Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Socola chấm nước mắm
Hiện tại Israel mang theo ký ức của hai người, Israel trước đây vốn là một người thừa kế quý tộc, dù cho gia tộc đã nghèo túng, nhưng hắn vẫn như cũ đem kiêu ngạo và cố chấp của quý tộc khắc sâu vào trong xương tủy, đồng thời cũng ảnh hưởng đến Israel hiện tại. Cho nên hắn không có khả năng sau khi bị một hạ nhân miệt thị lại tỏ ra vẻ không có gì. Hắn phân phó quản gia tiễn khách, ưu nhã xoay người đi lên lầu. Cũng không nhìn đến sắc mặt Gary đang rất khó coi.
Gary bị hành động của hắn làm nghẹn một chút, hắn ta cũng không nghĩ tới tiểu quý tộc nghèo túng này sẽ có hành động như vậy. Hắn ta vốn tưởng rằng làm quản gia của gia tộc giàu có và quyền thế nhất trấn trên, khi đến đây sẽ được nhiệt tình hoan nghênh.
“Tử Tước Salomon xin đợi chút.” Gary nghĩ đến việc phu nhân giao cho hắn ta làm, nôn nóng tiến lên cửa cầu thang. Hắn ta cực lực ngăn chặn phẫn hận dưới đáy lòng, thoáng hèn mọn nói: “Lần này ta tới là có chuyện quan trọng thương lượng.”
“Ồ, vậy à? Nhưng theo ta được biết hai nhà chúng ta hình như không có lui tới, cũng không tồn tại việc gì có thể thương nghị đi?” Israel xoay người đứng ở cầu thang từ trên cao nhìn xuống hắn ta, đối với một tiểu shota hồng nộn mà nói thì việc biểu hiện ra khí thế bức người là một việc thực có tính khiêu chiến, nhưng Israel vẫn là làm được.
“Là như vầy, phu nhân biết gần đây có lẽ ngài có chút khó khăn, nàng nguyện ý mua lại tòa thành của ngài.” Vẻ mặt Gary đầy đắc ý, hắn ta chính là nhận lệnh phu nhân đến “giải vây” cho thằng nhóc này.
Tòa thành của gia tộc Salomon tuy rằng mấy năm gần đây không có tiền để sửa sang, thoạt nhìn có chút rách nát. Nhưng thành ở cạnh rừng, bốn mặt là núi cùng ao hồ, một năm bốn mùa phong cảnh khác nhau, giống như tiên cảnh, mà khí hậu dễ chịu có thể xem là một nơi nghỉ hè lý tưởng. Tòa thành này chính là nơi mà gia tộc Salomon trong thời kỳ cường thịnh dùng để nghỉ hè, cũng là một loại quyền lợi tượng trưng cho thời đó.
Mặc kệ nói như thế nào thì gia tộc Salomon cũng là quý tộc lâu đời, tòa thành này được xây dựng vô cùng tỉ mỉ. Sau khi mua lại chỉ cần tốn chút tiền sửa chữa lại một chút liền có thể một lần nữa toả sáng. Brownett phu nhân nghĩ kế thật là hay.
“Phu nhân các ngươi thật sự là một quý tộc thiếu tu dưỡng, nơi này chính là nhà quý tộc đấy, mà ta lại không hề đưa ra ý tứ muốn bán, xem ra ta không thể không mời ngươi rời đi.” Israel nghiêm mặt hạ lệnh đuổi khách.
“Ngài thật sự không suy xét một chút sao?” Gary còn tưởng rằng chỉ cần mình đưa ra đề nghị, phế vật này liền sẽ cảm động đến rơi nước mắt đem tòa thành bán đi, chung quy thì hiện tại dù là một kim tệ bọn họ cũng không lấy ra được.
“Quản gia tiễn khách.” Israel lạnh lùng nhìn thoáng qua, xoay người lên lầu. Đầu ngón chân bị chen đến khó chịu cực kỳ, hắn thề sau khi có tiền thì chuyện đầu tiên hắn làm là mua một đôi giày vừa chân, thoải mái. Còn có lễ nghi quý tộc cái gì thật đúng là phiền toái.
“Tử Tước Salomon, ngươi sẽ hối hận.” Chính mình là tiểu quý tộc ở trấn trên đã khách khách khí khí, vậy mà tiểu phế vật này lại không cho mình mặt mũi, đợi đến lúc tiểu phế vật này không có tiền muốn bán thành, hắn ta nhất định sẽ hung hăng ép giá.
“Ngươi đây là uy hiếp ta sao?” Israel quay đầu, ánh mắt sắc bén gắt gao theo dõi hắn ta, thân hình nhỏ bé đột nhiên bộc phát ra một cỗ khí thế bức người. “Người tới, đem lão già vô lễ này quăng ra ngoài cho ta.”
Trong mắt quản gia Burney chợt lóe một tia do dự, nhưng vẫn phục tùng mệnh lệnh kêu hai nô bộc đem Gary ném ra ngoài.
Gary cảm thấy những chuyện hôm nay đều vượt quá khả năng nhận thức của hắn ta, tiểu phế vật đó sao lại có khí thế cường đại như vậy. Khi bị nó nhìn chằm chằm, một cảm giác lạnh cả người liền dâng lên từ đáy lòng. Rõ ràng đối phương chỉ là một đứa trẻ, còn là một phế vật, vậy mà lại có ánh mắt lợi hại như muốn xuyên thấu cả linh hồn.
Không hoàn thành nhiệm vụ, khi trở về phu nhân khẳng định sẽ thực tức giận, đều là do phế vật đáng chết này làm hại. Hiện tại Gary đối với Israel là đầy bụng oán hận, nhưng không có chủ nhân ra lệnh hắn ta cũng không dám minh mục trương đảm làm cái gì với một vị Tử Tước.
