Mũi Tiêu Tiêu chợt chua xót, nói: “Dù sao cũng là do tôi ngốc.”
Đoạn Mặc Ngôn nhìn chằm chằm sau ót của cô, lớn tiếng nói: “Em ngốc chỗ nào?” Nếu như cô tự giác nhận sai với anh, tự kiểm điểm lỗi lầm của mình một cách sâu sắc, tuy anh không ăn lại cỏ cũ, nhưng thấy cô đáng thương như thế thì anh cũng có thể suy nghĩ một chút.
Ai ngờ Tiêu Tiêu nói: “Vậy mà tôi lại còn tin tưởng mấy người, tôi không ngốc thì là gì?”
Nghiêm Khác thì cũng thôi đi, “vậy mà cô lại còn tin tưởng anh” là ý gì hả?
Nghiêm Khác đạp mạnh chân ga, nói mát: “Quen biết với chúng tôi đúng là có hơi ngốc, nhưng gạo đã nấu thành cơm rồi, cô cũng chỉ có thể nhập gia tùy tục thôi, cô nói phải không?”
Cô nhập gia tùy tục thế nào đây? Cũng giống như bọn họ, xem tình cảm của người khác không ra gì à? Tiêu Tiêu quay đầu đi, không nói gì nữa.
Ba người im lặng một cách kỳ lạ một lúc, Đoạn Mặc Ngôn ngồi ở ghế sau, khoanh tay để trước ngực, vẫn luôn nhìn cái đầu nho nhỏ của Tiêu Tiêu, một cảm xúc kì lạ dâng lên trong cơ thể anh. Nỗi nóng nảy trong nhiều ngày nay đột nhiên biến mất, dường như chỉ cần ở cùng một không gian với cô, thì anh sẽ yên lòng vậy.
Anh đẩy đẩy đầu lưỡi đau nhói, bỗng nhiên nghiêng người lên phía trước vỗ vỗ vào vai cô, “Lấy gương ra đây.”
Tiêu Tiêu khó mà tin được, rõ ràng bọn họ vừa mới cãi nhau đến mức không thể dàn xếp được, nếu nói là cắt đứt quan hệ cũng không quá, đảo mắt một vòng anh lại nói chuyện bình thường với cô ư?
Cô dịch người sang một bên, chỉ coi như không nghe thấy, hoàn toàn không muốn để ý đến anh.
“Kêu em lấy gương đấy.” Đoạn Mặc Ngôn vươn cánh tay dài ra vỗ cô một cái nữa, ngón tay dài như cố ý lại như vô tình xẹt qua đôi gò bồng đảo của cô.
Tiêu Tiêu hoảng hốt rụt người lại, vô cùng tức giận quay đầu lại trừng anh, muốn mắng anh lại ngại có Nghiêm Khác ở đây, sợ nói tới nói lui cũng là tự cô khó chịu, chỉ có thể nhẫn nại, nhanh chóng mở túi xách nhỏ trong tay ra, quăng mạnh cái gương nhỏ qua đó.
“Mày lấy gương làm gì vậy, ngựa đực hả?” Nghiêm Khác nhìn kính chiếu hậu.
Đoạn Mặc Ngôn dựa vào lưng ghế, mở chiếc gương nhỏ ra, soi cái đầu lưỡi, giọng nói mơ hồ, không rõ ràng: “Bị cắn rồi.”
Anh vẫn còn sỉ nhục cô nữa! Tiêu Tiêu mất kiểm soát, hét lớn lên, “Dừng xe, dừng xe!”
Hai người đàn ông đều kinh ngạc, không biết vì sao cảm xúc của cô lại kích động lên như vậy.
“Tiếu Tiếu?” Thoáng chốc Đoạn Mặc Ngôn ném cái gương đi, vóc người cao to dường như muốn chen lên ghế trước. Anh muốn chạm vào cô, bị cô đánh văng ra.
“Lúm đồng tiền nhỏ, cô sao thế?”
Rốt cuộc Tiêu Tiêu đã sụp đổ mất rồi, cô che lỗ tai lại, gào khóc nói: “Tôi muốn xuống xe, tôi muốn xuống xe!”
Đoạn Mặc Ngôn nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô trong nháy mắt đã khóc đến lem luốc, chợt thấy khó chịu giống như bị người ta bóp lấy trái tim vậy, “Em khóc cái gì chứ, rốt cuộc là bị sao vậy?”
“Tôi muốn xuống xe, tôi muốn xuống xe!” Tiêu Tiêu lại bịt tai không nghe, cúi đầu, những giọt nước mắt to như hạt đậu không ngừng rơi xuống chiếc váy đen.
