Nhìn thấy bọn họ tiến vào thì Cát Lại Tử vội vàng chỉ đồ ăn trên bàn, ý bảo bọn họ mau ăn.
Nhưng vì trong miệng nhét đầy đồ ăn nên không thể nói chuyện.
Lương Đại Lang nhanh chóng động đũa, tuy hương vị giống nhau nhưng hình thức lại không mới lạ như Béo Nha.
Hắn nhịn không được trêu ghẹo Cát Lại Tử, “Ngươi ăn uống kiểu gì vậy trời.”
Cát Lại Tử thật vất vả nuốt đồ ăn trong miệng xuống, mới xem thường nhìn Lương Đại Lang, “Hương vị kém một chút, nhưng ở nhà làm gì có thể ăn được nhiều gà vịt thịt cá như vậy!”
Lương Đại Lang gật đầu, “Cũng đúng!”
Nhà Cát Lại Tử sống thoải mái một chút, lúc ăn tết có thể mua một lần mấy cân thịt ba chỉ ăn, nhưng còn lão Lương gia thì lúc ăn tết nhiều lắm cũng chỉ nấu một đĩa lớn đồ ăn, nấu một nồi cơm lớn, cả nhà ngồi ăn bữa cơm nóng hổi.
Bây giờ trên bàn bày đầy gà vịt thịt cá, cũng không biết nên bắt đầu từ chỗ nào.
Bạch Lê Hoa múc một chén canh nấm tuyết, uống từng ngụm nhỏ, ngoại trừ món này thì nàng ta gắp hai miếng dưa chuột, gắp hai đũa rau trộn đậu đũa. Uống hết chén canh thì nàng ta liền buông đũa không ăn nữa.
Lương Đại Lang hỏi: “Sao lại không ăn?”
Mấy món ngon này hiếm lắm mới có.
“Ta ăn no rồi, mọi người ăn đi.”
Lúc này trong lòng nàng còn đang nhớ tới ba thứ đặc biệt mà Hiên Viên Văn Hoán nói, nàng đang quyết chí giảm cân đó!
Nàng cẩn thận quan sát dung mạo của Béo Nha, tuy bây giờ nàng hơi béo, nhưng gầy xuống thì chắc chắn sẽ là mỹ nhân.
Chỉ với cặp mắt linh động kia, cái mũi tinh xảo và đôi môi chum chím.
Chẳng qua bởi vì béo và ngốc nên ưu điểm này nọ đều bị che giấu hết.
Lương Đại Lang cũng mặc kệ, chỉ cảm thấy lúc đến Lương gia thì béo tròn, bây giờ Béo Nha đã gầy một vòng lớn rồi mà còn không chịu ăn cơm, muốn làm hắn khó chịu sao?
Hắn nhíu mày gắp một khối đùi gà bỏ vào chén nàng, trịnh trọng nói: “Mấy ngày nay nàng đã gầy nhiều lắm rồi, bây giờ vất vả lắm mới có cơ hội ăn đồ ngon, không ăn nhiều một chút sao được!”
Hắn vừa nói vừa gắp đồ ăn vào chén nàng, hắn chỉ bỏ thịt vào, chỉ một lát sau thì trong chén nhỏ tràn đầy đồ ăn.
Trong đầu Bạch Lê Hoa đột nhiên vang lên câu danh ngôn không biết đã từng nghe ở đâu: Có một loại yên tĩnh, là mẹ nên cảm thấy ngươi yên tĩnh, có một loại đói, là nãi nãi ngươi nên cảm thấy ngươi đói.
Thấy nàng bất động, Lương Đại Lang bừng tỉnh đại ngộ, “Có phải vì người kia nói nàng béo nên xấu xí không? Nàng đừng để ý đến hắn. Nàng đẹp mạnh khỏe!”
Đây không phải lần đầu tiên Lương Đại Lang nói nàng đẹp.
Bạch Lê Hoa cảm thấy là nên thêm một câu phía sau câu danh ngôn kia: Có một loại đẹp, là tướng công ngươi nên cảm thấy ngươi đẹp.
Đôi mắt của Lương Đại Lang này có vấn đề sao?
Cát Lại Tử lúc này cũng đã ăn đủ, che cái bụng phình to thở dài.
Nhưng vẫn không quên hùa theo “Đúng vậy, Béo Nha, ngươi gầy đi nhiều quá, mau bồi bổ đi.”
Bạch Lê Hoa trừng mắt, “Vậy ngươi nói xem ta gầy thì đẹp hay béo thì đẹp.”
“Tất nhiên là…” ánh mắt Cát Lại Tử nhìn Lương Đại Lang và Bạch Lê Hoa, bất an nói, “Ngươi như thế nào cũng đẹp.”
“Phải không? So với Bạch Ngọc Lan thì sao?”
“Béo Nha.” Cát Lại Tử vẻ mặt đau khổ, “Đây không phải là làm khó ta sao?”
Lương Đại Lang đúng lúc mở miệng: “Được rồi, ăn cơm đi.”
Lúc bọn họ đang nói chuyện, Lương Đại Lang cũng không quên bỏ thêm đồ ăn vào chén Bạch Lê Hoa. Bây giờ đống thịt trong chén như lung lay sắp đổ.
Giống như bụng nàng chứa được rất nhiều vậy.
Còn có thể làm gì đây, ăn ăn ăn!