Minh mục trương đảm: ngang ngược tàn ác, phóng túng làm càn, không kiêng nể gì hết.
Sau khi lên lầu Israel lập tức thay ra một thân quần áo muốn đòi mạng kia, mặc vào y phục rộng rãi hàng ngày, cầm linh thạch đi đến thư phòng. Lúc này hắn thực do dự. Hắn nghĩ cầm khối linh thạch này đến công hội ma pháp sư trấn trên xem xem có thể bán hay không, giải quyết tình trạng khẩn cấp hiện tại.
Sau khi quản gia Burney đuổi Gary xong liền đến thư phòng tìm Israel, ông cung kính đứng ở trước bàn, thần sắc có chút ngưng trọng.
“Thiếu gia, vừa rồi ngài đắc tội Gary, hắn ta chính là đại diện của gia tộc Brownett, đến lúc đó bên kia có thể hay không…” Burney thật sự có chút lo lắng, phu nhân gia tộc Brownett cũng không phải là nữ nhân đơn giản.
“Ta không có khả năng đem lãnh địa cuối cùng bán đc, cho nên bất luận thái độ của ta thế nào thì bên kia cũng sẽ không vừa lòng, vậy ta đây cần gì phải lễ độ với họ chứ?” Israel không để trong lòng, thù hận giữa hai nhà bọn họ đã bắt đầu từ khi mẫu tử hai người bị đuổi ra khỏi nhà rồi, không thể nào quay trở lại được.
“Đúng vậy, thiếu gia. Đều là ta vô năng, không xử lý tốt sản nghiệp cuối cùng này, mới khiến thiếu gia ngài chịu ủy khuất.” Burney lại bắt đầu màn tự trách hàng ngày.
“Cái này không trách ngươi, công hội ma pháp sư trấn trên thu mua đá ma pháp sao? Giá như thế nào?” Israel đối với vị quản gia gần đây luôn tự trách thực bất đắc dĩ, tình huống hiện tại thật sự không thể trách ông, ông đã làm rất tốt.
Dòng họ Burney đời đời làm quản gia cho gia tộc Salomon, bọn họ đối với Salomon từ trước đến nay luôn luôn trung thành và tận tâm. Hắn biết quản gia Burney chỉ là lo lắng cho hắn mà thôi.
“Công hội ma pháp sư luôn dùng số tiền lớn thu mua đá ma pháp, đá ma pháp phẩm chất kém cỏi nhất ít nhất cũng kim tệ, đá ma pháp đẳng cấp cao lại càng là khả ngộ bất khả cầu (có thể gặp nhưng không thể cầu). Nếu là đá ma pháp cấp cao tốt nhất là đưa đến sở bán đấu giá.” Burney cảm giác từ ngày hôm qua sau khi thiếu gia tỉnh lại liền có chút kỳ quái. Đầu tiên là bệnh cảm mạo thế tới rào rạt kia cứ như chưa từng xuất hiện, cậu ấy cứ như vậy hoàn toàn khôi phục.
Còn có hôm nay cậu ấy đột nhiên bộc phát ra cái loại khí thế này cũng là chưa từng thấy qua, tiểu thiếu gia vốn là một đứa trẻ có chút hướng nội, lạnh lùng. Từ khi phu nhân qua đời cậu liền có vẻ thực quái gở, nhưng cậu ấy lại đúng là thiếu gia nhà mình.
“Ta biết, quản gia Burney ngươi cho người chuẩn bị xe, ta muốn đến công hội ma pháp sư một chuyến.” Israel quyết định, nếu khối linh thạch này có thể đổi tiền hắn liền bán ra. Nhưng chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai.
“Vâng, thiếu gia.” Burney là quản gia tốt, ông sẽ không bao giờ nghi ngờ quyết định của chủ nhân, cho dù chủ nhân ông năm nay mới mười tuổi. Việc của Gary cũng là bởi vì ông quá mức lo lắng, mới đề cập với Israel. Hiện tại thấy tiểu chủ nhân có chủ ý, vậy ông chỉ cần phục tùng là được.
Salomon làm một gia tộc quý tộc lâu đời, đối với vinh quang quý tộc vô cùng cố chấp. Cho dù hiện tại đã nghèo túng đến mức cái gì có giá trị đều bán, bảo thạch trên quần áo cũng đổi thành đồ giả, nhưng cái gì nên phô trương thì một chút cũng không thiếu. Cho nên hiện tại trong thành vẫn như cũ có những thứ quý tộc nên có như nô bộc, còn có xa phu, xe ngựa vân vân này nọ.
Đối với Israel hiện tại mà nói, đây chính là điển hình sĩ diện hại thân. Nhưng lúc này làm một gia chủ hắn vẫn phải để lại những thứ này, bởi vì đây là tôn nghiêm của một quý tộc.
Thời điểm hắn buông bỏ tôn nghiêm, hắn sẽ lập tức bị giới quý tộc vứt bỏ. Giống như Gary một nô bộc cũng có thể khi dễ đến trên đầu hắn, mà đây là chuyện hắn không thể dễ dàng tha thứ.
Có lẽ Israel trước đây chỉ là vì vinh quang cuối cùng của gia tộc, nhưng hắn hiện tại lại là đang vì tình cảnh của mình suy tính. Không thể không nói danh hiệu quý tộc thật sự là một bảo hộ rất tốt, bình dân không dám động đến hắn, quý tộc muốn động hắn cũng không thể minh mục trương đảm xuống tay.