Không Được Vãng Sinh

chương 15

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vì những lời của Cao Dược Tiến, Hứa Bán Hạ nghĩ rằng ông ta sẽ dành thời gian để gặp riêng cô trước khi Cao Tân Di đi làm vào mùng . Một mặt ông ta muốn thảo luận về việc huấn luyện con gái mình và mặt khác đưa ra một số hỗ trợ hợp lý cho cô. Hứa Bán Hạ cảm thấy chỉ cần cô không chủ động lợi dụng mối quan hệ giữa anh em và vợ của anh em, đối với lợi ích mà Cao Dược Tiến dành cho cô sẽ không ngoan cố từ chối. Nhưng cô cũng sẽ không bán đứng anh em của mình.

Nhưng cho đến ngày mồng tháng giêng âm lịch, ngày nghỉ ngơi cuối cùng trước khi đi làm, Cao Dược Tiến vẫn chưa liên lạc với cô, nhưng có một cuộc điện thoại, chỉ để xác nhận giờ làm việc, sau đó quan tâm đến thị trường trong số hàng hóa thua lỗ của cô vào mùa xuân. Hứa Bán Hạ tự hỏi không biết Cao Dược Tiến có nghĩ việc người khác làm việc cho ông ta là điều đương nhiên hay ông ta chỉ cố bắt mèo và chuột thay vì thu hút cô, đợi cô đủ tuổi trưởng thành và mạnh mẽ rồi đánh đòn phủ đầu, rồi ông ta lại dùng những phương pháp cũ để đánh lừa người khác sau khi nhìn thấy các thủ thuật? Nếu là trước kia theo cô thì ông ta cũng không làm gì tốt với Cao Tân Di, chỉ muốn kiếm một cô vợ mới mà thôi. Cô rất muốn chiến thắng ông ta, chắc trong đầu ông ta bây giờ đang hiện lên rất nhiều suy nghĩ.

Ngày mồng mười tháng giêng, dì giúp việc đã trở lại tiếp tục công việc, Hứa Bán Hạ lại tiến hành dẫn Phiêu Nhiễm đi chạy bộ. Lão Tô chạy đến trước mặt cô mang theo balo đeo trên khuỷu tay. Nhìn thấy xa xa, Hứa Bán Hạ đã dặn dò Phiêu Nhiễm: "Phiêu Nhiễm à, đi lên cắn Lão Tô đi." Phiêu Nhiễm lập tức bay ra như mũi tên nhảy lên như hiểu được tiếng người, đi thẳng về phía Lão Tô. Con đường sáng sớm vắng lặng, Phiêu Nhiễm chạy nhanh vẫn bị Lão Tô để ý, quay lại thì đã thấy Phiêu Nhiễm vồ vập vào người. Bây giờ Phiêu Nhiễm cũng không còn nhỏ nữa, uy lực vồ cũng không nhẹ, Lão Tô lui về phía sau mấy bước mới đứng vững. Thấy Phiêu Nhiễm giống như nhìn thấy cô Béo, Lão Tô giật mình lùi lại thì đã gặp Béo: "Béo, tết rồi mà còn chạy bộ nữa à?"

Hứa Bán Hạ hơi ngạc nhiên, có lẽ buổi sáng Lão Tô đã ra ngoài đợi cô với đống đồ trên lưng trong mấy ngày tết, đột nhiên nhớ ra cô đã nhìn thấy Lão Tô và những người khác ở cổng nhà mình lúc mùng ba tết. Vì vậy cô không nhịn được hỏi: "Lão Tô, đồ trên lưng của anh là định cho tôi sao?"

