Không Còn Đường Lui

chương 20: cậu không thể

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vừa vào phòng bệnh, Vương Thanh bước nhanh về phía trước, cho Phùng Kiến Vũ một cái ôm cực lớn.

“Cậu đã tỉnh ! ”

Phùng cảnh quan im lặng không lên tiếng liếc mắt, nghĩ thầm: Này không phải là nói nhảm sao.

Cái liếc mắt xem thường này không có bị Vương Thanh nhìn thấy, ngược lại bị Khoan Tử đứng giữ ở cửa nhìn thấy, trên khuôn mặt luôn luôn thành thật nghiêm túc cũng có chút không nhịn được buồn cười.

Lão đại gần đây là bị bệnh hồ đồ sao?

“Buông tay, đau.” Phùng Kiến Vũ có chút cố hết sức nói.

Vương Thanh vội vàng buông lỏng tay, nhiều hơn một giây cũng không dám giữ lại, “Mặt mũi cậu thế nào còn trắng hơn hồi trước nữa vậy, có phải còn có nơi nào không thoải mái hay không? Tôi ngay bây giờ đi gọi bác sĩ đến khám cho cậu.”

“Tôi đói a …… có thể cho tôi một phần thức ăn trước hay không ? ? ” Thanh âm của Phùng Kiến Vũ run lẩy bẩy, “Đợi lão nhân gia ngài mời bác sĩ đến, tôi đoán chừng sẽ thật sự phó xác ở chỗ này rồi.”

Khoan Tử đứng ở cửa lần này cũng không nhịn được nữa, khúc kha khúc khích cứng rắn nhịn xuống xúc động muốn cười, tiếp thu được Vương Thanh quay đầu lại phóng cho một đôi mắt đao, lại lập tức nghiêm mặt nín nhịn.

Vương Thanh phân phó để cho Đại Oản đi ra ngoài mua cơm cho Phùng Kiến Vũ, còn mình thì tự thân chạy đi tìm bác sĩ.

“Cậu không cảm thấy Thanh ca đối với Đại Vũ có chút quan tâm hơi quá rồi không? …… Sao chuyện gì cũng phải tự thân hành động a?” Đại Oản ở ngoài cửa chọt chọt Khoan Tử nói.

“Thanh ca làm việc còn phải để cậu quản?” Khoan Tử giơ tay lên cho cậu ta một cú huých.

“Ui…… Cậu có lời thì nói được rồi, cần gì phải động thủ chứ ! ” Đại Oản bày tỏ thật là ủy khuất vô cùng.

Vừa mới chuẩn bị nhấc chân đi mua cơm, chạm mặt đụng vào một người —— Tạ An Tình. Cô ta nói là biết được Vương Thanh nằm viện, thời điểm đi thăm ba mình thì “thuận tiện” đưa cho Vương Thanh một chút thực phẩm bổ dưỡng.

Phùng Kiến Vũ nghe thấy từ này, cảm thấy rất là kinh dị, cảm tình nhà cô đều là thuận tiện thì liền nấu một nồi cháo gà hầm đến mấy giờ cho người ta phải không?

“Tiểu Tình a, Thanh ca mới vừa đi tìm bác sĩ. Cô chờ một chút, anh ấy sẽ lập tức trở lại.” Đại Oản kiên nhẫn cùng Tạ An Tình giải thích.

“A, không sao, vậy em để lại nơi này.” Tạ An Tình đem bình giữ ấm đặt lên trên cái bàn ở bên cạnh, “Lát nữa em còn có lớp, đưa đồ xong rồi em đi trước đây.”

Lúc nói chuyện Tạ An Tình dư quang thỉnh thoảng liếc nhìn Phùng Kiến Vũ đang ở trên giường bệnh, giống như là đang ở trong lòng đấu tranh tranh phức tạp điều gì đó.

“Cô nhìn tôi làm gì đây?” Phùng Kiến Vũ mở miệng trước.

