Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kế hoạch thì tốt đẹp, nhưng lúc bắt đầu thực hiện lại rất khó khăn. Lanny nói nửa ngày là dưới tình huống bọn họ thể lực dư thừa, còn lấy bọn họ nhóm tàn binh bại tướng này, đó là không có khả năng.
Mắt thấy trời sắp tối rồi, bọn họ không thể không tìm một sơn động khô ráo nghỉ ngơi. Sau khi vào sơn động, Vincent đẩy một khối cự thạch chặn cửa động lại, hiện tại bọn họ gần như không có sức chiến đấu gì, cho nên không dám nhóm lửa nướng thịt, cũng không dám đóng quân dã ngoại trong rừng rậm.
Lanny từ nhẫn không gian của mình cầm ra một cái đèn ma pháp giản dị để chiếu sáng.
Quả nhiên mới vào bên trong sơn động, bên ngoài liền truyền đến từng đợt sói tru.
Nghe tiếng sói tru âm trầm khủng bố kia, thân thể Lệ Na không tự chủ được run rẩy, thật nghĩ không ra nhát gan như nàng sao lại muốn đến rừng rậm ma thú mạo hiểm.
Đội trưởng Lanny khôn khéo không có bỏ qua biểu hiện của nàng, cau mày cũng không nói gì. Kì Lỵ Á ở chỗ tận cùng bên trong huyệt động trải một cái đệm thật dày, để Jean nằm xuống, lại che thảm lên cho hắn. Tiếp đó trải thêm một cái thảm ở bên kia, lấy ra nước, bánh mì, mứt quả, thịt khô để làm thức ăn, cảm giác bọn họ không giống như là đến mạo hiểm, mà là đến nấu cơm dã ngoại. Chuẩn bị xong, Lanny mời Israel cùng dùng cơm.
“Alvin, nếu ngươi không ngại thì ăn cùng chúng ta đi.”
“Cám ơn.” Israel không khách khí, ngồi cùng bọn họ, hơi hơi kéo mặt nạ lên trên liền bắt đầu ăn.
Thấy hắn không cởi mặt nạ ra mấy người kia cũng không nói gì. Từ cách ăn uống của bọn họ, có thể thấy bọn họ được giáo dục rất tốt.
Ăn cơm xong Vincent cùng Lanny hai người thay phiên gác đêm, Israel nhìn sắc mặt tái nhợt cùng thân thể đơn bạc của Lanny, lo lắng hắn nghỉ ngơi không tốt khiến ngày hôm sau chậm trễ hành trình, vì thế hắn chủ động đề nghị canh gác nửa đêm về sáng, Lanny cũng vui vẻ chấp nhận.
Kì Lỵ Á trải giường đơn giản cho mọi người, lại tìm một tấm thảm lông đưa cho Israel: “Alvin, buổi tối trong rừng tương đối lạnh, này cho ngươi dùng.”
“Cám ơn.” Israel sau khi tiếp nhận phát hiện là thảm mới, không khỏi vì nàng tri kỷ mà cảm thán.
Ngày hôm nay mọi người đều mệt mỏi, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp. Israel không có ngủ say, kiếp sống lính đánh thuê nhiều năm khiến hắn trong hoàn cảnh nào cũng đều bảo trì cảnh giác. Vincent cũng mệt chết đi, thế nhưng vì an toàn của mọi người, hắn làm hết phận sự canh giữ ở cửa động, trong tay cầm cà phê Lanny dùng hỏa hệ ma pháp đun nóng cho hắn.
“A –, cứu mạng.” Đột nhiên một tiếng thét chói tai đánh gãy yên tĩnh. Israel phản ứng nhanh chóng ngồi dậy, chụp lấy chủy thủ nhìn lại. Mấy người khác cũng lần lượt tỉnh lại, vừa thấy là Lệ Na gặp ác mộng, nhất thời đều bực tức.