Lão Tô cười vui vẻ: "Đúng vậy, vì tôi phải trực trong tết nên không thể về quê ở Tứ Xuyên. Cha mẹ tôi không còn cách nào khác nếu đến nhà cũng không có tôi ở đó. Nên em trai tôi đã mang đống đồ này đến sau khi tôi được nghỉ. Tôi gọi cho cha mẹ làm thêm thịt xông khói và xúc xích cho cô, tôi nghĩ cô sẽ thích nó. Nhưng từ lúc tết đến giờ tôi vẫn chưa thấy cô xuất hiện. Tôi đã đi đến cổng cộng đồng của nhà cô nhưng không đợi được. Tôi đoán là cô đang đi du lịch. Đúng không? Vậy cô đi có vui không?"

Hứa Bán Hạ nghĩ một cách tội lỗi rằng hóa ra ngày hôm đó, Lão Tô đã chịu lạnh để chờ đợi ở cổng cộng đồng của nhà cô, anh ta thực sự đang đợi cô: "Lão Tô, ta năm tiền của tôi rất eo hẹp, không có đi du lịch. Mà tôi thường đi du xuân bên ngoài, năm nay chọn ngủ đông, hầu như không ra. Hồi mùng ba tôi mới ra một lần. Tôi thấy anh đang đợi ở cổng cộng đồng. Tôi nghĩ là anh đang đợi ai đó. Nên không dám gọi anh lại. Rất tiếc vì đã không gọi anh ngày hôm đó. Anh không biết là tôi rất khao khát mười ngày tết này cỡ nào đây, nhưng mà phải nói thật là xúc xích Tứ Xuyên tôi rất muốn ăn." Dù sao ở trước mặt Lão Tô, cô chưa bao giờ nói chuyện đàng hoàng, nói chuyện với Lão Tô chỉ toàn những lời trêu chọc thôi. Nên không cần giấu giếm chuyện gì, cứ nói thẳng ra. "Lão Tô, tôi ngửi được mùi thơm rồi này."

Lão Tô thật sự không giận cô, liền quay lưng ngồi xổm người xuống nhường Hứa Bán Hạ, nói: "Béo, tại sao lâu như vậy rồi không gặp cô, à mà cô ra ngoài lúc nào?"

Hứa Bán Hạ chỉ chúi đầu vào túi và ngửi thử, mặc kệ Lão Tô nói gì, mất một lúc mới hài lòng chui ra ngoài nói: "Khi nào tôi về sẽ kêu dì giúp việc làm món này ăn mới được. Lão Tô à, thơm thật đấy. Cha mẹ anh thật tốt. Một trong những người anh của tôi gần đây sức khỏe không tốt, sắc mặt vàng và gầy đi. Khi nào tôi rảnh sẽ đưa anh ấy đi khám? Anh có thể giúp tôi tìm bác sĩ chữa triệu chứng đó tốt hơn, có trách nhiệm hơn không? Tôi không tin sẽ không tìm ra nguyên nhân gây bệnh, anh có thể cho tôi số điện thoại." Vừa lấy điện thoại di động ra, cô vừa ghi lại số điện thoại của Lão Tô.

Lão Tô nhìn ngón tay mập mạp trắng nõn của Hứa Bán Hạ thao tác trên các nút bấm nhỏ của chiếc điện thoại, liền muốn lấy bàn tay đen đặc của anh ta ôm bàn tay nhỏ bé này vào trong lòng, nuốt nước miếng một cái, kìm lại. Nếu khiêu khích cô thì cô sẽ phản kháng lại. Có khi sẽ khiến anh ta nghẹt thở đến chết, điều này sẽ khiến cô không vui, cô sẽ không đánh chết người đàn ông này sao? Nhưng anh ta không thể không lấy hết can đảm hỏi: "Béo ơi, cha mẹ cậu ở đâu? Tôi chưa từng nghe cô nói đi du xuân cùng họ."

Hứa Bán Hạ nói mà không nhìn lên: "Tôi không có cha mẹ. Tôi không biết tôi đã điều này với anh chưa. Mẹ tôi đã chết trong khi sinh ra tôi."

Khi Lão Tô nghe vậy, anh ta nghĩ rằng cha mẹ của Hứa Ban Hạ đã chết, nói: "Tôi xin lỗi."