Cô gái không được tự nhiên quay đầu lại, tay luồn xuống phía dưới túi giữ ấm từ bên trong lấy ra một hộp cơm giữ ấm in hình vô cùng dễ thương, có chút lắp bắp nói: “Nha, cái này …… đưa, đưa cho anh. Thuận tiện, đưa cho anh ! ”

Sau đó bỏ chạy mất dạng.

Cái này tốt nha, tự mình biến thành thuận tiện của thuận tiện.

Đại Oản cũng tiết kiệm được một chuyến động chân, Phùng Kiến Vũ ngồi dậy liền bắt đầu hưởng dụng cháo gà của Tạ đại tiểu thư.

Cô bé này vậy mà thật quá đáng yêu.

Đang ăn, Vương Thanh đã mang theo bác sĩ tiến vào. Làm chút hỏi thăm cùng kiểm tra đơn giản, đại khái ý tứ là không còn chuyện gì nữa, nhưng vẫn đề nghị lưu lại bệnh viện quan sát thêm mấy ngày.

Tiễn đi bác sĩ, đuổi đi Đại oản cùng Khoan Tử, Phùng Kiến Vũ vẫn một lòng chăm chú ăn, không một chút nào để ý đến Vương Thanh.

Vương Thanh trong lòng thầm mắng tiểu tử này thật không có lương tâm, mở miệng nỗ lực suy nghĩ tìm một cái đề tài, “Tiểu Tình mang đến?”

“Ân. Anh đừng nói, tiểu cô nương này của anh quả thật không tệ.”

“Nói đến tám trăm lần, là em gái ! Em gái ! ” Vương Thanh một hơi bóp lên khuôn mặt nộn nộn thịt của Phùng Kiến Vũ, người nọ trong miệng vẫn còn đang nhai thức ăn, phồng má trợn mắt, giống như là một con sóc nhỏ.

Phùng cảnh quan không vui, vung tay lên đánh rớt móng vuốt của Vương Thanh, giống như là đột nhiên lại nhớ ra điều gì đó, mở miệng nói: “Anh nói, Tạ An Tình …… cuối cùng phải làm sao đây?”

“Ân?” Vương Thanh không quá hiểu rõ ý tứ của cậu.

“Cô bé không có mẹ, chỉ còn lại một người ba Tạ Viễn Khánh này, bây giờ lại còn mắc cái thứ bệnh đáng chết gì nữa. Đến lúc chọn xong thượng vị rồi, thậm chí có thể là ba cô bé cũng đi luôn, cô bé phải làm sao bây giờ? ……”

“Tiểu Tình là một cô gái tốt, đến lúc đó đợi tôi được chọn ngồi thượng vị, tôi sẽ chiếu cố cô bé, ít nhất sẽ để cho cô bé học xong tốt nghiệp, con đường sau này, cô bé cũng có năng lực đi tiếp.” Vương Thanh ngồi ở bên cạnh Phùng Kiến Vũ, rất là nghiêm túc trả lời, “Tiểu Tình học tập rất tốt, cũng là một cô nương rất có lý tưởng. Cô bé biết công việc làm ăn của ba mình không sạch sẽ, nhưng vẫn luôn rất hiếu thuận với ba. Lúc trước cô bé từng lặng lẽ nói với tôi, hiện tại cố gắng như vậy, chính là vì sau này muốn kiếm tiền sạch sẽ nuôi gia đình, sau đó khuyên Tạ Viễn Khánh gác kiếm rửa tay. Nhưng …… tôi bây giờ cùng cậu nói thẳng ra đi, theo tôi biết được, bệnh kia của Tạ Viễn Khánh đoán chừng …… chuyện này chúng tôi vẫn luôn gạt Tạ An Tình.”

Bữa cơm này ăn vô cùng nặng nề.

Đợi đến lúc Phùng Kiến Vũ ăn uống no đủ, lau khô miệng xong, hồi phục lại dáng vẻ tinh thần phấn chấn.

Lực sinh mệnh này cũng tương đối là khá ương ngạnh.

