Không đời nào tôi lại thua cô nàng Gal được!

prologue

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Không được phép thua cô nàng gal đó.

Không được phép thua gia đình hay kể cả em gái của tôi. [note63432]

Không được phép thua bất kỳ ai hay cái gì có thể tước đoạt nụ cười quý giá—mà không được do dự, không được mất đi sự lạnh lùng vốn có, luôn miệt mài học tập trong thầm lặng—đó chính là mẫu người mà tôi muốn trở thành.

Sau khi viết lách vài dòng như vậy ở mặt sau của cái đánh dấu sách, tôi cho thứ đó và cây bút vào trong quyển sách và nằm xuống.

Với quyển sách nằm trước ngực, tôi nhìn sang ngang và thấy mặt nước tĩnh lặng của mặt hồ phản chiếu sự hùng vĩ của ngọn núi Iwate.

Nơi đây, Takamatsu Pond, nổi tiếng với những chú thiên nga di cư tới đây vào mùa đông.

Tôi đang thư giãn tí gân cốt trên băng ghế bên bờ hồ, nhìn đắm đuối lên bầu trời thông qua những tán cây anh đào, những chiếc lá xanh mơn mởn, tạo tiếng xào xạc trong làn gió thoáng qua man mát. Nó giống như trái tim tôi vậy— kể từ khi chạm mặt cô nàng gal đó, nó cứ dao động y như vậy.

Tôi tự hỏi: "Chắc giờ này cô ấy đã về nhà đúng không nhỉ? Hay cô ấy bỏ đồ đạc xuống và đang nghỉ ngơi? Hay cô ấy đang đi tắm? Cô ấy đang nghĩ gì vậy? Cô ấy đang nhìn thứ gì vậy?"

Tôi thực sự tò mò. Một khi tôi bắt đầu nghĩ về điều gì đó, thì tôi chỉ có thể nghĩ đến nó mà thôi. Mặc cho tôi vừa viết "mà không mất đi sự lạnh lùng"—nhưng con tim tôi đã rối bời mất rồi.

"Haizz…"

Một tiếng thở dài từ miệng tôi. Khi tôi đang "phác thảo" khuôn mặt của cô ấy lên đám mây trắng đang trôi trên bầu trời thì...

"Yuki, tìm thấy cậu rồi nha"

"Éc…!!!!"

Tôi nhảy bật lên theo cái giọng nói đó, chỉ để nhìn thứ đang đứng phía sau tôi.

Cô ấy đây rồi, hai tay nắm chặt sau lưng, nhìn tôi với đôi mắt lém lỉnh ấy—chính là Shibusawa Mikane, cô nàng gal đến từ lớp tôi. Mái tóc dài óng mượt chảy tới eo, có màu đen ánh xanh được làm quăn một cách thanh lịch. Cái cách nó phản chiếu ánh sáng làm liên tưởng tới Dải ngân hà tuyệt đẹp. Cô ấy mặc bộ trang phục thời trang, đôi chút hở hang nhưng không hề khiếm nhã. Có thể do những biểu cảm và từng chi tiết khiến nó thật chói sáng và tràn đầy sức sống.

"Đ--đừng có mà làm vậy… Hại tim tôi suýt chết rồi này"

Tôi ngồi xuống, làm một khuôn mặt như thể mới cắn phải thứ gì đó chua lè vậy.

"Xin lỗi nhé. Cơ mà trong lúc nằm thì cậu đang nghĩ gì vậy?"

"Hả? À thì…"

Không có chuyện tôi bảo cô ấy rằng cổ chính là người đã chiếm lấy tâm trí của tôi. Điều đó quá là xấu hổ đi.

Trong khi tôi do dự thì cô ấy đề nghị: "Muốn tớ đoán thử không?"

Sự tự tin trong giọng nói của cô ấy đáng sợ quá đi. Nhưng chạy đi là đầu hàng. Với lại làm gì có chuyện cô ấy đoán được tôi đang nghĩ gì. Kể cả cô ấy đoán được thì cứ chối phắt cái là xong.

