Không Đời Nào Hai Đứa Tôi Yêu Nhau - Dữu Hủ

chương 17

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dưới ánh đèn lập lòe, Trình Triều Lạc nghiêng người tránh đi, Hà Tỉnh bổ nhào về phía trước, hai bờ môi hôn lên mặt tường. Cô chống tay lên tường, một tay khác còn khẽ vuốt ve, “Sao môi cậu cứng thế, chả mềm tẹo nào.”

Tim Trình Triều Lạc đập dồn dập, lại vì những câu này mà giảm tốc, cậu cúi đầu, nhìn sang bên cạnh, Hà Tỉnh dính mặt vào tường, ngón tay vừa sờ tường vừa nói: “Sao mặt cậu cũng cứng thế? Còn lạnh nữa, tôi không thích.”

Kiểu này chắc đang coi tường là bạn trai rồi.

Đèn trong KTV lúc sáng lúc tối, Trình Triều Lạc nghiêng người, cúi đầu, liếc nhìn những ô đèn chớp nháy dưới đất, khi đèn rực sáng, rọi chiếu lên vẻ lạnh lùng trên gương mặt cậu. Cậu mím môi, đôi mắt không trông rõ được thần thái nhìn chằm chằm Hà Tỉnh, ánh mắt lướt qua chóp mũi cô, cậu đưa tay vuốt nhẹ một cái, rồi thủng thẳng hỏi: “Tại sao lại không thích Trình Triều Lạc?”

“Tại vì cậu ta vừa lạnh lùng vừa ngạo mạn, giống như cây xương rồng đầy gai, tôi không muốn bị gai đâm đâu.”, Hà Tỉnh quá mẫn cảm với cồn, uống nhầm một lon nước là không những say mà làn da còn như bị nhuộm một lớp bụi hồng phấn, đôi mắt mơ mơ màng màng, hệt con mèo nhỏ vừa mới chào đời chưa lâu.

Trình Triều Lạc xòe tay ra ấn lên đỉnh đầu cô và hỏi: “Có bị đâm không?”

Cảm nhận được sự ấm áp, Hà Tỉnh dụi vào nguồn nhiệt theo bản năng, cọ cọ trong lòng bàn tay cậu, “Không bị đâm, ấm lắm.”, cô mặc phong phanh, điều hòa trong phòng lại hạ thấp, cô bèn vô thức nép vào lồng ngực cậu. Trình Triều Lạc không chịu nổi cái kiểu mất ý thức và tiếp cận trong mơ màng như thế này của cô, cậu giơ tay ấn đầu Hà Tỉnh lại, không cho cô sán tới gần, “Ấm cũng không được dựa vào, lồng ngực tôi chỉ hoan nghênh người thích tôi thôi.”

Hà Tỉnh híp mắt, lập tức sửa lời, “Bạn tôi là người bạn tốt nhất trên đời này, tôi thích Trình Tinh Tinh nhất nhất nhất.”, vẫn bảo rượu vào là hay nói thật, lời Hà Tỉnh nói phát ra là lời tim phổi, không thích là thật, thích cũng là thật, chỉ khác nhau một chữ mà thôi.

“Được rồi! Bớt giở trò này lại.”, Trình Triều Lạc kéo cô đi ra ngoài, “Mau về nhà thôi.”

Người vừa rồi ngoan ngoãn đứng lên theo cậu, giờ lại quyết không chịu đi, bám rịt lấy bờ tường, “Không ai có thể chia lìa chúng tôi.”

Trình Triều Lạc: “…”

Hà Tỉnh xua Trình Triều Lạc đi, “Cậu về đi, tôi muốn làm chút chuyện với bạn trai tôi, không cho cậu xem được.”

Trình Triều Lạc bị cô chọc cười, không phí lời nữa, cậu khom lưng nhấc cô lên rồi đi ra ngoài. Ra tới quầy thanh toán, Hà Tỉnh bị nhân viên của quán nhìn mà phải tụt xuống khỏi người Trình Triều Lạc, tóm góc áo của cậu đứng sang bên cạnh chờ.