Hứa Bán Hạ trợn mắt nói: "Không sao, hỏi cũng được. Nói cho anh biết, tôi họ Hứa, để khác với những người mập mạp khác thì anh có thể gọi tôi là Hứa Béo. Anh không được phép gọi bất kỳ từ nào trong tên của tôi, tôi ghét nhất tên của mình. Mọi người gọi là vì họ muốn, nhưng bạn bè của tôi không thể. À mà sao anh biết chỗ tôi đang sống vậy?"

Khi nghe Hứa Béo đặt anh ta vào đám bạn của cô, Lão Tô đã hết sức nịnh nọt, vội vàng nói: "Được rồi, từ nay về sau tôi gọi cô là Béo. Tôi nghĩ trên đường trở về chỉ có một nhà có cửa cộng đồng. Dù có mấy cửa, tôi cũng muốn thử vận may của mình. Béo có xe không? Bằng không thì làm sao có chuyện vừa nhìn thấy tôi mà tôi lại không thấy cô?"

Hứa Bán Hạ cười nói: "Lão Tô, tuy rằng anh ngốc, nhưng cũng có lúc rất thông minh đấy chứ. Tôi nghi ngờ anh đã bị người khác bắt nạt nê mới ngu ngốc như vậy. Tới giao thừa mà cũng nhận ca đêm, đến nỗi chỉ có ban ngày mới có thể gặp tôi."

Lão Tô bị lời nói của Hứa Bán Hạ làm cho đỏ bừng mặt, thật lâu mới nói: "Cô nói, người ta ai cũng có gia đình, còn có vợ con đang đợi bọn họ.. Tôi.."

Hứa Bán Hạ ngắt lời Lão Tô bằng một tiếng "phí, ai cũng đã có gia đình và mồm mép lắm phải không? Cha mẹ của anh đến từ Tứ Xuyên. Họ đặc biệt đến để gặp anh. Mà thậm chí còn không thể ăn bữa tối vào đêm giao thừa. Ăn cơm với họ, thật sự khó vậy sao? Gia đình ba người ngày nào cũng ở với nhau, ngày nào cũng cãi nhau nếu không ăn cơm chung hay sai? Sao anh lại ngốc như thế này? Anh cũng có cha mẹ đang chờ anh mà? Ngốc quá, tôi thật sự khâm phục anh đó."

Lão Tô bất lực nhìn Hứa Béo, trợn mắt làm ngơ, nhưng trong lòng lại rất vui mừng, Béo đang nghĩ cho Lão Tô. Hứa Bán Hạ không vui khi quan tâm đến Lão Tô lần nữa, bởi vì cô biết rõ rằng những kẻ ngu ngốc là vô vọng. Nhưng trong thâm tâm cô đang nghĩ chỉ có loại người ngu ngốc này mới ra mặt đợi gửi xúc xích cho cô trong dịp Tết Nguyên Đán này thôi. Nhìn thấy Lão Tô vác trên lưng một túi thịt xông khói và xúc xích, cô cảm thấy an tâm, hơn nữa Lão Tô đã đến cổng khu cộng đồng của cô để đưa đồ, nó rất nặng và anh ta phải đứng đợi nhưng lại không gặp cô. Cha mẹ anh ta đến từ Tứ Xuyên. Thậm chí cô còn xúc động hơn khi nhớ lại thay anh ta. Mở rộng vòng tay ôm lấy Lão Tô đang huyên thuyên chuyện làm thịt xông khói, Lão Tô sửng sốt đến mức dựng tóc gáy, xách túi rời đi. Sau khi dạy cô cũng không học được, dù sao dì giúp việc cũng biết nấu ăn.

