Hà Tỉnh và Nam Tiêu không được học chung một trường đại học, nên xin đi trao đổi tại cùng một trường, may mắn là thành công, tháng 9 đi tới tháng 6 năm sau về.
Trong quá trình làm thủ tục, Hà Tỉnh không có cảm giác gì nhiều, gần đi mới thấy lạc lõng như thiếu mất thứ gì đó.
Trước khi đi, cô muốn đi xem phim, Trình Triều Lạc đi cùng. Phim hay đều đợi đến dịp Quốc khánh mới trình chiếu, rạp phim tháng 9 chẳng có gì hay, họ chọn bừa một bộ điện ảnh hài hước.
Ghế tình nhân, giữa hai người không có tay vịn ngăn cách, Hà Tỉnh ngả đầu tựa vào vai Trình Triều Lạc, ánh mắt thẫn thờ, phim chiếu đến đoạn hài hước cũng không cười. Trình Triều Lạc giơ tay lên xoa đầu cô, anh thấp giọng hỏi: “Không vui à?”
Trong rạp không có quá nhiều người, tới đoạn hài hước, những tiếng hi hi ha ha vang lên, chỉ có Hà Tỉnh và Trình Triều Lạc là không cười tiếng nào, cả hai cùng lặng im.
Hà Tỉnh không thốt lên được câu nào, dưới viền mắt kết thành một giọt lệ.
Đầu ngón tay cảm nhận được thứ ươn ướt, tim Trình Triều Lạc nhoi nhói đau, anh lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô, “Nghỉ đông anh sẽ sang thăm em, bọn mình đi Thụy Sĩ ngắm tuyết.”
Thấy cô vẫn lặng thinh, Trình Triều Lạc lại nói: “Hay là bây giờ anh đi làm visa, rồi đi cùng em, qua Quốc khánh về.”
“Không cần.”, Hà Tỉnh nắm lấy bàn tay đang áp trên má mình của Trình Triều Lạc, cài năm đầu ngón tay qua tay anh, mười ngón đan nhau, cô tự an ủi mình, “Một năm nhanh thôi.”
“Hối hận không?”, Trình Triều Lạc trêu cô.
Hà Tỉnh nhỏ giọng đáp, “Không.”, không nỡ xa Trình Triều Lạc là thật, nhưng cô không hối hận vì sự lựa chọn của mình, trải nghiệm cuộc sống đại học ở nước ngoài một năm là chuyện mà cô đã lập kế hoạch từ lâu rồi, sẽ không thay đổi vì bất cứ ai.
Hai mắt Trình Triều Lạc vẫn dõi theo màn hình, anh dùng giọng nói chỉ đủ để hai người nghe thấy mà thì thầm bên tai cô: “Anh cũng không nỡ xa em.”
Hà Tỉnh lại chảy nước mắt, mặc kệ tất cả, cứ thế ôm cổ Trình Triều Lạc rồi hôn anh.
Trên màn hình đang diễn ra một câu chuyện, ngoài màn hình cũng thế. Trong một góc mờ tối, Trình Triều Lạc dựa vào thành ghế, Hà Tỉnh tì lên người anh mà hôn. Anh giang tay vòng qua eo ôm cô, đáp lại nụ hôn. Không tham lam như mọi khi, nụ hôn vừa kết thúc anh liền buông cô ra, thấp giọng bảo: “Có camera kìa.”
“Bọn mình về đi.”, hai má Hà Tỉnh bị nhuộm đỏ bởi nụ hôn vừa rồi, cô hé mắt nhìn Trình Triều Lạc.
Khẽ nhếch môi, như thể đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh hỏi: “Đi đâu? Không xem phim nữa à?”
Hà Tỉnh trầm ngâm một lát rồi thay đổi ý định, “Thôi, xem phim đi.”
