"Cùng lắm thì từ giờ trở đi tôi theo đuổi em là được."
Edit: Rea
—————
Ngụy Hoài Minh ngồi ở ghế sau nghe Triệu Chính lải nhải ở phía trước, cũng không có hứng thú phun tào. Cảnh một đám xì ke tụ một chỗ đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ sâu sắc dây thần kinh thị giác của anh, nên hiện tại anh cần phải hòa hoãn lại đã.
Mười mấy người tụ tập trong một suối nước nóng nhỏ, không một ai là tinh thần bình thường, có người trong bầu không khí đó vừa khóc vừa cười, có người vô tri vô giác mà uốn cơ thể mình thành các loại góc độ không thể tưởng tượng nổi, thậm chí còn có người cầm cục đá nhét vào miệng, Tần Nghiên đi lên ngăn lại còn bị hung hăng cắn một cái.
Ngụy Hoài Minh nghĩ đến đây thì đột nhiên ngồi dậy tiến lại gần bên Tần Nghiên, kéo tay hắn lại.
Lần trước tay trái bị thương, bây giờ trên tay phải lại mất đi miếng thịt, ngược lại còn rất đối xứng. Tần Nghiên thấy ánh mắt này của Ngụy Hoài Minh thì biết tình thương người cha của anh lại tràn ra, nên hắn thử làm dịu bầu không khí một chút: "Tôi có phải đi tiêm vắc-xin phòng bệnh dại không?"
Ngụy Hoài Minh được hắn nhắc nhở như vậy thì như bừng tỉnh đại ngộ mà gật đầu: "Đúng vậy, phải tiêm."
"Tôi nói đùa thôi."
"Tôi nghiêm túc."
Sau đó Ngụy Hoài Minh đã tiến hành giáo dục sức khỏe cho Tần Nghiên tới mười phút, đồng thời đưa ra lập luận rõ ràng "Có thể độc tố sẽ xuyên qua da truyền vào bên trong, như vậy thì cậu sẽ bị tính là gián tiếp sử dụng ma túy, cho nên cần phải đi kiểm tra toàn thân", và người bạn biện hộ Tần Nghiên đã bị cảm hóa bởi tình cảm và hiểu được lý lẽ đó của anh, cuối cùng vẫn bị cưỡng chế đưa đến bệnh viện.
Trước kia Tần Nghiên chưa từng đến bệnh viện, nhưng từ sau khi gặp Ngụy Hoài Minh thì hắn đã đến đó hai lần, mà còn đều là bị ép đi không.
Nhưng cảm giác được người khác quan tâm này cũng không tệ.
Ngụy Hoài Minh nhìn chằm chằm Tần Nghiên rút máu. Lần trước khi hắn đóng giả thành xã hội đen, Ngụy Hoài Minh đã chú ý tới vết sẹo trên người Tần Nghiên rồi, nhưng không ngờ lại có nhiều như vậy.
Cánh tay của Tần Nghiên rất trắng, là loại tái nhợt quanh năm không thấy ánh mặt trời. Đường cong cánh tay rất đẹp, hoàn toàn không thấy bệnh trạng nào cả, tràn đầy cảm giác sức lực đã qua rèn luyện, mạch máu màu xanh hoặc màu tím ở dưới làn da như ẩn như hiện, tổng thể như là xúc cảm rất mướt của sứ men xanh.
Nếu trên đó không có nhiều vết sẹo như vậy.
Mỗi lần Ngụy Hoài Minh liếc nhìn thì trái tim như bị bóp một cái, đến cuối cùng anh dứt khoát dời tầm mắt đi.
Những vết sẹo lớn nhỏ trải rộng khắp cánh tay, vết sẹo dài nhất thậm chí còn kéo dài từ cổ tay đến khuỷu tay. Tần Nghiên chỉ xắn tay áo lên có một nửa, nhưng Ngụy Hoài Minh nhìn xu thế của những vết sẹo này thì nhất định không chỉ ngừng lại ở cánh tay thôi đâu.
"Những vết sẹo này..." Anh vẫn không nhịn được hỏi.
Tần Nghiên mới vừa ấn tăm bông lên, theo tầm mắt của Ngụy Hoài Minh nhìn thoáng qua, sau đó rơi trở lại trên tăm bông của mình: "Hồi nhỏ bị ba mẹ đánh."