Lão Tô đáng thương đứng đó hồi lâu, có ý gì chứ? Nó có nghĩa là gì? Nhưng Lão Tô vui quá, cả ngày tràn đầy gió xuân vui vẻ với mọi người. Tuy nhiên, khi bác sĩ trong ca trực thấy Lão Tô có tâm trạng tốt nên đã bí mật sắp xếp thêm ca trực đêm cho anh ta, khi biết chuyện, Lão Tô nghĩ đến tình yêu sâu sắc và ánh mắt tận tâm của cô béo, và lần đầu tiên nói "Không". Sau đó Lão Tô nhìn bộ dáng tức giận rời đi của bác sĩ trực ca kia, đắc ý nghĩ ngày mai phải nói cho Hứa Béo biết chuyện này.

Hứa Bán Hạ không biết rằng cái ôm ấm áp của cô lại có tác dụng như điện giật đối với Lão Tô. Bởi vì xe của Triệu Lũy đã được trả lại cho tài xế của anh ta, mà xe của cô vẫn chưa có tiền để chuộc, nên cô đã nhờ Tiểu Trần đến đón cô vào buổi sáng. Sau khi nghỉ ngơi một kỳ tết, mặc dù sắc mặt của Tiểu Trần vẫn còn hơi tái nhợt, nhưng tinh thần rất tốt và không bị sốt, Hứa Bán Hạ cũng không nhắc đến việc hẹn gặp Lão Tô.

Vào ngày đầu tiên đi làm, tất cả mọi người đều có mặt ở đó, Cao Tân Di và Đồng Kiêu Kỵ thì không thấy tăm hơi ở đâu. Hứa Bán Hạ nghĩ, nếu Cao Dược Tiến biết chuyện này, ông ta sẽ có nát trái tim của Hứa Bán Hạ mất.

Sau đó, điện thoại của từng người reo lên, hỏi Hứa Bán Hạ giao hàng với giá bao nhiêu, từng người một đã đưa ra giá để mua, những người khác nói rằng cô đã bán nó trước khi được giá. Hứa Bán Hạ nghĩ, điều này là đúng. Chỉ đợi tăng giá rồi không bán.

Phùng Ngộ đã quay trở lại và gọi điện thoại gọi cho Hứa Bán Hạ, ngay lúc đó anh ta thấy cô đang loay hoay bên chiếc xe cũ, cô cũng thấy họ nên tò mò hỏi có chuyện gì: "Mẹ nóa, hi người đi du lịch sao mà lại đúng thời điểm quá vậy, suýt chút nữa đã giết chết tôi rồi." Sau đó anh ta kể lại việc thu thuế của cục thuế.

Vợ chồng Phùng Ngộ nghe vậy bật cười, Phùng Thái Thái nói: "Nếu được thì tôi đưa xe cho cô dùng trước. Dù sao tôi cũng không muốn ra ngoài, nhà cũng gần."

Hứa Bán Hạ cười nói: "Lúc lấy chiếc xe này cũng phải hỏi mượn cô một tiếng." Nói xong liền nghe thấy bên dưới có tiếng xe, liền nhìn ra, hóa ra là Cừu Tất Chính: "Cừu tổng đang ở đây." Chẳng qua, Hứa Bán Hạ không nói về chuyện của Cừu Tất Chính, đặc biệt là chuyện về Quách Khải Đông-người đã xuống xe với Cừu Tất Chính. Chính là Quách Khải Đông lái xe, à mà hình như Quách Khải Đông không chở Cừu Tất Chính nữa. Có thể thấy, dù là trộm cắp hay bội bạc cũng không có gì để cung kính, bây giờ Quách Khải Đông đã rách da, không cần nhã nhặn nữa.

Phùng Ngộ chỉ cười "hehe", trong khi Phùng Thái Thái nói: "Tôi đi ngủ trong đó, mấy người không được phép chơi mạt chược bỉ tôi." Sau đó nhanh chóng đi vào phòng ngủ nhỏ kế bên văn phòng. Hứa Bán Hạ biết Phùng Thái Thái ghét nhất cái loại đối tác bằng mặt mà không bằng lòng, nhưng là một doanh nhân nhỏ Hứa Bán Hạ làm gì có lỗi với tiền bạc, Cừu Tất Chính từ chối cho cô vay tiền trước tết nguyên đán, Hứa Bán Hạ đã nhớ kĩ trong lòng.

