Bạch Lê Hoa hiểu ý tốt của hắn, “Không sao đâu, bánh bột ngô nhân thịt và nấm đã là gì, sau này còn cho ngươi ăn ngon hơn.”
Trương Cẩu Tử cao hứng nhảy cẫng lên nhưng lại cảm thấy mình là nam tử hán, làm như vậy không được chững chạc nên ho khan, “Ta đi lấy khuôn để làm gạch đây..”
“Được, ta cũng đi.” Cát Lại Tử vừa nói vừa đuổi theo, không giống người trưởng thành hơn hai mươi tuổi, rõ ràng chính là nam hài tử mãi không lớn.
Trần quả phụ thấy, che miệng cười trộm, “Xem bọn họ thế này, phỏng chừng bảy tám ngày là có thể dựng xong chuồng gà, tới lúc đó thì tốt rồi.”
“Đúng vậy, Cát đại ca là người tốt.”
“Cái này trước chưa nói tới.” Trần quả phụ như đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhíu mày, “Ngươi cho nữ nhân kia bạc thì thôi, sao ruộng nước lại không cần? Ruộng nước mua sẽ mắc hơn là bán đấy.”
“Đúng vậy, lúc nãy nhiều người ta không nói được, nếu ngươi sợ đỉa trong ruộng nước thì chúng ta qua giúp một hai ngày là xong mà?”
“Sao ta có thể không biết xẩu hổ như vậy được”, Bạch Lê Hoa nói, “Các thẩm yên tâm, ta biết mà.”
Ở trong mắt người trong thôn, ruộng nước tất nhiên quan trọng, nhưng ở trong tay nàng thì ruộng cạn mới là thứ tốt.
Nàng chuẩn bị trồng thảo dược lên đất, tưới nước trong không gian, tuy nàng nói lý do không cần ruộng nước là do sợ đỉa, nhưng chủ yếu vẫn là do đất ở phía đông bị cây che chắn không có ánh nắng, còn phía tây có nắng thích hợp trồng cây thích nắng.
“Còn nữa, con nhớ chú ý……”
Lúc nói lời này, Quý Hiểu Hồng nhìn nhìn chung quanh, nói nhỏ vào tai Bạch Lê Hoa, “Lúc này ngươi phải trông chừng hai vợ chồng kia, đừng để bọn hắn dọn sạch nhà.”
Bạch Lê Hoa hiểu nàng nói gì, gật đầu đáp ứng.
“Thôi thẩm cũng không trì hoãn con nữa.” Quý Hiểu Hồng nói, “Nếu con cần gì thì cứ nói với thẩm, đừng khách khí.”
Sau khi cảm ơn hai bà, Bạch Lê Hoa đi về phía Lương lão cha, hỏi, “Cha, sao vậy?”
Lương lão cha tất nhiên là nghĩ đến chuyện tôn tử.
Ở phòng trong, Lương Nhị Lang đổ bạc ra đếm, vô cùng hung phấn.
Phát tài lớn rồi.
Theo lý thuyết thì lấy được nhiều bạc như vậy phải rất cao hứng, nhưng Lý Tiều Ngọc vẫn bày ra bộ dáng có tâm sự nặng nề.
Sau khi tự mình suy nghĩ, nàng nói, “Chàng nói xem, đại phòng bên kia sao có thể hào phóng như vậy, vừa ra tay chính là 85 lượng bạc, bọn họ còn bao nhiêu?”
Không chờ lương Nhị Lang nói, nàng lại lo lắng nói, “Không được, ta phải đi nghe một chút.”
Ghé vào cửa sổ bên cạnh, đúng lúc nghe được Quý Hiểu Hồng bọn họ đang nói chuyện tiền bạc, biết được bọn họ đã lấy toàn bộ bạc, lúc này mới vừa lòng, giục lương Nhị Lang nhanh chóng thu dọn.
Lương Nhị Lang ngẫm lại hơi chần chờ, “Chúng ta làm vậy có xấu quá không?”
“Có gì không tốt, ai mà thèm tới căn nhà tồi tàn này chứ, nếu cha mẹ nhớ chúng ta có thể qua nhà chúng ta thăm mà, đâu phải không gặp được, sau này có mua gì cũng phải nhìn tâm ý của chúng ta, ta thấy tốt mà.”
Lương Nhị Lang gật đầu, “Nói cũng đúng.”
Thấy hắn thu dọn quần áo, Lý Tiểu Ngọc đoạt lấy, “Còn lấy mấy thứ rách nát này làm gì?”
Xiêm y này, mùa hè sửa thành đồ mùa đông, giờ họn họ có tiền rồi, đâu cần dùng mấy thứ rách nát này.
“Chẳng phải nàng nói ra thu dọn sao?”
Lý Tiểu Ngọc mắt trợn trắng, nói nhỏ hai câu bên tai hắn.
Lương Nhị Lang sáng mắt lên, sau đó hai người một người vào bếp, một người vào rừng trúc phía sau.
Chương 120: Bạch nhãn lang
Lúc bọn hắn rời đi, không thèm chào Lương lão cha trong viện một câu đã vội vàng rời đi.
Bộ dạng lén lút sợ bọn họ đổi ý.
