"Lớp trưởng."
Các bạn trong lớp không thể nhìn thấy tình hình cụ thể ở hành lang, không nhịn được hỏi lớp trưởng đang đứng cạnh khe cửa: "Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?"
"Tại sao lại có tiếng động nặng nề khi va chạm với mặt đất nhỉ?"
"Giữa Côn thần và shipper ai thắng, Côn thần đã trả thù cho chúng ta chưa?”
"Tại sao mắt của ủy viên thể dục lại xanh lè thế kia?"
......
Lớp trưởng quay lại, đối mặt với mười vạn câu hỏi vì sao của các bạn học, đưa tay ra đóng cửa sau: "Đừng hỏi, đừng nhìn, đừng tò mò."
Nam sinh bên cạnh đã nhìn thấy góc áo của hai người đang giằng co, bất ngờ bị cắt đứt tầm nhìn, tiếc nuối không thôi: "Tại sao chứ!"
"Vì tốt cho các cậu."
Lớp trưởng tận mắt chứng kiến cảnh tượng ở hành lang, nói với giọng sâu sắc, giữ chặt cửa, tốt bụng vẽ ra một ảo ảnh tươi đẹp cho các bạn nhỏ chưa đủ tuổi: "Côn thần đã đánh bại shipper, kéo người ra khỏi hành lang, các cậu ngửi xem, không còn mùi thức ăn nữa rồi."
Nghe nói Côn thần đã đánh bại shipper, khập khiễng dắt tay shipper vừa đẹp trai vừa giỏi võ, đẩy cửa một phòng hoạt động trống, dẫn người vào trong.
Vu Sanh xách theo cơm hộp, tìm một chiếc bàn trống đặt xuống: "Được rồi, tôi ra tay có tàn nhẫn vậy không?"
Người này quá nhiều lần đáng đánh, nghiêm túc ra tay thì không thể nào đánh hết. Bây giờ cậu cơ bản chỉ đá tượng trưng hai cái cho có lệ, chuẩn bị đợi đến lúc nào đó, rồi sẽ ra tay dạy dỗ người này một trận.
Mặc dù cú ngã mông đó trông có vẻ hơi nặng, nhưng cậu cũng kịp thời đỡ người dậy.
......
Còn bị đối phương thừa nước đục thả câu, nhân cơ hội nhét một viên kẹo vào miệng.
Cảnh tượng có chút hỗn loạn, xúc cảm ấm áp mềm mại của đầu ngón tay và vị ngọt cứng của kẹo trái cây cùng lúc lướt qua môi, không hiểu sao lại khiến người ta đỏ mặt tim đập.
Vu Sanh đến bây giờ tai vẫn còn nóng, giơ tay lên xoa hai cái, nhai viên kẹo trong miệng, nuốt xuống.
Vừa tập tễnh kéo hai cái ghế, nghe thấy câu đó, Cận Lâm Côn khựng lại, sờ sờ mũi rồi trở lại bình thường: "Quen rồi, cậu không nói tôi còn không để ý..."
"..."
Hễ gặp mặt là miệng lại nhanh hơn não, Cận Lâm Côn ho nhẹ một tiếng, cố gắng giải thích: "Bạn ơi, tôi nghĩ tôi có thể--"
"Không cần giải thích nữa."
Vu Sanh bóc lớp túi nilon bọc ngoài hộp cơm, lôi ra đôi đũa ném qua: "Lần sau tôi sẽ nhớ ra tay mạnh hơn."
Cận Lâm Côn này có rất nhiều tật xấu, vừa ăn cơm còn vừa xem điện thoại.
Gắp thức ăn vào bát hắn ba lần, Vu Sanh cuối cùng cũng hết kiên nhẫn, rút điện thoại của hắn ra đặt lên bàn: "Có gì hay mà xem?"
"Ghi chú." Cận Lâm Côn rất thành khẩn, lật điện thoại cho cậu xem, "Tôi ghi lại những tình huống có thể bị đánh, cố gắng tránh."
Vu Sanh: "..."
Điện thoại của người này thực sự ghi lại rất chi tiết các tình huống có thể bị đánh.
Và thế mà đã tích lũy được vài trang.
Vu Sanh đặt điện thoại lại: "Vậy cậu thêm một mục nữa đi."