Khi Cừu tổng nhìn thấy Hứa Bán Hạ cũng ở đó, anh ta lớn tiếng nói: "Tiểu Hứa, lần này cô làm ăn phát đạt, sau tết thì công việc đã đã thăng tiến rất nhiều. Bây giờ giá cả đang tăng lên. So với thời điểm cuối năm rồi thì giá hình như tăng gấp đôi nha." Tất cả đều thấy rằng Quách Khải Đông chỉ chào Phùng Ngộ, nhưng lại làm ngơ với Hứa Bán Hạ.

Hứa Bán Hạ cười và nói: "Khác rồi. Tôi mua phế liệu thép của Nga. Giá ban đầu là cao. Trừ khi giá năm nay có thể tăng lên mức của tháng năm ngoái, nếu không tôi vẫn sẽ lỗ."

Cừu tổng liên tục nói: "Nó sẽ tăng lên, sẽ tăng lên mà, Tiểu Hứa cô đừng lo lắng, đừng lo lắng, hãy tin tưởng bản thân đi. Phùng tổng à, vừa rồi tôi nhìn thấy anh chất đống nhiều nguyên liệu, bộ anh có dự định gì à. Cái này là khi nào anh bán? Lúc trước gặp anh cũng không thấy đống nguyên liệu này."

Phùng Ngộ trông rất tự hào. Anh ta đã từng đặt cược số tiền vào nhà máy thép và chờ giao hàng vào năm sau. Sau đó, Hứa Bán Hạ nói chuyện với Triệu Lũy đồng thời cũng nói với anh ta về ý tưởng của cô. Anh ta cảm thấy nó đáng để mạo hiểm nên đã bay tới nhà máy thép và nhanh chóng nhập một lô, nhưng không dám nhập thêm, sợ sẽ có trường hợp lỗ nặng. Bây giờ, chỉ riêng việc tăng giá nguyên liệu này đã khiến anh ta lời gần cả trăm vạn nhân dân tệ, tính ra vẫn là lời lẻ thôi. Dù tiếc vì không kiếm được nhiều hơn lúc đầu, nhưng bây giờ anh ta còn tốt hơn cả tốt, đối với anh ta như vậy là quá hạnh phúc rồi. Cho nên cười sảng khoái nói: "Chỉ là tôi nghĩ tới tương lai trước, hiện tại hối hận cũng không kịp. Còn anh thì sao? Tôi nhớ là hình như các anh không có dự án mới thì phải."

Vẻ mặt Cừu Tất Chính có chút khó chịu, trong khi Quách Khải Đông nói: "Chúng tôi không có, nhưng tôi đã nói với nhà máy thép rằng họ sẽ giao hàng cho chúng tôi sớm."

Phùng Ngộ cho biết: "Nói đến chuyện giao hàng, vừa rồi tôi cũng lo lắm. Họ hứa ngày thứ bảy sẽ giao hàng, nhưng hôm nay vẫn chưa thấy động tĩnh gì. Tôi nghe nói hàng của nhà máy thép chỉ được bốc hàng khi họ đã rời khỏi dây chuyền lắp ráp trong vài ngày qua. Khoai lang đủ nóng để rang trước khi xuất xưởng. Tôi định nhắc họ vào ngày mai, đừng đợi giá lên cao rồi mới gửi cho tôi. Vốn dĩ tôi nghĩ sẽ mua một nghìn tấn nhưng tiền thì chỉ đủ tấn thôi".

