"Chim di trú hàng năm vào hai mùa xuân và thu đều bay đi bay về giữa nơi sinh sống và nơi trú đông theo một lộ trình cố định. Nếu như anh là chim di trú, anh cho rằng nơi nào mới là quê nhà, nơi sinh sống? hay trú đông?
"Nếu như anh là chim di trú, anh không quan tâm quê nhà ở đâu.
"Tại sao?"
"Bởi vì bất kể bay đến chỗ nào, bay bao xa, anh sẽ luôn nhớ về phương nam." Tôi nói “Mà em, chính là phương nam của anh."
**************************
Mùa xuân đến rồi, thậm chí còn đến sớm.
Tôi và em còn lại học kỳ cuối cùng của thời đại học, sau khi tốt nghiệp sẽ đối mặt với ly biệt.
Bình thường đối với hai người yêu nhau mà nói, sau khi tốt nghiệp nếu như khoảng cách và hoàn cảnh thay đổi không lớn,
Vậy thì đôi bên có thể chỉ cần học cách thích nghi thôi.
Nhưng đối với chúng tôi mà nói, tình huống này có thể là đòn chí mạng.
Vấn đề lớn nhất giữa chúng tôi là ở mỗi một bước đi, cát trong giày sẽ cọ sát với chân gây đau đớn,
Phải chịu đau mới có thể bước tới phía trước.
Giống như một người cầm cây tre dài bước đi trên dây, cố gắng giữ thăng bằng bước đến phía trước.
Nhưng chỉ cần một con chim đậu ở một đầu cây tre là có thể khiến hắn mất thăng bằng mà ngã xuống.
Những thay đổi phải đối mặt sau khi tốt nghiệp, có thể chính là con chim đó.
Thật ra tôi đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi, dự tính khi con chim đậu ở đầu bên phải, hai tay sẽ lập tức di chuyển sang bên phải,
Lúc nó đậu ở đầu bên trái, hai tay lập tức di chuyển sang trái.
Bất luận như thế nào, tôi muốn để cây tre duy trì thăng bằng, tiếp tục bước về phía trước.
Nhưng vào đầu học kỳ em lại nói với tôi, hết mùa hè năm nay, em sẽ sang Mỹ du học.
Khi nói những lời này, em đang ngồi trên ghế đá cạnh hồ nước gần cửa hông tòa nhà M, đưa mắt nhìn mặt nước.
Khi đó là hoàng hôn, tiết trời quang đãng, gió thổi nhè nhẹ, sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ,
Nhưng trong lòng tôi nổi lên cuồng phong bão tố, mặt nước cuộn sóng ba đào.
Chúng tôi im lặng suốt nửa tiếng, mãi cho đến khi trời sập tối.
"Thật ra như thế này rất tốt." Em rốt cuộc phá vỡ trầm mặc, giọng nói rất bình thản "Sau này không cần đè nén, cũng không cần kềm chế, có thể muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm."
Tôi đang nhìn mặt nước, quay đầu lại nhìn em, nhưng mắt em từ đầu đến cuối đều chăm chú vào mặt nước.
Nếu như bạn đang nằm viện, có một ngày bác sĩ đột nhiên nói với bạn:
Từ hôm nay trở đi bạn có thể thích ăn cái gì thì ăn, không cần lo lắng dầu mỡ, cholesterol, không cần vận động hay tập thể dục, hơn nữa có uống rượu, hút thuốc, hay thức khuya cũng không sao.
Vậy thì điều này chứng tỏ gì?
Tôi nghĩ chắc là thông báo án tử, hơn nữa còn không có thuốc nào cứu được, có giữ gìn sức khỏe cỡ nào cũng đều vô dụng.
Xem ra con chim đậu ở trên cây tre này, là một con đại bàng.
Tôi đã không còn cách nào duy trì cân bằng, chỉ có thể ngã xuống.
Từ đó về sau, em không hề đề cập tới thời gian xuất ngoại, học trường nào, bao lâu trở về.v.v..
Tôi cũng vậy.
Từ khi quen biết em đến nay, đây là lần thứ hai chúng tôi rất ăn ý với nhau.
Có lẽ những người yêu nhau khác khi biết sẽ kết thúc, sẽ lựa chọn kết thúc sớm,
Nhưng chúng tôi lại cố gắng quý trọng khoảng thời gian còn lại.
