Không Còn Đường Lui

chương 32: ám lưu dũng động

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tạ Kiêu râu ria xồm xoàm ngồi ở hành lang đường đi, hai mắt đỏ ngầu, giữa hai hàng lông mày phát ra tử khí trầm trầm, dáng vẻ còn trông đáng sợ hơn lúc trước mấy phần. Tức giận bị đè nén ở trong người, đau đớn nơi vai phải vẫn cảm giác được rõ ràng, hắn như cũ vẫn là hận chết hai người kia, chẳng qua cũng sẽ không giống như lúc trước cứ như vậy đem tất cả đều phát tiết ra ngoài.

Có Tạ Viễn Khánh nắm trong tay, hắn ta không cần phải lo toan tính toán dọn dẹp hai người kia, cho nên bên phía khu bắc hắn bị mất không ít nhân thủ, để mặc cho Vương Thanh tùy ý chiếm đoạt càn quét địa bàng, hắn ta biết sớm muộn gì hết thảy cũng sẽ trở về trong tay, hiện tại chỉ cần yên lặng chờ đợi thời cơ mà thôi. Cũng không nghĩ đến mấy ngày trước chính mình mới bước ra đường, đi không đến mấy con phố, liền bị đám người của Hồng Xương đánh cho một trận, loáng thoáng nghe được bọn họ hùng hùng hổ hổ chỉ trích hắn ta “thế lực suy tàn thì phái người đi cướp hàng của Hồng Xương”, còn nghe nói một người trong đó dưới mi mắt có một nốt ruồi. Thời điểm Xích Long đến nơi chỉ còn nước mang hắn đến bệnh viện, nói thế nào cũng là dính dáng đến quan hệ giữa hai bang hội, người của Hồng Xương ngược lại cũng không có hạ thủ quá ngoan độc, đều là chút bị thương ngoài da, bất quá chính là một chút xuất khẩu khí giáo huấn, không muốn bị người coi thường mà thôi.

Tạ Kiêu giận đến muốn nổ phổi, cũng không thể lớn tiếng hống gào, chỉ che vai phải trong miệng một mực lầm rầm nghĩ tới điều gì đó, run người giật mình như bị ma dọa.

“Kiêu ca, bên trong tốt lắm.” Đại Đầu Lộc từ trong phòng bước ra ngoài, “Liều lượng tiêm cho ông ta không nhiều lắm, sợ lão gia thân thể nhịn không được, bác sĩ Hà đã tiêm cho ông ta thuốc giãn cơ, căn bản cũng không có xảy ra rắc rối gì.”

“Chuyện của Trình Tử Nhuận …… Xích Long xử lý thế nào rồi?” Cổ họng của Tạ Kiêu giống như vừa nuốt một miệng đầy cát, vừa nhỏ vừa khàn, khiến người nghe cực kỳ khó chịu.

“Đã chết. Nói với bên ngoài là do chính cô ta ở trong quán bar dùng thuốc quá liều, sốc thuốc mà chết.” Đại Đầu Lộc tiến đến gần, áp thấp giọng nói, “Nhà của cô ta cũng không còn ai, cũng đã nghỉ học, không có qua lại với ai, tốn một ít tiền liền có thể giải quyết xong xuôi.”

“Tạ An Tình hôm nay đến tìm Xích Long muốn hàng sao?”

“Có đến, dạo gần đây hình như cơn nghiện của cô ta càng lúc càng lớn rồi.”

“Vậy thì cho cô ta thêm liều, về sau mới có thể thật tốt sai bảo.”

“Đã biết, một lát em sẽ nói với Xích Long, anh yên tâm đi.”

“Còn nữa …… hai ngày này, phái mấy tên cơ trí một chút đi theo dõi Vương Thanh.”

……

Sáng sớm hôm nay Vương Thanh nói với cậu muốn đến kho lấy hàng, để cho một mình cậu đi quan sát địa bàng, dặn dò cậu chú ý an toàn. Lời nói tốt đẹp, bất quá cũng chỉ muốn mình tránh xa một chút mà thôi.

Phùng Kiến Vũ ở trong lòng tự giễu cười cười, trên mặt không có dấu hiệu muốn đáp ứng. Người nọ rốt cuộc vẫn là không có quá tin mình, có chút mất mát không rõ, rồi lại tự mình cảm thấy bản thân có chút già mồm.

Ở khu bắc lại vô tình ngoài ý muốn đụng phải Trương Dĩ Hàng.

