Editor: LacYen
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad
——————
Sau vài câu nói, Giang Yểu nghe thấy những người xung quanh chế giễu, liền chuyển mục tiêu.
Giang Yểu thật sự không có tự tin kiêu ngạo đối với Hứa Giai Nghệ, thật ra mà nói, cô thật sự không khác gì Hứa Giai Nghệ.
Chỉ là Giang Yểu không hiểu tính cách của Tần Khải Chi do hơn lớp, quan hệ của cô và Tần Khải Chi có chút khác biệt.
"Vậy chị nói xem, chị học sinh lớp mười một cùng Tần Khải Chi quan hệ gì, hắn sẽ cho chị cái gì?"
Hứa Giai Nghệ vừa rồi bị tiếng của Giang Yểu đánh trúng rất nhiều, thật ra trong lòng cô cũng đã có đáp án về sự thật rồi, nhưng chỉ là cô không thể quen được cô gái trước mặt, một bộ ỷ sủng mà kiểu,chói mắt vô cùng
Giang Yểu vừa mới ưỡn ngực liền bị đánh trở về nguyên hình như một quả bóng xì hơi, nhất thời không biết nên trả lời cái gì.
"Không phải việc của em.
" Liên Thanh Lễ vốn đang yên lặng nhìn Giang Yểu phản kích nói, "Dù sao bọn họ so với em còn quen thuộc hơn.
"
Nói rồi, cô ấy cũng khớp động tác - so sánh động tác của ngón trỏ và ngón giữa, đầu tiên cô ấy chỉ vào Giang Yểu, sau đó mới chỉ vào Hứa Giai Nghệ.
Giang Yểu và Liên Thanh Lễ đồng thời trợn mắt nhìn Hứa Giai Nghệ, sau đó dời tầm mắt đang đặt ở trên người cô: "Còn những người vừa rồi lắm miệng, tuổi còn trẻ tốt hơn là đừng quá thích đứng đội.
"
Dứt lời, Giang Yểu cùng Liên Thanh Lễ rời đi không nhìn lại.
Thật ra Giang Yểu khá biết ơn Liên Thanh Lễ vì những gì cô ấy đã làm ngày hôm nay.
Ban đầu cô ấy không phải là người thích cạnh tranh và năng động, nhưng hôm nay cô ấy đã vì cô trút ra một số thứ thậm chí còn chửi thề.
"Trời ơi, cô gái đó tên là Hứa Giai Nghệ phải không? Là một cao thủ trà thật! Toàn bộ trà xanh lớn thật sự làm người ta mở mắt.
"
Đi hết một đường đến nhà hàng, Liên Thanh Lễ không khỏi tiếp tục nói.
Giang Yểu nghĩ mà buồn cười: "Ôi đại tiểu thư, hôm nay cậu cũng mở mắt cho tớ.
"
"A?" Liên Thanh Lễ khó hiểu, "Ý của cậu là gì? Tớ cũng trà xanh??
"Đương nhiên không phải.
" Giang Yểu đem Liên Thanh Lễ xếp hàng ở trước cửa sổ phát cơm, "Cậu hôm nay giống cọp cái! "
"Cái quái gì vậy?! Ôi, xú nữ nhân này, tớ như một con cọp cái vì ai vậy?"
Giang Yểu càng cười: "Được, vì tớ, vì tớ ~"
"Nhưng hôm nay cảm giác được chơi trà xanh, cao hứng quá!"
"Hahahaha, quả nhiên là chúng ta!"
Hai người câu tới câu lui qua lại từng lời từng chữ, dần dần quên mất chuyện khó chịu hôm nay.
Khi đó không chỉ có học sinh lớp mười, còn có một số học sinh lớp mười một trung học hiếu kỳ đi ngang qua, thậm chí có người quen biết Giang Yểu.
Tuy nhiên, Giang Yểu không phải là nhân vật phong vân, sự việc này cũng không gây ra bất kỳ sự cố nào.
"Cậu nói hiện tại hai chúng tớ có quan hệ này! khi gặp mặt có thể khi chào hỏi rồi đánh nhau luôn không?"
Giang Yểu nắm lấy quần áo Liên Thanh Lễ, hỏi.
Liên Thanh Lễ trợn mắt nhìn cô: "Nếu muốn thì cứ đánh.
"
"Vạn nhất tớ ra chiêu này, mọi người thậm chí sẽ không nhìn tớ thì sao?"
"Nghĩ gì vậy?" Liên Thanh Lễ nhất thời không nói nên lời, "Dù sao người ta cũng tặng quà cho cậu, cậu cứ tự tin đi.
"
Giang Yểu nghĩ tới cái gì, cả người giật nảy cả mình: "Món quà đó! quên đi, quên đi!"
Từ nhà vệ sinh, hai người rửa tay sạch sẽ xong trở lại phòng học.
Giang Yểu vừa ngồi xuống thì thấy trên bàn có một quả cầu giấy đã gấp lại và nhàu nát.
Giang Yểu nhìn bàn Liên Thanh Lễ trống không, nghĩ là rác của người nào đó vô tình ném trên bàn của cô, liền nhặt lên, ném vào túi rác bên cạnh.
Giang Yểu tùy ý nhét những viên cầu giấy vào trong túi, bên trong những viên cầu giấy cũng bị bung ra do lực không đều.
Giang Yểu chớp mắt suy nghĩ một chút, sau đó do dự lấy trong túi rác ra quả cầu giấy, vẻ mặt chán ghét.
Tò mò, Giang Yểu mở ra quả cầu giấy.
Giấy do nhà trường phát hành thống nhất, trên giấy làm bài có in huy hiệu của trường.
Quen thuộc nhưng không nhớ nổi chữ viết tay của ai, hùng hồn viết hơn nửa tờ giấy.
Giang Yểu không vội xác định phông chữ, mà đọc nội dung trên tờ giấy.
—————
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad
_ Chân Thành Cảm Ơn_.