Nghe vậy, Lương Đại Nương vẻ mặt trắng bệch, run run nói: “Xong rồi...”
“Sao?”
Nhìn ánh mắt dò hỏi của mọi người, biểu tình Lương Đại Nương hơi hoảng hốt, người mấy chục tuổi mà nhìn như hài tử làm bậy, xoắn góc áo không biết làm sao.
Lúc trước, khi biết Lý Tiểu Ngọc mang thai, trong lòng nàng đau lòng, không muốn hài tử trong bụng bọn họ chịu ủy khuất, thấy nam nhân dẫn đại phòng vào nhà thương lượng chuyện phân gia thì trong lòng khó chịu nên đã đem tiền để dành đóng học phí cho Đại Lang đưa cho Tiểu Ngọc để cho bọn họ mua chút đồ ăn bồi dưỡng.
Lúc ấy bà nghĩ trong tay Béo Nha còn bạc để mở cửa hàng nên bọn họ cũng không đến nỗi nào.
Nhưng bọn Tiểu Ngọc thì khác, cả hai người đều khó khăn lại còn mang thai.
Ai biết béo nha lại đem toàn bộ 85 lượng bạc cho nhị phòng.
Mà Lý Tiểu Ngọc, trước khi đi cũng không trả hai lượng bạc kia cho nàng.Bây giờ muốn nộp thuế, đóng học phí, năm miệng ăn, trong nhà chỉ còn dư lại mấy chục tiêu vặt, lại không có ruông nước, làm sao sống nổi đây.
Lương Đại Nương bắt đầu rơi nước mắt.
Lương lão cha trực tiếp đứng lên, vừa ôm ngực vừa mắng Lương Đại Nương, “Sao bà hồ đồ như vậy! Lấy cái gì cũng không thể lấy bạc kia chứ! Hai vợ chồng hắn hai tay hai chân khỏe mạnh, trong đất có hoa màu có thể thu hoạch, sao có thể bị đói được?”
Tất nhiên là tức không chịu nổi..
Nhìn hiện trạng trong nhà, tay chân Lương Đại Nương luống cuống, không biết làm sao bây giờ, bây giờ lại bị Lương lão cha chỉ trích càng thêm hối hận.
“Ông đừng nổi giận.” Lương Đại Nương nói, “Để ta đi qua bọn hắn đòi bạc về!”
Nói xong, không chờ những người khác phản ứng, liền buông đồ trong tay xuống, vội vàng đi về phía đường lớn.
Ai ngăn cản cũng không được.
Lương lão cha nổi nóng nên cũng không đuổi theo.
Bây giờ át chủ bài cũng không có, ông còn đang nghĩ biện pháp kiếm tiền đây.
Nghĩ nửa ngày, ông nói, “Hay ta đi mượn chút tiền chỗ tam thúc của con?”
Cha mẹ bốn huynh đệ Lương lão cha mất sớm nên đã phân nhà, tự sinh sống, huynh đệ không hề thân thiết, mỗi người đều tự mình giữ tiền, chưa ai vay ai một lần nào.
Tuy rằng biết tìm bọn họ mượn bạc là tự chuốc lấy nhục nhã, nhưng Lương lão cha vẫn không chịu từ bỏ một chút khả năng này.
Tất nhiên Lương lão cha không ngờ tới huynh đệ bọn họ phân gia cũng có nguyên nhân.
Đức hạnh của mấy thúc thúc đó, đừng nói Lương Đại Lang, người trong thôn ai cũng biết.
Mọi người đều ngầm nói, người nhà cùng một nương sinh ra mượn còn không được, chugnst a không thân không quen sao phải cho mượn bạc chứ?
Lương Đại Lang nói: “Đừng tự tìm khổ, dựa theo lời con nói, chờ lúa mạch vào kho rồi ta đi tìm công nhật làm, trước kiếm tiền đóng thuế đã rồi hãy nói.”
Hắn nói xong, quay qua Bạch Lê Hoa, “Béo Nha, sau này chúng ta có thể sẽ sông rất khổ sở, nàng không oán giận ta chứ?”
Bạch Lê Hoa vẫn luôn nghĩ cách kiếm tiền.
Bây giờ nghe Lương Đại Lang hỏi, không chút nghĩ ngợi, buột miệng, “Oán giận chứ, đương nhiên oán giận!”
Trong mắt Lương Đại Lang hiện lên một tia thất vọng, nhưng Béo Nha dù sao cũng là nữ nhi Bạch gia, không muốn sống quá khổ sở, hắn cũng có thể hiểu.
Lương lão cha cũng thở dài theo.
Thấy biểu tình khổ sở của bọn họ, Bạch Lê Hoa liền biết bọn họ hiểu sai, nhưng vẫn xụ mặt nói, “Chàng đi làm công nhật, một ngày chẳng qua kiếm được 20, 30 văn tiền, vì chút tiền này mà chàng ném đi tiền đồ của mình, có lợi không?”