Israel trực tiếp cho một đao, đem người đánh choáng, nếu không lại để nàng kêu một lần nữa bọn họ đều sẽ mất mạng. May mắn một tiếng này không có đưa tới ma thú.
Kì Lỵ Á không kịp ngăn cản động tác của Israel, sau khi xác nhận Lệ Na chỉ là hôn mê thì thần sắc đề phòng trước đó dần hòa hoãn lại, cũng không nói gì.
Lanny nằm trở về tiếp tục ngủ, Jean cho Israel một ánh mắt tán dương, yên tâm tiếp tục nghỉ ngơi.
Một đêm này coi như an toàn vượt qua, ngày hôm sau đến chỗ mà Israel quen thuộc bên ngoài rừng rậm ma thú, hắn liền cùng tiểu đội kia mỗi người một ngả.
Lanny vốn dĩ còn nghĩ mời hắn gia nhập tiểu đội của bọn họ, nhưng bị Israel cự tuyệt. Điều này nằm trong dự đoán, Lanny cũng không cảm thấy thất vọng. Trước khi chia tay, hắn ta đem tinh hạch thiết giáp thú cho Israel, chỉ nói đây là hắn nên nhận được.
Thông qua khoảng thời gian ngắn ngủi ở chung này, tuy rằng trò chuyện không phải rất nhiều, nhưng ngoại trừ Lệ Na thì ấn tượng của Israel về mấy người kia vẫn là không tệ.
Chia tay xong, bọn họ đều nghĩ rằng đối phương chỉ là khách qua đường trong cuộc đời của mình, nào biết rằng sẽ còn có lúc gặp lại.
Khi Israel trở lại thành Salomon, quản gia Burney đi lên đón đầu tiên. Thấy tóc ông dường như trắng hơn không ít, đầy mặt lo lắng, Israel không khỏi có chút áy náy.
“Thiếu gia, ngài đã trở lại, có bị thương hay không?”
“Quản gia Burney, ta không sao, chẳng qua là phát hiện một ít thứ, trì hoãn chút thời gian.” Israel cởi mặt nạ, lộ ra tươi cười trấn an.
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.” Mấy ngày nay ông cả ngày lo lắng đề phòng, thiếu gia còn nhỏ như vậy, nếu thật sự gặp chuyện không may trong rừng rậm ma thú thì biết làm sao?
“Quản gia Burney, không có việc gì, ta đã trở về.” Nhìn thấy bộ dạng lo lắng của quản gia Burney, Israel ngoại trừ áy náy, trong lòng càng là ấm áp, cảm giác có người quan tâm thật tốt.
“Mary, chuẩn bị nước cho thiếu gia tắm rửa. Jesse, bảo phòng bếp chuẩn bị chút thức ăn cho thiếu gia.” Xác nhận thiếu gia nhà mình không có việc gì, nghĩ đến hắn mới từ bên ngoài trở về, quần áo trên người cũng dính đầy bụi đất, ông lập tức phát huy chức trách của một quản gia.
Đợi Israel đem chính mình xử lý sạch sẽ, lại ăn vài thứ xong, lập tức bị lão quản gia đuổi vào phòng ngủ nghỉ ngơi.
Phòng ngủ hiện tại của hắn vẫn là căn phòng kia, trên đất trải thảm mềm, giấy dán tường đổi mới, đèn treo cũng là loại đèn ma pháp mới nhất, chỉ cần một viên tinh hạch cấp một rất nhỏ là có thể dùng tròn một năm. Cửa sổ so với trước đây mở rộng hơn không ít, khiến cho trong phòng tràn ngập ánh sáng. Có điều gia cụ bên trong ngoại trừ sửa chữa làm mới lại, thì không có đổi cái mới.