Cô nhóc này bị sao vậy? Ở sảnh nhỏ bị trêu chọc đến thế, vẻ mặt cũng không hề thay đổi, sao bây giờ lại vì một câu nói của anh mà khóc thành như vậy? Xe đã chạy vào đường chính, Nghiêm Khác thấy ở trước mặt đúng lúc có một chiếc taxi vừa thả khách xuống xe, vừa trấn an hai tiếng “được, được”, vừa dừng lại bên đường, mở khóa xe ra.
Đoạn Mặc Ngôn mở cửa xe càng nhanh hơn Tiêu Tiêu, bây giờ anh không có suy nghĩ gì cả, chỉ muốn ôm cô vào lòng.
Nhưng Nghiêm Khác cứ kéo anh lại, Tiêu Tiêu vội vã mở cửa xe ra, cúi đầu chạy trối chết.
“Mẹ kiếp, mày làm gì vậy!” Đoạn Mặc Ngôn tức tối gào lên, hất tay của anh ta ra, bước xuống xe lại trơ mắt nhìn Tiêu Tiêu lên xe taxi, anh đuổi theo, taxi lại nhanh hơn anh một bước, đạp ga chạy đi mất.
Đoạn Mặc Ngôn nghiêm mặt quát lên một tiếng, nhìn chằm chằm theo hướng chiếc xe rời đi rất lâu, thất bại vuốt mặt, âm trầm quay trở về, đá một cái lên cửa xe của Nghiêm Khác, cửa xe bị anh đá lõm xuống một lỗ.
“Mày thấy cô ấy cũng đã như vậy rồi, mày còn để cô ấy đi nữa!” Đoạn Mặc Ngôn hoàn toàn không còn sự bình tĩnh của ngày thường nữa, y như một quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào, “Nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì thì làm sao đây!”
Càng nghĩ càng sợ hãi, đang muốn mở cửa ghế sau ra bảo anh ta đuổi theo, lại nghe Nghiêm Khác nói: “Cô ta như vậy cũng đều là do mày tạo thành đó!”
Đoạn Mặc Ngôn dừng động tác lại, “Mày nói cái gì?” Anh buồn bực nói.
“Tao nói cô ta như vậy cũng đều là do mày tạo thành đó!” Nghiêm Khác không thèm để ý đến anh, “Vừa bước vào đã không có vẻ mặt tốt đẹp gì, cầm điếu thuốc liền muốn đốt hình xăm, dịu dàng nhỏ nhẹ với cô y tá, còn không có phong độ mà cưỡng ép người ta, mẹ nó, có chuyện nào mà không phải là đâm vào trái tim cô ta chứ? Cô ta có thể nhịn tới bây giờ mới sụp đổ đã không tệ rồi!”
Đoạn Mặc Ngôn bị anh đếm ra từng chuyện một, sắc mặt thay đổi rồi lại thay đổi. Là thế ư? Anh thấy cô giống như người không sao vậy, ăn bận xinh đẹp lộng lẫy, lại có đàn ông bợ đỡ săn đón, liền muốn trông thấy gương mặt khổ sở của cô. Vào khoảnh khắc đầu thuốc đến gần lòng bàn tay, thì anh đã hối hận rồi. Thật sự đây là lần đầu tiên anh sâu sắc cảm nhận được mùi vị của hối hận là gì. Anh không hề muốn đốt nó một chút nào, dường như đốt nó rồi thì tim sẽ bị khoét đi vậy.
May mà Nghiêm Khác dội một ly nước đã dập tắt đầu thuốc, không ai biết rằng anh đã thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau khi nhìn thấy đôi mắt của cô như đang nhìn một người lạ, anh lại tức lên.
Tất cả những hành động sau đó, đều là bản năng không có chút lí trí nào.
Thật sự anh đã tổn thương cô thành ra như vậy sao? Nhớ đến dáng vẻ cô mất kiểm soát òa khóc lên ban nãy, không còn dáng vẻ nào thảm thương hơn thế nữa phải không? Đoạn Mặc Ngôn mềm nhũn dựa vào chiếc xe, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm.
Tống Hiếu Nhiên vừa nhận một cuộc điện thoại xong, mệt mỏi dựa vào ghế da ở phía sau.
Gần đây anh ta vẫn sứt đầu mẻ trán như trước, bệnh nhân nữ mắc chứng uất ức đến từ Hong Kong kia, một mực chắc chắn rằng lúc anh ta trị liệu bằng phương pháp thôi miên cho cô ta, đã cưỡng hiếp cô ta, không chỉ có bạn bè, họ hàng luân phiên đến gây chuyện, còn luôn nói là có bằng chứng rành rành, muốn kiện anh ta. Một, hai tháng nay anh ta bị quậy đến mức phiền chết đi được, niềm an ủi duy nhất chính là Tiếu Tiếu thỉnh thoảng sẽ hỏi thăm anh ta – Mặc dù cô không biết đã xảy ra chuyện gì. Cô mới chia tay với Đoạn Mặc Ngôn, trong lòng mình nhất định cũng rất khó chịu, anh ta không muốn để cô phiền lòng vì anh ta nữa.