Phim hết, cũng đã là mười một giờ tối, ký túc xá đã khóa cổng, mà trung tâm thành phố vẫn rực rỡ ánh đèn. Hà Tỉnh nắm tay Trình Triều Lạc chầm chậm đi qua con phố, không có đích đến, chỉ thuận đường mà đi. Gió đêm lùa qua, Hà Tỉnh hít sâu một hơi, vừa đong đưa cánh tay vừa nói: “Thật muốn cứ mãi như thế này.”
Không có trời sáng, không có biệt ly, chỉ có chúng ta.
Cuối cùng vẫn giữ trong lòng, không nói ra khỏi miệng.
Ra tới quảng trường, có anh chàng hotboy mạng đang cầm micro hát, cuối tuần nên xung quanh bu kín người đứng xem. Hà Tỉnh lại gần xem khung cảnh náo nhiệt, chen qua đám đông, mà chẳng mấy chốc, Trình Triều Lạc đã trở thành tâm điểm thảo luận của mọi người.
“Anh chàng kia đẹp trai quá.”
Có cô gái chỉ vào chàng hotboy đang hát và bảo, “Uôi! Còn đẹp trai hơn cả Thanh Minh.”
“Công nhận, giờ mấy người đẹp toàn đi làm hotboy hotgirl mạng, nhưng mà có nhan sắc tầm cỡ đấy thì không nhiều đâu.”
“Cô bé bên cạnh có phải là bạn gái anh ấy không?”
“Không biết nữa, nhỡ là em gái thì sao, để tôi đi hỏi xem.”
Cô gái vừa định hỏi thử thì lại thấy Trình Triều Lạc ngồi xuống trước mặt Hà Tỉnh, thắt lại dây giày bị tuột cho cô.Hà Tỉnh không kinh ngạc cũng chẳng tỏ ra vui sướng, bởi đã quá quen với hành động này của Trình Triều Lạc, cô cúi đầu nhìn anh, “Chả có gì hay, mình đi đi?”
“Ừ.”, Trình Triều Lạc nắm tay Hà Tỉnh đi ra ngoài, sợ đám đông chen chúc va vào cô, anh giang tay kia ra chắn trước người Hà Tỉnh.
Hành động thân mật đã dập tắt ý định đi xin phương thức liên lạc của cô gái kia, cô nàng thất vọng thở dài, rồi nói với người bạn đi cùng, “Vừa đẹp trai vừa chu đáo, tiếc cái lại là của người ta mất rồi.”
Ra khỏi đám đông đã là gần mười hai giờ, Trình Triều Lạc hỏi: “Mệt không?”
Hà Tỉnh: “Hơi hơi.”
“Vào đây ngủ nhé?”, Trình Triều Lạc chỉ vào một khách sạn lớn ở ven đường. Hà Tỉnh nắm chặt tay anh, nhu mì đáp lại một câu “Được!”
Làm xong thủ tục nhận phòng, Hà Tỉnh vẫn nắm chặt tay Trình Triều Lạc, vào phòng cũng vẫn vậy, ngoan ngoãn như cô học trò nhỏ sợ giáo viên. Trình Triều Lạc đóng cửa lại, cong ngón tay khều nhẹ lên chóp mũi cô, “Ngoan thế này, có còn là anh Tỉnh không thế?”
Bao nhiêu năm dính nhau như hình với bóng, từ lâu họ đã như sợi dây thừng bện chặt, gắn kết chặt chẽ không thể tách rời, gần tới ngày chia xa, sợi dây bị ép phải chia làm đôi. Cảm giác bịn rịn không nỡ trong Hà Tỉnh trào tới đỉnh điểm, cô tiến lên một bước ôm Trình Triều Lạc, dụi đầu vào lồng ngực anh, hai mắt đỏ hoe, “Em không nỡ xa anh.”
Năm Mười hai ấy, họ từng trải qua cảm giác ly biệt, Trình Triều Lạc cũng chẳng dễ chịu gì, anh đè cảm xúc lưu luyến lại, ôm chặt Hà Tỉnh, “Một năm thôi mà, tương lai bọn mình còn dài, vẫn còn nhiều thời gian.”