Tần suất gặp mặt nhiều hơn, thời gian gặp mặt lâu hơn, lúc gặp mặt cũng làm nhiều việc hơn so với trước kia.
Đáng tiếc nhiệt độ trung bình lúc em nói chuyện, cũng không nóng hơn bao nhiêu.
Nhưng tôi luôn canh cánh trong lòng câu em nói "Thật ra như thế này rất tốt"
Câu này nghe qua như là tiếng thở phào, trút được gánh nặng.
Có khi tôi suy nghĩ lung tung, cảm thấy câu em nói như có ý giải thoát ‘Cuối cùng cũng có thể rời đi được rồi.”
Em là trước khi quen tôi đã có ý định xuất ngoại, hay là sau khi quen tôi mới có?
Nếu như là sau khi quen tôi mới có ý nghĩ ra nước ngoài, có phải là bởi vì em từ đầu đến cuối không thể rời đi, cũng về không được, thế là muốn dứt khoát xuất ngoại, để giữa chúng tôi tự nhiên kết thúc?"
Còn tôi thì sao?
Vốn đã nơm nơm thấp thỏm chuẩn bị tinh thần nghênh tiếp một con chim đậu trên cây tre.
Không ngờ sau khi phát hiện là chim đại bàng, lại liền khoanh tay chịu chết.
Có phải là tôi cũng biết mình không bơi ra khỏi vùng nước xoáy em, không lên được bờ,
Thế là trong tiềm thức cũng đang chờ đợi một cái lý do hoặc một sức mạnh kéo tôi lên bờ?
Sự xuất hiện của con đại bàng này, đã giúp chúng tôi cùng nhau trốn tránh,
Hay là giải thoát lẫn nhau?
"Đi ngắm hoàng hôn đi, nên trân trọng lúc mặt trời còn lơ lửng trên bầu trời."
Tôi và em mỗi người chạy một chiếc xe máy, hẹn gặp tại bờ biển.
Tôi vốn định chở em cho tiện, làm gì phải phiền phức như vậy? Nhưng em kiên quyết đòi mỗi người đi một chiếc.
"Em không phải nói muốn làm gì thì làm sao?" Tôi nói "Anh muốn chở em."
"Là em muốn làm gì thì làm." Em nói "Em muốn tự mình chạy xe."
Em luôn cứ kiên trì đến không hiểu nổi, cho dù thời gian không còn nhiều cũng vậy.
Trừ lần chở em trong hôm đầu tiên gặp, sau đó không có thêm lần nào.
Nếu như hẹn ở ngoài trường, chúng tôi luôn trước hẹn thời gian địa điểm, sau mỗi người một chiếc xe máy chạy tới.
Tôi sẽ đến trước giờ hẹn, sau đó lẳng lặng đợi em. Còn em luôn luôn đến trễ.
Tôi cũng đột nhiên nghĩ đến, em chưa từng ăn cơm với tôi.
Tôi từng rủ mấy lần, em luôn luôn từ chối, mà lại không nói lý do.
Lúc đầu rất buồn bực cũng rất chán nản, về sau quen rồi, liền xem việc này cũng là một trong số những chuyện em kiên trì đến không hiểu nổi.
Em nói hẹn gặp ở bờ biển rồi thôi, tôi chỉ có thể cười khổ.
Em cuối cùng có biết cái gọi là bờ biển rộng lớn bao nhiêu không,
Bờ biển với bờ hồ là hai khái niệm hoàn toàn không giống nhau.
Cũng may em luôn đến trễ, tôi tiện thể ở trên đê biển đi qua đi lại, có khi còn chạy bộ.
Vừa đi vừa mở to mắt xem em đến chưa.
Đi tới đi lui mười phút, bắt đầu thở hổn hển, cuối cùng cũng trông thấy em.
Tôi đi về phía em, em chậm rãi đỗ xe máy, cất nón bảo hiểm.
"Đi thôi." Em nói.
“Quả thật anh cũng giống như thời gian." Tôi nói.
"Hả?"
"Lúc nào cũng đi."
"Bệnh tâm thần."
Chúng tôi cùng đi trên đê, rồi bước xuống đê, giẫm vào bãi cát.
