Nụ cười của Kỷ Dược Phi ngay lập tức đóng băng trên gương mặt, anh nhìn cô trân trối trong suốt mười giây, không buồn để ý đến việc xe đang chạy trên đại lộ xe cộ qua lại như mắc cửi.
Cho đến khi một chiếc xe đang lao thẳng tới bấm còi inh ỏi, anh mới quay đầu lại, gương mặt lạnh lùng trắng bệch. “Tiểu Du, hôn nhân không phải là trò đùa, đừng nói năng bừa bãi.”
“Em không đùa, em đang nói nghiêm túc.” Giọng nói của Diệp Tiểu Du tỏ ra mệt mỏi nhưng vẫn rất bình tĩnh. Đưa tay sờ thử trên trán, nóng khủng khiếp, hai khoé mắt cũng nóng hổi, xem ra cảm lạnh thật rồi.
Kỷ Dược Phi thật muốn phát điên lên, cô không phải được ăn học rất nhiều sao, tại sao vừa đụng chuyện đã xử sự y hệt loại phụ nữ không hiểu biết ở ngoài đường, hễ mở miệng ra là đòi ly hôn, dùng nó để uy hiếp người khác làm theo ý mình. Ly hôn chẳng có gì ghê gớm cả, đường ai nấy đi vậy thôi, nhưng rõ ràng anh đối xử với cô rất tốt, cô có lí do gì mà đòi ly hôn? Anh cố hết sức khống chế âm lượng đang tăng cao trong giọng nói của mình, “Đừng có ương bướng như vậy được không, có vợ chồng nhà nào mà chưa từng xào xáo, không thể cứ mỗi lần cãi vả là lại nhặng xị đòi ly hôn.”
Đầu ngày càng choáng váng, Diệp Tiểu Du cố gắng nói một cách tỉnh táo: “Em đã suy nghĩ rất lâu rồi, không phải chỉ vì chuyện tranh cãi ngày hôm qua.”
“Không phải do tranh cãi?” Kỷ Dược Phi không còn kiểm soát được âm lượng của mình, giọng nói tăng ột quãng tám, “Thì ra em đã mưu tính từ lâu?”
Diệp Tiểu Du mỉm cười, chống tay lên má, “Mưu tính, từ này quá nặng. Chẳng qua em mới cân nhắc một thời gian, chưa biết phải quyết định làm sao, bây giờ cuối cùng cũng đã có quyết định. Kỷ Dược Phi, chúng ta không hợp nhau, thật đó!”
Câu nói này đã làm tổn thương lòng tự trọng của Kỷ Dược Phi, anh tựa như phát điên thắng xe lại giữa đường, trợn mắt nhìn trừng trừng vào cô, “Diệp Tiểu Du, tốt nhất em nên rút lại câu nói đó, anh xem như mình chưa nghe thấy gì. Ly hôn rồi, em dám chắc mình có thể tìm được người khác tốt hơn anh không?”
Diệp Tiểu Du nhìn chằm chằm vào anh. Sẽ không, vĩnh viễn cũng sẽ không tìm được người nào tốt hơn anh, trong lòng Diệp Tiểu Du biết rất rõ. Đời người có được bao nhiêu cái năm? Đời người cũng không có được mấy mối tình đầu ngây thơ trong trắng. Tình yêu trong sáng nhất, chân thật nhất, cô đều đã trao cho anh cả rồi. Ra đi, không phải để tìm một người tốt hơn anh, mà là giúp bản thân thoát thai hoán cốt, tìm lại cái tôi. “Em không tìm được, nhưng anh nhất định sẽ tìm được người thích hợp với anh hơn em.” Cô đau đớn nói.
“Em là thiên sứ chốn nhân gian sao?” Kỷ Dược Phi vẫn luôn cảm thấy cô là người không thể nói lý, “Anh đương nhiên biết mình sẽ tìm được người còn tốt hơn nhiều so với em. Không, không phải người tốt hơn, mà là không có chuyện ai không có ai thì sẽ không sống nổi, vì vậy tốt nhất em hãy nghĩ kĩ lại đi.” Anh quýnh quáng đến độ không thể nói rõ những suy nghĩ rối rắm trong lòng mình, chỉ trơ mắt nhìn cô.
Cô cười khổ, “Em đã nghĩ rất kĩ rồi, em sẽ làm theo quyết định của mình.” Ngay cả cô còn có thể hạ quyết tâm từ bỏ tình yêu sâu đậm của mình, thì anh lại càng không có khó khăn gì.