Hiếm khi thấy Hà Tỉnh ngoan ngoãn như vậy, Trình Triều Lạc đang định khen mấy câu, thì vừa ra khỏi cửa KTV, Hà Tỉnh lập tức quay về nguyên dạng, hò hét lên với cậu: “Mệt quá, Tinh Tinh cõng tôi.”

“Chỗ này cách xa nhà lắm, bọn mình bắt xe trước, về đến nơi thì cõng cậu lên nhà sau.”, Trình Triều Lạc vừa cúi đầu đặt xe trên điện thoại vừa nói.

“Ban nãy cậu có nói thế đâu.”, Hà Tỉnh đưa hai tay từ cánh tay Trình Triều Lạc lên cổ cậu, như cây dây leo, miệng không ngừng lầu bầu, “Không đi taxi, cõng tôi, cõng tôi.”

Trình Triều Lạc đành phải hủy chuyến, cõng Hà Tỉnh về nhà.

Hà Tỉnh ghé sát vào lưng Trình Triều Lạc, lẩm nhẩm hát, chưa được bao lâu liền ngủ thiếp đi. Nghe thấy tiếng hít thở đều đều, Trình Triều Lạc không nỡ gọi cô dậy, đành cõng về tới tận nhà.

Lộ trình bốn mươi mấy phút, về nhà, cả người Trình Triều Lạc ướt đầm đìa. Sau khi tắm rửa thay quần áo xong, hiếm thấy là, cậu mất ngủ. Cứ nhắm mắt là lại thấy cảnh tượng khi Hà Tỉnh nhào tới hôn. Nếu không nhờ khả năng kiềm chế mạnh mẽ, thì không chừng đã có chuyện rồi. Cậu không thể, và sẽ không nhân lúc Hà Tỉnh không tỉnh táo mà cướp đi thứ quý giá của cô.

Khoảng cách gần trong gang tấc, hơi thở giao hòa, hương thơm ngọt ngào trên người cô, dục niệm bị đè nén hết lần này đến lần khác, nỗi phiền muộn khi đến gần Hà Tỉnh, mọi dấu vết đều đẩy sự việc về một phương hướng, mà dù Trình Triều Lạc có không muốn nghĩ, thì cũng biết là chuyện gì đang xảy ra.

Những rung động của cậu không phải đến từ sự tăng trưởng hoóc-môn của tuổi dậy thì, mà đến từ Hà Tỉnh.

***

Hà Tỉnh không đến nỗi quên tiệt, hôm sau ngủ dậy, những cảnh tượng điên rồ trong KTV như lần lượt hiện ra trước mắt, cô chán chường rên lên một tiếng, rồi kéo chăn chùm kín đầu. Trước là để quên áo lót trong phòng Trình Triều Lạc, sau lại tưởng tượng cậu thành bạn trai tương lai, cứ coi như cô là đứa tùy tiện, thì cũng chẳng còn mặt mũi nào mà gặp Trình Triều Lạc, thậm chí còn ước Trình Triều Lạc sang nhà Châu Từ Dữ thêm mấy hôm nữa, hoặc đi hẳn đến một nơi khác, tới khi khai giảng hẵng về.

Nguyên một ngày cô không ra khỏi cửa, trốn trong nhà nói chuyện với hai cô bạn thân.

Nam Tiêu: [Hôn thì hôn thôi, cậu sợ cái gì?]Lục Nguyệt Oánh: [Hôn giai đẹp như Trình Triều Lạc cũng chả thiệt]

Hà Tỉnh nhấn mạnh lại: [Không hôn trúng, mắt các cậu có bị gì không đấy?]

Nam Tiêu: [Không hôn trúng, cậu lại càng không phải sợ]

Lục Nguyệt Oánh: [Có khi hồi bé các cậu hôn nhau rồi cũng nên]

Hà Tỉnh: […]

Hồi bé, họ cũng có mấy tấm ảnh chụp đang thơm nhau, nhưng khi ấy chưa có ý thức về giới tính, khái niệm hôn môi so với bây giờ cũng có khác biệt rất lớn, không thể quy làm một được. Hà Tỉnh coi như đã hiểu, Nam Tiêu và Lục Nguyệt Oánh xem phim quá nhiều, đầu óc bị tẩm độc bởi tình yêu vô tư của hai đứa nhóc thanh mai trúc mã, nên luôn tích cực gán ghép hai người họ, cô dứt khoát không trả lời nữa.