Cận Lâm Côn nhanh nhạy và ham học hỏi, cầm điện thoại lên: "Cái gì?"
Vu Sanh: "Tránh bị đánh bằng cách xem ghi chú."
......
Món ăn quả thực rất ngon, không hổ danh là quán ăn vô danh ở cuối phố mà phải trốn học mới xếp hàng được, tuy mang đến đây hơi nguội một chút nhưng cũng không ảnh hưởng đến hương vị.
Vu Sanh gần đây bị Cận Lâm Côn kéo đi ăn cùng, thời gian ba bữa ngày càng đều đặn, lúc này cũng thực sự đói, cúi đầu ăn vài miếng cơm.
Cận Lâm Côn cắm ống hút vào hộp sữa rồi đưa qua, Vu Sanh thuận tay nhận lấy.
Hộp sữa quá nhỏ, ngón tay của hai người chồng lên nhau, hai giây sau vẫn chưa tách ra.
Dính vào nhau khá chặt, dần dần nhiễm hơi ấm của nhau.
Vu Sanh nhận lấy hộp sữa, thấy hắn không có ý định buông tay, không nhịn được ngẩng đầu lên: "Không phải đưa cho tôi à?"
"... Phải." Cận Lâm Côn hoàn hồn, đưa hộp sữa ra, "Uống nhiều sữa tốt cho sức khỏe."Hắn chỉ đột nhiên nghĩ, Vu Sanh không nên đến tìm hắn vào giờ này.
Trong hai người, Vu Sanh - người mà không chỉ trường số 3 mà ngay cả nhiều người ở trường trọng điểm tỉnh cũng từng nghe đến, lại là người tuân thủ nội quy trường học hơn ai hết.
Có vài lần buổi trưa giao đồ ăn không kịp, Cận Lâm Côn đều xin phép giáo viên nghỉ 15 phút tự học cuối cùng, trèo tường ra phố sau lấy đồ ăn.
Nhưng Vu Sanh, chỉ cần không gặp phải trường hợp đặc biệt nào, đều không đi muộn về sớm.
......
Nhưng bạn nhỏ dường như không có ý định giải thích với hắn.
Cận Lâm Côn ăn vài miếng cơm, đột nhiên nhớ ra một chuyện khác, lấy từ trong túi áo khoác ra một cục sạc dự phòng đưa qua: "Điện thoại hết pin à?"
"À." Vu Sanh mới nhớ ra, đặt đũa xuống lôi điện thoại ra.
Thực ra cậu không thích trò chuyện lắm, bình thường mang theo điện thoại là thói quen nhiều năm nay, việc sạc pin và trả lời tin nhắn chỉ là do không chịu nổi đèn đỏ báo pin yếu và vòng tròn đỏ có số thông báo tin nhắn.
Gần đây trò chuyện nhiều hơn là do tật xấu hình thành khi Cận Lâm Côn và cậu học ở hai trường khác nhau.
Cận Lâm Côn gần đây cũng học hành chăm chỉ, cục sạc dự phòng vẫn còn hơn một nửa pin. Vu Sanh nhận lấy, cắm dây sạc vào điện thoại, sạc một lúc rồi khởi động lại.
Tin nhắn của Cận Lâm Côn hiện lên đầu tiên, hỏi cậu trưa nay muốn ăn sườn xào chua ngọt hay đậu đũa xào khô.
Vu Sanh nhướng mày, đặt điện thoại xuống ngẩng đầu lên, vừa lúc chạm phải ánh mắt cong cong của người đối diện.
Cố tình không để ý đến người trẻ con này, Vu Sanh cau mày hạ điện thoại xuống, nhưng vẫn không nhịn được, khóe miệng cũng cong lên.
Kiểu ăn ý ngầm này đôi khi khiến người ta cảm thấy rất tuyệt
"Vốn còn đang nghĩ có nên đến trước để giữ chỗ không."
Cận Lâm Côn gắp một miếng sườn bỏ vào bát cậu, đưa tay xoa đầu cậu nhóc: "Không ngờ quán này lại tuyển thêm một cậu shipper đẹp trai thế."
Vu Sanh mở miệng định cãi lại, nhưng lực xoa trên đầu quá dễ chịu, cả người bỗng nhiên thả lỏng, gắp miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào miệng: "Đẹp trai cỡ nào?"
