Kỷ Dược Phi cũng hoảng hốt vì hành động của mình, cả người sững sờ như hóa thạch. Anh không thể ngờ một người trước giờ luôn điềm tĩnh, lãnh đạm như mình, lại có thể chỉ vì một hai câu nói khi tức giận của Diệp Tiểu Du mà lỡ tay làm cô bị thương. Có thật anh là CEO của một công ty đa quốc gia hay không? Chỗ ngồi kế bên vẫn còn dính vài giọt máu của cô. Cái màu đỏ kia như kích thích thần kinh của anh, anh giật mình tỉnh lại, vội vàng lao ra khỏi xe. Dòng người qua lại trên đường như nước cuốn, làm gì còn nhìn thấy bóng dáng của cô đâu. Anh đuổi theo đến bến tàu điện ngầm, trạm xe buýt, khu thương mại… mỗi một con đường ở gần đây anh đều tìm kiếm kỹ càng. Tựa như ở mọi nơi đều có thể bắt gặp dáng người mảnh dẻ của cô, nhưng rõ ràng đều không phải là cô.
Không ngờ tìm kiếm một người thực sự lại khó khăn đến như vậy. Anh lấy điện thoại ra, gọi điên cuồng, “Số máy bạn gọi hiện đang tạm khoá.” Kỷ Dược Phi bất lực dựa lưng vào một thân cây ven đường, nhìn kẻ qua người lại xung quanh. Bỗng nhiên sực nhớ đến ngôi nhà của mình, anh sải bước chạy lại chỗ đậu xe, rồi phóng xe về nhà. Cả căn nhà rộng mênh mông chìm trong một màu tối đen. Thiếu đi sự tồn tại của cô, ngôi nhà bỗng yên tĩnh, trống vắng đến kỳ lạ. Cô vốn ít nói, nhưng chỉ cần có cô trong nhà, cho dù cả hai người đều không nói gì thì trong không gian vẫn có một luồng sinh khí khác chuyển động, chứ không yên tĩnh như bây giờ. Nhưng cái vẻ yên tĩnh này lại khiến người ta bồn chồn, hoảng loạn, lo lắng không yên.
Thả người ngồi xuống ghế sô pha, Kỷ Dược Phi ném chìa khoá xe văng ra xa, tay siết chặt lấy tóc của mình. Mọi chuyện sao lại tiến triển đến mức này kia chứ? Anh vốn định đón cô đi ăn một bữa thật ngon, hai người vui vẻ trò chuyện, thuận tiện tìm hiểu nguyên do tại sao cô lại cố tình lẩn tránh anh. Phải rồi, hôm nay còn là sinh nhật cô, anh đã quên mất, cũng định nhân cơ hội này để bù đắp một chút, nhưng bây giờ thì sao? Không biết cô đang ở nơi nào, cũng không biết liệu cô có khóc không nữa?
Nghĩ đến đây, Kỷ Dược Phi nhắm mắt lại, thật muốn đánh ình mấy cái bạt tai. Quen biết mười hai năm, yêu đương ba tháng, kết hôn nửa năm, giữa bọn họ chưa một lần cãi vã. Anh gần như chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt tức giận của cô. Có khi không vui vì một vài chuyện nhỏ nhặt, cô sẽ ngồi một mình trong yên tĩnh, lặng lẽ chờ cho tâm trạng qua đi sau đó sẽ khôi phục vẻ mặt ban đầu như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Cô sống hướng nội, không hay buồn vui ra mặt, lúc vui vẻ nhất thì hai con mắt đen láy sẽ sáng lấp lánh giống như biết nói. Có lẽ đây là lần đầu tiên bọn họ tranh cãi, tiện thể còn phát sinh luôn chuyện lỡ tay kia. Nội tâm cô vốn dĩ cũng không bình tĩnh giống như biểu hiện ở bên ngoài. Lúc tức giận, lời nói ra câu nào cũng gai góc, cay nghiệt.
Sau khi kết hôn, anh thật sự đã chung thuỷ %. Đây là đạo đức tối thiểu nhất mà một người đàn ông đã kết hôn cần phải có. Anh đã làm được, nhưng không ngờ cô lại hoài nghi anh, còn lôi chuyện cũ ra nói, lại thêm thằng nhóc sinh viên đẹp trai đến chướng mắt kia nữa chứ. Trời ơi! Kỷ Dược Phi nghĩ đến đây liền dừng ngay hành động vò đầu bứt tóc của mình lại. Cô sẽ không tới chỗ tên sinh viên đó chứ?
