Trở lại Lương gia.
Bạch Lê Hoa đổ dược liệu trong giỏ ra rồi nằm xoài trong viện.
Ba giỏ này lúc bỏ vào thì nhồi nhét, trên mặt còn quấn dây thừng, bây giờ đổ hết ra nhìn như một cái núi nhỏ.
Vốn dĩ phải lập tức thu dọn, nhưng bây giờ Bạch Lê Hoa không rảnh để làm.
Nàng còn băn khoăn chuyện không gian, huyết ngọc kia bây giờ vẫn chưa trở về bình thường, lỡ như bên trong có gì biến đổi thì thê thảm lắm.
Thuận miệng nói một tiếng với Lương Đại Lang rồi nàng đi vào nhà xí đóng cửa lại.
Tâm niệm vừa động, tiến vào không gian.
Vừa vào thì Bạch Lê Hoa liền phát hiện không gian đã biến đổi, ngoại trừ đồ vật trước kia từng có, giữa trung tâm suối sâu hiện lên một gốc hoa sen không có lá, thoạt nhìn không hề tầm thường.
Nhưng vì nó mọc ở trong nước, nàng không thể qua được nên đành thôi.Tuy nàng muốn làm cho không gian sinh động một chút, nhưng trước giờ chưa từng bỏ hoa sen vào không gian.
Còn nữa, lúc trước không gian không hề có giới hạn, vô cùng rộng lớn, nàng đã từng thử đi tới phía trước thật lâu nhưng vẫn không tìm thấy được điểm cuối.
Nhưng bây giờ phía bên phải của không gian đột nhiên có thêm rất nhiều điểm sáng nho nhỏ, trong điểm sáng hình như có gì đó, nhưng bởi vì quá nhỏ nên nàng không thấy rõ.
Ngoại trừ điều đó ra thì không có biến đổi gì khác.
Nếu vậy thì tại sao vòng ngọc lại hấp thu máu của TIết Thải chứ?
Nếu bây giờ có người chịu làm vật thí nghiệm cho nàng thì tốt rồi, đáng tiếc bí mật của vòng tay này không thể nói cho ai cả.
Đúng lúc nàng muốn đi ra thì nghe tiếng Lương Đại Lang ở bên ngoài: “Béo Nha, Béo Nha, nàng không sao chứ?”
Bạch Lê Hoa nhanh chóng thoát khỏi không gian, ra khỏi nhà xí đúng lúc thấy Lương Đại Lang đang đứng ở cửa.
Chắc thấy nàng ở trong đó lâu quá nên hơi lo lắng.
Mặt nàng đỏ lên, ha ha cười nói: “Bị táo bón, táo bón.”
Lương Đại Lang cũng hơi xấu hổ, chỉ vào đống dược liệu bên cạnh hỏi: “Ta muốn hỏi nàng có muốn mở cái này ra không?”
“Muốn chứ!” Bạch Lê Hoa suy nghĩ, “Không lâu sau đã phải đi học viện rồi, chàng cứ đi ôn tập đi, đẻ ta làm là được.”
Lương Đại Lang trầm mặc một chút, “Không sao cả, còn nhiều thời gian ôn tập lắm.”
Từ sau khi Lý Tiểu Ngọc bọn họ phân ra, mỗi lần nhàn rỗi kêu hắn đi đọc sách thì hắn đều thoái thác như vậy.
Nhưng ban ngày làm việc, buổi tối dầu để thắp đèn rất quý nhưng cũng không hề thấy hắn thắp, hắn đi chỗ nào ôn tập chứ.
Còn không phải là nghĩ trong nhà không có bạc, muốn bất chấp tất cả gánh vác trach nhiệm nam nhân sao.
Ánh mắt Bạch Lê Hoa dừng trên đống thảo dược, ở đây phần lớn là cây đã trưởng thành, đồ trong núi sâu rừng già không dính hơi người, lớn lên rất tốt, hi vọng có thể bán được giá tốt.
Tuy thời gian ở chung không lâu nhưng Bạch Lê Hoa cũng coi như cơ bản hiểu thấu tính cách của người này: Cố chấp mà còn cứng đầu nữa.
Khi đã quyết định việc gì thì tám con trâu cũng kéo không nổi.
Trừ phi bạc đặt ở trước mặt hắn rồi khuyên hắn, còn không thì đừng hòng làm thay đổi tâm tư.
So với việc cứ khuyên hắn đọc sách, chẳng thà nhiều người làm một chút để nhanh chóng phân loại dược thảo ra, thừa dịp trời nắng phơi khô rồi ngày mai ra tiệm thuốc bán lấy tiền.
Mỗi loại dược liệu có giá khác nhau, phân loại ra để biết mình có gì thì khi đem ra tiệm bán thuốc sẽ không bị người ta bắt chẹt.
Tiết Thải đem hai cái đệm hương bồ từ trong phòng ra, đưa mỗi người một cái, rồi vừa phân loại thảo dược vừa hỏi, “Cát đại ca đâu?”
“Hắn nói buổi tối ăn cơm với chúng ta, hắn đi ra mương làm thỏ rồi.”
“Được, đến lúc đó ta làm cho các ngươi một nồi cay thơm ngon.”
Tiết Thải không nhị được chảy nước miếng, nói “Nồi sắt cũng ăn được sao?”