Đợi giải quyết xong chuyện này, anh ta nên suy nghĩ thật tốt phải đối mặt với cô như thế nào, tấm lòng anh ta dành cho cô vẫn chưa từng thay đổi, chỉ là Đoạn Mặc Ngôn…… Anh thật sự cứ như vậy mà buông bỏ Tiếu Tiếu sao? Hay là tình cảm dàn cho cô đã qua rồi, trôi đi không còn dấu vết nữa? Trong lòng Tống Hiếu Nhiên có nỗi bất an mơ hồ, tâm tư của người đàn ông đó khó suy đoán quá, cho dù anh ta là bác sĩ tâm lí của anh cũng…… Như đã nói, nếu anh đã sớm biết quan hệ giữa mình và Tiếu Tiếu, thì sao có thể buông tha anh ta nhẹ nhàng như thế chứ? Hay là……
Tống Hiếu Nhiên liên hệ vụ án cưỡng hiếp này với Đoạn Mặc Ngôn không chỉ một lần, nhưng nếu kết quả thật sự là anh, cũng không thể nào lâu như vậy mà không có động tĩnh gì được.
Nhưng nếu không phải là anh, thì sẽ là ai chứ……
Cửa phòng làm việc bị gõ hai cái, thư kí đẩy cửa đi vào, “Bác sĩ Tống, có một vị khách không hẹn trước, cũng không nói tên họ, anh có thời gian gặp không ạ?”
Có một bộ phận người Trung Quốc đến phòng tư vấn tâm lý không muốn tự báo danh xưng, Tống Hiếu Nhiên đã quen rồi, anh ta ngồi thẳng người lên, “Mời người đó vào đây đi, phiền cô chuẩn bị hai tách cà phê.”
“Được ạ.”
“Đậm đặc nhé. Của tôi ấy.”
Nhân lúc thời gian bỏ trống, Tống Hiếu Nhiên đi vào phòng vệ sinh chỉnh trang lại hình tượng một chút, mang theo nụ cười nghề nghiệp đi ra, đúng lúc cánh cửa được đẩy ra, anh ta nghiêng người chào đón, lúc trông thấy người đến lại sửng sốt.
Gương mặt coi thường mọi thứ kia, không phải Đoạn Mặc Ngôn thì là ai nữa?
Anh ta nghiến răng.
Thư ký rời khỏi, Tống Hiếu Nhiên và anh nhìn nhau một cách quái lạ, cũng không mời anh ngồi xuống.
Kể từ ngày đó, Đoạn Mặc Ngôn cũng không đến đây nữa, anh ta cũng tự động hiểu rằng quan hệ bác sĩ – bệnh nhân giữa hai người đã kết thúc, không ngờ anh vẫn vô cùng bình tĩnh xuất hiện trước mặt anh ta.
Thấy anh tự động ngồi xuống ghế sô pha, Tống Hiếu Nhiên hỏi: “Anh còn đến đây làm gì?”
Đoạn Mặc Ngôn điều chỉnh tư thế ngồi cho thoải mái, “Anh nói xem tôi đến đây làm gì?”
“Anh không có hẹn trước.”
“Thế này chẳng phải cho anh một sự bất ngờ đó sao?” Đoạn Mặc Ngôn khoác chân lên nhau, ngước mắt lên nhìn anh ta.
Tống Hiếu Nhiên thầm hít vào một hơi, “Lần sau mời anh hẹn thời gian trước đã, tôi còn có việc, mời anh ra ngoài.”
“Phải không? Vừa rồi tôi hỏi thư ký của anh, cô ấy nói là cuộc hẹn của anh trong ngày hôm nay đã hết rồi.”
“Tôi còn có việc khác.”
Có vẻ như Đoạn Mặc Ngôn hoàn toàn nghe không hiểu ý đuổi khách, “Yên tâm, tôi chỉ chiếm mười mấy phút của anh thôi.”
“Ngài Đoạn, tôi tự nhận tài mọn học ít, chứng bệnh của anh tôi không thể nào giải quyết được, mong anh tìm người khác tài giỏi hơn.” Tống Hiếu Nhiên cảm thấy, nhận lấy trách nhiệm làm bác sĩ tâm lý của Đoạn Mặc Ngôn từ thầy mình, là quyết định bết bát nhất trong cuộc đời của anh ta.