Trong phút chốc, cơn lửa giận bốc lên ngùn ngụt trong mắt anh, nỗi ghen ghét, phẫn hận cào cấu cắn xé trái tim anh. Nếu sự thật đúng là như vậy, anh tuyệt đối tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cô. Nhưng ngay giây kế tiếp, nhìn bóng đêm càng lúc càng đậm đen bên ngoài cửa sổ, lòng anh lại bắt đầu lo sợ. Trong tim anh hiểu rõ Diệp Tiểu Du không phải là loại người tùy tiện, lúc này đây cô nhất định đang ngồi ngây ngốc một mình ở đâu đó, mà chỗ đó có thể là ở đâu?
Dự cảm cách đây mấy ngày của anh quả nhiên đã trở thành sự thật. Anh không biết nơi cô thường đi, không biết bạn bè của cô, không có số điện thoại phòng làm việc của cô, không biết đồng nghiệp cô là ai. Giờ cô bỏ đi giữa lúc đêm hôm khuya khoắt, anh chỉ có thể ngồi ở nhà mà lo lắng thấp thỏm.
Chuông cửa bỗng nhiên vang lên, Kỷ Dược Phi mừng rỡ chạy ra. Ngoài cửa là một người đàn ông cường tráng như vận động viên thể thao, “Oh, là Phó Cương à!” Kỷ Dược Phi thất vọng mở cửa, mời anh ta vào trong.
Vị khách cầm trong tay một túi quà lớn, nhìn nhìn Kỷ Dược Phi, lại nhìn nhìn căn nhà tối đen như mực, “Xảy ra chuyện gì, sắc mặt anh sao lại khó coi như vậy?”
Kỷ Dược Phi gượng cười đi mở đèn, lắc lắc đầu hỏi, “Tuần trăng mật vui không?”
Phó Cương là phó tổng của công ty, cũng là người duy nhất trong công ty quen biết Diệp Tiểu Du, tháng trước mới kết hôn, vừa đi hưởng tuần trăng mật ở Singapore về.
Phó Cương nghiêng người nhìn vào phòng sách, “Cũng ok. Ngô Quân thích sự trong lành, thanh khiết của Singapore, Đảo quốc xanh mà, chủ quan mà nói thì thoải mái hơn nhiều so với Bắc Kinh. Cô ấy có chọn mấy món quà nhỏ đem về tặng cô Diệp. Mà cô Diệp đâu rồi?”
Kỷ Dược Phi nhún nhún vai, “Chúng tôi vừa cãi nhau”.
“Cãi nhau?” Phó Cương buột miệng hỏi lại, trợn mắt nhìn Kỷ Dược Phi, cô giáo Diệp ôn hoà, trầm tĩnh là vậy mà cũng biết cãi nhau sao?
Kỷ Dược Phi khẽ gật đầu, “Không có gì cả, cứ thế là gây thôi, sau đó thì cô ấy bỏ đi mất.”
“Anh không đuổi theo sao?” Phụ nữ đều là những sinh vật bốc đồng, hễ bướng bỉnh lên thì mất hết lí trí. Những lúc như vậy, biện pháp duy nhất là cúi đầu nhận sai, khuyên giải, dỗ dành bằng lời lẽ ngọt ngào tình tứ. Sau đó, mọi thứ sẽ sóng yên biển lặng cả thôi. Thật ra cũng không khó đối phó. Đây là những lời nói được đúc rút từ kinh nghiệm của Phó Cương.
“Chậm mất một bước, nên không đuổi kịp cô ấy.” Kỷ Dược Phi uể oải gục đầu, tóc tai rối mù, không còn vẻ tự tin, đĩnh đạc như trước giờ.
“Đi tìm thử đi!” Phó Cương sốt ruột, giờ mà anh còn dám điềm tĩnh ngồi đây.
“Ha,” Kỷ Dược Phi ngẩng đầu lên, “Cậu tưởng tôi chưa đi tìm sao, chỉ là Bắc Kinh lớn như vậy, tôi đến đâu để tìm đây?”
“Những nơi cô ấy thường đi, nhà bạn của cô ấy, những nơi đại khái như vậy.”
“Ha, tôi không biết cô ấy có những chỗ như vậy hay không nữa.”
“Anh… …” Phó Cương định nói anh đã kết hôn được nửa năm rồi, mà làm chồng cái kiểu gì vậy. Nhưng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt, ủ rũ của Kỷ Dược Phi, những lời như vậy anh đành phải nuốt trở vào.
“Dựa theo tính tình của Diệp Tiểu Du, cô ấy sẽ không chạy lung tung đâu, có thể sẽ tìm một nơi quen thuộc ngồi bình tĩnh lại. Anh không cần quá lo lắng. Nói không chừng lát nữa là về tới thôi.” Phó Cương rót cho Kỷ Dược Phi một ly nước, an ủi nói.
“Cũng mong như vậy!”