Vừa gặp mặt, mỗi người liền mua một ly trà sữa đứa dựa vào một bên tường trò chuyện đến nửa ngày. Hơn phân nửa đều là Phùng Kiến Vũ hỏi, cậu cảm thấy bên phía Tạ Kiêu quá mức an tĩnh. Trên thực tế, Trương Dĩ Hàng cũng có một đoạn thời gian chưa từng thấy qua Tạ Kiêu, thỉnh thoảng thấy được mặt hắn ta một chút, nhưng đều là vội vội vàng vàng. Tạ Kiêu phần lớn thời gian chỉ để cho hai trợ thủ chính là Đại Đầu Lộc và Xích Long đi theo bên người, Trương Dĩ Hàng cũng đang hưởng thụ đoạn thời gian sinh sống an nhàn vô cùng tốt đẹp.

“Chẳng lẽ hắn ta một chút cũng không quan tâm việc làm ăn bên khu bắc sao? Nơi đó dù sao cũng là nơi chủ chốt của hắn ta tán hàng a.”

“Nhìn bộ dáng giống như là đã mò được cánh cửa khác rồi cũng nên? …… Em cũng không dám nói chính xác, nhưng quả thật là hắn ta đã rút lui không ít nhân thủ ở khu bắc rồi.”

Nghe xong lời nói của Trương Dĩ Hàng, Phùng Kiến Vũ vừa cắn ống hút, vừa nhíu chặc mày trầm tư.

Đột nhiên, một bàn tay rơi xuống trên đầu mình, vì vì xoa xoa, “Sư huynh …… buổi sáng ra cửa anh không có chải đầu sao ……”

Đối với ý chê trong giọng nói của người nọ có chút lơ đễnh, “Trông tôi như thế nào a?”

“Đầu tóc này của anh …… giống như Kim Mao Sư Vương ha ha ha ha ha ……” Trương Dĩ Hàng vừa cười vừa giúp cậu đè xuống đám tóc đang vểnh lên.

“Tôi thao chết cậu, cần cậu quản sao ……” Đang muốn đẩy tay của cậu ta, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc lại có vẻ yếu ớt cách đó không xa, “Tiểu Tình?”

Tạ An Tình ngẩng đầu lên đầu tiên nhìn thấy được chính là Trương Dĩ Hàng ở bên cạnh cậu, tiếp theo là nhìn thấy cậu, trong mắt chợt lóe lên kinh hoảng, giống như là muốn chạy trốn, rồi lại khiến cho bản thân mình trấn định lại, do do dự dự đến gần Phùng Kiến Vũ.

“Tiểu Tình, lâu rồi không thấy em đến tìm Thanh ca của em rồi a. Em đang chuẩn bị đi đâu sao?” Cậu trêu ghẹo nói.

“Trở về …… về nhà, ôn tập tài liệu.” Tạ An Tình cố gắng nặn ra một nụ cười không được tự nhiên, trong lòng cô có chút sợ.

Phùng Kiến Vũ hơi híp mắt một chút, trực giác nói cho cậu biết Tạ An Tình đang trốn tránh điều gì đó, nhưng cậu lại nói không ra được, “Tiểu Tình, em …… gần đây có khỏe không?” Chỉ đành bất đắc dĩ hỏi một câu này.

“Em? Em rất khỏe a ! …… Thật ngại quá Vũ ca, em phải về nhà rồi, lần sau gặp.” Sợ bị người nọ nhìn thấu, cô vội vàng kiếm một cái cớ từ biệt, cũng không quay đầu lại liền đi.

Trương Dĩ Hàng một mực tựa vào bên tường hút trà sữa, đợi Tạ An Tình đi xa rồi mới mở miệng, “Cô bé kia là ai a? Trông rất đáng yêu.”

“Khẩu vị của cậu?”

“Hắc hắc hắc, sư huynh thật hiểu em nha.”

“Đừng có hòng mơ tưởng, là con gái của Tạ Viễn Khánh. Cậu cứ an tâm sống ngày tháng của cậu đi, mới có một ngày thì đã biết cậu có bao nhiêu tâm tư không đứng đắn rồi, xem tôi lúc nào đó có đi tìm Sếp Liêu cáo trạng cậu hay không.”

Phùng Kiến Vũ đem ly trà sữa đã uống sạch ném vào trong ngực Trương Dĩ Hàng,buông lời tạm biệt, liền tiếp tục công việc đi quan sát địa bàng.

Ước chừng tám chín giờ tối, Vương Thanh về đến nhà. Phùng Kiến Vũ vào phòng bếp đem cơm đã hâm nóng bưng lên bàn rồi chuẩn bị trở về phòng ngủ, ai biết mình còn chưa kịp vào phòng, người nọ liền hướng về phía cậu ập một trận la mắng đầy đầu.

- Hoàn chương -

Truyện Chữ Hay