Bạch Lê Hoa gọi bọn họ lại, “Từ từ……”
“Làm gì vậy?” Lương Nhị Lang vẻ mặt cảnh giác, “Ngươi đừng hòng đổi ý, thôn trưởng là người chứng kiến đó.”
Trên mặt Lương lão cha lộ rõ sự thất vọng.
“Ngươi còn nhớ rõ thôn trưởng hả.” Bạch Lê Hoa cười nhạo, đôi mắt nhìn Tiết Thải đang thò đầu ra xem, vẫy tay nói: “Tiểu Thải, đệ lại đây.”
Tiết Thải tung ta tung tăng chạy tới, ngửa đầu hỏi, “Làm sao vậy?”
“Đệ nói lại lần nữa những gì thôn trưởng nói.”
“Dạ.” Tiết Thải đáp ứng, học khẩu khí của thôn trưởng nói, “Lương Nhị Lang, Lý Tiểu Ngọc, phân gia được hai khối ruộng cạn, hai khối ruộng nước ở phía tây, 85 lượng 600 văn tiền, đem đồ đạc dọn sang nhà khác.. Lương Đại Lang, Bạch Lê Hoa, phân gia được ở nhà cũ của Lương gia nhà cũ, cùng với tất cả đồ dùng trong nhà. Sau khi bàn bạc, Lương Đại Lang sẽ phụ trách nuôi dưỡng cha mẹ, không có liên quan tới Lương Nhị Lang.”
Người trong thôn nói chuyện thẳng thắn, có gì viết nấy, không chơi chữ.
Lúc này Tiết Thải kể ra một chữ không sai, sắc mặt Lương Nhị Lang có chút khó coi.
Nhưng không chờ hắn nói chuyện, Tiết Thải đã chỉ vào bọn họ nói, “Ta thấy bọn họ lấy toàn bộ thịt khô trong bếp và hai con gà mái.”
Bạch Lê Hoa xoa đầu Tiết Thải, tỏ vẻ nhiệm vụ hoàn thành không tồi.
Tiết Thải đắc ý dào dạt tranh công, “Tối nay đệ muốn ăn bánh bột ngô nhân thịt và nấm.”
“Cha!” Lương Nhị Lang bị bắt tại trận, trên mặt nén giận giải thích, “Ta thì không sao cả, nhưng Tiểu Ngọc có thai, cần đồ để bồi bổ nha.”
Lương lão cha quay đầu không nhìn bọn họ, “Trong lòng ngươi còn có lão cha này sao?”
Nếu không phải vừa rồi Béo Nha gọi bọn họ lại, sợ là lúc này đã sớm mang đồ đi rồi, trong mắt làm gì còn có lão già hắn đây, “85 lượng bạc còn chưa đủ cho các người sao?”
Hai con gà mái là do Béo Nha mới mua hôm qua, cũng là đồ đáng giá duy nhất trong nhà mà bọn hắn cũng muốn lấy đi.
Có khác gì bọn đỉa hút máu chứ.
Lương Nhị Lang nhìn thoáng qua Lý Tiểu Ngọc, nhỏ giọng nói: “Này…Việc cần làm quá nhiều…”
“Vậy ngươi đây là trộm nha!” Tiết Thải vẻ mặt hưng phấn, ngửa đầu hỏi Bạch Lê Hoa, “Bây giờ chúng ta có thể bắt bọn họ đưa cho thôn trưởng gia gia phải không?”
Theo lý mà nói thì tất nhiên có thể.
Ánh mắt Bạch Lê Hoa nhìn qua nhìn lại lương Nhị Lang và Lý Tiểu Ngọc cười xán lạn, “Không, chúng ta có thể đưa bọn họ đưa tới huyện nha cho bọn họ đánh mấy trượng.”
Tiết Thải cao hứng vỗ tay, “Cái này tốt, tốt nha!”
Lý Tiểu Ngọc kéo cánh tay Lương Nhị Lang, nóng nảy, “Cha, ngươi nhìn xem nàng ta nói cái gì kìa!”
Tuy rằng Lương lão cha lúc này đang nổi nóng, nhưng cũng đau lòng nhi tử nên ủ rũ phất tay nói: “Béo Nha nói không sai, các ngươi trả đồ lại rồi biến đi!”
“Đi thì đi!”
Hai người giận dỗi buông bao tải và tay nải trong tay ra, hai con gà mái kinh hoảng chạy ra.
Tiết Thải đuổi theo gà mái chạy đầy sân.
“Nương không sao, đã ngủ.” Lương Đại Lang từ trong phòng đi ra, đúng lúc thấy bọn họ rời đi, “Nhị Lang bọn họ cứ như vậy đã đi sao?”
Vừa rồi bọn họ vì gia sản mà tranh luận quá quắt, Lương Đại Nương quýnh lên, đầu váng mắt hoa không đứng được nên Lương Đại Lang chiếu cố nàng nghỉ ngơi không ngờ tới Nhị Lang cũng không thèm qua thăm đã đi rồi.
Trời đất...tác giả ác quá ác, cho người xấu quá trời đất diễn...càngg đọc càng tức hơho... mong đến một chương nào đó được hả hê...( ̄ω ̄)