Căn phòng của Cận Lâm Côn rất khác so với phòng của Vu Sanh.
Nơi này rõ ràng mang đầy dấu ấn của cuộc sống thực, ngập tràn những dấu vết sinh động và chân thật.
Những chiếc cúp đủ loại được đặt ngẫu hứng trên kệ sách như thể giá đỡ sách, trên thảm trải sàn là vài cuốn sách bìa cứng dày cộp nằm rải rác, đèn bàn bị bẻ thành hình dáng kỳ lạ, trông như đang nỗ lực trở thành một tác phẩm nghệ thuật trừu tượng nào đó.
Ánh trăng len lỏi qua khe hở của tấm rèm cửa, nhẹ nhàng phủ lên mép chiếc giường đôi rộng rãi.
Vu Sanh bị hắn nắm chặt cổ tay, lưng áp vào cánh cửa.
Cánh tay Cận Lâm Côn đặt sau lưng cậu, ngay sát ổ khóa cửa, cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy eo cậu, nửa ôm nửa đỡ, giữ chặt cậu trong lòng.
...
Ban đầu là ăn khoai tây chiên, sau đó không biết tại sao, lại biến thành nụ hôn vị cà chua.
Chua chua ngọt ngọt, hương vị rất ngon, chỉ là sau đó cậu hơi khó thở, tầm mắt bị ánh sáng trắng lấp đầy trong một lúc lâu.
Đợi đến khi hoàn hồn, cậu đã bị Cận Lâm Côn đưa từ cửa ra vào đến phòng ngủ.
"Anh ơi."
Có một luồng nhiệt nóng rực thiêu đốt trong cơ thể, Vu Sanh mò mẫm tìm kiếm hắn, giọng khàn khàn: "Anh ơi."
Cận Lâm Côn hơi dừng lại, siết chặt vòng tay, để cậu nắm lấy tay mình.
Hơi thở nóng hổi phả vào da thịt hắn, cuốn lấy hắn, gấp gáp như hòa cùng nhịp tim.
Bạn nhỏ cắn chặt môi dưới, hàng mi dày rậm khép chặt, bờ vai khẽ run lên.
Dáng vẻ ấy trông có chút kiên cường.
"Anh đây."
Cận Lâm Côn khựng lại bởi dáng vẻ bất chấp của cậu, ngừng động tác, ôm chặt cậu vào lòng, áp trán lên trán bạn nhỏ, khẽ nói: "Sợ gì cơ?"
Say rượu vào, Vu Sanh càng trở nên thành thật, cậu vùi đầu vào vai hắn, lầm bầm: "Sợ em không nhịn được... mà ném anh ra ngoài mất."
Cận Lâm Côn: "..."
Nghe cũng đáng sợ thật đấy.
Cận Lâm Côn ôm cậu vào lòng, tự mình trấn tĩnh một lúc: "Hay là bây giờ chúng ta ra phòng khách ôn tập luật giao thông nhé?"
Vu Sanh: "..."
Cận Lâm Côn: "..."
"Là thế này." Cận Lâm Côn hắng giọng, nắm lấy cổ tay đang giơ lên của bạn nhỏ nhà mình, "Đợi lát nữa hẵng ném, anh có thể giải thích."
Sau khi chiếc chìa khóa được tặng trước thời hạn, những ngôi sao cũng đã bị thầy chủ nhiệm tặng hết, Cận Lâm Côn đã đau đầu một thời gian dài để tìm kiếm món quà sinh nhật cho Vu Sanh dưới sự giúp đỡ của cả nhóm 7.
Sau đó, Cận Lâm Côn quyết định đổi hướng, dẫn bạn nhỏ đi làm những việc mà phải đến mười tám tuổi mới được làm, đồng thời cũng có giá trị thực tiễn cao.
Ví dụ như thi bằng lái xe.
...Là bằng lái xe thật, hạng C1, có thể lái xe trên đường.
"Em biết rồi."
Vu Sanh được hắn ôm chặt trong lòng, thả lỏng người dựa vào vai hắn, cọ cọ trán vào cổ hắn: "Nếu không thì sao ạ?"
Cận Lâm Côn hắng giọng, định nói gì đó, nhưng chính hắn lại bật cười trước, cúi đầu vùi mặt vào cổ Vu Sanh.