Hà Tỉnh: “Có những lúc tâm trạng dồn nén quá không giãi bày ra được là dễ cãi nhau lắm, giống Nam Tiêu với Mạnh Thiên Sơn ấy, cũng giống như bọn mình hồi lớp Mười hai, em sợ lần này xa cách cũng sẽ lại cãi nhau, cãi nhau mệt rồi thì sẽ…”
Trình Triều Lạc ngắt lời cô, “Không đâu, lần này không giống hồi lớp Mười hai.”, khi ấy họ vẫn chưa xác định mối quan hệ, thậm chí Hà Tỉnh còn không biết mình đã thích Trình Triều Lạc, mọi thứ đều phập phù, thế nên cô mới hoang mang, lo lắng, mới nóng lòng muốn tìm dịp để nói hết ra.
Hà Tỉnh khẽ đẩy Trình Triều Lạc ra, rồi chìa ngón tay út, “Bọn mình móc ngoéo, giả sử mà cãi nhau thì cũng không được chia tay.”, chịu ảnh hưởng từ chuyện chia tay của Nam Tiêu và Mạnh Thiên Sơn, cô bị đè nặng bởi bóng ma tâm lý của việc yêu xa.
Trình Triều Lạc chìa ngón út ra móc ngoéo với cô, nhẹ nhàng đung đưa, “Ngoắc tay thắt cổ một trăm năm không cho đổi, ai thay đổi người đấy làm chó.”
“Không thay đổi thì anh cũng là chó rồi.”, cả buổi tối, cuối cùng Hà Tỉnh cũng nở một nụ cười.
Trình Triều Lạc cúi đầu cắn khẽ một cái lên má Hà Tỉnh, “Con chó chỉ cắn mỗi em.”
Hôn một chút, cắn một tẹo, tựa như đốm lửa rơi xuống cánh đồng cỏ khô đầu xuân, nhanh chóng bốc cháy ngùn ngụt. Trình Triều Lạc ôm cô tựa vào tường, nhìn chằm chằm cái cổ thiên nga rồi lại cắn một cái, xuôi theo vết cắn mà lần xuống dưới, khám phá núi đồi trùng điệp, khe sâu thăm thẳm, vô vàn những nơi chưa từng biết tới.
Giữa đêm đen mù mịt, lửa bùng cháy, hun nóng hai chân Hà Tỉnh khiến chúng bải hoải rã rời, Trình Triều Lạc cảm giác cô không đứng vững được nữa, bèn đỡ mông bế thốc cô lên, đi tới sofa rồi cùng ngồi xuống.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có chút ánh trăng len qua cửa sổ rọi vào, bàng bạc chiếu lên hai cái bóng đang quấn quýt triền miên. Hà Tỉnh ngồi lên đùi Trình Triều Lạc, hai tay vòng qua gáy anh, trán kề trán, cô thỏ thẻ nói: “Vừa nãy anh… khốn kiếp, biết ngay là chỉ giỏi bắt nạt em mà.”
Trình Triều Lạc nhướn mũi về phía trước, chạm vào đầu mũi Hà Tỉnh, “Vừa nãy là ai ậm ừ kêu to thế hả?”
Hà Tỉnh vẫn già mồm, “Không biết.”
“Thế thì thử lại.”, Trình Triều Lạc thoáng nghiêng đầu hôn khẽ lên môi Hà Tỉnh, nhẹ nhàng nghiền mút, cạy mở hàm răng, tới một miền đất mới cần được khám phá.
Hơi thở nóng rực, đi tới đâu là thổi bùng lửa tới đó, thiêu rụi xương cốt tứ chi của Hà Tỉnh.
Mặt sofa lõm xuống, một Trình Triều Lạc vốn luôn kiềm chế cực tốt, vậy mà giờ này lại không điều khiển được nhịp thở hỗn loạn, cứ bất giác nhích lại gần Hà Tỉnh. Anh vùi đầu vào gáy cô, thấp giọng nỉ non, “Bảo bảo, anh khó chịu.”, như đứa trẻ đòi kẹo, tới lúc như thế này, anh vẫn tỉnh táo tới mức có thể biết nên dùng cách nào mới chắc chắn đạt được điều mình mong muốn.