Hứa Bán Hạ cắt ngang, nói: "Tôi nghe bạn bè của tôi trong các nhà máy thép nói rằng trước tiên họ phải làm hài lòng một số người chơi lớn, tiết kiệm nguyên liệu, v. V, sau đó họ thường hỏi các nhà máy nhỏ muốn mua hàng còn lại hay không? Một số thông số kỹ thuật được cuộn lại, một số thông số kỹ thuật tương đối không phổ biến. Những người làm ăn lớn không thích thì chúng ta cớ thể nhặt phần thừa nếu muốn, nhưng vẫn phải ngồi xổm ở đó hàng ngày để thúc hàng, nếu không sẽ vĩnh viễn không có hàng."

Phùng Ngộ và Quách Khải Đông nhìn nhau, đều có chút căng thẳng, Phừng Ngộ nói với Hứa Bán Hạ: "Theo cô nói thì phải có người đích thân tới đó sao?"

Hứa Bán Hạ cười và nói: "Có lẽ anh phải lựa mấy chỗ tốt tốt ấy vả lại hàng cũng phải tốt ngồi đợi mới không phí, nếu không thì hàng tốt anh lấy thì người khác cũng có thể lấy có khi họ lại đến trước anh. Người anh cử đi sẽ gọi lại cho anh để xác minh các thông số kỹ thuật và yêu cầu chỉnh sửa bổ sung thông tin nếu cần thiết, sau đó sẽ có người thanh toán và xuất hàng cho anh."

Khi Quách Khải Đông suy nghĩ, những gì nhà máy sản xuất và không sản xuất trong công ty thì chủ sẽ là người nắm rõ trong lòng bàn tay, nếu muốn thì người đi hợp lý nhất chỉ có thể là chủ. Không thể không nói với Phùng Ngộ: "Phùng tổng, anh phải đích thân đi đúng không?"

Phùng Ngộ gật đầu, nhưng nghĩ rằng Hứa Bán Hạ không có cảm tình với hai người trước mặt anh ta, không biết chuyện này có phải để cho Quách Khải Đông và Cừu Tất Chính cảm thấy vui vẻ hơn không, phải hỏi riêng Hứa Bán Hạ mới được, nhưng bây giờ anh ta sẽ giúp cô thực hiện màn diễn xuất này: "Tiểu Hứa, sao cô biết chuyện này? Tôi làm nhiều năm như vậy cũng không biết?"

Hứa Bán Hạ cười và nói: "Sếp lớn như các anh, khi đi vào đều có nhân viên đưa đón. Không phải tôi vào bằng cửa sau mà phải tự mình gửi hóa đơn vào kho nên biết mấy chuyện này. Mà tại vì miệng của mấy cô nhân viên rất trơn. Các anh muốn biết điều gì thì làm cho họ say là được. Còn những người công nhân ở xưởng đó thì khác. Họ nói về mọi thứ và biết mọi thứ. Sau vài lần đến thăm, họ kể cho tôi nghe tất cả luôn."

Cừu Tất Chính nghe vậy lo lắng, nói: "A Quách, hiện tại chúng ta không có bất kỳ vật liệu nào để sản xuất. Có vẻ như anh phải đến đó nhanh mới được. Chao ôi, tết chỉ còn một đợt nữa thôi."

Tất cả mọi người đều biết hiện tại anh ta có thù oán với Quách Khải Đông cho nên không tiện trực tiếp khiếu nại, thật ra là muốn nói Quách Khải Đông đã làm sai. Hứa Bán Hạ không nói gì, thật ra ai cũng biết Quách Khải Đông không thể bán được hàng trong tết nguyên đán, bởi vì khu đất nhà máy của họ đã được đầu óc thông minh của anh ta sử dụng hết. A Kỵ nói, để đến xưởng của họ, phải tua xe ở bên ngoài, sau đó sẽ có một người ở phía sau xe hướng dẫn đi vào, nếu không sẽ rất khó ra. Nếu bọn họ cũng muốn vào một nhóm lớn như Phùng Ngộ thì sẽ không có cách nào vào xưởng. Nói đến Quách Khải Đông thực sự là một nhân tài, cũng không biết anh ta tính toán thế nào, mỗi ngày đều có thể đảm bảo nguyên liệu lớn mà không chiếm không gian, sản xuất đủ thành phẩm có thể để bán trong khoảng thời gian nhất định. Nhưng hai người này không phải tốt lành gì, nên cứ để họ cãi nhau đi.