Vu Sanh cố gắng kiềm chế một lúc, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, cong khóe môi cười theo.
Hai người dựa sát vào nhau, bật cười không rõ lý do trong một lúc lâu, hơi nóng rực ban nãy cũng dần dần dịu đi.
Cận Lâm Côn xoa xoa trán, thở phào nhẹ nhõm, đang định dắt cậu đi nghỉ ngơi một chút thì tay bạn nhỏ đã chủ động nắm lấy tay hắn.
Đầu ngón tay thường ngày vẫn mát lạnh, lúc này lại nóng lên một cách kỳ lạ, áp vào mu bàn tay hắn.
Hắn vừa quay đầu lại, hơi thở thiếu niên đã phả vào mặt hắn.
Nụ hôn có chút vụng về xen lẫn chút ngọt ngào, chủ động chạm lên môi hắn.
Tim Cận Lâm Côn đập nhanh hơn, hắn giơ tay đỡ lấy cậu, đang định nói thì bỗng cảm thấy khóe môi hơi đau.Bạn nhỏ đỏ bừng cả tai, cả người căng thẳng đến mức cứng đờ, hơi thở phả vào da thịt hắn.
Lực cắn trên khóe môi tuy nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn, nhưng lại khơi dậy một ngọn lửa trong lòng hắn, thiêu đốt đến mức tim hắn như muốn nhảy ra ngoài.
Cánh tay Cận Lâm Côn siết chặt hơn một chút, giọng nói khàn đi, khẽ cất lên: "Vu Sanh..."
"Anh ơi, luật giao thông...em không biết."
Vu Sanh vùi mặt vào hõm cổ hắ, trái tim đập nhanh đến mức không thể nào ngăn lại được, giọng nói khàn khàn: "Em đã trưởng thành rồi, anh dạy em được không?"
......
Ánh đèn trong phòng ngủ ấm áp, hắt xuống như mang theo hơi ấm khó lòng bỏ qua.
Cậu trai được ôm ấp trong chăn ấm mềm mại, khóe môi mím chặt đến trắng bệch, thỉnh thoảng lại bật ra tiếng rên rỉ cực kỳ nhỏ.
Hai bờ vai gầy guộc hơi ngửa ra sau, tạo thành một đường cong tinh tế.
Vu Sanh trong chuyện này thật sự hoàn toàn non nớt, lại đặc biệt dễ căng thẳng. Cận Lâm Côn thử một chút, cuối cùng quyết định thả chậm tiến độ, để cậu từng chút một từng bước làm quen.
Lòng bàn tay bị thứ nóng bỏng cứng rắn bao bọc, Vu Sanh đột nhiên run rẩy trong lòng hắn, rồi lại khó khăn thả lỏng dưới nụ hôn an ủi dịu dàng.
"Không sao, đừng sợ..."
Cận Lâm Côn kéo tay cậu ra từ phía sau, hôn lên tóc cậu, ôm cậu vào lòng: "Sợ thì cắn anh."
Vu Sanh lắc đầu, nhắm mắt, vùi mặt vào lồng ngực ấm áp của Cận Lâm Côn.
......
Đến cuối cùng, Vu Sanh cũng không biết mình ngủ thiếp đi lúc nào.
Hình như là Cận Lâm Côn dìu cậu vào phòng tắm, toàn thân bỗng nhiên không còn chút sức lực, chỉ muốn tìm một nơi nào đó để ngủ ngon.
Rõ ràng là lần đầu tiên đến nơi này, nhưng bởi vì khắp nơi đều là hơi thở quen thuộc, khiến người ta thư giãn đến mức không còn chút tinh thần nào, nhắm mắt lại là có thể mơ màng ngủ thiếp đi.
Thời gian trôi qua nhanh đến mức khó hiểu, từ phòng tắm bước ra đã là nửa đêm. Cận Lâm Côn giúp cậu dọn dẹp sạch sẽ, bản thân hắn cũng đang nóng bừng.
Cậu muốn học tiếp bài thi bằng lái xe hạng B, nhưng bị người yêu dỗ dành rồi nhét trở lại vào trong chăn.
Điện thoại không biết từ lúc nào đã nhận được hai tin nhắn, nhấp nháy đèn xanh lá rơi bên cạnh gối.