Đến tối, Tô Minh Tâm xào rau nhưng thiếu nước tương, bèn gọi Hà Tỉnh đi mua. Hà Tỉnh nguỵ trang kín mít, đeo khẩu trang rồi đi ra ngoài. Cửa nhà đối diện đóng, cô cầu mong ngàn vạn lần Trình Triều Lạc đừng bước ra, trong lúc đợi thang máy, quả tim cứ như bị treo lơ lửng, chỉ sợ đột nhiên Trình Triều Lạc mở cửa ra, cũng may trong thang máy không có ai.

Cửa thang máy khép lại, Hà Tỉnh thở phào nhẹ nhõm, đợi mãi mà thang không xuống, cô mới phát hiện ra mình quên chưa ấn nút tầng một. Đang định ấn, thì cửa thang đột nhiên mở ra, chàng thiếu niên mặc chiếc áo phông cộc tay và quần thể thao bước vào, một tay đút túi quần, dưới mắt hằn quầng thâm, rõ ràng là đêm qua ngủ không ngon giấc.

Sợ cái gì là cái đó đến, Hà Tỉnh kéo dịch khẩu trang lên, lầm lũi nép vào góc thang máy, cúi gằm mặt vờ như đang xem điện thoại.

Trình Triều Lạc liếc cô, khẽ cười lạnh một tiếng, xoay người đứng ở phía nhìn ra cửa.

Không còn ánh nhìn đè ép nữa, Hà Tỉnh thoáng thả lỏng. Mất mặt liên tục hai lần, cô không biết nên đối diện với Trình Triều Lạc thế nào, trốn tránh trở thành phương thức bản năng nhanh nhất. Thầm mong hai đứa ra khỏi thang máy rồi đường ai nấy đi, không ngờ Trình Triều Lạc cũng đi về phía siêu thị.

Cô cố ý lề mề đi tít tận phía sau, Trình Triều Lạc cũng không làm khó cô, rảo nhanh bước chân đi đến siêu thị. Hà Tỉnh ngồi xuống băng ghế dài cạnh sân vận động, trông thấy Trình Triều Lạc ra khỏi siêu thị, cô mới đi tới, mua nước tương xong liền về nhà, trên đường về không thấy bóng dáng Trình Triều Lạc, bước chân trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Vào cửa tiểu khu, đột nhiên có một bàn tay to thò ra kéo cô đến góc tường, doạ cho Hà Tỉnh sợ hãi hét toáng lên, nhìn thấy là Trình Triều Lạc thì lập tức duỗi tay ra đấm cậu, “Trốn ở đây làm gì? Doạ chết tôi rồi, khốn nạn.”

Vóc dáng Trình Triều Lạc cao lớn, đứng ở góc tường vừa hay chặn lối đi của Hà Tỉnh, cậu xoa xoa chỗ bị Hà Tỉnh đấm, rồi cúi đầu, lột khẩu trang của cô xuống, “Còn biết động chân động tay cơ đấy? Không trốn nữa à?”

“Ai, ai trốn?”, Hà Tỉnh quay đầu đi nhìn ra hàng hiên, vầng mặt trời đỏ cam đang vắt vẻo cuối đường chân trời, dần dần lặng xuống, ánh nắng chiều rải lên đỉnh đầu lũ trẻ đang chạy nhảy bên ngoài, rọi qua cổng rơi trên hai bóng hình đang chồng lên nhau. Hà Tỉnh đẩy Trình Triều Lạc ra, “Cậu chặn hết ánh sáng rồi.”

Trình Triều Lạc không thèm để ý đến câu chuyển chủ đề của cô, “Về sau uống cái gì cũng phải nhìn cho kĩ vào.”