Hà Tỉnh luồn các ngón tay qua mái tóc mềm của anh, “Vẫn chưa tắm.”
“Bế em đi nhé.”, nói rồi liền hành động luôn, nhưng tạm thời Hà Tỉnh vẫn chưa thể tiếp nhận được việc trần trụi gặp nhau, nên cô đẩy Trình Triều Lạc ra, “Tự em tắm.”
Trình Triều Lạc thả cô ra, “Em tắm trước đi, anh đi mua đồ.”
Bàn tay mềm mịn bỗng kéo anh lại, “Trong túi em có.”
Trình Triều Lạc nhếch môi cười, “Lúc nào cũng mang sẵn à?”
“Năm ngoái mẹ em cho, hôm đấy xem thấy vẫn chưa hết hạn nên tiện tay vứt vào túi.”
Trình Triều Lạc cúi đầu nhìn vào mắt Hà Tỉnh, nhân thể trêu cô, “Tiện tay vứt vào túi, hay là ủ mưu từ lâu rồi?”
“Anh lằng nhằng thế nhở, em đi tắm đây.”, Hà Tỉnh đẩy anh ra, xoay người bỏ chạy.
Khi hương bạc hà thanh mát phả đến, tim Hà Tỉnh đập nhanh kinh hồn, nụ hôn nóng bỏng cũng ập tới theo…
Lần đầu tiên bước chân vào khu rừng rậm lạ lẫm, Trình Triều Lạc cũng căng thẳng, mấy lần đều đi nhầm lối, rồi mãi cũng tìm được đường vào. Mới qua được nửa đường, Hà Tỉnh phát hiện ra nó hoàn toàn không giống như tưởng tượng, nên giãy giụa phản kháng.
Từ nhỏ Trình Triều Lạc đã không chịu nổi cảnh Hà Tỉnh rơi nước mắt, cô vừa khóc là có gì ngon, có gì hay đều nhường cả cho cô, lúc này anh cố dằn lại cảm giác căng trướng bức bối như muốn nổ tung, khẽ rút ra, lau nước mắt cho cô, “Nghe em hết, không khóc nữa.”
Cảm giác đau đớn dịu bớt, Hà Tỉnh hít sâu một hơi, lại ôm lấy anh, “Thử lại lần nữa.”
“Để lần sau đi.”, Trình Triều Lạc không muốn thấy cô khóc.
Hà Tỉnh ôm chặt không buông, “Không được, hôm nay luôn đi, sớm muộn gì em cũng phải bước qua ải này.”
Thấy Trình Triều Lạc không nhúc nhích, cô chủ động hôn anh, con sóng vốn đã bị Trình Triều Lạc đè xuống giờ lại chồm lên, chẳng thể vãn hồi được nữa…
Cảm giác đau nhức và khó chịu lan đi toàn thân, Hà Tỉnh chẳng màng đến xấu hổ hay không, để mặc cho Trình Triều Lạc bế mình đi tắm. Dòng nước ấm chầm chậm xua đi nỗi khó chịu, cô nói: “Tại sao không giống trong sách tẹo nào thế?”
“Chỉ mới đầu là khó chịu thôi, sau sẽ ổn.”, Trình Triều Lạc lơ đễnh đáp.
“Anh có cảm giác giống em không?”, sự tò mò trỗi dậy, Hà Tỉnh gặng hỏi không ngừng.
Trình Triều Lạc: “Ổn hơn em một chút.”
Hà Tỉnh: “Là cảm giác thế nào?”
Trình Triều Lạc: “…”
Hà Tỉnh đưa ngón trỏ lướt từ cằm anh men xuống dưới, dừng trên cái yết hầu gồ ghề, nhẹ nhàng mơn trớn, dùng âm sắc ngọt ngào duy chỉ có ở phái nữ mà mê hoặc anh, “Nói đi.”