Cận Lâm Côn: "..."
Không ngờ người này cũng có lúc cứng họng, Vu Sanh nhướng mày, ngậm miếng sườn nhìn hắn.
Đôi mắt cậu trai dịu dàng trong sáng, làm giảm đi sự lạnh lùng trong ánh mắt.
Cảm giác hoàn toàn khác với bình thường, rất thoải mái, lại có chút lười biếng, an tĩnh nhai đồ ăn dưới bàn tay hắn.
Má phải hơi phồng lên một chút, trông rất mềm mại.
"... Bạn ơi."
Cận Lâm Côn, người từng đạt 140 điểm môn Ngữ văn và đứng đầu kỳ thi chung toàn thành phố, lúc này đột nhiên nghèo từ, mở miệng rồi ho nhẹ một tiếng: "Đột nhiên đổi chiến thuật là phạm quy đấy."
Vu Sanh không phản ứng ngay: "Chiến thuật ban đầu là gì?"
Cận Lâm Côn khẽ động yết hầu, giải thích cặn kẽ cho cậu: "Đánh tôi."
......
Vu Sanh cảm thấy, nếu sau này vấn đề gia đình của họ có thêm một mục bạo lực gia đình, có lẽ vấn đề không nhất định là do cậu.
Một bữa cơm vừa ăn vừa trò chuyện, mất gần nửa tiếng.
Vu Sanh đặt đũa xuống, nhìn Cận Lâm Côn vẫn đang cố gắng soạn thảo để khen mình đẹp trai cỡ nào, không nhịn được ngăn lại: "Thôi được rồi, tôi không muốn nghe."
Cận Lâm Côn rất dễ nói chuyện: "Không sao, đợi cậu ngủ rồi tôi sẽ đọc cho cậu nghe."
Hắn nói rất nghiêm túc, nhanh chóng gõ xong vài chữ cuối cùng, ngẩng đầu nhìn Vu Sanh, đôi mắt sau cặp kính lại cong lên hài lòng.
Vu Sanh vốn định cúi đầu, lại theo bản năng ngẩng lên nhìn.
Người trước mặt rõ ràng có vẻ ngoài lạnh lùng lười biếng, nhưng vì nụ cười quá đỗi ấm áp dịu dàng, cả người như trở nên chân thật hơn.
Cậu không nghi ngờ gì, với khả năng hành động của Cận Lâm Côn, có khi tối nay ngủ rồi, người này sẽ thật sự ngồi bên giường đọc cho cậu nghe tám trăm chữ miêu tả ngoại hình nhân vật.
......
Thật đáng sợ.
Vu Sanh nghĩ đến cảnh tượng đó, không nhịn được rùng mình một cái, kịp thời tịch thu điện thoại của hắn.
Cận Lâm Côn vẫn còn hơi tiếc nuối: "Tôi vừa nghĩ ra một câu rất thích hợp."
"Để dành thi cử mà dùng." Vu Sanh vỗ vai hắn, "Chiều nay mấy giờ cậu có tiết?"
Cậu chỉ muốn đến tìm Cận Lâm Côn ăn một bữa cơm, ăn xong cũng không còn việc gì khác. Thuận tay dọn dẹp bàn, lau sạch mặt bàn, gom rác vào một túi nilon, chuẩn bị mang ra ngoài vứt.
Cận Lâm Côn rất không nỡ để cậu đi ngay: "Còn hơn một tiếng nữa, đến lớp tôi ngồi một lát đi?"
Vu Sanh vừa nghĩ đến trải nghiệm ở hành lang lúc nãy, liền không muốn đến lớp học đó lắm.
Cận Lâm Côn nghĩ một lúc, đặt một viên kẹo trên mép hố cho bạn nhỏ: "Hôm nay chúng tôi vừa phát tài liệu, đề thi thử toán, dạng bài rất hay, vốn định photocopy cho cậu một bản."
......
Bạn nhỏ không nhịn được, kiễng chân lên nhặt kẹo, bị một tay ôm vào hố.
Vu Sanh ngồi trên chỗ của Cận Lâm Côn, khoác áo khoác của Cận Lâm Côn, nhìn bộ đề trước mặt, vẫn không hiểu sao mình lại bị một bộ đề dụ dỗ đến mức thay đổi chủ ý.
