khi sinh có khả năng sẽ gặp vấn đề tâm lí, sau khi anh có phát hiện này, chỉ muốn cho cô vui vẻ hơn, trong những ngày không được gặp Mãn Mãn, có thể có chút hi vọng.
“Việc này từ từ hẵng nói, chúng ta đi đón Mãn Mãn trước,” Lục Hoài Thâm nói, “Ban nãy bệnh viện gọi điện thoại tới, bảo có thể đón nó xuất viện.”
Vừa từ phòng ngủ về thư phòng, Lục Hoài Thâm liền nhận được điện thoại của bệnh viện, anh muốn để Giang Nhược bình tĩnh lại, đón Mãn Mãn về cho cô niềm vui bất ngờ, có lẽ có thể tách bỏ đoạn không vui này, ai biết cô lại xuống theo.
Giang Nhược lại khóc, lần này là xúc động, xúc động tới mức tay không biết đặt vào đâu.
Lục Hoài Thâm vỗ vỗ mông cô, nhắc nhở: “Đi lên thay đôi giày rồi xuống.”
Giang Nhược đi lên đổi giày, còn tiện thể thay luôn bộ quần áo, đội chiếc mũ ngư dân màu vàng.
Lúc đi xuống, Lục Hoài Thâm đã lắp xong nôi.
Tới bệnh viện, hai người đón được Mãn Mãn, đặt vào nôi đưa về.
Khi trở về, Giang Nhược và Mãn Mãn cùng ngồi ghế sau.
Bệnh vàng da của Mãn Mãn đã hết, cũng nảy nở không ít, xinh hơn nhiều so với lúc mới sinh, lúc mới vừa đặt vào nôi nó có phần chưa thích ứng, rầm rì mấy tiếng, chẳng mấy chốc đã yên tĩnh.
Giang Nhược mê mẩn suốt dọc đường với việc ngắm Mãn Mãn le lưỡi nghịch môi, khi nó le lưỡi ấn nhẹ cằm nó, nó liền híp mắt cười với cô.
Còn chưa tới nhà, Mãn Mãn đã hơi mệt, cụp mí mắt ngáp, Giang Nhược không kìm được nắm tay nhỏ mềm mại của nó hôn một cái.
Tình hình sinh trưởng của bạn nhỏ Mãn Mãn trong khoảng thời gian này thật đáng mừng, chân giống y bánh bao, nhưng làn da vẫn rất mỏng, vô cùng mịn màng, Giang Nhược hôn tay lại đi hôn chân, không chê bai tí nào.
Mãn Mãn dường như bị cô làm phiền, buồn ngủ lắm lại không được ngủ, tủi thân nhìn cô, trề miệng khóc oà, khóc một hơi vừa đầy vừa dài, chẳng giống tí nào với tiếng khóc không hề có sức sống như tiếng gà nhép lúc mới ra đời, nhưng chỉ là sấm đánh không mưa, chẳng thấy nước mắt.
Giang Nhược vội vàng dùng tay nhẹ nhàng vuốt trán nó trấn an, “Xin lỗi Mãn Mãn, ngủ ngoan nào.”
Mãn Mãn khóc mệt ngủ thiếp đi, cũng đã về đến nhà.
Giang Nhược bố trí nôi trong phòng ngủ, muốn tự mình chăm sóc nó, nhân viên chỉ có tác dụng phụ trợ thôi, trước kia bỏ lỡ thời gian sống chung dài như thế, cô muốn mau chóng xây dựng tình cảm với con.
Kiều Huệ nhận được tin, không bao lâu đã tới, kết quả Mãn Mãn đang ngủ, lòng tràn đầy vui mừng ngắm nó hồi lâu mới đi ra ngoài.
Sau đó tìm Giang Nhược, bảo với cô: “Mẹ định cho Trình Khiếu ở kí túc, mẹ sẽ tiện qua đây, chăm sóc con với Mãn Mãn.”
Khi đó Giang Nhược đã từ chối ngay, “Ở đây có người chăm sóc con, ba người còn chưa đủ à? Lúc nào mẹ muốn đến thăm Mãn Mãn thì cứ đến là được, chứ còn Trình Khiếu bây giờ là thời kì mấu chốt, nó học ngoại trú quen rồi, ngộ nhỡ kí túc làm nó không thích ứng, bạn cùng phòng ngủ ngáy với thói quen sinh hoạt khác không giống nhau, ảnh hưởng đến nó thì làm sao?”
Kiều Huệ không tán đồng, “Con trai, đâu õng ẹo thế.”
Dù sao Giang Nhược cũng không đồng ý, không nỡ cho Trình Khiếu trọ ở trường, hai nữa là sợ mình có đôi khi lại giống chiều nay, để Kiều Huệ nhìn thấy thì không ổn.
Vốn định nếu Kiều Huệ thật sự muốn lúc nào cũng được gặp Mãn Mãn, thì để cho Trình Khiếu cũng ở đây luôn, dù sao ở đây cũng đủ phòng.