Trình Triều Lạc vẫn không đáp, anh cúi đầu nhấc người từ trong bồn tắm ra lau cho khô, rồi bế cô về giường. Hà Tỉnh sẵn tính tò mò, một khi nghi hoặc chưa được giải đáp là quyết hỏi đến cùng, cô buông lời dọa nạt Trình Triều Lạc, “Không nói là em giận đấy.”
“Muốn biết thế cơ à?”, Trình Triều Lạc nâng cằm cô lên rồi hỏi vặn lại.
“Ừ.”, Hà Tỉnh ra chiều nghiêm túc nói, “Sau khóa học phải trao đổi kiến thức thì mới nhanh hiểu được bộ môn này chứ.”
“Trao đổi không bằng thực chiến.”, Trình Triều Lạc phủ người lên, “Tự trải nghiệm thì mới hiểu được.”
Cảm nhận được sự biến đổi, Hà Tỉnh đánh anh, “Trình Tinh Tinh, anh…”
Trình Triều Lạc: “Tại em cứ cố hỏi anh đấy nhé.”
Hà Tỉnh: “…”
Lại sập bẫy, khó mà đề phòng được mưu kế của cái tên chó má này.
Lần này Hà Tỉnh đã cảm nhận được chút cảm giác khác lạ. Xong việc, Trình Triều Lạc hôn cô một cái rồi hỏi một câu cực đáng ăn đòn: “Cảm giác thế nào?”
Quả thật khó mà tả được, Hà Tỉnh xoay người ngó lơ anh, Trình Triều Lạc cũng không trêu cô nữa, ôm cô vào lòng rồi dỗ dành, “Ngủ đi.”
Giày vò ba bốn tiếng đồng hồ, Hà Tỉnh thật sự quá buồn ngủ, cô ôm Trình Triều Lạc rồi chìm vào giấc nồng. Buổi trưa, bị cuộc điện thoại của Tô Minh Tâm đánh thức, cô khàn giọng gọi “Mẹ.”
“Vẫn chưa tỉnh ngủ à? Mọi người đang ở dưới chân ký túc xá của con rồi đây, xuống nhanh.”
Chân ký túc xá? Hà Tỉnh lập tức nhảy xuống giường, cơn ngái ngủ bay sạch, cô cao giọng hỏi: “Mọi người đang ở đâu cơ?”
Tô Minh Tâm: “Ngủ nhiều đến lú lẫn rồi hả? Mẹ với bố con, em con, cả bố mẹ nuôi nữa, cả nhà lái xe đến Đại học B đón con về nhà, mai từ nhà ra thẳng sân bay luôn.”
Hà Tỉnh: “…”
Cô cào cào tóc, “À… con… con ra ngoài đi dạo rồi, không có ở ký túc xá, mọi người đi loanh quanh trong trường trước đi, con bắt xe về trường tìm mọi người ngay đây.”
Cúp điện thoại, Hà Tỉnh gọi Trình Triều Lạc dậy, cuống cuồng mặc quần áo, làm vệ sinh cá nhân. Nhìn qua gương, thấy một dấu đỏ rõ ràng trên cổ, dặm phấn lên cũng không che được hết, cô tức tối đấm Trình Triều Lạc, “Nghịch ra thành thế này, bố mẹ vừa nhìn là biết đêm qua bọn mình làm gì.”
Trình Triều Lạc lại có vẻ rất bình thản, “Không có cái vết này, thì bố mẹ cũng đoán được bọn mình làm gì, toàn là người từng trải, giấu làm sao được.”
Hà Tỉnh không nghe lọt tai lời anh nói, “Anh đi mua miếng băng dán đi.”
“Dán băng dán trên cổ, chả khác gì giấu đầu hở đuôi.”, Trình Triều Lạc đảo mắt một vòng, “Để anh đi mua cái áo thể thao cao cổ, hợp mặc trong thời tiết này, kéo cao cổ áo lên là che được dấu hôn thôi.”
“Đi đi, đi đi.”, Hà Tỉnh thúc giục Trình Triều Lạc.