"Bạo lực gia đình sao?" Ngụy Hoài Minh đột nhiên nghĩ đến quê hương của Tần Nghiên, bồi thêm một câu, "Tại sao cậu không báo cảnh sát?"
Tần Nghiên ném tăm bông vào thùng rác rồi kéo tay áo xuống, thở dài: "Ngụy đội, không phải là anh chưa từng ở nơi đó, loại chuyện này quá bình thường rồi."
Nó bình thường đến mức mà tất cả trẻ em ở đó đều cảm thấy rằng chúng phải bị đánh, chúng căn bản không nghĩ rằng đó là việc làm sai.
"Từ khi sinh ra, ba mẹ vẫn luôn đánh chửi tôi. Tôi kể cho những đứa trẻ khác thì chúng nói với tôi rằng ba mẹ đánh tôi thì nhất định là tôi đã làm sai rồi, miễn là chuyện gì cũng làm tốt thì sẽ không bị đánh. Sau đó, tôi buộc bản thân mình phải làm được tốt nhất dù có làm gì đi nữa, nhưng tôi vẫn bị đánh. Sau đó lại có đứa nhỏ nói cho tôi biết: đây là chuyện đương nhiên, khi tâm trạng ba mẹ không tốt thì sẽ đánh cậu, cậu chịu đựng, dỗ bọn họ vui vẻ thì chính là đạo hiếu."
"Cho nên có rất nhiều lúc, không phải là không dám báo cảnh sát, mà căn bản là không ý thức được đây là chuyện cần phải báo nguy." Tần Nghiên khoác áo khoác vào, nói tiếng cảm ơn với Ngụy Hoài Minh – người đang chỉnh lại cổ áo cho mình, rồi nói tiếp, "Tôi đã mất rất nhiều năm mới hiểu được cái gì là đúng, cái gì là sai. Tôi rất may mắn khi có thể có cơ hội tiếp thu kiến thức này, nhưng có rất nhiều đứa trẻ vĩnh viễn sẽ không bao giờ hiểu được."
Giống như Chu Uyển vậy.
Cô vẫn luôn cảm thấy mình bị bán đi là chuyện bình thường, cô không được yêu thích cũng là chuyện bình thường, bởi vì từ thời khắc mà cô được sinh ra kia, tất cả mọi người đều nói với cô điều này là bình thường.
Nó luôn luôn là như vậy, đó là đúng.
Sau khi Ngụy Hoài Minh nghe Tần Nghiên nói xong thì không nói gì nữa, Tần Nghiên cũng không có ý tìm đề tài, hai người vẫn duy trì khoảng cách nửa mét.
Thời tiết vẫn rất lạnh, đường phố thì lạnh lẽo và vắng vẻ, thỉnh thoảng có người đi đường nhưng cũng bước vội vàng cúi đầu đi qua, trong mắt đều là cảm giác thê lương và ảm đạm.
Ngụy Hoài Minh cứ nhìn chằm chằm vào Tần Nghiên đi ở phía trước, mở miệng mấy lần rồi lại ngậm lại, khi đi được một đoạn thì cuối cùng vẫn mở miệng gọi hắn một tiếng: "Tần Nghiên."
Tần Nghiên xoay người lại nhìn anh.
Ngụy Hoài Minh bước tới hai bước, kéo khoảng cách giữa cả hai đến gần nhất.
"Tôi biết hiện tại nói lời này thì có hơi sai thời điểm, nhưng thật ra tôi đã muốn nói từ lâu rồi... Chính xác mà nói thì hình như tôi đã bị từ chối một lần."
Anh chà xát hai tay, ánh mắt bay tới bay lui nhưng không chạm đến người Tần Nghiên, anh hít sâu một hơi rồi nói tiếp: "Con người của tôi ấy, không hay nói những lời dễ nghe, cũng không lãng mạn, còn không biết làm vệ sinh, lại càng không biết nấu cơm... Ngoại trừ có tiền với bộ dạng đẹp trai ra thì không có gì tốt cả."
Ngụy Hoài Minh gãi gãi đầu, từng chữ nhảy ra như bóp mấy hạt đậu: "Tôi biết em đã có người mình thích rồi, nhưng tôi chưa từng thấy hai người liên lạc với nhau... Hơn nữa con người là phải nhìn về phía trước không phải sao, mà em lại còn trẻ như vậy nữa, dù sao cũng không thể thắt cổ chết trên một cái cây được."