Nhưng nghĩ lại, chỗ này cách trường Trình Khiếu xa hơn, buổi sáng phải mất gấp rưỡi thời gian đến trường, có thời gian này còn không bằng cho nó ngủ thêm một lúc, việc học năm cuối căng thẳng áp lực tinh thần lại lớn, cần gì chứ.
Hơn nữa cô đã sớm nhìn ra, dì út hình như rất bất mãn với Lục Hoài Thâm, trong tối ngoài sáng nói không ít lời làm người ta ngượng ngùng, cho dù Lục Hoài Thâm cảm thấy không hề gì, nhưng trong lòng chắc chắn sẽ có ý kiến.
Cùng lúc không thể chiếu cố được tất cả mọi người, Giang Nhược nóng hết cả ruột, kĩ năng giỏi ăn nói ngày thường biến mất tăm, Kiều Huệ rất kiên trì, cô nói không nghe, Giang Nhược nhất thời rầu rĩ không lên tiếng nữa.
Cũng chẳng biết có phải Lục Hoài Thâm sống chung với Giang Nhược lâu rồi không, mà đại khái có thể đoán được ý tứ từ lời nói của cô, thấy cô không ứng phó nổi, liền qua giảng hoà, nói dẫn dắt từng bước: “Nếu không thì thế này, chúng ta cũng đón Trình Khiếu sang đây ở cùng luôn?”
Kiều Huệ lườm anh một cái, tựa như lại nói: Ở đâu cũng thấy anh!
Bà ấy chau mày nói: “Ở đây xa, buổi sáng phải dậy sớm hơn.”
Lục Hoài Thâm lại bảo: “Buổi sáng con đưa nó đi.”
Kiều Huệ nói lập lờ: “Anh bận thế, nào dám làm phiền anh.”
Giang Nhược không dám tin ngắt lời bà ấy: “Mẹ!”
Tuy rằng vốn dĩ trong lòng Kiều Huệ đúng là nghĩ như vậy, nhưng lời nói ra lại không phải mang ý đó.
Thật ra bây giờ Kiều Huệ cũng thấy rất rối rắm phức tạp trong lòng, một mặt hi vọng Giang Nhược li hôn Lục Hoài Thâm, sau này đỡ gặp phải tai bay vạ gió nữa.
Nhưng mà, lâu nay thấy Lục Hoài Thâm hết lòng săn sóc Giang Nhược, việc nào cũng tự tay làm lấy, thật đúng là không tìm ra được mấy người đàn ông có thể làm chu đáo như thế.
Với lại công ty nó hình như rất bận, phải chú ý cả hai bên bất kì lúc nào, thật không dễ dàng.
Buổi sáng còn bắt nó dậy sớm đưa em đi học, bà ấy thực sự không đồng ý được.
Lục Hoài Thâm lại nói: “Thế hay con tìm một dì giúp việc, qua đấy chăm lo sinh hoạt hàng ngày với ba bữa cho Trình Khiếu?”
“Cần gì phải tốn số tiền này?” Kiều Huệ vẫn không hài lòng.
Tuy rằng bà ấy biết Lục Hoài Thâm và Giang Nhược đều không thiếu tiền, nhưng cái này hoàn toàn mâu thuẫn với quan điểm chi tiêu mà bà ấy nghĩ đến, nhà ở đây có thím Ngô, còn có nhân viên chăm mẹ và bé, chốc nữa còn có chuyên gia hộ lý hậu sản, rồi cả chuyên gia này chuyên gia kia, lại còn định thuê riêng một giúp việc cho em nữa?
Kiều Huệ tưởng tượng đến nén bạc óng ánh cứ thế tiêu ra ngoài, bà ấy không thể chấp nhận được đâu, mà nếu là tiêu tiền của Lục Hoài Thâm, đây còn không phải là nhận lợi ích của nó à, làm sao bà ấy còn bắt nó và Giang Nhược ly hôn một cách lí lẽ hùng hồn được?
Nghĩ vậy, Kiều Huệ đã thỏa hiệp, “Thôi, coi như mẹ chưa nói.”
Kiều Huệ ở đây đến buổi tối, Lục Hoài Thâm đã gọi xe cho bà ấy, đưa về nhà.
Ban đêm, Giang Nhược nói đến chuyện ban ngày, cảm thấy mẹ cô gần đây hơi là lạ.
Lục Hoài Thâm gật đầu: “Mẹ vợ gần đấy quả thật có phần sắc bén.”
Giang Nhược nhích qua ôm anh, hỏi cẩn thận dè dặt: “Có phải dạo này em cũng rất sắc bén không?”
Lục Hoài Thâm không trả lời trực tiếp, tò mò hỏi cô: “Hôm nay vì sao em lại cho rằng như thế?”
Giang Nhược không nói.
Lục Hoài Thâm đã sớm nổi lòng nghi ngờ, nói dẫn dắt cô: “Có phải gần đây có ai nói gì với em không?”
Hà Nội, //
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.