“Dược Phi, vì sao anh lại muốn kết hôn với cô Diệp?” Phó Cương là bạn tốt nhiều năm của Kỷ Dược Phi. Anh đến công ty này làm phó tổng cũng là do Kỷ Dược Phi cực lực tiến cử. Anh biết Kỷ Dược Phi có một cô “thanh mai” bé bỏng, nhưng đến cuối cùng lại không thể trở thành quyến thuộc. Sau này, Kỷ Dược Phi có quan hệ với thư kí Cát anh cũng biết. Nhưng cuối cùng Kỷ Dược Phi lại kết hôn với Diệp Tiểu Du, anh vẫn luôn thắc mắc không hiểu vì sao.
Kỷ Dược Phi nằm dài trên ghế sô pha, lấy một bao thuốc lá trong ngăn kéo ra, ném một điếu cho Phó Cương, rồi tự châm một điếu ình. “Quen biết nhiều năm, hiểu rất rõ về nhau, không cần bận tâm chăm sóc. Cô ấy cũng không tệ, ngoại hình, học thức, tính tình đều rất tốt.” Anh bình thản kể ra những lý do.
“Là vậy sao?” Phó Cương có chút kinh ngạc.
“Lẽ nào còn phải kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu.” Kỷ Dược Phi lườm Phó Cương một cái.
Không khí trầm lặng bao trùm lên hai người, Phó Cương nhìn Kỷ Dược Phi không chấp nhận được, một hồi lâu cũng không nói gì.
“Dược Phi, anh có yêu cô Diệp không?” Phó Cương dịu giọng hỏi.
Kỷ Dược Phi kinh ngạc nhìn Phó Cương giống như anh vừa ném ra một quả bom, nổ mạnh tới mức khiến người khác nói không nên lời. Phó Cương ngẩn ra một lúc, đành phải vội vàng nói: “Tôi chỉ là… … thuận miệng hỏi vậy thôi, anh không cần trả lời đâu.” Tình yêu là xa xỉ phẩm của thời đại này, câu hỏi của anh quả thật không hay chút nào.
“Sao đột nhiên cậu lại hỏi như vậy?” Thở dài một hơi, Kỷ Dược Phi cảm thấy không được tự nhiên.
Quả nhiên, Kỷ Dược Phi hoàn toàn không có ý định trả lời câu hỏi của anh. Dự đoán trong lòng Phó Cương đã thành sự thật.
“Chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi mà… … Dược Phi, anh cũng đâu có thiếu phụ nữ, vì sao muốn kết hôn?”
Kỷ Dược Phi cũng đang nghĩ đến vấn đề này. Hồi đó, người nhà hối thúc dữ quá, anh cũng chơi chán cái trò chơi nam nữ kia rồi, muốn tu tỉnh lại, muốn yên ổn, bình lặng sống qua ngày. Trong cái đêm gió tuyết kia, khi nhìn thấy gương mặt thanh tú, tao nhã của Diệp Tiểu Du, anh đã hạ quyết tâm.
“Đàn ông sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, tôi lại không muốn cả đời làm quý tộc độc thân, thấy không tệ thì kết hôn thôi.” Vẻ mặt anh không tự nhiên cho lắm. Vấn đề “yêu hay không yêu” này khiến anh bỗng thấy lúng túng. “Cậu đó, đừng tưởng rằng có thể kết hôn với người phụ nữ mình yêu trong nhiều năm thì nghĩ là trên thế giới này ai ai cũng đều may mắn giống như cậu. Xã hội bây giờ có được mấy người cưới nhau vì tình yêu đâu. Đại đa số đều cân đo đong đếm điều kiện của đối phương, có nhiều tiền không, có bằng cấp không, có nhà cửa không, vân vân…, sau đó thấy điều kiện phù hợp thì kết hôn, không dính dáng gì tới tình yêu hết.”
“Cô Diệp cũng để ý đến điều kiện của anh sao?” Phó Cương nghiêm túc hỏi.
“Cô ấy?” Kỷ Dược Phi lại châm một điếu thuốc. Cô ấy hình như không như thế. Lần đó, bởi vì xen ngang ‘chuyện tốt’ của anh và thư kí Cát mà cô đã tìm mọi cách để tránh xa anh. Trước giờ cô luôn cư xử đúng mực, sẽ không làm những chuyện ngu xuẩn này. “Cô ấy là do tôi dụ dỗ về.” Kỷ Dược Phi thẳng thắn nói. Cô quá thụ động, không có khả năng sẽ chủ động yêu thích người khác.
“Dụ dỗ được rồi thì không cần quan tâm sao?”
“Không quan tâm hồi nào?” Kỷ Dược Phi nóng nảy. “Nhà cao cửa rộng, tiền tiêu tùy ý, tôi lại hết mực tuân thủ cam kết chung thủy giữa vợ chồng, còn chưa đủ sao?”