Chờ hắn đã nghỉ ngơi tốt, hắn liền mang theo quản gia Burney cùng Kevin đi đến tầng hầm ngầm của tòa thành. Phía dưới thành Salomon là do hình thất, ngục giam, mật thất, mật khố cùng mật đạo tạo thành. Sau lần đầu tiên tham quan, Israel còn cảm thán sự khổng lồ của nơi này tuyệt đối không kém phần trên mặt đất.
Sau khi bọn họ vào một gian mật thất, Israel đem bảo tàng lấy được từ chỗ Xích Hỏa thực nhân thụ ra.
“Mấy thứ này đều là bảo tàng ta tìm được trong rừng rậm ma thú, quản gia Burney ngươi tìm hai người đáng tin cùng với Kevin phân loại mấy thứ này, sau đó thanh lí sạch sẽ.” Phân phó xong, hắn lại nói với Kevin: “Kevin kim tệ cùng bảo thạch sau khi thanh lí ngươi liền giao cho quản gia Burney bảo quản, những cái khác chờ ta xem lại rồi mới xử lý.”
“Thiếu gia, mấy thứ này đều là của chúng ta?” Quản gia Burney có chút trợn mắt há mồm nhìn đống tài bảo này, thiếu gia sau khi khỏi bệnh mỗi lần đều có thể vào lúc không có tiền đem về thật nhiều tài phú, thật sự là Chủ Thần phù hộ.
Kevin cũng có chút trợn mắt há hốc mồm, cho dù có chút bẩn, thế nhưng cậu chưa từng thấy qua nhiều tài bảo như vậy. Khó trách vừa rồi thiếu gia muốn bọn họ lùi qua bên cạnh một tí, hiện tại gian mật thất này gần như đã chất đầy đồ vật.
“Đúng vậy, quản gia Burney, có số tiền này, ngươi đến chợ nô lệ xem xem, có thể tìm được vài nô lệ có giá trị vũ lực để bảo vệ an toàn trong thành không. Còn có trên đảo nhỏ bên kia cũng cần mời một vài ma pháp công tượng. Tiền không đủ, ở đây vẫn còn.”
Ma pháp công tượng là một số người có thiên phú ma pháp không đầy đủ, dừng lại ở tiêu chuẩn của kiến tập ma pháp sư không thể tiến giai. Kiến tập ma pháp sư không thể đến công hội ma pháp sư lĩnh trợ cấp, chỉ có thể giúp người ta làm mấy công trình trợ giúp sinh hoạt để thu hoạch kim tệ. Ví dụ như công trình cung cấp nước, công trình chiếu sáng. Làm mấy cái đó đương nhiên không phải dựa vào ma lực mỏng manh kia của bọn họ, mà là một đám ma pháp trận cùng tinh hạch cung cấp năng lượng.
Vốn dĩ bọn họ tưởng rằng người bảo vệ thành đã quá nhiều, nhưng vừa nghe thiếu gia nói không đủ phải thêm nữa. Quản gia Burney cùng Kevin cảm thấy năng lực thừa nhận của mình thực sự có chút không đủ.
Israel cảm thấy hệ số an toàn của tòa thành không đủ, đem Xích Hỏa thực nhân thụ đến cổng thành. Lấy linh thủy làm món chính cung cấp cho nó, ngẫu nhiên cung cấp một vài động vật nhỏ cho nó làm đồ ăn vặt, để nó bảo hộ tòa thành.
Bởi vì khốn yêu bài, hắn cùng Xích Hỏa thực nhân thụ có liên hệ trên tinh thần, việc trao đổi vô cùng tiện lợi. Hơn nữa Xích Hỏa thực nhân thụ vừa sinh ra trí tuệ không bao lâu, giống như một đứa trẻ rất biết nghe lời.
Israel đem nó từ trong khốn yêu bài ra thả xuống đất, nó nhanh chóng cắm rễ vào đất, dây leo cộng sinh với nó lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy lớn lên, rất nhanh trèo lên tường thành, đem toàn bộ tòa thành vây quanh.