"Còn chuyện em không thích đàn ông... Cái này thì tôi cũng chỉ có thể cố gắng thôi, nếu thật sự không được thì cho em nằm trên..." Ngụy Hoài Minh nói xong đột nhiên vấp một cái, cuối cùng cũng nghẹn ra một câu, "Tóm lại là tôi thật sự rất thích em, em có thể làm bạn trai của tôi không?"
Tần Nghiên lùi về sau một bước, tránh ánh mắt của Ngụy Hoài Minh, trái tim như muốn nhảy ra.
Hắn nghe thấy chính mình nói: "Ngụy đội, anh rất tốt, nhưng chúng ta không thích hợp."
Lần đầu Ngụy Hoài Minh được phát thẻ người tốt còn nghe không hiểu ý tứ trong lời đó, khó hiểu truy hỏi hắn: "Nếu tôi rất tốt thì tại sao hai ta không thích hợp?"
Tần Nghiên chưa từng gặp qua chuyện này nên chỉ có thể ăn ngay nói thật: "Bởi vì tôi không tốt."
"Tôi cảm thấy em rất tốt."
Không giống nhau.
Thật ra, từ ngày em gặp anh, thì em đã yêu anh đến vô vọng, nhưng chưa bao giờ em dám nghĩ đến việc sẽ được ở bên anh.
Anh là ánh sáng mà em cùng cực theo đuổi cả đời này, sáng đến mức em chỉ dám nhìn chứ không dám chạm vào.
Những lời này quanh quẩn bên miệng Tần Nghiên mấy vòng, nhưng cuối cùng vẫn nát vụn trong bụng.
Hai người đứng đối diện nhau, khoảng cách đã gần đến mức chóp mũi chạm vào chóp mũi, nhưng bầu không khí lại càng lúc càng xấu hổ.
Cuối cùng vẫn là Ngụy Hoài Minh tìm một bậc thang đi xuống.
"Hiện tại em không đồng ý cũng không sao." Ngụy Hoài Minh khoát tay đi về phía bãi đỗ xe, nhẹ nhàng ném lại một câu, "Cùng lắm thì từ giờ trở đi tôi theo đuổi em là được."
Thanh âm rất nhẹ, nhưng nói năng có khí phách.
Tần Nghiên như bị đóng đinh tại chỗ, bên tai ngoại trừ tiếng tim đập kịch liệt ra thì chính là câu nói "Từ giờ trở đi tôi theo đuổi em" của Ngụy Hoài Minh.
Hắn thì có tài đức gì chứ.
Hai người trở về cục cảnh sát, mười mấy con nghiện kia còn đang quần ma loạn vũ.
Nhưng mà vẫn có một người tỉnh táo.
Một người ngồi cách bọn họ hơn mười mét uống nước, ngón tay mảnh khảnh, ngũ quan như được tinh tế điêu khắc ra, mày liễu mắt hạnh, động tác ưu nhã như đang thưởng thức loại trà thượng hạng nào đó.
Sở dĩ Tần Nghiên có thể nhận ra đây là đàn ông đơn giản là vì bọn họ đã gặp qua rồi.
Đêm Bình An ngày đó anh ta đã bế một đứa trẻ đi trước mặt họ, hôm nay lại gặp ở cục cảnh sát.
"Đã lâu không gặp." Ngụy Hoài Minh cũng nhận ra người đàn ông này, anh kéo ghế ngồi xuống trước mặt anh ta, "Nếu sớm biết ngài là ông chủ của nơi này, thì chúng tôi sẽ không cần tốn nhiều sức như vậy để mời ngài tới đây."
Thật ra bọn Ngụy Hoài Minh cũng không bắt được người đàn ông này. Hắn vốn đang ở phòng giám sát trên tầng cao nhất của tòa nhà, thấy bọn họ xông vào thì muốn thừa dịp hỗn loạn để chạy trốn, kết quả trùng hợp làm sao mà bị Triệu Chính đang tán gẫu cùng cô gái nhỏ bên ngoài bắt được.
Người đàn ông ngẩng đầu liếc nhìn bọn họ một cái, bắt tay đặt trên đùi, nở nụ cười: "Nếu sớm biết hai vị là cảnh sát, thì tôi cũng không phải bị mời tới đây rồi."
Lần đầu Ngụy Hoài Minh thấy nhận tội mà nhận một cách thoải mái như vậy nên nhất thời không biết nói tiếp như thế nào.