“Câu nói này của anh hơi tự coi thường mình quá rồi, chẳng phải trước kia anh cam đoan chắc chắn lắm sao?” Vốn ra anh không định dùng người có lý lịch thấp như anh ta, nhưng suy nghĩ lại, cảm thấy tuổi tác hai người gần nhau, so với những ông già kia, có lẽ càng có thể hiểu rõ tâm tư của anh hơn cũng không chừng.
“Đó là tôi huênh hoang tự cao thôi.”
Đoạn Mặc Ngôn cười hừ một tiếng từ trong mũi, “Tôi lại không cho là như vậy, tôi cảm thấy anh rất được đấy.”
Dường như anh đang ám chỉ chuyện anh ta đã chủ động dâng cô gái mình yêu thương nhung nhớ cho anh chà đạp vậy, Tống Hiếu Nhiên siết chặt nắm đấm.
Thư ký đưa hai tách cà phê đến, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Đợi cô ấy đi ra rồi, trong phòng chìm vào im lặng một lúc, Đoạn Mặc Ngôn mới đặt tay lên tay vịn của ghế sô pha nói: “Thôi được rồi, bác sĩ không kết nối với bệnh nhân thì cũng không làm được chuyện gì, tôi chỉ đến trò chuyện một lần này nữa thôi.”
Tống Hiếu Nhiên nhìn anh trong chốc lát, chậm rãi ngồi xuống đối ghế đối diện với anh.
Nói thật, anh ta vô cùng có hứng thú với căn bệnh của anh, nhưng đâu ngờ mọi chuyện lại mất kiểm soát như thế này? Rốt cuộc bây giờ anh ta có suy nghĩ gì với Tiếu Tiếu, nghe một chút mới có thể biết người biết ta.
“Anh muốn nói cái gì?”
Đoạn Mặc Ngôn nghiêng đầu, “Nói cái gì à…… Hay là bắt đầu nói từ sau chuyện xảy ra ở nhà anh đi. Vết thương của anh thế nào, ổn cả chứ?”
Tống Hiếu Nhiên cứng nhắc nói: “Không phiền anh lo lắng.”
“Vậy à? Tôi thấy mũi của anh cũng không bị lệch, hẳn là ổn rồi.” Đoạn Mặc Ngôn nheo mắt lại, dùng ngón cái gãi mặt mình, “Vết thương của tôi cũng khỏi rồi, nhưng mẹ nó chứ tôi cứ cảm thấy trên mặt vẫn còn đau lắm. Cũng không phải nắm đấm của anh mạnh mẽ gì, hễ tôi nghĩ đến Tiếu Tiếu thiên vị như thế, thì mặt của tôi lại đau nhói lên, cô ấy che chở cho anh lắm, phải không? Mà một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn tôi một cái.”
“Lúc cô ấy đến đã mất hết hồn vía, chẳng lẽ không phải giữa anh và cô ấy đã xảy ra chuyện gì sao?” Sau đó anh ta có hỏi Tiếu Tiếu, nhưng cô không nói gì cả.
“Tôi không có cãi nhau với cô ấy, cô ấy phát hiện ra một cô bạn cùng phòng của cô ấy bị mua chuộc, còn chạy đi làm người tình cho người khác, trong lòng không vượt qua được chuyện đó.”
“Anh…… cài gián điệp bên cạnh cô ấy?” Tống Hiếu Nhiên nhíu mày.
“Chẳng phải anh nói đó sao? Phải hợp ý nhau, tôi lại không phải con giun trong bụng cô ấy, không biết cô ấy nghĩ gì thì làm sao tôi hành động được?” Đoạn Mặc Ngôn nói như lẽ đương nhiên, tiếp theo lại nhớ ra chút gì đó, “Đúng rồi, cô ấy còn biết sơ sơ về lý luận thiếu nữ nữa.”
Tống Hiếu Nhiên hít sâu một hơi, “Cho nên, cô ấy đã biết rằng cô ấy cũng là một trong số đó?”
“Tôi đã giải thích với cô ấy rồi, cô ấy không giống với bọn họ, nhưng cô ấy không nghe.”
Tống Hiếu Nhiên gật đầu, tốt lắm, cứ như vậy đi, để cho Tiêu Tiêu buông bỏ hoàn toàn.
“Những chuyện sau đó anh cũng biết rồi đó, ở trước cửa nhà anh, tôi với cô ấy đã nói chia tay, cho đến ngày hôm qua cũng không gặp lại cô ấy.”
“Vậy nên, đã qua lâu như vậy rồi, cảm giác của anh ra sao? Anh không có tìm thêm một cô thiếu nữ khác à?”
“Coi như là có tìm đi, hai ngày trước, là một cô ý tá.”
Trái tim của Tống Hiếu Nhiên thả lỏng ra.
Đoạn Mặc Ngôn chậm rãi nói tiếp: “Nhưng mà, hoàn toàn vô dụng.”