“Lúc đấy đang hát phê, KTV thì tối, với lại có ai mà nghĩ là sẽ lấy nhầm đồ uống đâu.”, Hà Tỉnh khựng lại, nghĩ về tối hôm qua mà hơi không tin vào trí nhớ của mình, sợ bỏ sót gì đó, cô thấp thỏm hỏi: “Tôi… không hôn trúng cậu đấy chứ?”

“Hôn trúng rồi.”, Trình Triều Lạc trả lời một cách dứt khoát.

Hà Tỉnh trợn trừng mắt, sau cơn chấn động, cô bịt miệng, nhíu mày như sắp khóc, “Không phải chứ? Sao nụ hôn đầu lại cho cậu được?”

Trình Triều Lạc: “…”

Đúng là không nên tự rước nhục vào thân.

Hà Tỉnh cẩn thận nhớ lại một lần nữa, “Không đúng, thứ tôi hôn trúng vừa lạnh vừa cứng, hình như là mặt tường mà.”

Trình Triều Lạc bật cười, lùi lại nhường đường, “Đùa cậu thôi.”

“Hại tôi hú vía, cậu rảnh quá đấy.”, Hà Tỉnh xông lên đánh cậu, hai đứa vừa lôi lôi kéo kéo vừa đi vào thang máy.

Trình Triều Lạc lấy cái kem vỏ giòn trong túi đồ mới mua ra, bóc vỏ, cầm vào que rồi đưa cho Hà Tỉnh, “Còn trốn tôi nữa, sau này đừng mơ tôi mua kem cho ăn.”

Hà Tỉnh nhận lấy, cho cây kem vào miệng, mùi vị ngọt ngào tan ra, cô nói như thật: “Tôi… tối qua tôi bừa bãi quá… không biết phải đối mặt với cậu thế nào.”

“Tôi chưa từng nhìn thấy những lúc cậu bừa bãi à? Có cần nhớ lại không?”

Trình Triều Lạc dựa vào vách thang máy, Hà Tỉnh liền xông lên bịt miệng cậu, “Im mồm!”

“Còn trốn tôi nữa không?”, Trình Triều Lạc định gỡ cái tay Hà Tỉnh đặt trên môi mình xuống, nhưng Hà Tỉnh không buông, hai người đứng sát nhau, buồng thang máy kín mít vừa mở ra, Hà Lai đứng bên ngoài lập tức nhìn thấy cảnh này, nó thở dài, “Lại chơi trò yêu đương, thảo nào mãi không thấy về.”

Hà Tỉnh: “…”

Trình Triều Lạc: “…”

Hai cô cậu tự giác kéo giãn khoảng cách ra.

Bị Trình Triều Lạc trêu như vậy, Hà Tỉnh không còn cảm thấy bối rối nữa, nhìn thấy nhau trong bộ dạng te tua nhất mới là bạn tốt. Nhưng nghĩ kĩ lại, cô và Trình Triều Lạc không ở thế cân bằng, bởi tên lạnh lùng Trình Triều Lạc kia chẳng bao giờ te tua cả.

Cô gửi tin nhắn cho Trình Triều Lạc: [Đợi sau này cậu say, tôi cũng sẽ đón cậu về nhà]

Trình Triều Lạc trêu cô, [Tôi có say cũng không hôn lên tường]

Tinh Tinh Khoái Tỉnh Tỉnh: [Không được nhắc lại chuyện này nữa, quên hết mọi chuyện xảy ra mấy hôm nay đi]

ZL: [Được]

Bọn mình bắt đầu lại từ đầu.

***

Thành tích môn Toán của Hà Tỉnh là mối bận tâm của cả nhà. Nghỉ hè, Đổng Liên bảo Trình Triều Lạc kèm Hà Tỉnh học, nhưng Tô Minh Tâm lại sợ làm ảnh hưởng đến thời gian chuẩn bị cho cuộc thi của Trình Triều Lạc, nên nhờ một người bạn thời Đại học dạy thêm cho Hà Tỉnh. Đối phương nhận giúp vì tình nghĩa bạn bè, nên trưa nào Hà Tỉnh cũng phải đạp xe sang nhà thầy giáo.