Cậu cúi đầu, viết đáp án của vài câu hỏi, phân tâm nghe Cận Lâm Côn vui vẻ giới thiệu với người khác: "Đúng vậy, bạn cùng phòng ở trại hè của tôi, rất giỏi..."
Phần lớn mọi người trong lớp đều lao ra khỏi lớp ngay khi tiếng chuông tan học vang lên, còn lại lác đác vài người tự mang cơm, kiên trì ở lại lớp học, tiếp tục tranh thủ từng phút từng giây để học tập.
Lần đầu tiên thấy Côn thần thường ngày luôn độc lai độc vãng lại dẫn người về, lớp phó học tập không nhịn được tò mò hỏi vài câu, đã bị Cận Lâm Côn kéo ngồi xuống, giới thiệu chi tiết về cậu bạn nhỏ nhà mình.
Vu Sanh rất nghi ngờ, nếu không kịp thời đá vào ghế của người này một cái, lời giới thiệu của Cận Lâm Côn về cậu có thể sẽ từ "Bạn cùng phòng ở trại hè của tôi" biến thành một câu tóm tắt kinh khủng hơn.
Không ai trong lớp nghỉ ngơi, câu chuyện của Cận Lâm Côn sinh động và chi tiết, chẳng mấy chốc đã thu hút các học sinh giỏi có cuộc sống sau giờ học gần như trống rỗng tới.
......
Ngòi bút trên tay Vu Sanh xoay vài vòng, chen vào khoảng trống bên lề tờ giấy nháp, không biết mệt mỏi mà nhấn mạnh các bước giải tiêu chuẩn cho người có thể nhảy cóc đến mức viết thẳng "Giải: Hiển nhiên là...".
Các dạng bài toán trong Toán học cấp ba thực ra là có hạn, chỉ cần luyện đủ nhiều, chất lượng bài đủ cao, phân loại đủ rõ ràng và chi tiết, thì trừ những tỉnh có ma vương biến thái như Cát Quân, về cơ bản có thể bao hàm hơn 70% dạng bài trong đề thi THPT Quốc gia.
Chiến thuật biển đề không sai, sai ở chỗ luyện đề một cách mù quáng mà không có mục đích và không có thu hoạch. Một khi đã tổng kết và ghi nhớ đủ nhiều dạng bài, một đề thi Toán có độ khó vừa phải, trừ câu cuối của phần trắc nghiệm và hai câu cuối của phần tự luận, đều có thể quét xong trong vòng hai mươi phút.
Vu Sanh gần đây liên tục luyện đề, những thứ này đều không cần phải động não nhiều, vừa điền đáp án, vừa vô thức nghe theo màn độc thoại của Cận Lâm Côn bên cạnh.
… Cậu thậm chí còn không nhận ra rằng họ đã trải qua rất nhiều điều trong trại hè.
Mặc dù thực tế nó chỉ mới hơn một tháng.
Lão Vạn khi tiễn họ đi, đã từng mỉm cười vỗ vai họ, nói với họ: "Hy vọng mỗi người trong số các em, đều có thể từ khoảng thời gian này có được sức mạnh để tiếp tục gánh vác và tiến về phía trước."
Vu Sanh nắm chặt bút, nhìn vào tờ giấy nháp đã được điền đầy.
Cận Lâm Côn đã thu hút được tất cả khán giả trong lớp, cuối cùng cũng tìm được dịp để thể hiện, vừa kiên nhẫn giải đáp thắc mắc về trại hè cho các học sinh giỏi tò mò, vừa tranh thủ mọi cơ hội để khen ngợi bạn cùng phòng của mình.
Chàng trai đã khác biệt so với sự non nớt của các bạn cùng trang lứa, một tay chống lên bàn, như thường lệ không mặc đồng phục, cổ tay áo sơ mi ôm sát vào cổ tay hơi nhô lên.
Nhưng không hề tìm thấy một chút lười biếng và tùy tiện như thường lệ, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt gần như có thể phát ra ánh sáng, nói vừa nghiêm túc vừa tự hào.
Kiểu tự hào không hề che giấu, tự hào vì có liên quan.