Dấu chân lưu lại trên bờ cát rất ngay ngắn, gần như là bốn đường thẳng tắp.
Đi đến đoạn cách sóng biển mười mét, em dừng lại.
"Đi tới thêm một chút nhé?" Tôi hỏi.
"Khoảng cách này là cực hạn của em." Em nói.
Em ngồi xuống. Tôi cũng ngồi xuống bên phải em.
"Chờ mặt trời xuống núi rồi, cùng đi ăn nhé?" Tôi nói.
"Lúc đó có khi em còn chưa đói."
"Vậy chờ đói bụng thì ăn."
"Em có đói cũng không ăn."
Ừ, quả nhiên là không chịu đi ăn với tôi, mà lại không có lý do.
Hoàng hôn hôm nay rất đẹp, mặt trời mang một màu vàng rực rỡ,
Cũng không có bị tầng mây che khuất, là một quả cầu hoàn chỉnh.
Thời tiết rất dễ chịu, bầu trời trong xanh chỉ gợn một chút mây trắng, mặt biển rất yên lặng.
Thời tiết này rất thích hợp để ngắm hoàng hôn, bãi cát này cũng nơi tuyệt vời để ngắm hoàng hôn.
"Em rất thích biển." Em hướng tầm mắt về phía trước.
"Thật ra em với biển rất giống nhau."
"Giống chỗ nào?"
"Đều đem đồ vật giấu rất sâu."
Em quay đầu liếc tôi một cái, sau đó ánh mắt liền nhìn lại phía trước.
"Em cũng rất thích hoàng hôn." Em nói.
"Thật ra em cũng rất giống hoàng hôn."
"Cũng giống hoàng hôn?" Em lại quay đầu nhìn tôi, chỉ là lần này thì dừng lại.
"Ừm." Tôi nói "Đều là chỉ cần quay người lại, trời liền tối đen."
"Bệnh tâm thần." Em nở nụ cười, nụ cười rất rạng rỡ.
Tôi lặng lẽ ngắm nhìn nụ cười rạng rỡ đó, đột nhiên cảm thấy rất không nỡ.
Nếu như về sau không còn nhìn thấy nụ cười này của em, tôi nhất định sẽ rất buồn bã.
Tôi rất nỗ lực ghi nhớ nụ cười lúc này của em, vòng cung vẽ lên từ khóe miệng, đường cong tạo ra bằng đuôi mắt.
Còn có sự ấm áp tỏa ra.
"Thật ra nụ cười của em bây giờ giống hoàng hôn nhất." Tôi nói.
"Tại sao?"
"Sáng ngời nhưng không lóa mắt, nhiệt độ cũng phù hợp."
Em thoáng hiện lên vẻ tươi cười, tôi cũng cố gắng ghi nhớ nụ cười như ánh chớp này.
Thứ phải ghi nhớ hình như rất nhiều, đầu không biết có đủ chứa hay không.
"Có con cua kìa." Em chỉ về phía trước.
"Thật em với con cua cũng rất giống."
"Sao cái gì cũng giống." Em lại cười "Anh cứ nói thẳng ra em không giống cái gì đi."
"Em giống con cua thật mà."
"Giống chỗ nào?"
"Bề ngoài cứng rắn, bên trong mềm yếu. Con cua đem phần thịt mềm mại nhất, giấu bên trong lớp vỏ cứng rắn nhất." Tôi nhìn em "Giống như em, bề ngoài kiên cường, nội tâm lại rất mềm yếu."
Chúng tôi nhìn nhau mấy giây, em mới quay đầu.
"Đối với anh thì càng giống." Em nói.
"Vậy là đối với anh thì em bề ngoài càng kiên cường, nội tâm càng mềm yếu sao?" Tôi hỏi.
"Nói nhảm."
"Vậy càng mềm mại là nói nhảm, hay là càng không mềm mại là nói nhảm?"
"Đáp án 1."
"Nhưng mà lúc em nói câu 'Thật ra như thế rất tốt', anh cảm thấy tim em cũng quá cứng rắn." Tôi nói.
"Nói bừa."
"Là rất cứng rắn đó, so với bê tông còn cứng hơn."
"Căn bản không cứng rắn."
