Trời xanh mây trắng, non xanh nước biếc
Tưởng Thất Nguyên lại một lần nữa cay đắng quay lại thế giới này – Nhan Nham ngày đó nhìn anh bằng đôi mắt lạnh lẽo, âm hiểm nhẹ nhàng buông một câu: “Xem ra em đã quá chủ quan” rồi biến mất không thấy đâu. Đương nhiên, Tưởng Thất Nguyên cảm giác người biến mất là anh mới đúng, anh lại biến mất khỏi thế gian, một lần nữa bị Nhan Nham đẩy đến nơi này.
Sau đó, Tưởng Thất Nguyên cũng phát hiện bản thân đã mất đi khả năng rời khỏi không gian này – mà chẳng biết có phải biến mất không, hay không thể sử dụng. Đối với chuyện này, Tưởng Thất Nguyên cũng không cảm thấy bi phẫn là bao, bởi vì anh đã biết mình phải làm gì
Anh muốn thử thách bản thân xem trong hoàn cảnh ngặt nghèo này có liên lạc được với Ôn Triết Đào.
Đúng vậy, lúc này Nhan Nham đang cáu với anh – mặc dù Tưởng Thất Nguyên không biết mình sai chỗ nào. Thế nhưng lúc này cậu lại mang cho anh đủ thứ thiết bị điện tử: máy tính, TV…Để anh thoải mái vùi đầu nghiên cứu
Vì thế, Tưởng Thất Nguyên không vội tìm đường thoát thân.
Hiện tại anh chỉ muốn liên lạc với Ôn Triết Đào, ý đồ không gì ngoài chứng tỏ bản thân – không lý nào Ôn Triết Đào có thể liên lạc với anh mà anh lại không thể. Hẳn nhiên anh bất mãn với việc Ôn Triết Đào hơn mình nên lập tức chớp lấy cơ hội này để khẳng định lại vị thế.
Nhưng chỗ này lại không có điện, nên trước mắt anh phải tìm cách dụ Nhan Nham ói ra đây cái máy phát điện.
Ở trong không gian tùy thân Tưởng Thất Nguyên cùng Nhan Nham không làm gì ngoài trừ nện nhau mỗi ngày.
Tưởng Thất Nguyên cũng thấy mông lung, quan hệ hiện tại của anh và Nhan Nham có thể coi là bạn giường, nhưng bi kịch ở chỗ Tưởng Thất Nguyên anh đây bị bạn tình của mình giam cầm, không những mất đi tự do mà con cu cũng bị cấm đoán. Tưởng Thất Nguyên không biết có bao nhiêu tổn thương, nói về khoản giường chiếu, anh thật sự là loại không giỏi kiềm chế.
Tưởng đại thiếu gia là người một khi đã yêu là sẽ một lòng một dạ. Nhưng bạn giường thì không như thế hơn nữa anh cũng không chịu thiệt gì nên cũng không để ý lắm.
Nhưng mà phiền toái ở chỗ thái độ của Nhan Nham rất lồi lõm – hẳn là làm đủ trò để Tưởng Thất Nguyên đè cậu ra chịch, đã thế thần kinh Tưởng Thất Nguyên lại thô, cứ bị quay như chong chóng thế mà đối phương lại chẳng nói lời nào nên chẳng hiểu cái gì cả? Nhưng Tưởng Thất Nguyên nhìn một loạt thủ đoạn đều có cảm giác như Nhan Nham có thâm thù đại hận với anh.
Bất chấp anh có đồng ý hay không cứ thế đem người giam lại, nhìn thế nào cũng không giống tình cảm yêu đương thông thường.
Hơn nữa mỗi lần Nhan Nham xuất hiện cũng chỉ cùng anh lên giường sau đó sẽ lập tức biến mất không thấy tăm hơi đâu, cảm giác như anh đang bị biến thành công cụ tiết dục, chơi chán rồi bị vứt đấy…Tưởng Thất Nguyên đối với chuyện này cũng thấy thường thôi, bạn giường thì cũng đến thế là cùng, quấn lấy nhau trên giường, phê quá thì nói vài câu tình tứ — Anh cũng đối với Nhan Nham như vậy, lúc lên giường cũng nói vài câu âu yếm cho vui.
Đối với mấy chuyện này Tưởng Thất Nguyên cũng không để trong lòng nữa, hiện tại anh toàn tâm chú ý đến thí nghiệm của mình, còn về đồ động kinh Nhan Nham kia – anh lười quản
……
……
Tâm trạng của Tưởng Giang gần đây rất không ổn.
Mặc dù gương mặt của cậu lúc nào cũng trông lạnh lùng như thế, nhưng người thân quen đều cảm nhận được, Tưởng Giang đang rất không ổn.
Biểu hiện này xảy ra từ khi Tưởng Thất Nguyên mất tích – dù cậu đã nỗ lực ém mọi chuyện xuống, như mẹ của cậu không biết lấy được tin tức từ đâu liền lập tức mở đại tiệc ăn mừng.
Mẹ cậu thật ra vô cùng ghét Tưởng Thất Nguyên, điều này cậu biết rõ cũng tự hiểu rằng dù cậu có cố gắng thế nào thì mẹ cậu cũng không nguôi ngoai sự hiềm khích dành cho Tưởng Thất Nguyên. Tưởng Giang không hiểu vì sao mẹ lại căm ghét như vậy – cứ coi như vì vị trí nam trưởng đi, nhưng cái vị trí ấy hiện tại cũng vô dụng, cha đã quyết định cậu sẽ trở thành người thừa kế…
Tưởng Thất NGuyên mất tích hai tháng
Tưởng Giang kinh ngạc nhìn lịch trên bàn, còn bảy ngày nữa là sinh nhật Tưởng Thất Nguyên – những năm trước, cậu đều tặng Tưởng Thất Nguyên một món quà do chính cậu tự làm, ít ra có thể nhận được từ Tưởng Thất Nguyên một nụ cười sáng lạn. Đó là lý do cậu luôn mong chờ đến sinh nhật anh.