Cứ như thể mọi tiến bộ và thu hoạch của bạn, mọi niềm vui vì đã tiến thêm một bước, đều có một người cùng vui với bạn, không chút dè dặt mà tự hào về bạn, thực sự nghĩ rằng bạn là người giỏi nhất.
Vu Sanh không nhịn được nhếch mép, lại cúi đầu, tiếp tục giải các bài toán tiếp theo.
Cận Lâm Côn cuối cùng cũng thoát ra khỏi nhóm học sinh giỏi đang sôi nổi bàn luận về trại hè của các trường đại học. Khi hắn trở lại chỗ ngồi, bạn nhỏ đã làm xong bài tập từ sớm.
Vì hắn đi quá lâu, bạn nhỏ đã nghịch điện thoại một lúc vì chán, rồi ngủ gật do cơn buồn ngủ ập đến.
Cận Lâm Côn cũng mang đồng phục đến trường, nhưng thường không mặc, quanh năm chọn lựa các kiểu áo sơ mi, dẫn đến việc thường bị các bạn học mới nhầm là giáo viên và chặn lại chào hỏi ở hành lang.
Sau đó, hắn nghĩ rằng như vậy có vẻ không hòa đồng lắm, nên cũng thử mặc áo sơ mi bên trong đồng phục để hòa nhập với tập thể.
Kết quả là ngay buổi sáng hôm đó, cả lớp đã bỏ phiếu phủ quyết phong cách quá đỗi bình thường này.
"Không đủ ngầu." Các bạn học đưa ra lý do rất trực tiếp, "Không mặc áo sơ mi, không thể hiện được khí chất thần thánh."
Đại diện môn Toán (*)rất đồng tình: "Không có áo sơ mi, Côn thần so với các thiên tài bình thường khác ngoài việc đẹp trai ra thì còn gì khác biệt nữa?"
(*): Trong lĩnh vực giáo dục học, đại diện môn Toán chịu trách nhiệm thu thập, phát bài tập Toán và báo cáo tình hình cho lớp phó học tập và giáo viên một cách kịp thời.
Ủy viên Thể dục bổ sung: “Tui thờ ảnh thiên tài là ảnh mặc áo sơ mi đen đó, nếu thay đổi phong cách, biết đâu lại không linh nữa."
…
Khiến Cận Lâm Côn có lúc nghĩ rằng mọi người không chấp nhận hắn, mà là chấp nhận những chiếc áo sơ mi đen đủ kiểu dáng của hắn.
Nhưng bạn nhỏ mặc đồng phục trông rất đẹp.
Vu Sanh mặc gì cũng đẹp, kiểu khí chất thiếu niên trong trẻo, thuần khiết không thể che giấu được lộ ra rõ ràng.
Áo khoác khoác trên người cậu rộng hơn một cỡ, Vu Sanh dựa vào tường, má bị cổ áo dựng đứng che đi một nửa, hơi che đi đường cong của cằm.
Cận Lâm Côn nhìn một lúc, ngồi xuống, một tay đỡ lấy đầu cậu dựa vào tường.
Vu Sanh nhíu mày, muốn mở mắt ra, nhưng mắt đã bị che khuất: "Không sao, không sao, ngủ một lát đi."
Không thể thật sự chạy đến lớp học của trường trọng điểm để ngủ, Vu Sanh nắm lấy cổ tay hắn, thoát ra khỏi cơn buồn ngủ một chút: "Còn bao lâu nữa mới vào học?"
Bàn tay nắm cổ tay rất nhẹ, không phải là muốn đẩy hắn ra, mà giống như là đang nắm lấy hắn theo bản năng.
Cận Lâm Côn nhìn cậu, cố gắng kìm nén sự thôi thúc muốn xoa đầu bạn nhỏ, hạ giọng nói: "Bốn mươi phút, đủ để ngủ một giấc rồi."
Vu Sanh khi làm mấy câu cuối đã hơi buồn ngủ, phản ứng chậm chạp một lúc, gật đầu, nhắm mắt lại.
Đối với học sinh, những ngày đi học, giấc ngủ là không bao giờ đủ.
Cũng có thể là do hoạt động tư duy liên tục với tốc độ cao quá hại não, thi thoảng phải ngủ gật để làm mát.
Hoặc là do khí chất nào đó trên người Cận Lâm Côn quá thôi miên.