Anh lại bị bỏ rơi sao? Đầu tiên là Viện Viện. Viện Viện không hiểu chuyện, lòng hiếu kỳ quá lớn, lại ham thích mới lạ, anh không trách cô ấy. Nhưng còn Diệp Tiểu Du, một người cư xử lễ độ, khôn khéo, hiểu chuyện, có bản lĩnh, có học thức, nhưng lại nói anh và cô không thích hợp, lẽ nào người thích hợp với cô là một con mọt sách. Trong đầu cô rốt cuộc đang chứa đựng những gì? Anh có chỗ nào không tốt khiến cô quyết tâm muốn rời xa anh đến thế. Kỷ Dược Phi tức nghẹn họng, cơn giận cứ trồi lên tụt xuống trong lòng, không sao giải toả được. Lòng tự trọng khiến anh không thể mở miệng năn nỉ cô ở lại thêm nữa, anh bất động nhìn cô một hồi, rồi gật đầu: “Được thôi! Như em mong muốn!”
Mặc dù sớm đã có chuẩn bị, mặc dù việc này là do bản thân cô tự đề nghị nhưng khi nghe được lời đồng ý từ chính miệng anh nói ra, Diệp Tiểu Du vẫn cảm thấy tê tái lòng, cô quyến luyến nhìn theo bóng dáng người đã quay đầu đi. Từ nay trở về sau, anh sẽ là người xa lạ.
Nước mắt lưng tròng một cách bất lực, cô ngẩng đầu cứng rắn hít thật sâu, cho đến khi nước mắt chảy ngược vào trong. “Cảm ơn anh, ngày mai em sẽ dọn ra ngoài”.
“Không cần vội, anh có thể ngủ ở công ty.” Anh lạnh lùng khởi động xe, không thèm nhìn cô nữa, giây phút này, anh bỗng dưng thấy oán hận cái vẻ ngoài bình tĩnh của cô. Có lẽ trong lòng cô từ trước đến giờ cũng chưa từng có anh. Chắc bởi vì anh là người đàn ông đầu tiên của cô, nên một người phụ nữ truyền thống như cô mới chịu lấy anh! “Mấy ngày nay công ty cũng hơi bận, anh không có thời gian đi làm thủ tục, chờ hôm nào rảnh, anh gọi điện cho em”.
“Được!”
“Nhà cửa, tiền bạc, xe cộ, em muốn thứ gì, không cần ngại cứ nói.”
Cô cười lãnh đạm, “Em sẽ đem quần áo và sách vở của mình. Những thứ kia đều là của anh, em không có quyền đòi hỏi bất cứ cái gì. Em có việc làm, tự nuôi sống bản thân cũng không phải là việc khó khăn”.
“Tuỳ em thôi!” Cô muốn ra vẻ thanh cao thì tuỳ cô, xem sau này ai sẽ hối hận. Kỷ Dược Phi tức giận trả lời.
Diệp Tiểu Du cắn môi, nhìn về phía trước, “Trước kia anh đã từng nói, không có Viện Viện, chúng ta vẫn là đồng hương, là bạn cùng trường. Giờ cũng vậy, không con là quan hệ vợ chồng, anh vẫn luôn là anh Phi mà em tôn trọng nhất.” Cô nhỏ nhẹ nói. Thật ra điều mà cô không nói thành lời đó là: Anh vẫn luôn là người mà em yêu nhất, thương nhất.
“Ồ, vậy thì đúng là vinh hạnh cho anh!” Anh ghét cái giọng điệu này của cô, không nhịn được đã mỉa mai cô một câu. Anh tốt, nhưng cô vẫn muốn rời khỏi anh còn gì?
Diệp Tiểu Du mỉm cười, không mảy may để bụng.
Phía trước là trạm dừng đèn đỏ, bên phải có một bệnh viện. Cô cảm thấy mình không tiếp tục gắng gượng thêm được nữa. “Cho em xuống ở đây được rồi!”
Anh không nói không rằng mở cửa xe ra. Cô mím chặt môi, biết rằng sau khi xuống xe, anh và cô sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào nữa. Anh không yêu cô nhưng vẫn luôn quan tâm cô, đã đi tìm cô suốt cả đêm mà cô lại đem đến cho anh kết cục như thế này. Trong lòng cô có cảm giác áy náy nhưng không hề hối hận. Tự cho phép mình lưu luyến nhìn anh thêm một chút nữa, “Tạm biệt!” Cô cầm túi xách, bước xuống xe.
