Theo lý thuyết, Tưởng Thất Nguyên thoát khỏi không gian thì Nhan Nham phải phát hiện ra ngay. Nhưng không hiểu vì sao, cậu lại không hề cảm nhận được sự rời bỏ của anh. Nếu không phải hôm nay cậu giải quyết mọi chuyện ổn thỏa, đoán chừng Tưởng Thất Nguyên cũng bình tĩnh trở lại, quay trở lại không gian sớm hơn thường lệ thì mới phát giác Tưởng Thất Nguyên đã bỏ đi.
Nhưng anh ấy bỏ đi bằng cách nào.
Căn nhà gỗ không có một ai, sử dụng thức thần cũng không tìm thấy sự tồn tại của Thất Nguyên, Nhan Nham nổi giận đùng đùng. Như cảm nhận được cơn phẫn nộ của cậu, không gian chìm vào tĩnh lặng, thậm chí những luồng gió nhẹ cũng tiêu tán, không dám kích động Nhan Nham.
Quần kẻ caro xám nhạt – Nhan Nham vẫn mặc đồng phục học sinh, nhưng dáng vẻ lại không ngây thơ trong sáng gì. Có thể nói, từ khi giam cầm Tưởng Thất Nguyên, cậu đã không còn bộc lộ sự hồn nhiên cùng nụ cười thuần khiết. Bản chất cậu vốn dĩ chẳng trong sáng gì, trước kia diễn như vậy cũng chỉ vì muốn quyến rũ Thất Nguyên.
Mặc dù đang ba máu sáu cơn, Nhan Nham vẫn cố kiềm chế cảm xúc. Cậu lạnh lùng nhìn khắp không gian, thời điểm nhìn đến linh tuyền kia, ánh mắt thâm nâu lóe sáng—
Tưởng Thất Nguyên không thể rời khỏi cậu!
Linh tuyền này thật sự rất kỳ diệu, nhưng cũng gây ra tác dụng phụ. Tưởng Thất Nguyên ở trong không gian này về cơ bản sẽ không chịu tổn thương gì, thế nhưng khi ra khỏi không gian thì không nói trước được gì…Quan trọng hơn là, Tưởng Thất Nguyên lại thường xuyên tắm là linh tuyền này…
Chắc chắn anh ấy sẽ không chịu được không gian bên ngoài, đã thể khẩu vị cũng sẽ tăng lên rất nhiều…Nhan Nham nhếch môi cười tà ác, nghĩ đến viễn cảnh tương lai mà hài lòng liếm môi dưới.
Nhưng mà, tâm trạng sung sướng của Nhan Nham không duy trì được lâu.
Bởi vì hai người đã từng song tu nên Nhan Nham có thể thông qua đôi mắt của Tưởng Thất Nguyên mà quan sát những chuyện diễn ra xung quanh anh. Vì thế cậu mới kinh hoàng phát hiện ra – Tưởng Thất Nguyên vừa ra khỏi không gian, lập tức đi tìm Ôn Triết Đào. Anh ấy dám đi léng phéng với Ôn Triết Đào!
Lửa giận bùng lên, Nhan Nham kiên quyết rời khỏi không gian, đuổi theo anh, thế nhưng…lại xui xẻo bị ngáng đường ở cửa.
Một thời gian không xuất hiện, Tưởng Giang trưởng thành hơn rất nhiều, ánh mắt hỗn loạn mang theo u buồn, lại càng tôn lên khí chất của thiếu niên trầm lắng. Đứng hai bên là hai gã đàn ông lực điền, cùng với một thiếu nam gầy yếu mặc đồng phục, tuy cái nhóm này không cấu thành uy hiếp gì đến Nhan Nham, nhưng hiện giờ cậu không muốn lãng phí thời gian.
Nhan Nham đứng ở trước mặt Tưởng Giang, phẫn nộ nói: “Cút ra!”
Tưởng Giang thản nhiên liếc mắt nhìn Nhan Nham, một chỉ thị liền làm những kẻ kia đứng lên phía trước, mà chính cậu cũng quay đầu ra phía bãi đỗ xe. Tưởng Giang bước từng bước dài như vô cùng khẩn cấp.
Nhan Nham nhìn bóng dáng Tưởng Giang, sau đó nhìn ba người đang chắn tầm mắt cậu, đột nhiên lộ ra một nụ cười nhẹ.
…
…
Nghe được động tĩnh bên ngoài, Tưởng Thất Nguyên không hề bỏ trốn – hắn đột nhiên cảm thấy việc gì phải sợ, đúng thế, sợ cái quái gì. Anh đứng thẳng, sẵn sàng đối mặt với kẻ chuẩn bị bước vào, rồi chợt cảm thấy xa lạ.
Màu da tái nhợt, thân hình gầy yếu. đôi mắt u buồn, cùng với gương mặt tiều tụy. Tưởng Thất Nguyên trợn mắt nhìn, một hồi lâu rồi mới nhận ra – hóa ra đây là cậu “em trai” của mình.
Lâu không gặp, anh suýt nữa không nhận ra thằng em mình.
“Sao cậu lại ở đây?” Tưởng Thất Nguyên nghi ngờ, không đợi Tưởng Giang trả lời liền quay lại nhìn Ôn Triết Đào. Việc Ôn Triết Đào có thể tìm thấy tung tích của anh thì không lấy làm lạ. Nhưng Tưởng Giang xuất hiện ở đây thì đúng là kỳ quái.