Ánh năng giữa trưa vừa gắt vừa oi, mỗi ngày cô phải đạp xe đi đi về về, mồ hôi nhễ nhại, sau mới ủ rũ hỏi Trình Triều Lạc, “Có phải tôi bị đen đi rồi không? Cứ phơi nắng suốt ngày thế này, đến lúc khai giảng chắc tôi đen như than mất thôi.”

Trình Triều Lạc: “Mai tôi đèo cậu đi, cậu ngồi đằng sau mở ô ra che.”

Hà Tỉnh nằm rạp ra bàn, ngước đầu lên nhìn Trình Triều Lạc, “Không được đâu, mẹ tôi bảo cả hè này không cho tôi làm phiền cậu, để cậu chuẩn bị thi cho tốt.”

“Không mất bao nhiêu thời gian cả.”, Trình Triều Lạc chống cằm nhìn cô, hai ánh mắt một trên một dưới nghiêng nghiêng nhìn nhau, “Đợi học xong lại đón cậu về, nóng thì đi mua cà phê kem.”

Hà Tỉnh nhổm dậy, nhìn thẳng mặt Trình Triều Lạc, “Tốt với tôi thế? Mặt trời mọc đằng tây rồi à?”

Trình Triều Lạc: “…”

Cậu im lặng giây lát, rồi lại dùng giọng điệu gợi đòn như trước mà nói: “Tôi sợ cậu phơi nắng rồi ngoẻo ra đấy, lại không có ai nhặt xác.”

Hà Tỉnh lườm nguýt, “Biết ngay là cậu chả có ý tốt gì đâu mà.”, cô cũng sẵng giọng: “Thôi không dám để Trình thiếu gia đi đón đâu, mẹ tôi mà biết lại chửi tôi chết.”

“Tùy cậu.”, Trình Triều Lạc cúi đầu đọc sách, không để ý đến cô nữa.

Hôm sau, Mạnh Thiên Sơn và Châu Từ Dữ sang nhà Trình Triều Lạc chơi. Nhàm chán không biết làm gì, Mạnh Thiên Sơn nằm bò ra bậu cửa sổ. Trước kia hay thấy Trình Triều Lạc và Hà Tỉnh chơi với nhau, dạo gần đây lại chẳng thấy cô nàng kia đâu, Mạnh Thiên Sơn bèn hỏi Trình Triều Lạc: “Anh Tỉnh không có nhà à?”

Trình Triều Lạc: “Trưa nào cậu ấy cũng phải đi học thêm.”

Mạnh Thiên Sơn “ồ” một tiếng, tầm mắt lại đưa ra ngoài cửa sổ, “Ông có chắc không, cậu ấy đi học thêm, hay là đi hẹn hò?”

“Thầy giáo dạy thêm cho cậu ấy là đàn anh khóa trên của dì Tô với mẹ tôi, hơn Hà Tỉnh bao nhiêu tuổi, đừng nói linh tinh.”

“Thế kia là ai?”, Mạnh Thiên Sơn chỉ ra ngoài cửa sổ.

Nghe thế, Trình Triều Lạc và Châu Từ Dữ cùng nhoài ra nhìn xuống dưới, một chiếc SUV đỗ ngay trước cửa tòa nhà, một người đàn ông trẻ tuổi nhấc chiếc xe đạp hồng của Hà Tỉnh ra khỏi cốp, không biết đang nói chuyện gì nữa. Hà Tỉnh và người đàn ông đều khá vui vẻ, chiếc xe đạp được đặt xuống đất, nhưng người đàn ông không đi ngay, mà đứng sang bên cạnh tiếp tục nói chuyện với Hà Tỉnh.

“Bọn con gái thích nhất là kiểu đàn ông trưởng thành hơn đám bạn cùng tuổi, chín chắn nhưng không bị già như thế này.”, Mạnh Thiên Sơn tự lẩm bẩm một mình, “Thôi toang, tôi phải bảo lớp phó lớp tôi ngay mới được, để cậu ta còn tận dụng thời gian, không có chuyện gì cũng phải buôn với anh Tỉnh.”