"Nếu như không gọi là cứng rắn, chẳng lẽ là không có trái tim sao?" Tôi nói "Vậy tim em đang ở chỗ…"
"Ở chỗ này của anh." Em đột nhiên dùng tay phải chạm một cái lên ngực trái tôi, cũng ngắt lời tôi.
Tôi nói không nên lời, chỉ lẳng lặng nhìn em.
Ánh mắt của em chứa đầy bi thương, đáy mắt ngân ngấn nước, dường như sắp tràn ra khóe mi.
Đây là lần đầu tiên chúng tôi nhẹ nhàng chạm vào nhau.
Tôi vĩnh viễn ghi nhớ khoảnh khắc đó, cũng vĩnh viễn ghi nhớ rung động lúc đó.
Cả người bị điện giật, thân nhiệt tăng lên, tim đập dồn dập, huyết dịch sôi trào, tóc gáy dựng ngược, toàn thân nổi da gà.
Trong khoảnh khắc em dùng tay phải chạm lên ngực trái tôi, trái tim của tôi liền rõ ràng ghi nhớ nhiệt độ, ý nghĩ và trái tim của em.
Thích một người có thể cần có lý do, nhưng yêu thì không.
Có khi yêu ai đó là một loại xác tín, bạn cho rằng đó là yêu thì chính là yêu.
Cuộc đời tôi những thứ chắc chắn không nhiều, nhưng tôi rất chắc chắn xác tín đối với em.
Tôi xác tín là em.
Bởi vì đã biết tương lai không chắc chắn, hoặc là sợ hãi tương lai không chắc chắn,
Cho nên rất hi vọng có nhiều thứ là chắc chắn, sẽ không thay đổi.
Cũng may mà tôi rất chắc chắn xác tín đối với em.
Chúng tôi lặng lẽ nhìn nhau, trong ánh hoàng hôn chiếu rọi, sóng biển vỗ bờ, con cua bò ngang.
Đôi mắt của em như một chén rượu rót đầy, sức căng bề mặt khiến chất lỏng trở thành một mặt cầu bóng loáng.
Có lẽ chỉ cần khẽ lay động, sẽ tràn ra.
Trong lòng tôi rất nóng, nhưng khóe mắt lại ướt.
Nhờ phản chiếu của dịch thể trong nhãn cầu, chúng tôi nhìn thấy lẫn nhau rõ ràng hơn.
Đây là lần đầu tiên chúng tôi phát hiện trọn vẹn dáng vẻ của bản thân chiếu soi trong mắt người kia.
Đây có lẽ là một loại dáng vẻ nguyên sơ nhất, đẹp đẽ nhất của tình yêu.
Cũng là dáng vẻ tinh khôi nhất, băng thanh ngọc khiết nhất, đối với rung động tình yêu và tín ngưỡng.
Phật nói: Người ngươi hận, kiếp sau sẽ không gặp lại, hà tất phải lãng phí thời gian với họ;
Người ngươi yêu, kiếp sau cũng sẽ không gặp lại, chi bằng kiếp này hãy thật tốt với họ.
Em dĩ nhiên không phải người tôi hận, mà còn là người sẽ rời xa.
Bởi vì có thể sẽ không gặp lại, cho nên càng phải đối tốt với em.
Mặt trời sắp lặn, sắc trời không còn sáng như ban nãy.
"Đối với anh, em trước sau rất khó nói ra cảm nhận thật sự trong lòng mình. " Em phá vỡ trầm mặc.
"Ừm." Tôi khẽ gật đầu, tỏ ý có thể hiểu được em.
Sau đó chúng tôi quay đầu nhìn bầu trời đang dần dần trở tối.
"Ngôi sao duy nhất có thể nhìn thấy vào ban ngày là ngôi sao nào?" Tôi hỏi.
"Không biết." Em lắc đầu.
"Ngôi sao Ái Nhĩ Phổ Lan."
"Có ngôi sao như vậy à?"
"Ái Nhĩ Phổ Lan, máy bay." (*đọc giống airplane = máy bay trong tiếng Anh). Tôi giơ tay phải chỉ lên bầu trời "Ở đó có một ngôi kìa."
"Bệnh tâm thần."
Một chiếc máy bay bay ngang qua bầu trời, để lại vệt khói trắng kéo dài.