Cậu liếc mắt nhìn, là kiểu tin nhắn chúc mừng sinh nhật được hệ thống tạo tự động trong phần mềm liên lạc, sáo rỗng đến mức không hề nổi bật, chớp mắt đã bị một đống lời chúc sinh nhật, lời cổ vũ tuổi mới lớn vui vẻ náo nhiệt che lấp.
Lướt mắt qua một cái rồi thôi, chẳng để lại ấn tượng gì rõ ràng.
Ngủ mê man hơn nửa tiếng, hơi thở mát lạnh len lỏi vào trong chăn, nhẹ nhàng áp sát, hôn lên trán cậu.
Hôm sau còn phải lên lớp, Vu Sanh cài một loạt chuông báo thức, lật người bò dậy, với tính tự giác cực kỳ cao, kéo theo "vật trang trí hình người" trên người ra khỏi cửa đi học.
"Anh Sanh, anh ổn chứ? Có chỗ nào không thoải mái không?"
Đoạn Lỗi đã dẫn theo một đám đàn em soạn sẵn đơn xin phép nghỉ học để nộp, không ngờ Vu Sanh lại vào lớp trước khi tiếng chuông dự bị vang lên, lo lắng sốt vó đi vòng quanh cậu: "Một người bạn tri kỷ như anh em ruột của em nói với em, hôm nay có thể anh hơi bất tiện, chưa chắc đã đến lớp được, bảo chúng em giúp anh che giấu."
Đi đến nhà Cận Lâm Côn, ai cũng chẳng mang theo cặp sách, trước khi đến trường hai người còn quay về nhà thu dọn đồ đạc một chuyến. Vu Sanh vất vả lắm mới tống Cận Lâm Côn qua bức tường sau trường học, bản thân cậu cũng còn buồn ngủ kinh khủng, day day trán không mở nổi mắt: "Không sao."
Nhóm người trại hè năm đó từng đến đại hội thể thao, cậu đại khái đoán được ai là người "vừa gặp đã thân" với Đoạn Lỗi: "Nói với người anh em tốt của cậu một tiếng, cậu ta để quên sạc dự phòng ở nhà tôi rồi."
Đoạn Lỗi: "..."
Vu Sanh trông không có gì đáng ngại, tâm trạng có vẻ cũng khá tốt, bị bọn họ quấy rầy như vậy cũng không thấy phiền, chỉ là gục xuống bàn ngủ bù cả buổi sáng.
Tiết cuối là của lão Hạ, Vu Sanh tỉnh dậy giữa giờ để lấy sách, bị lão Hạ ân cần gọi ra nói chuyện riêng: "Nghe nói em đỡ bà cụ qua đường nhặt được một trăm tệ, trong lúc đứng đợi người đánh rơi đến nhận thì phát hiện có người nhảy sông, lúc nhảy xuống cứu người thì sơ ý bị cảm lạnh..."
...
Đoạn Lỗi rút lại kết luận anh Sanh tâm trạng tốt, ôm đầu không hiểu nổi: "Viết đơn xin phép nghỉ học như vậy chẳng phải là rất hợp lý sao?"
Lớp trưởng lớp bọn họ nhất thời sơ ý, thế mà lại để tờ đơn xin phép này rơi vào tay lão Hạ, không nhịn được mà cảm thán: "Vậy thì lý do của cậu cũng quá đầy đủ rồi đấy, sao cậu không viết là anh Sanh bị vấp phải bậc thềm lúc đang giải cứu thế giới luôn đi?"
May mà người nhận đơn xin nghỉ là lão Hạ, vì để giữ gìn tôn nghiêm cho "đại ca" lớp, ông không đưa cho giáo viên khác xem, còn trả lại đơn xin nghỉ bản gốc cho Vu Sanh.
"Cậu nghĩ thầy Hạ tốt bụng như vậy sao?"
Ủy viên thể dục từng trải qua chuyện này, u ám mở sách ra: "Bản gốc thì có tác dụng gì, sau này có ngày nào cậu phạm lỗi, thầy Hạ sẽ mở điện thoại, giở ra một tấm ảnh rõ nét cho cậu xem, sau đó cố gắng mượn tài khoản diễn đàn trường của giáo viên khác..."