Cảm thấy chắc chắn về suy nghĩ ấy, tôi nói: "Xin mời cô nương".

Mikane đan chéo hai tay với sự hăng hái và nhìn lên trời.

"Hmm…"

Sau ít lâu, cô ấy đan ngón tay:,

"Biết rồi nhé! Cậu đang nghĩ đến màu tóc tiếp theo để nhuộm đúng không?"

Hả? Tóc ư?

Tôi nháy mắt, thực sự ngỡ ngàng. Bởi vì nó…trật lất.

"Không, tớ chưa từng nhuộm tóc, chưa tính đến, và cũng chưa hề nghĩ đến luôn!"

"Sai ư? Hmm, vậy thì cậu đang nghĩ, "Mình nên đến tiệm nhuộm da ngăm sớm ư?"

"Đâu ra cái thứ suy nghĩ đó vậy!? Tớ cũng chưa từng nghĩ đến điều đó! Mà học sinh trung học có thể đi nhuộm da ngăm sao?"

"Ahahaha!"

Cô ấy cười sảng khoái.

"Haha, đùa chút thôi! Tớ biết còn lâu cậu mới nghĩ đến điều đó, Yuki ạ. Nhưng mà…"

Cô ấy bắt đầu đan từng ngón tay vào nhau, nói rằng "Biết được cậu, nó có thể là cái này… hoặc cái kia… cũng có thể là cái đó…"

"...Tớ có thể nghĩ đến ba thứ. Dựa theo phản ứng của cậu khi tớ tìm thấy—"

Cô ấy chỉ ra một cách tự tin: "Cậu đang nghĩ về tớ, đúng chứ?" [note63433]

"—!"

Thôi hỏng… Tôi bất giác quay đi.

Cô ấy thật sự nhắm đến điều đó ư, hay chỉ là sự trùng hợp? Sau khi dụ mình với màu tóc và tiệm nhuộm da ngăm, cô ấy nhắm bắn mũi tên quyết định một cách chuẩn xác.

Mikane mỉm cười, hoàn toàn hài lòng với bản thân.

Quá bối rối, tôi vội vàng đổi chủ đề.

"M.. Mà quan trọng hơn, sao cậu ở đây? Giờ này cậu phải ở nhà, đúng không?"

"Oh, về điều đó thì…"

Cô ấy đứng dậy và vươn thằng người lên, hai tay lại nắm lấy sau lưng.

"Tớ đến đây vì tớ có điều muốn báo cáo. Mao-chan bảo tớ rằng cậu ở đây"

"Báo cáo ư? Oh, ra vậy…"

Dưới chân cô ấy là một túi vải buộc dây lớn.

Nhìn bên ngoài thì cô ấy đi từ trạm đến nhà tôi, và được bảo là tôi ở đây. Nhân tiện, Mao-chan là em gái tôi.

Chuyện khẩn cấp gì khiến cô ấy phải chạy đến tận đây nhỉ? Điều gì đó phải được nói "trực tiếp" ư? Việc cô ấy dùng từ "báo cáo" thay vì "nói" hay "bảo" cũng thật lạ.

"...Vậy, cậu có gì để báo cáo?"

"Ờm, chẳng là..."

Tự nhiên, làn gió thổi mạnh hơn, thổi bay những chiếc lá mỏng manh, làm rung rinh ngọn cỏ, và khiến cành cây phía trên chúng tôi gãy. Miệng Mikane động đậy, nhưng tôi không thể nghe thấy lời của cô ấy

Tôi giữ lấy mái tóc bù xù bằng một tay và nhắm chặt mắt để tránh bị những hạt cát bay vào.

Nghĩ đến điều đó, gió cũng thổi như thế này vào ngày hôm ấy…

=====

P/s: trong thoáng chốc tôi đã nghĩ Mao-chan như thế này, tôi thật tội lỗi

Truyện Chữ Hay