“Cậu sau này cũng đừng bởi vì ngượng ngùng mà trốn tránh tôi nữa.” Phùng Kiến Vũ mới vừa nằm xuống, Vương Thanh cũng mặt dày theo sát cậu vào chăn. Cảm giác được bàn tay người nọ ôm qua eo mình, giọng nói trầm thấp gần trong gang tấc cùng với nhiệt khí phà vào lỗ tai, Phùng Kiến Vũ tim đập thình thịch, “Tôi tránh anh lúc nào?”

“Nếu không phải là bởi vì cậu trốn tránh không muốn gặp tôi, còn có cơ hội để cho Tạ Kiêu đến bắt cậu đi không?” Vương Thanh lật cả người lại, cánh tay đặt ở hai bên đầu Phùng Kiến Vũ, gần gũi cọ cọ lên chóp mũi của Phùng Kiến Vũ, tư thế vô cùng mập mờ.

“Cậu nếu không chịu nghe lời như vậy lần nữa, tôi sẽ đánh mông cậu.” Cúi người ngậm vào vành tai của Phùng Kiến Vũ, tinh tế liếm hôn, lời nói lưu manh kia ở bên tai làm cho Phùng Kiến Vũ đỏ rần cả mặt.

“Anh …… anh dừng lại.” Phùng Kiến Vũ mềm yếu nói, “Đầu của anh nhích xuống một chút, thấp xuống, thấp xuống.”

Dường như không ngờ đến Phùng Kiến Vũ sẽ nói như vậy, Vương Thanh có chút sửng sốt, nhưng vẫn là làm theo.

Đột nhiên, đỉnh đầu truyền đến chút cảm giác khác thường ……

“Đồ lưu manh ! Lão tử gặm nát da đầu của anh ! ” Phùng Kiến Vũ cười lớn há răng bắt đầu cạp vào đầu Vương Thanh.

Vương Thanh lập tức bị chọc cười, ngẩng đầu lên hai mắt cong cong, “Ui, cậu học thói xấu này từ ai ! Tôi đã mười ngày nửa tháng không có gội đầu rồi a.”

“Phi phi phi ! …… Ha ha ha ha ha anh đừng chọc lét tôi nữa a, anh buông tay ha ha ha ha ……”

“Ai da, đau quá, đau.” Phùng cảnh quan chiêu này trăm thử bách linh, Vương mỗ đang trên ở người làm việc ác lập tức không dám nhúc nhích.

“Cậu cứ giả vờ đi, chờ cậu khỏi bệnh rồi, xem tôi thế nào cùng cậu chơi đùa.” Vương Thanh hừ một tiếng.

Bỗng dưng nhớ đến chuyện vừa rồi Vương Thanh mới vừa cùng mình nói, không đầu không đuôi hỏi một câu, “Anh có lòng tin có thể được chọn thượng vị như vậy sao a?”

“Tôi có cậu a, chính là có lòng tin như vậy, hắc ! ”

Dứt lời, liền hướng về phía môi Phùng Kiến Vũ hôn lên, không giống với lần đầu tiên có tính xâm lược vừa thô bạo lại vừa bá đạo như vậy, lần này là một nụ hôn đẹp đẽ ngọt ngào, thậm chí còn không hề xen vào một chút ham muốn, giống như một dòng nước xoáy ôn nhu, khiến cho người ta không nhịn được trầm trầm bị vùi lấp vào bên trong, nhẹ nhàng mút mát, nhẹ nhàng di chuyển. Là hạnh phúc và vui mừng được sống sót sau tai nạn, so với bất kỳ sự tiếp xúc nào đã từng trải qua của bọn họ càng thuần túy hơn.

Chỉ là bởi vì anh muốn hôn em, anh muốn đối với em làm như vậy, liền làm như vậy.

Không có nghi kỵ, không có phòng bị.

Thế giới trong nháy mắt an tĩnh.

Ngay thời điểm Phùng Kiến Vũ cảm giác được mình sắp bị nụ hôn này câu mất hồn đi, cậu dựa vào một chút lý trí đáng thương cuối cùng lập tức đẩy ra Vương Thanh.

Cậu không thể lún sâu vào, cậu không thể.

“Thật xin lỗi, tôi có chút mệt mỏi, tôi muốn một mình nghỉ ngơi.”

- Hoàn chương -

Truyện Chữ Hay