Anh không có biểu hiện nào là sẽ xoay ngươi bỏ đi, nhìn thấy mặt cô đỏ bừng lên, “Có phải em đang bị sốt không?”
Chóng mặt đến mức đứng cũng không vững nữa, cô muốn lắc đầu nhưng bất lực, xua nhẹ tay, quay người lê thân về phía bệnh viện.
“Đáng chết!” Kỷ Dược Phi tức giận gầm lên một tiếng. “Rầm” cửa xe đóng sập lại, chạy đuổi theo người phía trước. Cô xiêu xiêu vẹo vẹo bước đi trong đám đông, giống như một người say rượu.
Anh đưa tay kéo một cái, cô liền ngã nhào vào lòng anh, nhìn thấy anh, cô cố nở một nụ cười, “Phiền anh đưa em đến phòng cấp cứu, em không ổn thật rồi.”
Ôm cơ thể mảnh mai của cô trong lòng, anh mới phát hiện thân nhiệt của cô hiện giờ cao đến phát sợ, “Em mới vừa rồi chỉ là mê sảng nói lung tung, có đúng không, những điều đó không phải thật có đúng không?” Anh vui mừng một cách kỳ lạ, muốn khẳng định cho chắc hơn.
Diệp Tiểu Du thở dài, tựa đầu mình lên vai anh. Cô có rất nhiều điều định nói nhưng giờ phút này cô chẳng muốn nói gì cả. Cảm giác ôm ấp như thế này thật tuyệt diệu. Cô rất sợ những điều mình nói ra sẽ làm phá hỏng mọi thứ. Cô chỉ muốn thời gian cứ đứng im như thế này mãi mãi.
“Em vẫn ổn chứ?” Anh hối hả sải bước, lo lắng bất an nhìn cô khép hờ hai mắt.
“Uhm!” Diệp Tiểu Du yếu ớt trả lời, nhưng cô biết rõ bản thân không ổn một chút nào. Mai này, những giây phút như vầy sẽ không còn nữa.
“Nhiệt độ cơ thể là độ rưỡi, đau dạ dày cấp tính lại còn bị thiếu dinh dưỡng.” Trong phòng bệnh, bác sĩ khó hiểu nhìn hai người ở trước mặt. Thời đại bây giờ mà vẫn còn có người bị thiếu dinh dưỡng, quả là hiếm thấy. “Mu bàn tay không sát trùng kịp thời, chỉ e sau nay sẽ để lại thẹo. Cần chú ý không để dính nước”.
“Dạ, dạ, dạ!” Kỷ Dược Phi trả lời liên tục, Diệp Tiểu Du mê man nằm trên giường, đã rơi vào tình trạng hôn mê, y tá đang truyền dịch cho cô.
Không phải là bệnh gì nghiêm trọng, nhưng anh vẫn thấy có chút hoảng hốt, không ngờ cô sốt cao như vậy. Ban nãy, nhất định là cô chỉ nói lung tung, anh quyết định quên đi tất cả những chuyện vừa rồi. Ôm chặt cô vào lòng, anh cảm nhận được cảm giác hạnh phúc bị mất đi bỗng nhiên tìm lại được. Không hiểu vì sao, anh không muốn ly hôn với cô. Sự thấu hiểu và trầm tĩnh của cô là tất cả những gì anh cần. Có cô ở bên, anh luôn cảm thấy vững lòng. Vuốt ve vết thương trên mu bàn tay cô, anh thấy thật hổ thẹn.
Điện thoại bất thình lình reo lên, anh sợ đánh thức cô, vội chạy ra khỏi phòng bệnh. “Kỷ Tổng, anh đang ở đâu? Khách hàng bên Anh đã đến chờ lâu rồi!” Đầu dây bên kia, Cát Tinh Nhi cất giọng Bắc Kinh chuẩn, nói năng rành mạch.
Kỷ Dược Phi vỗ lên trán mình một cái, anh thật sự đã quên mất cuộc hẹn với khách hàng. Buổi thương lượng hôm nay sẽ chính thức kí hợp đồng. Việc thành sẽ đem đến cho công ty một khoảng lợi nhuận rất lớn. Quay đầu nhìn lại Diệp Tiểu Du đang nằm trên giường bệnh, phải làm thế nào đây?