Nhưng giờ Tưởng Thất Nguyên không thấy đâu.
Tưởng Giang trầm mặc, môi mím chặt. Cậu đổ cả một gia tài đi tìm tung tích Tưởng Thất Nguyên, nhưng mọi thứ đều vô vọng. Trước mắt có thể biết, theo như lời cô gái nhận lệnh theo dõi – Tưởng Thất Nguyên đột nhiên biến mất một cách kỳ lạ. Từ phía Ôn Triết Đào thì biết được – Thất Nguyên đang ở chỗ của Nhan Nham.
Tưởng Giang hoang mang, lần đầu tiên cậu hoảng sợ như thế, không biết bản thân đang làm gì. Cậu đã phái người đến kiểm tra phòng ở của Nhan Nham, nhưng cũng không thấy hình bóng Tưởng Thất Nguyên.
Gần đây cậu thu thập được một chút thông tin bất thường, mỗi ngày Nham Nham đều mua rất nhiều đồ ăn cùng với bát đũa, nhưng sau khi họ lục soát thì phát hiện số lượng bát đĩa không tương xứng. Bên trong tủ quần áo của Tưởng Thất Nguyên cũng thiếu rất nhiều bộ. Mà theo dõi Nhan Nham cũng phát hiện rất nhiều – thời gian gần đây, tư thế đi đứng của Nhan Nham rất kỳ quái.
Nhưng điều đó thể hiện điều gì? Thể hiện Tưởng Thất Nguyên đang bị Nhan Nham giam cầm – nhưng điều này cậu đã biết từ lâu, chỉ có trở ngại duy nhất là – Cậu không tìm thấy Tưởng Thất Nguyên ở nơi nào! Biệt thự nhà Nhan Nham dù lớn đến mấy nhưng vẫn chỉ có bảy tầng, không phát hiện ra phòng bí mật nào cả…
Tại thời điểm Tưởng Giang trầm tư, thì bên ngoài đột nhiên ầm ỹ.
Tiếng bước chân hỗn độn, tiếng nói chuyện huyên náo, tiếng cha nghiêm khắc răn dạy, đủ thứ tạp âm hòa quyện lại làm cho Tưởng Giang phải cau mày. Nhưng kể cả thể, cậu vẫn không muốn đứng lên tìm hiểu sự việc, gần đây cậu không muốn nhìn thấy mẹ mình.
Nhưng mà, Tưởng Giang là thứ nam trong nhà, trong nhà xảy ra chuyện thì cậu không thể không đứng ra giải quyết. Chỉ chốc lát sau, phòng hắn đã có người gõ cửa. Âm thanh nôn nóng của Vương mụ truyền vào: “Nhị thiếu! Nhị thiếu, mau ra đây! Cha cậu gọi cậu kìa!”
Tưởng Giang bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhưng vẫn ngoan ngoãn mở cửa phòng xuống lầu cùng Vương mụ. Tình hình dưới lầu thực ra cũng không quá loạn, nhưng cũng không tốt đẹp gì cho cam. Bác sĩ gia đình cau mày cùng cha cậu nói chuyện, người hầu run rẩy đứng một bên, bình hoa vỡ tan tác trên mặt đất, nhưng không có ai có can đảm đứng ra dọn dẹp.
“Cha.” Tưởng Giang thản nhiên nói.
“Mày còn biết đường chườn mặt ra!” Tưởng phụ tức giận đứng lên, nghiêm khắc nhìn cậu, lớn giọng nói: “Mày có biết mẹ mày đang bệnh sắp chết không?”
Tưởng Giang sửng sốt:”Hôm qua mẹ còn khỏe mà?”
Sắc mặt Tưởng phụ trầm xuống: “Cha cũng biết mẹ con đang khỏe, nhưng sáng hôm nay bà ấy ra ngoài dạo phố, đột nhiên bị hôn mê phải vào bệnh viện!”
Dư thúc đứng một bên nói: “Hơn nữa tình hình của Tưởng phu nhân thật sự kỳ quái, trên người hoàn toàn không có vết thương nào, nhưng tinh thần bị tổn thương rất nghiêm trọng…Đây là bệnh hiếm nhưng có thể điều trị bằng thuốc X, tối thiểu nó có thể hỗ trợ cho não bộ của phu nhân.”
“Nhưng vấn đề hiện tại là…” Ánh mắt Tưởng phụ lạnh lẽo, lãnh khốc hỏi: “Con biết anh trai con ở đâu không? Nó với cái thằng tên Nhan Nham là có chuyện gì với nhau?”
Tưởng Giang lắc đầu.
“Cha không biết thằng nhãi Nhan Nham giỏi giang cỡ nào, nhưng cũng đủ nhận ra nó đang chĩa mũi giáo vào chúng ta. Người cua công ty ta không thể mua được thuốc của công ty dược Thất Ngạn – Con nói xem, không phải anh trai con ở sau giật dây? Cái thứ nghiệt tử ấy…”
_Hết chương _
Tác giả có lời muốn nói: Có hơi tra công x bệnh đa nghi độc chiếm mỹ thụ x lạnh lùng muộn tao si hán thụ…Đây là dựa trên văn án, nhưng khi bắt tay viết thì phát hiện đây là tình tay bốn QAQ Lệ rơi đầy mặt.
Trước mắt cứ cho Nhan Nham cầm trịch cục diện, đến khi em nó thành công liền lật ngược thế cờ, ngược thụ sml luôn.