Bạch Lê Hoa cầm đũa lên, bưng chén gắp một cái móng heo to đầy thịt ở trên
Chuyện lai giống lúa nước này Bạch Lê Hoa vốn dĩ chưa từng thực nghiệm qua nên cũng không biết phải nói với hắn như thế nào.
Nàng chỉ nghĩ là mình có nước không gian, hơn nữa có Lương Đại Nương chăm sóc thì thu hoạch chắc chắn tốt hơn là Cát Lại Tử tự mình trồng.
Nhưng bây giờ lại nảy ra vấn đề mới. không biết thật sự có thể tin tưởng Hiên Viên Văn Hoán được không?
Bọn họ vẫn có thể sống ở thôn Chu Tiên sao?
Ba người tán gẫu cả đường về, xe bò thì chậm rì đi trên đường lớn, mặt trời trên đỉnh đầu càng gay gắt, khiến người ta phải bực bội.
Đặc biệt là Béo Nha, người béo nên dễ ra mồ hôi. Bây giờ mồ hôi trên trán từng giọt lớn chảy xuống, vạt áo sau lưng đã ướt một mảng to.
Vốn dĩ vẫn còn có thể nói cười với Cát Lại Tử, bây giờ ngay cả một câu cũng không buồn nói.
Dù vậy, Lương Đại Lang cũng không nỡ lấy roi giục bò đi nhanh vì dù sao nông dân cũng phải dựa vòa nó để ăn cơm.
Cày ruộng, kéo xe, đẩy cối xay, có nhiều tác dụng lắm nha.
Nghĩ nghĩ rồi Lương Đại Lang dừng xe bò lại, tự mình đến ven đường bứt mấy cành liễu quấn vài vòng bện thành một cái vòng hoa, đưa cho Bạch Lê Hoa để nàng dùng lá cây che lên đầu.
Sau khi Bạch Lê Hoa nhận vòng liễu, không biết là do tâm lý hay gì đó mà lại thấy khỏe hơn.
Lương Đại Lang tiếp tục đánh xe.
Ngay lúc này cả ba người đều khát khô, Bạch Lê Hoa do dự không biết có nên lấy nước không gian ra hay không.
Dù sao bây giờ Cát Lại Tử đang ở bên cạnh.
Lại đi thêm một đoạn đường nữa, thực sự đã nhịn không được, chỉ thấy tâm phiền ý loạn, ngực như có cái gì đó chặn lại vô cùng khó chịu.
Bạch Lê Hoa bất chấp mọi thức, với tay vào giỏ, lúc Cát Lai Tử không nhìn thì niệm khẩu quyết lấy túi nước ra.
Vừa mới xoay người thì Cát Lại Tử liền thấy được giật túi nước, “Béo Nha muội thật là, có túi nước mà cũng không lấy ra sớm một chút, cổ họng huynh muốn bốc khói rồi.”
Hắn giơ túi nước lên, đổ vào trong miệng, vừa uống một ngụm đã không nhịn được mà kinh ngạc cảm thán: “Nước này thật ngon!”
Lạnh, lại ngọt lành.
Dưới ánh mặt trời gay gắt này mà uống một ngụm như vậy thì cả người thật thoải mái.
Hắn không nhịn nữa, giơ túi nước lên uống ừng ưc.
Bạch Lê Hoa nuốt nước bọt, nhịn không được nói, “Huynh chừa cho chúng ta với chứ! Còn cả một đoạn đường dài đó!”
Dù sao cũng không thể cứ thêm nước vào trong đó được.
Cát Lại Tử lúc này mới ngượng ngùng đưa túi nước cho Bạch Lê Hoa, “Các ngươi cũng mau uống một ngụm đi!”
Bên trong túi nước chỉ còn một nửa.
Nàng vô cùng đau lòng đưa cho Lương Đại Lang, “Đại Lang ca, huynh uống trước đi.”
Lương Đại Lang tiếp nhận túi nước, lắc lắc một chút rồi trả túi nước về, “Muội uống trước đi, ta không khát.”
Nhưng hầu kết của hắn rõ ràng nhích lên nhích xuống, miệng cũng chép chép, sao không khát chứ!
Nhưng Bạch Lê Hoa biết tính tình người này, ngoan cố như con bò già ấy.
Ngoan ngoãn tiếp nhận túi nước, uống một ngụm nhỏ.
Lạnh, ngọt lành, sảng khoái!
Đây là cảm giác đầu tiên của Bạch Lê Hoa, nàng không nhịn nổi uống thêm một ngụm nhỏ.
Sau khi tinh tế nhấm nháp thì phát hiện nước đã có biến đổi rất lớn, nàng không khỏi phỏng đoán có lẽ do máu của Hiên Viên Thải mà không gian đã thăng cấp? Nên nước không gian cũng trở nên vô cùng ngon ngọt?
Nhưng ngay lúc này cũng không thể có đáp án được.
Nàng đưa túi nước cho Lương Đại Lang, nhưng người nọ đưa lưng về phía nàng, chậm chạp không nhận lấy.
Bạch Lê Hoa đứng lên trên xe bò, thạt cẩn thận đi ra phía trước, ngồi bên cạnh đẩy hắn một chút, “Ê!”
Một cú đẩy này khiến Lương Đại Lang ngã thẳng từ trên xe bò xuống!
Bạch Lê Hoa hốt hoảng. Cũng may han không bị bánh xe bò cán qua.