Editor: LacYen
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad
——————
Nhờ phúc lão Quân, tiết cuối cùng buổi chiều biến thành tiết hóa học.
" Chất hữu cơ đơn giản nhất là mêtan, công thức hoá học là CH, là chất giàu cacbon nhất —— "
Cốc cốc
Lão Cao đang giảng bài bị một tràng tiếng gõ cửa đánh gãy, thế là buông sách giáo khoa xuống, mở cửa rướn nửa người ra ngoài.
Người tới đứng dựa vào tường, là vị trí điểm mù, toàn bộ bạn học không nhìn thấy.
Lão Cao không biết cùng người bên ngoài nói cái gì, chỉ chốc lát liền xoay người lại.
"Giang Yểu, có người tìm.
"
"??" Giang Yểu chưa kịp nghi hoặc, thân thể liền tự động đứng lên đi ra bên ngoài.
Mới ra khỏi cửa phòng học, Giang Yểu cả kinh cho rằng mình có phải là xuất hiện ảo giác.
Người ngoài cửa chờ cô, đến lớp gọi mình!
Chính là người đang đứng ở hành lang lúc này, trên tay cầm vài tờ giấy A mà cô không biết là gì—
Tiểu Bạch.
Đầu có Giang Yểu lập tức trống rỗng, không biết nên phản ứng gì.
"Xin chào, đây chắc là học tỷ Giang Yểu đi?"
"A, à ừm!"
" Lão sư đoàn uỷ của trường học tìm, đi theo em đi.
"
"Được.
" Giang Yểu nghe thấy chính mình nói như vậy.
Đi theo em đi.
Được.
Không biết ngọn gió nào thổi đến, trong đầu Giang Yểu đột nhiên thổi đi thổi lại hai câu này.
Giống như là, cậu muốn dẫn cô bỏ trốn!
"!!!!"
Giang Yểu bỗng nhiên lắc đầu, bị ý nghĩ này làm giật nảy mình.
Vừa lúc Giang Yểu làm động tác này, cậu liền quay đầu, không hỏi nghi hoặc: " Làm sao vậy?"
Vẫn như cũ là bộ dạng cô nhìn quen thuộc, sắc mặt trong trẻo lạnh lùng, nhìn không ra hỉ nộ ái nộ.
Giang Yểu vội vàng lắc đầu: "Không có gì.
"
Giờ phút này chính là giờ lên lớp, trên đường đi căn bản không gặp được bất kỳ nửa cái bóng của người nào khác.
Cho tới khi đến toà hành chính đụng mặt dì quét dọn vệ sinh.
Vị trí của hai người mới bắt đầu là một trước một sau, chậm rãi biến thành Giang Yểu ở phía sau cậu.
Nếu không cẩn thận chu đáo nhìn kỹ, nhìn cũng giống hai người sóng vai đi cùng.
Trong lòng Giang Yểu giờ phút này như có pháo hoa nổ tung, kích động đến không chịu được.
Thật lâu sau, hai người không quen thuộc nên không nói chuyện, bầu không khí có chút xấu hổ.
Cuối cùng Giang Yểu chủ động gánh vác nhân vật học tỷ, dự định thật tốt Chiếu cố tiểu học đệ.
Đương nhiên, phần lớn vẫn là vì tâm tư của mình.
"Cái kia! " Vừa mở miệng Giang Yểu liền hối hận, nhu nhược lại khẩn trương đến muốn chết.
Thế nhưng lời đã nói ra nghe bát nước đổ đi không thu trở về được, chỉ có thể cắn răng tiếp tục.
" Cậu có thể nói với tôi cậu tên là gì không?"
Nam sinh bên cạnh sững sờ, giống như là không nghĩ tới Giang Yểu mở miệng nói lời ấy.
Cậu không có lập tức trả lời, mà ánh mắt tránh né nhìn thoáng qua trên mặt đất, bên miệng lặp lại vấn đề của cô một lần nữa: "Tên là gì! ?"
Dường như nói ra tên của chính mình có chút ngượng ngùng, lại vừa lúc, Giang Yểu cũng có thể nhìn ra ý tứ của cậu.
Bởi vì cậu khẽ nghiêng vai trái của mình.
Mỗi học sinh trường trung học Lâm Dương đều bị cưỡng chế yêu cầu đeo thẻ học sinh của mình, là kiều ảnh chụp hình chữ nhật cùng lớp với họ tên
Anh nghiêng tới vị trí ngực trái, thẻ học sinh được treo đặc biệt ấn tượng.
Đó là tông màu đỏ tươi, khác với tông màu đỏ sẫm của Giang Yểu.
Giang Yểu không lên tiếng, chỉ là không tự giác dừng bước chân theo cậu, hơi hơi cúi đầu đi tới gần.
Tần Khải Chi
Giang Yểu trông thấy, kiểu chữ Khải tinh tế như khắc ở trên nền đỏ, dường như có ma lực thật chặt hút lấy ánh mắt của cô.
Cô yên lặng ở trong lòng đem cái tên kia viết mấy lần.
Bởi vì hô hấp khẩn trương, Giang Yểu luôn cảm thấy cảnh tượng trước mắt không ngừng run rẩy.
Chữ Khải đối với Giang Yểu mà nói, cũng không phổ biến lắm.
Sợ nhớ lầm tên của cậu, Giang Yểu không tự chủ liền lên tiếng: "Tôi, tôi có nhìn lại một chút không?"
Tần Khải Chi trầm mặc không nói chuyện.
Giang Yểu ánh mắt còn dính vào thẻ học sinh của cậu, trong lòng lại nghĩ: Mình đã nhìn mấy lần rồi.
Giang Yểu đột nhiên dựng thằng cái eo vừa rồi có hơi cong: "Cảm ơn!"
—————
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad
_ Chân Thành Cảm Ơn_.