Lương Đại Lang không nói gì lấy cây kéo tới cắt hai ống quần đến chỗ đầu gối.
Xem như đẹp cả đôi đường.
Nói đến cũng kỳ quái, để gia tăng hiệu quả, Lúc Bạch Lê Hoa xoa bóp thì nghiền thảo dược trộn với nước trong không gian thoa ngoài da rồi mới xoa bóp, vậy mà Lương lão cha cảm thấy chỗ bị thương hơi nóng lên, thật lâu không tiêu tan.
Sau đó tiếp tục xoa bóp xuống dưới.
Người Lương gia vô cùng kích động, trong lòng hoàn toàn cho rằng việc này có tác dụng, vết thương có thể một thời gian sẽ khỏi hẳn, nhưng trong lòng Bạch Lê Hoa hiểu rõ tình trạng này, chẳng qua thủ pháp xoa bóp này có thể khiến ông cảm thấy bình thường, công hiệu loại trừ phong thấp, tránh được đau đớn khi mưa dầm, về phần chân bị thọt thì vô dụng vẫn là vô dụng.
Lúc nàng đang xoa bóp thì Cát Lại Tử và Trương cẩu tử đã trở lại.
Bọn họ đứng ở bên cạnh nhìn hồi lâu, dùng khuỷu tay huých Trương cẩu tử, nhỏ giọng nói, “Ngươi thấy ta nói đúng không, Béo Nha chính là nữ thần tiên đó.”
Trương cẩu tử còn không ngừng gật đầu.
Bạch Lê Hoa không nhịn được sặc sụa ho khan, còn nữ thần tiên nữa chứ, qua coi trọng nàng rồi.
Chẳng qua thừa dịp liếc lên đầu Cát Lại Tử, mấy nốt chốc đầu đều đã đóng vảy bắt đầu tróc ra, cũng hiểu được lời hắn nói là do đâu.
Đành cười nói: “Tuy ta ngốc ở nơi này mười mấy năm, nhưng linh hồn ta ở nơi khác vẫn luôn mạnh mẽ tồn tạ, người sống sờ sờ làm sao gánh nổi cái danh thần tiên này chứ.”
Như đã nói, ở niên đại này, dù ngươi là thần tiên hay yêu ma, chỉ cần không phải là người thì sẽ bị thiêu sống.
Nàng không muốn bỏ mạng nha.
Cát Lại Tử tùy tiện ngồi xuống, “Mặc kệ nó, dù sao thôn Chu Tiên chúng ta xem như có phúc.”
Ở gần đây chỉ có một tên đại phu Trình Tây, ngoại trừ hắn ra thì phải đi vài dặm đường vào trấn tìm y quán, vậy mà hãm hại người, không có bạc thì không thèm trị.
Cát Lại Tử coi thường hắn.
Sau khi xoa bóp xong, Bạch Lê Hoa vào bếp rửa tay, đem mâm đồ ăn ra.
Nhìn nhiều món như vậy, Cát Lại Tử vô cùng ngượng ngùng, “Béo Nha, ngươi cần ta làm gì thì cứ nói thẳng ra, chỉ cần Cát Lại Tử ta có thể làm được thì sẽ không từ chối, ngươi còn tiêu pha làm gì.”
Tuy hắn nói vậy, nhưng mắt hắn đến giờ vẫn không hề rời khỏi cái bàn.
Mùi hương thơm như vậy khiến hắn nuốt nước miếng mấy lần.
Lúc này Bạch Lê Hoa mới vừa sắp đũa vừa nói, “Trước hết đừng nói cái này, ta hỏi việc chính trước, bây giờ mỗi mẫu ruộng nước của nhà các ngươi thu hoạch được bao nhiêu?”
Lòng dạ Cát Lại Tử hoàn toàn nằm ở việc đi săn thì làm sao hiểu cái này, gãi đầu nói, “Ta cũng không rõ, nhìn bầu trời ăn cơm, được nhiều thu nhiều, được ít thu ít, tóm lại là nhà mình. Thu vào kho là xong việc.”
Nói vậy thì hỏi cũng như không.
Nhưng cũng may Lương Đại Lang ở bên cạnh nói tiếp, “Một mẫu đất, nửa tốt nửa kém, nếu mùa màng bình thường, chăm sóc đào kênh tốt thì mỗi mẫu có thể thu hoạch được một chung, là khoảng sáu thạch bốn đấu.”
Ở hiện đại thì dùng cân hoặc kí, cho nên chung hay thạch gì đó, Bạch Lê Hoa hoàn toàn không biết, nhưng cũng không quan trọng, nàng chỉ cần biết cái con số là được.
Nghe Lương Đại Lang nói, tâm tư Cát Lại Tử lúc này rốt cuộc rời khỏi đồ ăn trên bàn, khiếp sợ hỏi: “Nhiều như vậy sao?”
Ruộng nhà hắn, thu hoạch chỉ sợ còn không đến một nửa...
Ruộng của mọi người đều gần nhau, tình huống ngoài ruộng của nhà hắn như thế nào thì người trong thôn đều biết, lúc này, Lương Đại Nương ở bên cạnh trêu ghẹo: “Đây là dựa theo bình thường mà tính, còn ngươi ruộng ngập cũng không tát nước, không thèm đào kênh, có thu hoạch là đã không tồi rồi.”