Phó Cương cười rồi đứng dậy, “Những thứ đó có thể thỏa mãn được phần đông phụ nữ, nhưng anh có dám khẳng định điều cô Diệp mong muốn là những thứ này không? Ha ha, không cần nhìn tôi một cách quái gở như vậy. Tôi chỉ nói vậy thôi. Chuyện này suy cho cùng cũng là việc riêng nhà anh, bạn bè dù có thân tới đâu cũng không thể nhúng tay vào việc nhà của người khác. Dược Phi, anh suy nghĩ cho kĩ đi. Anh là thiên tài trên thương trường, nên trong tình cảm cũng đừng làm một kẻ kém trí. Lời nên nói thì đều đã nói hết rồi. Ah, mà khoan, anh có nghĩ cô Diệp sẽ trở về trường không, anh đã tìm thử chưa?”
Kỷ Dược Phi bật dậy với lấy áo khoác trên ghế sô pha, bỏ lại một câu, “Nhớ khoá cửa!” rồi thoắt cái đã chạy biến ra ngoài.
Phó Cương mỉm cười, khẩn trương như vậy, xem ra chuyện giữa bọn họ còn có thể cứu vãn.
Diệp Tiểu Du quả thật đã quay trở lại trường.
Lúc kết hôn, cô biết trong lòng anh có Viện Viện, nhưng cô vẫn đồng ý. Tất cả là do bản thân cô tự nguyện trả giá, vốn dĩ không nên đòi hỏi được đáp lại. Nhưng cô sợ, sợ cả đời này đều phải sống như vậy. Hai người ở chung trong một căn nhà nhưng cô mãi chỉ có thể ở bên ngoài cánh cửa trái tim anh. Anh nói nếu Viện Viện ngoảnh đầu lại thì anh có quyền giành cô ấy trở về. Vậy còn cô phải làm sao đây? Tiếp tục chuyện ba người sao? Lúc yêu nhau thì còn có thể làm “kỳ đà” nhưng trong hôn nhân thì không thể. Người ra đi chỉ có thể là cô. Tuy đó cũng có thể chỉ là một câu nói đùa vì Viện Viện giờ đã có Phùng Như Hải, nhưng nó cũng cho thấy trong tim anh thật sự chưa từng có sự tồn tại của cô. Từ trước tới giờ, cô vẫn chỉ là người có cũng được mà không có cũng chả sao. Nghĩ tới điều này, cô mới nói ra những lời làm tổn thương anh!
Nhìn vết thương trên tay, đúng là một cái kết không đẹp. Cô mỉm cười chua chát.
Ngồi xe buýt đến trạm cuối cùng, rồi lại ngồi trên đó quay ngược trở về lại trạm dừng ban đầu, cô xuống xe, thất tha thất thểu đứng ở đầu đường, không biết phải xoay sở ra sao. Đêm thu thanh vắng, gió lạnh cắt da. Bữa trưa đã không muốn ăn gì, bánh kem lúc chiều lại đưa cho người khác, bây giờ, cô đói đến hoa mắt chóng mặt. Dù vậy, cô cũng không có tâm trạng đâu mà ăn bất cứ thứ gì. Chậm rãi lê bước đi không mục đích, trong vô thức lại bước tới cổng trường đại học. Lòng thầm nghĩ, nhất định trong tiềm thức có một đôi mắt đang đưa đường dẫn lối cho cô.
Ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng trước cổng trường, Diệp Tiểu Du nhìn ngây ngốc bảng tên trường đầy tự hào trên cao. Bảo vệ thấy vậy bước ra hỏi cô có cần giúp đỡ gì không. Cô suy nghĩ một hồi, rốt cuộc quyết định đi vào trường.
Đã gần giờ đêm, khu phòng học, phòng thí nghiệm, nhà tập thể, mọi chỗ đều đã tắt đèn. Trên con đường rợp bóng cây, thỉnh thoảng lại có một vài sinh viên đạp xe lướt qua. Tiếng chuông xe leng keng làm cô giật bắn mình phải đứng nép vào lề mất một lúc lâu. Đèn ngoài hành lang của khu văn phòng làm việc vẫn còn sáng, một vài phòng làm việc cũng còn bật đèn. Có lẽ là làm nghiên cứu khoa học, nếu không thì là mấy đồng nghiệp phải viết luận văn. Diệp Tiểu Du thấy mạnh dạn hơn một chút, dò dẫm đi lên phòng làm việc của mình ở tầng bốn.
Cô không mở đèn, trực tiếp mò mẫm tới chỗ bàn làm việc, ngồi xuống ghế. Lúc này mới phát hiện ra bản thân đã mệt mỏi, buồn ngủ tới mức nào. Cô không buồn sát trùng vết thương trên tay phải, cởi áo gió ra, nằm gục trên bàn cứ thế chìm vào giấc ngủ.