Mấy người xung quanh đều rùng mình một cái, liếc nhìn lão Hạ trên bục giảng đang cười tủm tỉm như thể không có chút sức chiến đấu nào, vội vàng cúi đầu, nhanh chóng mở sách ra.
Đoạn Lỗi chạm phải ánh mắt của Vu Sanh, há hốc mồm ngồi một lúc, run rẩy túm lấy vai Diêu Cường: "Lão Diêu, tôi còn mười bảy bộ đề, năm quyển sách bài tập, một cuốn từ điển Oxford mới mua. Đều để lại cho cậu, cậu nhớ thắp cho tôi hai nén nhang..."
Vu Sanh ngủ ba tiết, hơi tỉnh táo hơn một chút, không hủy luôn Đoạn Lỗi cùng với tờ đơn xin nghỉ, dựa vào cửa sổ nghe giảng một lúc.
Ngày đầu tiên đi học sau kỳ nghỉ lễ Quốc khánh ngắn ngủi, người buồn ngủ không chỉ có mỗi cậu.
Rất nhiều người nghe giảng một lúc thì đầu gật gù, ngòi bút đang ghi chép cũng chọc thẳng lên bàn, vẽ bùa chú trên không, chắc là ngay cả bản thân cũng không biết rõ đang viết cái gì.
Lão Hạ nhìn thấy tình hình này, quyết định nhân lúc này làm việc có ý nghĩa hơn: "Các bạn học, gập sách lại, lấy một tờ giấy ra."
...
Bất kể là lúc nào, câu nói này đều có thể đường hoàng được xếp vào một trong những nội dung ám ảnh nhất thời học sinh của tất cả mọi người.
Giọng lão Hạ vừa dứt, đám người liền cuống cuồng: "Chuyện gì thế, chuyện gì thế, lại kiểm tra bất chợt sao?!"
"Thanh toán sau kỳ nghỉ lễ? Thổi bùng lên hồi kèn xung phong cho kỳ thi đại học?"
"Tui chưa làm tài liệu nào cả! Gần đây yêu cầu học thuộc lòng những bài nào? Nhanh lên nhanh lên giúp một tay..."
"... Viết mục tiêu ngắn hạn trong hai tháng tới của các em, viết nghiêm túc đấy, lát nữa lớp trưởng lên thu."
Lão Hạ đẩy gọng kính, nhìn đám học sinh cuống cuống cuồng cuồng cầu cứu lẫn nhau, cười tủm tỉm nói tiếp: "Thế nào, vẫn còn buồn ngủ sao các bạn học sinh?"
...
Học sinh lớp 7 bị dọa cho tỉnh ngủ hoàn toàn, không nói nên lời, ôm tim run rẩy cầm bút lên, làm theo yêu cầu của lão Hạ, viết mục tiêu ngắn hạn của bản thân trong tháng mười và tháng mười một.
Đây cũng là truyền thống của trường số 3.
Bởi vì sau giai đoạn này đến cuối năm, cơ bản sẽ bước vào cửa ải đầu tiên của kỳ thi tuyển sinh năng khiếu, vì vậy sẽ để học sinh viết ra mục tiêu, đợi đến cuối tháng mười một sẽ phát lại.
Vừa là một sự khích lệ, vừa là một sự tự vấn, xem bản thân có đạt được kỳ vọng ban đầu hay không, có phải lại lãng phí thời gian hay không.
Mục tiêu ngắn hạn của học sinh lớp 7 rất rõ ràng, đó là vượt qua điểm trung bình môn tiếng Anh của lớp 1 trong kỳ thi giữa kỳ tháng mười một.
"Sao cứ phải vượt qua chứ?"
Trong văn phòng giáo viên, giáo viên chủ nhiệm lớp 1 lo lắng đến mức đường chân tóc ngày càng cao: "Có thể đừng coi lớp chúng tôi là đối tượng tưởng tượng được không, chúng tôi đều đã đổi giáo viên tiếng Anh rồi!"
Tinh thần chiến đấu của học sinh lớp 7 rất mạnh mẽ, đại hội thể thao gặp phải lớp 1 liền như được tiêm máu gà mà cố gắng hết sức thì cũng cho qua đi, làm báo tường phải đẹp hơn lớp 1, điểm vệ sinh phải cao hơn lớp 1, ngay cả bài tập chạy thể dục giữa giờ được cải cách mới sau tháng mười một, khẩu hiệu hô cũng phải át cả lớp 1.