“Kỷ Tổng????” Không nghe thấy tiếng trả lời, Cát Tinh Nhi có chút sốt ruột.
“À, hiện giờ tôi đang ở trong bệnh viện, không đi được, cô kêu Phó Cương đến họp thay tôi đi!” Kỷ Dược Phi đột nhiên nhớ ra Phó Cương.
“Không phải Phó Tổng đang ở Singapore sao?”
“Tối hôm qua cậu ấy về rồi, cô cứ nói là tôi kêu cậu ta hủy ngày phép, lập tức quay về công ty.”
“Dạ! Kỷ Tổng, anh đang ở bệnh viện nào?”
“Bệnh viện Giải Phóng Quân số .”
“Uhm!” Cát Tinh Nhi cúp máy.
Kỷ Dược Phi quay lại phòng bệnh, thấy bình dịch truyền đã chảy hết, y tá đang thay bình thứ hai, sờ sờ trán của Diệp Tiểu Du thấy cô hạ sốt rồi, nhưng sắc mặt vẫn còn rất nhợt nhạt.
Anh lấy một cái ghế ngồi tựa người ngay cạnh giường, ngắm nhìn gương mặt cô đang say ngủ. Đôi hàng lông mày cong cong thanh tú; trán cô hơi rộng, thảo nào lại thông minh như vậy; mũi cô nhỏ nhắn; đôi môi chúm chím, lúc hôn mang lại cảm giác rất tuyệt. Anh nhoài người tới trước định hôn trộm cô.
Nhưng cô đã tỉnh, nhìn thấy anh liền nhoẻn miệng cười rất tự nhiên.
“Thấy sao rồi?” Vén mấy sợi tóc loà xoà trước mặt cô qua một bên, anh dịu dàng hỏi.
“Cảm giác nặng đầu không còn, cả người thoải mái hơn rất nhiều.” Cô nói chuyện vẫn còn chút hụt hơi.
“Muốn ăn gì không?”
Cô lắc đầu, trong miệng khô đắng, không muốn ăn thứ gì cả, mà chỉ muốn uống nước. Anh nhận ra bèn đứng dậy đi lấy nước.
“Kỷ Tổng!” Ngoài cửa một phụ nữ mặc áo khoác màu đỏ, ôm sát người, giống như một đốm lửa rực cháy bước vào phòng, chói lọi đến mức khiến người khác không dám mở mắt ra nhìn.
Diệp Tiểu Du lặng lẽ xoay lưng về phía bọn họ.
Trong tay Cát Tinh Nhi cầm một túi lớn đồ ăn, “Kỷ Tổng, anh không khoẻ sao?” Giọng nói nhu mì không che giấu được sự quan tâm thấu hiểu.
“Sao cô lại đến đây, công ty không phải đang rất bận sao?” Kỷ Dược Phi mất tự nhiên, quay đầu nhìn sang Diệp Tiểu Du.
Cát Tinh Nhi vốn thông minh, sớm đã nhìn thấy người phụ nữ nằm trên giường kia, là một nữ sinh có dáng vẻ nhỏ nhắn, mảnh dẻ. Cô mỉm cười đầy tự tin, “Phó Tổng tới rồi, em cũng bảo trợ lý tới giúp. Nghe nói anh ở bệnh viện, sao em có thể ngồi yên được, nên vội phóng xe tới đây ngay, trên đường đã vượt tới mấy cái đèn đỏ.” Cô le lưỡi một cách tinh nghịch, “Kỷ Tổng, sau này anh phải đền bù lại tất cả cho người ta đó nha! Uhm, đúng rồi, em có làm mấy món Pháp mà anh thích ăn nè, còn có nước trái cây, vừa mới ép đó. Em vốn định mang đến công ty làm bữa sáng cho anh, nhưng thấy anh không đến nên đã đem hết sang đây.”
Kỷ Dược Phi sốt ruột không ngừng nháy mắt ra hiệu cho cô ngậm miệng lại. Nhưng cô lại cong đôi môi mọng đỏ của mình lên, tỏ vẻ như không hiểu gì. “Sao vậy, Kỷ Tổng?”
Kỷ Dược Phi thất bại thở dài, “Cám ơn ý tốt của cô, cô quay về công ty đi, tôi phải ở lại với vợ tôi, trông chừng cô ấy truyền dịch.”