Tưởng Giang không để ý đến thái độ của Tưởng Thất Nguyên mà chỉ nhìn chằm chằm Tưởng Thất Nguyên, đáp: “Cậu ta gọi em tới.”. Tưởng Giang dứt lời, Tưởng Thất Nguyên nhìn về hướng Ôn Triết Đào và nhận được cái gật đầu.
Quan hệ hai người này tốt đẹp từ khi nào vậy?
Tưởng Thất Nguyên suy tư một chút, rồi đem chuyện quẳng sang một bên, đồ dồn chú ý vào dương quang thiếu niên đang tiến vào. Quả thật mỹ nhân, dù chỉ mặc đồng phục học sinh thì mỹ nhân vẫn cứ là mỹ nhân. Nhan Nham tiến vào bên trong, mỗi bước đi chậm rãi, ổn định.
Đứng trước mặt Tưởng Thất Nguyên, Nhan Nham lúc nào mới vươn tay ra nói: ”Thất Nguyên, theo em về nào.”
Hóa ra cậu không cưỡng ép anh vào không gian – Tưởng Thất Nguyên chợt thấy hoang mang, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại. Anh nhếch môi cười: “Nhan Nham, chuyện của chúng ta thật sự nhàm chán.”
Nhan Nham nghiêng đầu, tỏ vẻ nguyện ý nghe Tưởng Thất Nguyên nói chuyện đạo lý.
Thế nhưng Tưởng Thất Nguyên lại không nói ra ý định của mình mà quay về hướng Ôn Triết Đào, hất hàm hỏi: “Bây giờ chúng ta có bao nhiêu tiền?”
Ôn Triết Đào không chút do dự đáp: “Một tỷ.”
“Mình không phải muốn giam cầm anh sao? Chuyện này đơn giản thôi- thắng làm vua, thua làm giặc.” Sau khi nhận được câu trả lời của Ôn Triết Đào, Tưởng Thất Nguyên liếc mắt nhìn Nhan Nham nói: “Nếu như một năm mình biến anh thằng kẻ trắng tay, anh sẽ về với mình, mình muốn làm gì thì làm, anh đều phục tùng vô điều kiện. Ngược lại, nếu anh làm mình khuynh gia bại sản, thì mình cũng đừng phiền đến anh nữa.”
Nhan Nham nhìn Tưởng Thất Nguyên, sau đó nheo mắt cười, nhìn Ôn Triết Đào đang im lặng đứng một bên nói: “Em muốn mình giết nó thì mình cũng làm.”
Tưởng Thất Nguyên hờ hững nhìn chằm chằm Nhan Nham, không lên tiếng. Nhưng chính ánh mắt ấy đã cho cậu câu trả lời. Nhan Nham hừ lạnh một tiếng, nói: “Có yêu cầu đấy mình cũng không theo được, vì cái gì mà em phải thỏa hiệp với mình?!”
“Bởi vì mình không có lựa chọn.”
“Thế à? Công ty của mình đã bị em thâu tóm…Mình thật sự nghĩ bản thân thật sự có mười tỷ sao?”
“Chuyện đấy không cần mình quan tâm.”
Nhan Nham bị thái độ lồi lõm của Tưởng Thất Nguyên kích động khiến hai con ngươi đỏ lên, sắc đỏ quỷ dị không khỏi làm người bất an- Tưởng Thất Nguyên cảm nhận từ đầu đến chân người này đều lộ ra tà khí. Thế nhưng thói quen nhìn Nhan Nham là liên tưởng đến thiên thần thuần khiết của anh vẫn chưa bỏ được, chính bản thân anh cũng phát giác ra mình đang rất mâu thuẫn.
Điều này khiến anh thực sự khó chịu.
Tưởng Thất Nguyên nhíu nhíu mày, dường như trong người đang có gì cuồn cuộn lên, rất không thoải mái, Tương Thất Nguyên cố đè nén cảm xúc xuống. Anh không sợ chết tiếp tục kích động Nhan Nham: “Mình không có cách nào ném anh lại vào trong đấy đúng không?” Chứ với tính cách của Nhan Nham thì đã kế mịa bọn A Đào mà tống anh vào không gian rồi.
“Mình nghĩ thế sao?” Nhan Nham không thừa nhận cũng không phủ nhận, mà chỉ cười dài, tràn đầy tà khí nói: “Em thật sự muốn nhìn mình chống cự một năm như thế nào…Là mình tự là tự chịu, thua cũng đừng hối hận!” Nói xong, cậu liền quay lưng bỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng của cậu, Tưởng Thất Nguyên mới thả lỏng người một chút. Nhưng chưa yên ổn được vài giây, đầu óc anh lập tức phải hứng chịu từng đợt choáng váng, khắp người nhộn nhạo làm anh khó chịu muốn lăn xả xuống mặt đất, nhưng nghĩ đến mặt đất bẩn thỉu bụi bặm, anh đành gồng mình cố đứng vững.
“Anh à, cha muốn gặp anh.” Tưởng Giang phá vỡ không khí im lặng, hai mắt nhìn chằm chằm Tưởng Thất Nguyên không rời.
Tưởng Thất Nguyên ngẩn người ra, theo bản năng muốn nói gì đấy. Nhưng lời chưa kịp nói thì đã thấy vẻ mặt kinh hãi của Ôn Triết Đào – “Thất Nguyên, anh làm sao vậy?!”
Chỉ thấy khóe miệng Tưởng Thất Nguyên chậm rãi chảy ra máu tươi, từng giọt từng giọt máu đỏ quỷ dị.
__Hết chương __