Hiện tại cả lớp 1 đều vô cùng áp lực, đến tiết thể dục cũng không dám đi học, ngày nào cũng vùi đầu vào học tập. Sợ điểm trung bình môn tiếng Anh thật sự bị đuổi kịp, hoặc bị học sinh lớp 7 cướp mất vị trí phòng thi số 1.
"Như vậy chẳng phải rất tốt sao, cạnh tranh lẫn nhau cùng tiến bộ."
Lão Hạ ngược lại không hề lo lắng, lật từng tờ từng tờ mục tiêu ngắn hạn của học sinh lớp mình: "Mục tiêu của bọn trẻ là để khuyến khích, không thể kìm hãm chúng, phải cho chúng không gian phát huy..."
Bị một đám học sinh nhỏ như sói con ngày nào cũng nhìn chằm chằm quả thật ảnh hưởng đến mái tóc, nhưng cũng phải thừa nhận rằng, sự cạnh tranh lành mạnh giữa các học sinh cũng có rất nhiều lợi ích.
Giáo viên chủ nhiệm lớp 1 xoa xoa mái tóc ít ỏi còn sót lại một lúc, cũng lấy lại tinh thần, ghé sát lại cùng hóng chuyện: "Thế nào thế nào, mục tiêu của cậu nhóc 702 lớp thầy là gì?"
Số điểm mà Vu Sanh đạt được không chỉ phá vỡ kỷ lục của trường số 3, mà còn gần như san bằng kỷ lục điểm cao nhất khối Xã hội của tỉnh.
Tuy rằng có tình huống chấm điểm môn Xã hội tương đối dễ dàng, mang tính chủ quan cao, phạm vi thi không đầy đủ, hơn nữa còn nửa năm nữa mới đến kỳ thi đại học, có thể sẽ có một số thay đổi. Thế nhưng số điểm của Vu Sanh vẫn đủ để khiến cho một nhóm giáo viên bị nguồn tuyển sinh và nguồn giáo dục tốt đè nén bao nhiêu năm qua mong đợi sự ra đời của một học sinh thủ khoa duy nhất.
Đặc biệt là "cây con" thủ khoa này còn lịch sự từ chối lời mời chào của tất cả các trường, cho biết học phong và tác phong của trường số 3 rất thích hợp cho việc ôn thi đại học, em ấy không muốn đi đâu cả.
"Đừng gọi là 702 nữa, học sinh của chúng tôi có tên, tên là Vu Sanh, đừng tạo áp lực cho em ấy."
Lão Hạ vừa lẩm bẩm vừa tìm kiếm, rất nhanh đã tìm thấy một nét chữ cực kỳ gọn gàng sạch sẽ trong một xấp mục tiêu thống nhất "Vượt qua lớp 1! Tiếng Anh xông lên, xông lên, xông lên!".
"..." Giáo viên chủ nhiệm lớp 1 nhìn kỹ một lúc: "Bài thi sa hình hạng B, em ấy còn đi học lái xe sao?"
Lão Hạ sờ sờ cằm: "Có khả năng đấy, em ấy vừa tròn mười tám tuổi, đúng là theo luật pháp thì được phép thi bằng lái rồi."
Tác phong trường số 3 rất cởi mở, ủng hộ học sinh phát triển cá tính, đặc biệt là học sinh như Vu Sanh, vốn không cần giáo viên dạy dỗ nhiều, học lái xe cũng không phải là chuyện gì quá khác thường.
Giáo viên chủ nhiệm lớp 1 suy nghĩ hồi lâu: "Bài thi sa hình... cần phải học hai tháng sao?"
"Chắc là vậy." Lão Hạ gật đầu, đẩy gọng kính: "Hồi đó tôi học nửa năm đấy, bài thi sa hình khó lắm."
...
"Cây con" duy nhất có mục tiêu ngắn hạn là vượt qua bài thi sa hình đang ngồi trong lớp, ngậm hộp sữa Cận Lâm Côn mang đến lúc trưa, đang giảng bài cho một nhóm học sinh có chí hướng vượt qua ải khó tiếng Anh.
