“Không chờ anh ngoảnh lại” kết thúc rồi.
Lòng như bị vùi lấp trong câu chữ, đè nén, không thể thở, thậm chí còn muốn khóc.
Chuyện xưa là tôi thêu dệt nên, nhân vật là do tôi xây dựng, tất cả cũng không phải là thật, mọi người nói “Diễn kịch là kẻ điên, người xem trò hay chính là người ngu”, tôi nghĩ vậy người viết kịch hẳn chính là kẻ ngốc.
Đúng, tôi rất ngốc.
Không nỡ Diệp Tiểu Du, không nỡ Trọng Khải càng không đành lòng với Kỷ Dược Phi.
Tôi không phân được ai nặng ai nhẹ, viết tên hai người trên giấy, vo lại, nhắm mắt rồi ném xuống đất, tiện tay cầm lấy một, là “Trọng Khải”.
Cho nên mới có ngày hè lãng mạn ở New Jersey kia, có những lời nói xót xa của Kỷ Dược Phi và Diệp Nhi.
Tình cảm cần phải cẩn thận vun đắp, che chở, chẳng ai sẽ mãi mãi đứng một chỗ chờ ai.
Kỷ Dược Phi như vậy, người khác cũng như vậy. Gương vỡ lại lành Lạc Xương công chúa, nàng ấy là người may mắn nhưng đó chỉ là truyền thuyết, chúng ta không thể nào so sánh được. Thật ra thì những chuyện trên thực tế chưa chắc đã tàn khốc như câu chuyện dưới ngòi bút của tôi. Như người nào có được sự ưu tú như Kỷ Dược Phi còn không ngày ngày phong hoa tuyết nguyệt nhưng anh thì khác, cô gái anh để ý đã bỏ đi rồi, còn ai có thể lọt vào mắt xanh của anh nữa?
(Xem tại đây)
Một Diệp Tiểu Du thì sao?
Trọng Khải là sự bất ngờ, trong kế hoạch của tôi không có nhân vật như thế. Chẳng qua là viết đến giữa, đột nhiên muốn viết Tiểu Du mang thai, Kỷ Siêu quá trẻ tuổi, không thể viết ra sự trưởng thành của cậu ấy để có thể gánh vác những nỗi đau, sự mệt mỏi trong tâm hồn của Tiểu Du. Tôi muốn một bờ vai mạnh mẽ sẽ mang đến cho Tiểu Du một bầu trời bao la không có sự đau khổ, tôi mang Trọng Khải tới, người đàn ông vừa ưu tú vừa có ý chí bao la như biển lớn.
Kỷ Siêu và Cao Thiến, muốn viết nhiều một chút nhưng lòng thực sự không thích Cao Thiến, trên thực tế, cô gái như vậy quả thật có năng lực, mưu trí để đoạt được mọi thứ mình muốn. Kỷ Siêu là vật hi sinh, tôi không muốn viết về tình yêu của bọn họ. Chỉ thoáng qua vài nét bút, coi như là tôi quá cảm tính đúng không?
Không muốn làm oán phụ nhưng lại luôn có lý do để làm oán phụ - là Diệp Tiểu Du. Cô gái xinh đẹp, thông minh khiến người ta yêu thích. Yêu một người không hiểu lòng cô là sự chua xót của cô, cũng là sự tiếc nuối của Kỷ Dược Phi. Trong truyện tôi đã nói khá nhiều lần, trước khi Trọng Khải xuất hiện, tôi muốn viết Kỷ Dược Phi từ từ phát hiện ra điểm tốt của cô, sau đó yêu cô, đáp lại tình cảm đơn phương của cô. Nhưng Trọng Khải xuất hiện, hào quang của anh lấn át sự khổ tâm và thức tỉnh của Kỷ Dược Phi.
Là tôi tùy tiện nên mới tạo thành lựa chọn khó khăn này.
Có bạn đọc nói, tại sao kết cục lại giống "Tương tư như mai" vậy?
Giống nhau sao?
(Đoạn này t k edit vì lộ nội dung hàng mới của tớ nhưng t khẳng định là không giống nhé ^^)
Có bạn nói, mập mờ một chút đi, không chọn ai cả, để người đọc tự đoán.
Tôi không đành lòng, Tiểu Du đã trải qua nhiều gió mưa như vậy, vẫn không có ai, không có một vòng ôm ấm áp chờ cô ấy, cô độc như vậy hẳn là rất đáng thương!
Tôi viết tiểu thuyết ngôn tình, không phải là tác phẩm nổi tiếng, không cầu kinh điển, chỉ mong tất cả đều vui vẻ.
Nhưng điều này cũng rất khó.
Thu dọn sách vở bừa bộn trên bàn, ổn định lại tâm tình, vẫn là chua xót khó tả.
Lòng bàn tay vẫn sót lại chút dịu dàng
Đêm cô đơn là ai đã bắt em chờ đợi
Khi nào một nụ cười cũng trở thành yêu cầu xa vời
Cho dù thời gian quay ngược cũng chẳng thể giữ lại được
Những điều đó là vì tuổi trẻ nông nổi
Tựa như mùa thu lá bay
Đã sớm bay theo gió
Nhưng có mấy lời em vẫn mãi không thể nói ra
Nếu như chúng ta vẫn ở bên nhau
Ngọt ngào đã bỏ lỡ liệu còn có thể tiếp tục
Chiếc áo khoác từng cùng nhau sưởi ấm
Vứt ở nơi đâu
Nếu như chúng ta vẫn ở bên nhau
Dù đêm có tối cỡ nào em cũng không cần tránh né
Một đoạn kí ức niêm phong vĩnh viễn cất vào kho trí nhớ
Theo gió bay đi.