“Các ngươi đừng vội không tin, Hiên Viên Hồng này dùng thạch tín để chữa bệnh cho Định Quốc Công, kết quả hắn lại chết trước, bây giờ tiểu hầu gia không có cha, làm sao họ nhịn được? Tất nhiên là phải bắt hết cả họ Hiên Viên rồi!”
Có người hỏi: “Còn đồ đệ của hắn đâu?”
“Đồ đệ? Chạy toán loạn rồi.” Hán tử nói, giọng nói có chút thổn thức, “Chỉ tiếc tiểu tôn tử của hắn cũng gặp họa theo.”
“Vậy Hiên Viên gia chẳng phải sẽ bị diệt môn sao? Ngươi nói xem tiểu hầu gia này sao lại có thể tàn nhẫn như vậy!”
“Suỵt!” Người bên cạnh đưa ngón tay lên miệng, “Chúng ta không thể bàn tán về tiểu hầu gia này đâu, đừng nói lung tung.”
Bạch Lê Hoa đang nghe đến mê mẩn, lại nghe Phúc thúc nói: “Cô nương, ngươi lại đây với ta.”
Vốn dĩ hắn không tin y thuật của tiểu cô nương này, nhưng bây giờ hắn đã tin hoàn toàn nên muốn thương lượng chuyện tiền công.
“Cô nương, ta đã thấy bản lĩnh của cô rồi. Chỉ trách Phúc thúc có mắt không tròng, cô đừng trách ta.” Sau khi khách sáo vài lời, hắn nói vào chính sự: “Tiền công của y quán chúng ta mỗi tháng một lượng bạc, cô vừa mới đến nên ta sẽ tính cho cô 800 văn được không?” Bạch Lê Hoa suy nghĩ một chút rồi đáp ứng, chỉ nói trong nhà còn có chút sự tình nên muốn mấy ngày nữa mới có thể bắt đầu làm việc.
Tất nhiên rồi, nếu ngày mai nàng vào Diệu Thủ quán thì làm sao Trình Tây kia có thể vào Đồng Nhân Đường được đây!
Dù sao thì cũng phải để cho hắn hưởng thụ mấy ngày chứ.
Sau khi bàn bạc xong, Bạch Lê Hoa đi ra khỏi y quán.
Nhìn trời thì chắc cũng đã trưa, phần lớn người họp chợ đều đã về nhà. Bên Lương Đại Lang chắc cũng đã bán xong.
Vốn dĩ nàng muốn đi tiệm vải để may mấy bộ đồ cho Lương Đại Lang, nhưng nhìn số bạc trong tay thì lại thôi.
Bây giờ quan trọng nhất là kiếm đủ tiền để nộp thuế và đóng học phí đọc sách cho Đại Lang.
Đang muốn xoay người đi tìm Lương Đại Lang thì Hà Cô trong tiệm may tinh mắt nhìn thấy nàng trước, không nói tiếng nào đã kéo người vào cửa hàng.
“A Noãn, mỗi ngày ta đều nhìn ra đường tìm ngươi nhưng mãi đến hôm nay ngươi mới tới.”
Lúc nghe người khác gọi mình là A Noãn, vốn dĩ Bạch Lê Hoa còn hơi mơ hồ, xưng hô này đã bao lâu rồi không có người gọi?
Rõ ràng nàng xuyên qua chưa đến một tháng mà sao lại cảm thấy đã như mấy đời?
“Hà cô, có chuyện gì vậy?”
“Ngươi quên mất rồi à?” Hà cô hơi oán trách nói, “Ngươi nhìn bên kia kìa.”
Nhìn theo tay nàng chỉ thì Bạch Lê Hoa chú ý tới một loạt hàng mẫu treo trong một góc nhỏ.
Chẳng qua những mẫu này khác với mẫu áo ngực nàng “thiết kế” ở chỗ có thêm chút vải phía dưới thoạt nhìn giống yếm, nhưng vẫn có thể nâng bộ phận ấy lên khiến nó không bị xệ, các cô nương cũng dễ tiếp nhận hơn.
Bạch Lê Hoa có chút kinh hỉ: “Đây là, đồng ý sao?”
Hà cô gật đầu, “Nhưng chủ tử nhà ta sửa thiết kế lại một chút, nàng ấy đã dặn ta, dù sao đây cũng là do cô nương nghĩ ra trước, nếu cô không thích loại này thì chúng ta trực tiếp mua ý tưởng.”
Chủ tử này thật ra cũng có chút thú vị.
Hắn nói mua, chẳng phải giống như việc độc quyền ở hiện đại sao.
Cũng là người rất có ý tưởng.
“Không sao, như vậy thật tốt, cứ làm như vậy là được. Còn việc chia hoa hồng…”
“Về việc chia hoa hồng thì chúng ta chia ba bảy nhé. Dù sao cũng là cùng nhau thiết kế, bọn ta vừa phải làm vừa phải bán, A Noãn ngươi nhận ba phần lợi nhuận là xong.”
Lời nói này giống như nói nàng đã chiếm tiện nghi thật lớn vậy.