Dưới động lực của sự cạnh tranh, bầu không khí học tập sôi nổi đã bao trùm cả lớp 7 ngay từ đầu kỳ nghỉ lễ.
Tần bạo chúa đã trở lại, được sự nhiệt tình học tiếng Anh của các học sinh làm cho cảm động đến mức kinh ngạc, hăng hái tự học thêm, bổ sung bài tập, giải đáp thắc mắc, còn trao đổi chi tiết với Cận Lâm Côn - giáo viên dạy thay, về nội dung và tiến độ học bù.
Cận Lâm Côn chính thức thất nghiệp, có chút hụt hẫng trống vắng mấy ngày, sau đó lại khôi phục lại cuộc sống cùng nhau ăn trưa, tan học đến đón Vu Sanh về nhà.
Gần đây trời ngày càng lạnh, hắn lại có thêm một nhiệm vụ là kéo Vu Sanh đi ăn lẩu.
Đối với hình thức ăn uống hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi kỹ năng nấu nướng như lẩu, Cận Lâm Côn chỉ sau hai lần tiếp xúc đã có ấn tượng rất tốt, ngày nào cũng nghĩ cách xem có thể nấu món gì bổ dưỡng cho bạn nhỏ, cứ đến tối sắp tan học là lại gửi thực đơn và nước lẩu để Vu Sanh lựa chọn.
Không biết có phải là muốn dụ cậu tan học sớm hay không nữa.
"Xem lại lần nữa, lát nữa giảng lại."
Vu Sanh liếc nhìn màn hình, trả lời tin nhắn cho Cận Lâm Côn, sau đó đặt điện thoại xuống: "Nói đi, chỗ nào không hiểu."
Tiếng Anh là một điều khúc mắc của Vu Sanh, từng bị kẹt ở phần từ vựng, bài này cuối cùng cũng vượt qua được, tiến độ học tập bắt đầu tăng vọt.
Chướng ngại vật đầu tiên của tiếng Anh là từ vựng, chướng ngại vật thứ hai là các loại thì và ngữ pháp. Vu Sanh giảng bài không hề vội vàng, cũng không mang theo nhiều cảm xúc cá nhân, cứ thế mà giảng giải, chỗ nào không hiểu thì giảng lại một lần nữa.
Thái độ chẳng khác gì lúc ngồi trên bức tường sau trường thay phiên đánh nhau dẹp loạn cả.
"... Nghe cậu nói vậy, đột nhiên tôi không dám không làm được bài này nữa."
Mặc dù biết lời nhận xét này là bởi vì anh Sanh đánh nhau cũng với phong thái lạnh lùng dứt khoát không chút cảm xúc, nhưng Diêu Cường vẫn theo bản năng rùng mình một cái, ôm sách bài tập ngẩng đầu nhìn Đoạn Lỗi: "Nếu tôi lại làm sai một dạng bài ngữ pháp nữa, anh Sanh có ném tôi lên đóng đinh trên tường không?"
Bản thân Đoạn Lỗi cũng khó mà tự lo cho mình, vỗ vỗ đầu cậu ta: "Chưa chắc, nhưng có thể sẽ bị anh Sanh chúc cậu chơi game luôn luôn thuận buồm xuôi gió, lần nào cũng không cần phải cõng bom, gặp đồng đội nào cũng không phải là hố đen."
Vu Sanh đang giảng bài cho lớp phó học tập, Diêu Cường đột nhiên thất hồn lạc phách bay tới: "Anh Sanh, anh ném em lên đóng đinh trên tường đi..."
Vu Sanh: "..."
Vu Sanh cảm thấy thái độ giảng bài của mình rõ ràng chân thành hơn Cận Lâm Côn rất nhiều, hoàn toàn không hiểu nổi đám người này lại liên tưởng đến cái gì, buông bút định lên tiếng, lớp trưởng lớp bọn họ đột nhiên thở hổn hển chạy vào: "Anh Sanh... Thầy Hạ tìm anh, ở văn phòng giáo dục."
Vu Sanh gần đây bận về nhà ăn lẩu, cũng chẳng đánh nhau gì mấy. Không hiểu sao lúc này thầy lại tìm mình, bèn giảng lại bài cho lớp phó học tập thêm một lần nữa, cầm điện thoại lên lầu.