Tôi đưa tay lên trời, bắt lấy chiếc máy bay kia,
Sau đó cúi đầu nhắm mắt, nói thầm trong lòng: “Tôi muốn cùng em ở bên nhau.”
"Anh nhắm mắt lại làm gì?" Em hỏi.
"Những điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống đều không thể nhìn bằng mắt, vì vậy lúc chúng ta hôn, khóc, cầu nguyện đều nhắm mắt lại."
"Bệnh tâm thần." Em lại hỏi "Anh cuối cùng đang làm cái gì?"
"Cầu nguyện." Tôi nói.
"Cầu nguyện?"
"Ừm." Tôi nói "Chỉ cần bắt được 100 ngôi sao Ái Nhĩ Phổ Lan, thì có thể thực hiện được nguyện vọng."
Em mở to hai mắt nhìn tôi, ánh mắt đầy nghi hoặc.
"Sao băng đi ngang qua bầu trời đêm, mọi người tranh nhau cầu nguyện, sao băng vì mang quá nhiều tâm nguyện mà rớt xuống. Cũng may ban ngày còn có ngôi sao Ái Nhĩ Phổ Lan di chuyển chầm chậm, mang đến hy vọng cho người ta."
"Hy vọng gì?"
"Truyền thuyết nói rằng khi thấy ngôi sao Ái Nhĩ Phổ Lan trên bầu trời, chỉ cần đưa tay bắt lấy nó rồi cầu nguyện. Nếu em bắt được một trăm ngôi sao Ái Nhĩ Phổ Lan, nguyện vọng của em sẽ trở thành hiện thực."
"Truyền thuyết này thật ấu trĩ." Em nói.
"Có lẽ ấu trĩ," Tôi nói "Nhưng em có thể thử tin tưởng."
"Tin tưởng cái này làm gì?"
"Rất nhiều thứ, một khi em tin thì sẽ tồn tại." Tôi nói "Tín ngưỡng chính là như vậy."
"Anh muốn em xem truyền thuyết này như một tín ngưỡng?" Em hỏi.
"Thử đi."
"Ừm..." Em do dự một hồi, "Được."
"Vậy nhanh lên." Tôi chỉ vào bầu trời, "Sao Ái Nhĩ Phổ Lan vẫn còn kìa, em mau bắt đi."
Em chậm rãi đưa tay lên bầu trời, bắt lấy, lại cúi đầu nhắm mắt lại.
"Nguyện vọng không thể nói ra, nếu không sẽ không thành. Biết chứ?" Tôi nói.
"Nói nhảm." Em mở to mắt.
"Biết là nói nhảm, hay không biết là nói nhảm?"
"Đáp án 1."
"Mai mốt máy bay em ngồi, anh cũng sẽ đưa tay kéo xuống." Tôi nói.
Em nhìn tôi, không trả lời, chỉ khẽ gật đầu.
Mặt trời đã lặn, trời sập tối, ánh mắt của em hiện ra càng lấp lánh.
Tôi đứng lên, hai tay dang rộng hai bên, từng bước từng bước, chậm rãi đi xuống biển.
"Anh đang làm gì?" Em hỏi.
"Tiếp tục tiến về phía trước."
"Bệnh tâm thần." Em có chút hốt hoảng "Anh sẽ đi xuống biển đó."
"Mặc kệ."
Đại bàng thì đã sao?
Có là đại bàng to lớn đậu ở đầu cây tre, tôi cũng mặc kệ.
Tôi chỉ cần vứt cây tre, dang hai tay ra, thì vẫn sẽ có một tia hi vọng giữ được thăng bằng,
Sau đó tiếp tục bước tới phía trước.
"Rất nguy hiểm." Em bước nhanh đến bên cạnh, túm chặt vạt áo của tôi, "Đừng bước tới nữa."
"Không phải em nói khoảng cách kia là cực hạn của em sao?" Hai tay tôi vẫn dang rộng hai bên.
"Phải." Em kéo vạt áo tôi, "Nhưng em không thể để cho một mình anh đi xuống biển."
"Vậy thì cùng đi với anh đi."
Em ngẩn người, nhưng lúc tôi lại bước tới một bước, em cũng bước theo một bước.
Chỉ còn phải bắt 99 ngôi sao Ái Nhĩ Phổ Lan nữa thôi.