“Hả, là vợ anh bị bệnh sao!” Cát Tinh Nhi vội bịt miệng ra vẻ thất thố, rồi hạ thấp giọng, “Thật ngại quá, em không biết, sớm biết thế này, em sẽ chọn những thứ khác để đem đến.”
“Thôi được rồi!” Cát Tinh Nhi bình thường lão luyện là thế, sao bây giờ lại trở nên ấp úng như vậy. Kỷ Dược Phi khó chịu ra lệnh tiễn khách.
“Dạ, em về đây. Nếu Kỷ Tổng có gì cần thì cứ gọi cho em, bất kể lúc nào.” Cô ta bỏ lại một câu đầy mờ ám, rồi bỏ đi.
“Tiểu Du.” Đi đến bên giường cô, Kỷ Dược Phi tỏ vẻ áy náy ngồi xuống.
Diệp Tiểu Du âm thầm lau đi những giọt lệ nơi khoé mắt, dùng toàn bộ ý chí quay người lại, cô không thể lại tiếp tục nhắm mắt làm ngơ, quyến luyến sự chăm sóc của anh, nếu không cô chỉ có thể tiếp tục hết lần này tới lần khác đối mặt với tình huống vừa rồi.
“Từ nhỏ em đã luôn hi vọng có một người sẽ yêu em vô điều kiện; không phải vì em khôn khéo, hiểu chuyện; không phải vì em thông minh, có năng lực; không phải vì em có học thức; cũng không phải vì em hiền lành, ân cần, chưa từng phạm phải sai lầm cho nên mới được người khác yêu thương. Anh cũng biết em mất cha từ khi còn nhỏ xíu, mẹ một mình khổ cực nuôi nấng em trưởng thành. Từ rất nhỏ em đã học được cách quan sát sắc mặt của người khác, làm việc gì cũng luôn cẩn thận suy tính để mẹ được vui lòng, giảm bớt phần nào gánh nặng trên vai mẹ, không để bản thân làm sai việc gì, em muốn mình mãi mãi là niềm tự hào của mẹ. Nhưng ở sâu thẳm bên trong, em vẫn là một đứa con gái bình thường, cũng tham lam, cũng ích kỷ, cũng mộng mơ. Em không quan tâm chồng em tiền của giàu có như thế nào, chỉ muốn tìm một người có thể bao dung em chỉ vì em là Diệp Tiểu Du chứ không phải vì bất kỳ điều gì khác, và yêu em bằng tất cả trái tim. Trong tim anh Phi đã có người mình yêu, em biết, em không hối hận vì đã lấy anh nhưng em kiệt sức rồi, anh Phi, chúng ta kết thúc đi!”
Cô không phải mê sảng nói bừa, cô nói rất thật lòng.
Kỷ Dược Phi bất lực ngồi trên ghế, không nghĩ ra lời lẽ nào để trả lời. Yêu cầu của cô không cao, nhưng anh dường như không thể đáp ứng nổi.
“Nhưng Viện Viện đã đi rồi.” Anh thì thầm nói.
“Sau này, rồi sẽ có một người khác có thể khiến anh Phi yêu thêm một lần nữa.” Dù đã rất nỗ lực, nhưng cô vẫn thất bại.
“Ha!” Kỷ Dược Phi cười khổ, là anh chưa đủ tốt, cô mới nghĩ đến chuyện ra đi. Anh đã hiểu, “Tiểu Du, xin lỗi, anh… …”
“Không cần nói gì hết, anh Phi,” Cô đưa tay vỗ nhẹ lên vai anh, dòng lệ vừa lau đi đã lại tuôn trào. “Cũng là một đoạn hồi ức, em không hối hận.”
“Tiểu Du, em có từng quan tâm tới anh không?” Anh mong đợi nhìn cô.
“Hiện giờ, điều này đã không còn quan trọng.” Cô chỉ có thể trả lời như vậy, quay đầu đi, không muốn thừa nhận tình cảm của mình, sau này e rằng cũng không thể tìm lại được.
Kỷ Dược Phi nghe thấy tiếng cô khóc, không kềm được ôm chặt cô vào lòng, nhưng cô lại đẩy anh ra.
“Anh Phi, từ nay về sau, hãy để cho chúng ta từ từ thích nghi! Anh đi đi, em muốn một mình yên tĩnh.”
Kỷ Dược Phi rút tay về, lặng lẽ đứng dậy, nhìn chằm chằm vào tấm lưng quật cường của cô, một giọt lệ âm thầm lăn dài trên mặt anh.