Vu Sanh được hắn ôm dựa vào vai, mắt lim dim, co ro trong chiếc áo khoác hơi rộng.
Lúc ngủ gật cậu vẫn cầm điện thoại, định buông xuống thì bỗng nhiên điện thoại rung lên hai tiếng, theo bản năng cầm lên.
Là một tin nhắn từ số lạ, giọng điệu thăm dò, hỏi cậu đi đâu, khi nào về.
Vu Sanh đã đổi số điện thoại trước khi đi trại hè, đến giờ vẫn còn nhiều số chưa lưu vào danh bạ, thường xuyên nhận được tin nhắn từ các số lạ, đã quen rồi.
Cuối tháng rồi, chắc lại là bạn cùng lớp nào hết dung lượng mạng.
Sáng nay Đoạn Lỗi còn nói muốn mời bọn họ đến căn tin ăn cơm, lại thêm tiết học tiếng Anh chán ngắt, đám người này không chừng sẽ tức giận đi ăn một bữa.
Vu Sanh lúc này đã đủ no rồi, tiện tay nhắn lại: "Đang ở trường trọng điểm tỉnh, không về, đừng chờ tôi."
Ngủ một giấc tối đa nửa tiếng, chuyện trèo qua hai bức tường, ngủ dậy rồi về lớp cũng kịp.
Vu Sanh mò mẫm đặt báo thức, tiện tay nhét điện thoại vào tay Cận Lâm Côn: "Xem tin nhắn giúp tôi, có việc gì thì nhắn lại giúp."
Cận Lâm Côn để được ngồi cùng bàn với cậu, đã cố tình chuyển từ hàng sau lên một bộ bàn ghế trống, vững vàng ôm cậu, đáng tin cậy gật đầu: "Yên tâm."
Vu Sanh vừa nhắm mắt lại, lại mở ra: "Không được tắt báo thức của tôi nữa."
…
Đáp lại ánh mắt của bạn nhỏ, Cận Lâm Côn sờ sờ mũi, ho nhẹ một tiếng rồi bỏ ý định: "...Yên tâm."
Vu Sanh nhắm mắt lại.
Cậu dựa vào vai Cận Lâm Côn, không dùng nhiều sức, được cánh tay phía sau ôm lấy, vô thức nép vào bờ vai ấm áp.
Cơn buồn ngủ dần dần ập đến, cùng với cảm giác an tâm ấm áp không thể chối từ, vô hình quấn lấy nhau, kéo người ta chìm vào.
Vu Sanh dựa vào vai hắn, không lâu sau đã ngủ thiếp đi.
Cận Lâm Côn ôm cậu, cúi đầu chăm chú nhìn một lúc dáng vẻ bạn trai ngủ, rồi cầm lấy đề thi thử Toán đó.
Thói quen làm bài của bạn nhỏ từ sau trại hè vẫn không thay đổi, nét chữ ngay ngắn, đẹp đẽ lấp đầy các góc, còn gọn gàng và dễ đọc hơn cả chữ in, những câu nào có khả năng liên quan đến các bước giải đều được đánh dấu điểm chi tiết.
Cận Lâm Côn thậm chí còn lo lắng rằng Vu Sanh đã quen tay với việc luyện đề như vậy, liệu có khi nào trong phòng thi cũng tiện thể giúp giáo viên đánh dấu điểm và chấm điểm luôn không.
Trong lúc hắn bị vây quanh kể chuyện, Vu Sanh đã so đáp án, đánh dấu những chỗ dễ sai.
Cận Lâm Côn tập trung lại, một tay ôm người vào lòng, nghiêm túc tiếp tục xem những câu trả lời đã được sửa bằng tay, tiếp tục làm quen với các cách giải quyết vấn đề để ghi điểm trên bài thi.
Vừa xem được vài câu, điện thoại của Vu Sanh đặt trên bàn bỗng sáng lên.
Vẫn là cuộc gọi từ số lạ không tên đó.
Cận Lâm Côn nhanh tay bấm tắt chuông, đang định nghe giúp cậu, lông mày bỗng nhướng lên.
... Lúc nãy không nhìn kỹ, bây giờ nhìn kỹ mới phát hiện ra, hình như hắn nhớ số điện thoại này.
Là số điện thoại riêng của hiệu trưởng trường số 3 bên cạnh.