Ở văn phòng giáo dục không chỉ có lão Hạ, mà còn có cả Cận Lâm Côn.
Còn có một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi tuổi khác nữa.
Cận Lâm Côn một tay chắp sau lưng, đang cố gắng nhắn tin cho cậu, tin nhắn còn chưa soạn xong, đã nhìn thấy người thật ở cửa.
Người đàn ông mặc vest chỉnh tề, đeo kính gọng vàng, vừa nhìn là biết không quen với bầu không khí của trường số 3, luống cuống giải thích với chủ nhiệm giáo dục: "Tôi thật sự là phụ huynh của Vu Sanh, lần này đến tìm thằng bé là để làm thủ tục chuyển hộ khẩu..."
"Bớt giở trò đi, mấy người đến đây đào người ai cũng bịa chuyện như vậy cả, lần trước còn nói là anh họ thất lạc nhiều năm của em ấy cơ mà?"
Chủ nhiệm giáo dục mấy ngày nay không biết đã tóm được bao nhiêu người từ trường khác lẻn vào đào người rồi, sớm đã tổng kết được một bộ phương pháp nhận dạng, liếc nhìn ông ta một cái: "Ông nói ông là phụ huynh của em ấy, vậy em ấy học lớp nào, quan hệ với bạn học có tốt không, tính cách thế nào, có sở thích hay năng khiếu gì đặc biệt, giáo viên chủ nhiệm là ai, thành tích học tập thường ngày thế nào?"
Người đàn ông trung niên há hốc mồm, vẻ mặt hơi khựng lại, tay đang định đưa danh thiếp bỗng khựng lại giữa chừng.
Chủ nhiệm giáo dục cười lạnh một tiếng, hất cằm về phía Cận Lâm Côn: "Cậu nói đi."
"..." Cận Lâm Côn quay đầu lại, kéo Vu Sanh ra sau lưng che chở: "Chủ nhiệm..."
Bạn nhỏ đứng sau lưng hắn, nắm lấy tay hắn.
Lò sưởi của trường đến sớm hơn bên ngoài, Vu Sanh ngồi dựa vào cửa sổ, chỗ ngồi lại ngay cạnh lò sưởi, cộng thêm bộ quần áo dày cộp bị hắn ép mặc vào người mỗi ngày, tay cậu chẳng lạnh chút nào.
Cận Lâm Côn đứng im một lúc, nắm lấy bàn tay ấy, chậm rãi siết chặt.
"Lớp 12A7."
Cận Lâm Côn nghiêng người sang một bên, nhìn thẳng vào mắt Vu Sanh, giọng nói nhẹ hơn bình thường một chút: "Rất hòa đồng với bạn bè, trong lớp rất có uy nghiêm, các bạn trong lớp đều thích chơi với em ấy. Tính cách rất tốt, đã hứa với ai điều gì thì nhất định sẽ làm được, thích học tập, chơi piano rất giỏi, rất nhiều giáo sư đầu ngành của Học viện Âm nhạc đều muốn đào em ấy."
"Rất xuất sắc, cái gì cũng làm tốt. Kỳ thi thử lần này được 702 điểm, tiếng Anh hơi kém một chút, nhưng vẫn có thể tiếp tục nâng cao điểm số."
Cận Lâm Côn dừng một chút: "Đây là thầy Hạ, giáo viên chủ nhiệm lớp em ấy, thầy giáo dạy toán họ Chu, bàn làm việc đối diện với thầy Hạ. Giáo viên tiếng Anh họ Tần, không phải họ Bao..."
"Được rồi được rồi, đưa người ra ngoài đi... Thấy chưa? Tôi mặc kệ ông là người của trường nào, mau chóng rời khỏi đây, học sinh của chúng tôi không rảnh tiếp chuyện ông đâu."
Thấy nhãi ranh trường bên cạnh càng nói càng hăng, suýt chút nữa thì khai ra toàn bộ cơ cấu tổ chức của trường mình, chủ nhiệm giáo dục vội vàng ngắt lời, ra hiệu cho Cận Lâm Côn nhanh chóng đưa Vu Sanh về nhà, liếc mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
"Chẳng biết cái gì cả, phụ huynh cái con khỉ."