Sắc mặt Trình Triều Lạc tối đi, ánh mắt lạnh buốt chuyển từ ngoài cửa sổ lên mặt Mạnh Thiên Sơn, “Ông cho Wechat của Hà Tỉnh rồi hả?”

“Ừ!”, Mạnh Thiên Sơn tỏ ra đầy tự hào, “Hôm đấy hỏi ông rồi, ông bảo không thích Hà Tỉnh, nên tôi cho luôn.”

Trình Triều Lạc: “…”

Cậu nghiến răng, ánh mắt nhìn Mạnh Thiên Sơn sắc như dao, “Đã bảo ông rồi cơ mà, đừng tùy tiện cho người khác Wechat của Hà Tỉnh, Hà Tỉnh phải đồng ý mới được chứ.”

“Anh Tỉnh đồng ý mà.”, Mạnh Thiên Sơn nghiêm túc nói, “Hai người đấy kết bạn lâu rồi, ông không biết à?”

Trình Triều Lạc: “…”

“Dù sao thì cậu cũng không thích anh Tỉnh, đừng quản lắm như thế.”, Châu Từ Dữ nói.

Trình Triều Lạc: “…”

Hôm nay thầy giáo có việc, đành phải nhờ cậu con trai đang học đại học dạy cho Hà Tỉnh một buổi. Đối phương thấy trời nóng mà Hà Tỉnh phải đạp xe về thì sẽ rất mệt, bèn lái xe đưa cô về, trên đường cả hai trò chuyện rất vui vẻ, tới dưới chân tòa nhà, Hà Tỉnh vẫn còn nói chuyện với anh trai ấy thêm một lúc nữa rồi mới chào tạm biệt.

Trưa hôm sau, Hà Tỉnh xuống lấy xe như mọi ngày, vừa ngồi lên xe bỗng phát hiện ra lốp sau không biết bị ai rút mất cái van. Cô tức tối chửi đổng lên, thấy sắp muộn giờ, cô đành phải gọi xe. Vừa rút điện thoại ra, thì từ phía sau truyền tới tiếng nói quen thuộc, “Cậu ngồi đây làm gì?”

Hà Tỉnh như vớ được phao cứu sinh, vội tóm chặt lấy cánh tay Trình Triều Lạc, “Xe tôi bị hỏng rồi, cho tôi mượn xe cậu đi một hôm được không?”

“Cậu đi được không?”, Trình Triều Lạc nhìn về phía chiếc xe của mình.

Xe của Trình Triều Lạc rất cao, trước kia Hà Tỉnh đi thử từng bị ngã, “Thôi, tôi bắt xe đi vậy.”, cô ngoảnh đầu định chạy, nhưng cánh tay bỗng bị nắm lấy, “Giờ này khó bắt xe lắm, tôi đèo cậu đi.”

Sợ không vào học kịp, Hà Tỉnh không quan tâm được những chuyện khác nữa, ngoan ngoãn ngồi vào sau xe Trình Triều Lạc. Cô dụi đỉnh đầu vào lưng Trình Triều Lạc, nhìn chằm chằm xuống dưới, tâm trạng tụt dốc nặng nề, càng nghĩ đến chuyện cái xe đạp lại càng tức, miệng liên tục mắng trong căm phẫn: “Rảnh quá không có gì làm thì đi rút van lốp xe của người ta, thần kinh, mất dạy, sống không như ý mới đi hại người ta, đúng là cái loại cặn bã của xã hội, cô hồn chốn nhân gian, tốt nhất là đừng để tôi tóm được, tôi mà tóm được là không tha cho nó đâu.”

Chiếc van xe nho nhỏ trong túi quần Trình Triều Lạc tức thì biến thành chiếc kim chốc chốc lại đâm vào đùi, nhưng cậu quay đầu lại, nói mà mặt không biến sắc: “Sáng mai tôi sẽ dậy sớm, để tôi theo dõi xem là đứa nào mà đáng ghét như thế.”

Truyện Chữ Hay