Quả nhiên Quách Khải Đông lạnh lùng nói: "Nếu Cừu tổng có thể tìm cho tôi một chỗ để chất đống vật liệu, tôi đã mua một lô lớn trước tết nguyên đán rồi."

Cừu Tất Chính không nói nên lời nên vẫn nghẹn ngào đứng đó. Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, chuyện này thật đúng là như vậy, nếu không hiểu thì bớt ra lệnh mù quáng, nếu không sẽ sinh ra mấy chuyện nhàm chán và kiêu ngạo. Khi Cừu Tất Chính thấy không còn hứng thú nữa, anh ta chạy đến chỗ Hứa Bán Hạ, nói: "Tiểu Hứa, cô có thông số kỹ thuật được sản xuất tại nhà máy của chúng tôi không?"

Hứa Bán Hạ lắc đầu: "Sản phẩm làm ra đương nhiên sẽ khác nhau sao tôi có được." Có cũng không nói, hiện tại giá cả đều tương đối cao dần, sao để cho anh ta dễ dàng bán hàng được.

Quách Khải Đông nói nhỏ với Phùng Ngộ: "Phùng tổng à, chúng ta đi cùng một chỗ sao? Vậy tại sao không đi cùng nhau chứ?"

Phùng Ngộ do dự nhìn Hứa Bán Hạ, Hứa Bán Hạ hiểu được ý anh ta, cô cười nói: "Lão đại à, anh còn chưa báo cáo với chị dâu đó. Trên người anh có nhiều tiền như vậy để lấy hàng sao?"

Phùng Ngộ hiểu ngay ý cô đang nói, mỉm cười: "Đúng vậy, vợ tôi sợ tôi đánh mạt chược hết tiền. Cô ấy đã cầm tiền mặt suốt luôn, tối tôi sẽ về nhờ cô ấy lấy một ít tiền trước khi đi. A Quách, anh đi trước đi có gì nhắn cho tôi biết tình hình. Có gì tôi. Sẽ đến sau."

Quách Khải Đông nghe vậy đứng dậy nói: "Được, vậy tôi đi một bước. Tiện thể để ý giúp anh xem có vật liệu nào phù hợp với công ty của anh không."

Phùng Ngộ nghe vậy vui vẻ nói: "Bất luận như thế nào, anh cũng là người có chuyên môn. Có anh ở đó, tôi cũng không cần đi. Vậy bây giờ tôi cũng không giữ anh ở lại đây làm gì, anh có việc thì cứ đi thoải mái."

Cừu Tất Chính cũng đứng dậy rời đi, trong lòng luôn cảm thấy có vấn đề, cuối năm ngoái, Hứa Bán Hạ muốn hỏi vay tiền nhưng anh ta lại chuồn mất, không biết bao nhiêu tiền đã ghét anh ta, làm sao có thể nói ra sự thật cho anh ta biết chứ? Khi nhìn thấy lông mày của cô và Phùng Ngộ, năm ngoái khi anh ta quay đầu đi có nghe Phùng Ngộ nói rằng anh ta sẽ huy động một ít tiền mặt, Cừu Tất Chính vẫn không biết Phùng Ngộ có bao nhiêu tiền trong thẻ tín dụng nữa. Có ma mới biết được điều đó, khi lên xe anh ta nói với Quách Khải Đông: "A Quách, tôi đã xúc phạm Hứa Béo một năm trước. Tôi nghi hôm nay cô ấy vui vẻ với tôi có chút là lạ, chú không cảm thấy điều đó sao? Cô ấy đã cố tình giữ Phùng Ngộ lại không cho đi với chú."