Che được dấu hôn, vừa tránh được sự truy hỏi của phụ huynh vừa đỡ xấu hổ. Hai nhà cùng Hà Tỉnh tạm dọn đồ đạc ở ký túc xá về, đi mua thêm chút đồ dùng cá nhân, rồi cùng ăn tối, phụ huynh hai bên không nói nhiều đến chuyện của Trình Triều Lạc và Hà Tỉnh, đến tối muộn thì lần lượt về nhà.
Đêm cuối cùng trước khi chia xa, họ đều nhớ đối phương một cách đặc biệt. Khuya muộn, cả nhà đều đã đi ngủ, Trình Triều Lạc nhắn tin gọi Hà Tỉnh ra ngoài. Cả hai một trước một sau đi vào lối thang thoát hiểm. Không còn là những cuộc trò chuyện trêu đùa ầm ĩ như trước kia, lần này, Hà Tỉnh vừa bước qua cửa đã bị Trình Triều Lạc đè lên tường hôn ngấu nghiến, mang nỗi bịn rịn biến thành hành động.
Hà Tỉnh kéo cổ tay Trình Triều Lạc, trên làn da trắng bóc vẫn đeo một sợi dây đỏ, xuyên qua viên Phật châu chẳng đáng mấy tiền. Cô cắt đứt sợi dây, rút viên Phật châu ra, rồi lấy một sợi dây đỏ từ trong túi áo, xỏ vào lại, đeo lên cổ tay Trình Triều Lạc, sau đó sờ lên viên Phật châu và bảo: “Nó sẽ tiếp tục bảo vệ cho anh được bình an.”
Thu tay về, cô sờ lên mặt dây chuyền hình ngôi sao trước cổ, “Ngôi sao này sẽ tiếp tục đi theo em.”
Trình Triều Lạc ôm cô vào lòng, không nói gì nữa.
Hà Tỉnh ôm anh, “Một năm nhanh thôi, đợi em về rồi mình cùng nhau thi nghiên cứu sinh.”
“Được.”, Trình Triều Lạc đáp.
Sáng hôm sau, hai gia đình cùng tiễn Hà Tỉnh ra sân bay. Ba năm trước, họ đã từng tiễn Trình Triều Lạc ra nước ngoài thi đấu, hiện giờ lại cùng nhau tiễn Hà Tỉnh đi trao đổi sinh viên, cảnh tượng y hệt, chỉ đổi vai mà thôi.
Hà Tỉnh không thích thể hiện sự thân mật quá đà với Trình Triều Lạc trước mặt phụ huynh, hai người đều giữ khoảng cách, trò chuyện một cách bình thường, chỉ nhân lúc không ai chú ý mới thoáng cầm tay nhau.
Đến tận lúc tạm biệt, Hà Tỉnh vẫn không nói riêng với Trình Triều Lạc câu nào. Lên máy bay, Hà Tỉnh và Nam Tiêu sắp xếp túi xách, vào chỗ ngồi ổn định, thì cô mới xem được tin nhắn Trình Triều Lạc gửi, [Núi không lay, cây không chuyển, Tinh Tinh mãi ở phía sau em]
Họ quen nhau đã tròn hai mươi năm, là người yêu và cũng là bạn, có những lời chẳng cần nói rõ ràng mà cả hai đều hiểu. Chóp mũi Hà Tỉnh cay xè, cô không nói được gì nữa. Nam Tiêu hỏi cô có chuyện gì, cô bèn chìa điện thoại ra, mà Nam Tiêu đọc câu đó đến tận mấy lần vẫn không hiểu ra làm sao.
Anh đang nói với cô rằng, có ước mơ thì phải nỗ lực theo đuổi, anh sẽ ủng hộ mọi ước mơ của cô, dù lớn dù nhỏ, bất kể con đường theo đuổi ước mơ có khó khăn đến đâu cũng không cần sợ, anh luôn ở phía sau, như ngọn núi không hề lay, như rặng cây không hề chuyển, chỉ cần ngoảnh đầu lại là sẽ thấy Trình Triều Lạc anh.