Tần Nghiên cũng cười: "Vậy tiên sinh định cung cấp cho chúng tôi manh mối gì sao?"
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn Tần Nghiên trong chốc lát, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Thật ra chúng ta cùng một loại người."
Tần Nghiên nheo mắt lại.
"Người nào?"
Người đàn ông đã làm việc phục vụ biếи ŧɦái quanh năm, nên đối với cảm giác nguy hiểm vô cùng nhanh nhạy, tự nhiên mà sửa lời nói: "Người đẹp."
Ngụy Hoài Minh nhíu mày: "Thế thì tôi cũng tính vậy."
"Anh là đẹp trai." Hai bên người đàn ông đều không đắc tội, khen xong rồi thì trả lời câu hỏi vừa rồi của Tần Nghiên, "Nhưng chắc là các anh không lấy được manh mối gì từ tôi đâu. Tôi vừa nghe nói quán bar ngầm và KTV không độ bị điều tra, bên trên bảo chúng tôi cẩn thận một chút, đáng tiếc tôi hành động không đủ nhanh, còn chưa dọn chỗ kịp thì đã bị các anh bắt được rồi. Nhưng mà các anh kiểm tra hai địa điểm lớn cũng chưa thể tra ra manh mối gì, thì ông chủ của suối nước nóng nhỏ như tôi đây lại càng không có gì có thể nói cho các anh."
"Bên trên?" Ngụy Hoài Minh bắt từ ngữ mấu chốt ra, "Bên trên liên lạc với các người như thế nào?"
"Viết thư." Người đàn ông nói xong cũng tự cười, "Đừng nói tới các anh không tin, lúc tôi mới tiếp nhận cũng không dám tin nữa là. Một lá thư cần phải có người viết hộ, sau đó qua tay bảy tám người xa lạ thì mới có thể đưa đến tay chúng tôi."
"Bọn họ khôn khéo hơn các anh tưởng nhiều lắm."
Người đàn ông nói xong, mang theo chút đắc chí ngả người về phía sau, có lòng tốt nhắc nhở Ngụy Hoài Minh không cần phải tra nữa.
"Dù sao tôi cũng không thể ra ngoài, mà có ra thì cũng chết thôi, nên các anh muốn hỏi cái gì thì hỏi đi. Nhưng mà tôi nói trước, tôi không biết nhiều lắm đâu, hơn nữa cũng chưa chắc đúng."
Lần thẩm vấn này có thể nói là lần nhẹ nhàng nhất.
Cử chỉ của người đàn ông vẫn luôn rất ưu nhã, thỉnh thoảng còn pha trò để điều hòa bầu không khí, biến cuộc thẩm vấn thành buổi liên hoan tiệc tối sống động.
Anh ta vốn là chủ hội quán suối nước nóng. Hai năm trước, anh ta nhận được một lá thư nói rằng có một vị khách quý muốn anh ta mở một phòng đơn bí mật và một thẻ ngân hàng đính kèm với bức thư. Anh ta nhập mật khẩu được ghi trên bữ thư ấy thì thấy đó là một số tiền mà cả đời này anh ta chưa từng thấy.
Sau đó thì xuất hiện một suối nước nóng sau bức tường trúc, tiếp đãi một đám lại một đám khách.
"Trước kia tôi vẫn luôn cho rằng chúng tôi cùng là châu chấu trên một sợi dây, nhưng mấy ngày nay tôi mới hiểu được, thật ra dù cho không có mấy phần này của chúng tôi thì cũng sẽ không gây ra tổn thất gì đối với khách quý cả. Chúng tôi căn bản không phải là châu chấu, chúng tôi là ve."
Người đàn ông chỉ vào Ngụy Hoài Minh, rồi lại chỉ Tần Nghiên: "Các anh là bọ ngựa, mà bọn họ là chim sẻ."
Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng.
"Bọn họ thả chúng tôi ra, kỳ thật là vì ăn luôn các anh." Anh ta nhếch khóe miệng lên, nhưng vẫn không thể vẽ ra một nụ cười, chỉ có thể mệt mỏi thở dài, "Cho nên tôi khuyên các anh, dừng tay lại đi."
"Các người đúng thật là ve." Tần Nghiên nói lời này với anh ta, nhưng tầm mắt lại ở trên người Ngụy Hoài Minh, "Nhưng chúng tôi mới là chim sẻ."
Hết chương .