Người trong thành cũng không rõ ràng cho lắm, nhìn thấy trận thế này tất cả đều kinh hãi vọt ra. Kết quả ở cổng thành nhìn thấy thiếu gia của bọn họ cùng với cái cây cổ quái kia.
Israel thấy mọi người thất kinh chạy đến, vẻ mặt có chút chật vật nhìn hắn.
Hắn ngượng ngùng cười cười: “Không có việc gì, cái cây này là ta trồng, nó sẽ không tổn thương mọi người. Nhưng các ngươi cũng không được đi trêu chọc nó, không thì tự gánh lấy hậu quả.”
Mọi người thấy thiếu gia khí thế bức người, cung kính gật đầu, sau đó đứng ở một bên trợn mắt há mồm chứng kiến kỳ tích. Chỉ thấy vô số dây leo màu xanh điên cuồng sinh trưởng, không lâu sau cả tòa thành đều là một màu xanh ngắt. Thoạt nhìn lục ý dạt dào, tràn ngập khí tức sinh mệnh, thành Salomon cũng thêm một chút u tĩnh yên bình, thiếu một chút uy nghiêm. Israel thực thích thay đổi như vậy, hơn nữa về sau tòa thành cũng vô cùng an toàn.
Quản gia Burney phục hồi tinh thần uy nghiêm xua tan đám nô bộc, để bọn họ trở về vị trí làm việc của mình.
“Thiếu gia, đây là cây gì vậy?” Đám người tản đi, Kevin nhìn thành Salomon ‘hoàn toàn thay đổi’ tán thưởng hỏi.
“Xích Hỏa thực nhân thụ, thiết giáp thú cấp sáu cũng chỉ có thể làm đồ ăn cho nó, bảo tàng mà ngươi sửa sang lại kia cũng chính là chiến lợi phẩm của nó.”
Israel cảm thấy Xích Hỏa thực nhân thụ này thực hữu dụng, càng xem càng thích. Dường như là cảm giác được tâm tình của hắn, một nhánh cây nhích lại gần, cọ cọ trên người hắn, Israel nâng tay cầm lấy cành cây, nhất thời cả cái cây đều trở nên cao hứng run rẩy.
Quản gia Burney cùng Kevin đầy mặt đều là bộ dạng gặp quỷ nhìn một người một cây thân thiết. Này, đây là đang nằm mơ đi? Đó là Thực nhân ma thụ thị huyết trong truyền thuyết sao? Cái cây ngoan ngoãn như đứa trẻ này, không có khả năng là thứ hung tàn lấy huyết nhục làm thức ăn đi?
Rất nhanh suy nghĩ của bọn họ liền bị đánh vỡ, một dây leo màu xanh từ trong rừng cây tha ra một con hươu, chỉ thấy thiếu gia gật gật đầu với nó, nhánh cây màu đỏ nháy mắt trở nên dữ tợn, sắc bén chui vào thân thể con hươu. Sau đó chỉ còn lại một khối thây khô, tiếp theo bị vùi vào gốc cây.
“Thiếu ~~ thiếu gia, để cái thứ này ở cổng thành thật sự không có vấn đề?” Kevin bị Xích Hỏa thực nhân thụ hung tàn hù dọa. Quản gia Burney hiện giờ đối với thiếu gia bọn họ mù quáng tín nhiệm, không hề nghi ngờ.
“Không có việc gì, không có sự cho phép của ta nó sẽ không tùy tiện thương tổn người khác.”
Kevin nhìn Xích Hỏa thực nhân thụ hung tàn kia, tàn bạo lúc nãy bây giờ đã biến mất, lại giống như đứa trẻ làm nũng với thiếu gia nhà hắn, liền yên lòng. Có điều xem mỗi lần cậu ra vào thành đều cố ý tránh xa xa cái cây màu đỏ kia, liền biết cậu không phải hoàn toàn không bị ám ảnh.