Quách Khải Đông là một người biết rõ việc trong nhà máy, lời của Hứa Bán Hạ nói vừa rồi, anh ta lập tức đã hiểu và cảm thấy rất có lý, căn cứ vào tình hình thị trường hiện tại, những gì cô nói phải là sự thật. Bây giờ nhìn thấy Cừu Tất Chính nói câu này, anh ta cảm thấy hơi kỳ lạ. Mà tại sao cô ấy lại ngăn cản không cho anh ta đi cùng Phùng Ngộ? Anh ta vẫn cảm thấy đáng đi mà, cho dù Hứa Bán Hạ nói là không đáng đi, nhưng theo đánh giá của chính bản thân Quách Khải Đông vẫn là đáng đi. Nhưng Cừu Tất Chính dù sao cũng là ông chủ, nếu anh ta nhất quyết không chịu thì sẽ lại rách da, tại sao phải bận tâm chứ? Nhân tiện nói: "Ý của Cừu tổng là.."

Cừu Tất Chính lắc đầu nói: "Chờ thêm mấy ngày nữa xem sao, Hứa Béo da trơn như chạch, tôi mới đắc tội với cô ấy. Phụ nữ tính tình nhỏ nhen. Khó có thể nói là cô ấy có thể quăng bao nhiêu vỏ cao su cho tôi như hôm nay vậy."

Quách Khải Đông mặc dù không đáp lại, nhưng cũng gật gật đầu, anh ta cũng có ý này, có thể không gấp gáp như đốt mông, vì Cừu Tất Chính nói rằng anh ta cũng không vội, anh ta sẽ không vội vàng và sẽ chờ đợi một vài ngày xem sao. Lưu lượng hành khách gần đây đang ở mức cao điểm, vì vậy không bận tâm đến việc chen lấn với mọi người.

Ngay khi Hứa Bán Hạ nhìn thấy hai người họ rời đi, cô lập tức nói với Phùng Ngộ: "Lão đại, năm nay mọi người không có hàng tồn kho. Phải cho ăn với số lượng lớn ngay khi bắt đầu xây dựng. Bây giờ mọi người không có phản ứng gì, họ vẫn chờ và theo dõi như anh vậy, nếu không như ý họ sẽ đổ xô đến nhà máy thép để gấp hàng, bạn của tôi ở nhà máy thép nói rằng năm nay họ có rất nhiều tiền đặt cọc trong tay, kể cả khi họ chỉ cần thực hiện những đơn đặt hàng này, họ có thể làm hết công suất trong hai tháng. Vì vậy, tốt hơn là anh nên đi ngay lập tức, đi sớm một ngày thì anh cũng lấy được một ít. Nếu không, thậm chí ạh có thể không chen chân vào được khi những người đang đến đó. Tốt nhất anh nên mang theo một số quà tặng nho nhỏ nữa."

Phùng Ngộ kinh ngạc nói: "Có nghĩa là, lời cô nói lúc nãy là thật?"

Hứa Bán Hạ cười nói: "Tôi nói thật, tùy mọi người hiểu như thế nào thì hiểu."

Phùng Ngộ suy nghĩ một chút rồi cười: "Đồ quỷ yêu, lừa người cũng không cần lừa đến như vậy làm cho tôi lú lẫn luôn, lần này có đánh chết chắc Cừu Tất Chính cũng không đi đâu, sợ bị cô lừa đó."

Hứa Bán Hạ vẫn cười nói vô hại: "Phần nhỏ đã nhỏ rồi, nguyên liệu của công ty bọn họ trùng với của anh. Đi thêm một người nữa, anh không muốn lấy ít hàng hay sao?"

Phùng Ngộ không nhịn được cười: "Quỷ, thật sự là quỷ kế đa đoan, khi Cừu Tất Chính phản ứng, cô cũng không mắng anh ta."

Hứa Bán Hạ chỉ cười vui vẻ, cũng không biện minh nữa, dù sao lòng tốt của Phùng Ngộ cũng sẽ được đền đáp.

Truyện Chữ Hay