Phần : Đọ sức gay gắt
Đầu đau đến muốn nổ tung, âm thanh ù ù bên màng nhĩ khiến cho cả người Phùng Kiến Vũ cảm thấy vô cùng khó chịu, dù chỉ còn tồn lại một tia ý thức cuối cùng, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận rất rõ ràng mỗi một tế bào trên người cậu đều đang kêu gào, đau, rất đau.
Mí mắt càng ngày càng nặng trĩu, cậu cố gắng liều mạng mở ra, chỉ mờ mịt nhìn thấy bên người bị vây quanh bởi một đám người mặt đồ trắng, cũng không cách nào phân biệt rõ thần sắc của bọn họ, chỉ cảm thấy trong mọi cử động của bọn họ dường như đang rất vội vàng.
"Cậu tên là gì?"
"......Squirrel, Phùng Kiến Vũ. Cảnh viên số hiệu ...... trực thuộc khoa tình báo hình sự CIB(). Danh hiệu của lần hành động này là Hừng Sáng, mục đích là phá vỡ tập đoàn buôn bán ma túy Khánh Dư ...... Nhiệm vụ của tôi là nằm vùng xâm nhập vào nội bộ tập đoàn, tiếp cận một người, anh ta ......"
//
"Cảnh sát kiểm tra ! ——"
Từ một chỗ không xác định trong quán bar truyền đến một tiếng thét, người người trong đám đông tựa như ong vỡ tổ, khung cảnh nhất thời bắt đầu trở nên hỗn loạn.
"Thanh ca ! Cảnh sát đến, làm sao bây giờ?" Đại Oản cố gắng đè nén âm thanh nơi cổ họng, hốt hoảng mở miệng hỏi một người nam nhân trong bộ đồ đen.
Ai ngờ người nọ vừa vung tay đã cho Đại Oản một cái tát mạnh, "Con mẹ nó còn có thể như thế nào ! Còn không mau gọi các anh em khác rút lui ! "
"Thanh ca ...... Thanh ca ...... hàng vẫn còn nằm ở trên người chúng ta, chạy không thoát a ! "
"Đều là một đám phế vật ! ! "
Ở bên này đang nói chuyện, bên kia đã có mấy người bị xét được trên người mang theo Ketamine(), một vài người cảnh sát đang tiến về hướng bọn họ.
Vương Thanh nhất thời sửng sốt, hắn ngàn vạn không nghĩ đến ngày hôm nay cảnh sát sẽ đến nơi này lục xét. Đừng nói thủ hạ của mình, ngay cả trên người hắn vẫn còn đang mang theo hai túi hàng, hắn theo bản năng sờ sờ túi áo bên phải, trong lòng thầm kêu không ổn.
Tay cầm ly rượu của Vương Thanh cũng biến thành có chút không yên, tâm tình trở nên nóng nảy. Vị cảnh sát kia bước đến càng lúc càng gần, nhân lúc thần tình của Vương Thanh càng trở nên hoảng sợ, hắn đột nhiên cảm giác được có một thân ảnh dao động ở trước mắt mình. Người nọ bước qua mở rộng hai chân ngồi lên đầu gối của hắn, hai cánh tay còn không ngừng vuốt ve từ hông ra sau lưng, hơi thở ấm áp phà lên cổ. Bình sinh Vương Thanh nhạy cảm đột nhiên cảm thấy toàn thân đều trở nên ngứa ngáy, kỳ quái chính là hắn một chút cũng không hề cảm thấy chán ghét.
"Cậu là ai?" Vương Thanh cau mày giương mắt hướng người nọ, tay phải chính xác bắt lấy cái cằm cưỡng bách người nọ ngẩng đầu. Trong nháy mắt hai ánh mắt chạm vào nhau khiến cho hắn thất thần, phản chiếu một đôi mắt trong veo như nước, tựa như hút cả linh hồn của hắn vào bên trong.
"Tôi có thể giúp anh nha." Cậu ta không trả lời vấn đề của Vương Thanh, chẳng qua chỉ là thoát khỏi kìm hãm của tay hắn, tiếp tục cúi đầu xem như không có người bên cạnh làm những chuyện khiến cho người khác đỏ mặt, tim đập nhanh.
"Ầm ầm ầm ! " Vị cảnh sát kia bước đến gần đưa tay đập lên mặt bàn kiếng thuỷ tinh, "Không thấy sếp đang làm việc sao? Mau đứng dậy ! "
Phùng Kiến Vũ nghiêng đầu, môi mỏng ma sát với lông mao sau cổ Vương Thanh, lại từ từ hôn lên gò má, mập mờ triền miên, nghiễm nhiên một bộ dáng hai người yêu nhau thân mật.
Cho dù là đã thường xuyên tới lui những nơi trăng hoa, nhưng một màn trước mắt này cũng khiến cho vị cảnh sát kia hơi có chút khó có thể tiếp nhận, lại kêu thêm mấy tiếng, trong giọng lớn tiếng còn mang theo tia ghê tởm.
Phùng Kiến Vũ không nhanh không chậm đứng dậy, quay đầu hướng vị cảnh sát kia cười cười: "Vâng vâng vâng, sếp phải làm việc cho thật chặt chẽ." Lời còn chưa dứt, vừa nhấc chân một bước thì đột nhiên một chai bia bay đến, vút một cái rơi xuống trước mặt của vị cảnh sát kia. Vương Thanh là người thứ nhất kịp phản ứng, duỗi bàn tay đem Phùng Kiến Vũ ôm vào trong ngực, cho nên cậu chỉ vừa chạm phải đồng phục của cảnh sát, ngược lại không hề có việc gì.
Vị cảnh sát kia lúc này mới nhìn thấy rõ tướng mạo của Phùng Kiến Vũ, ngẩn người nín bặt, dù chỉ vừa mới gặp mặt nhưng cậu ta cũng đủ bị bóng hình xinh đẹp kia mê hoặc, đôi lông mày tinh tướng, khuôn mặt anh khí bức người càng khiến cho cậu ta thêm rung động.
"Mấy người, đừng nghĩ muốn giở trò ! Toàn bộ đứng cho ngay ngắn vào ! " Vị cảnh sát nọ còn chưa kịp hoàn hồn, lại có thêm một cảnh sát khác bước đến, bắt đầu lục soát người.
Mà ở trên người Vương Thanh —— không có phát hiện.
//
Bóng đêm đã sâu, trong một con hẻm nhỏ bên cạnh quán bar, một người đang châm một điếu thuốc, ánh lửa màu đỏ ẩn hiện lấp loé, xông lên một mùi không khí nguy hiểm.
"Tại sao lại giúp tôi?" Vương Thanh hai ngón tay kẹp điếu thuốc, tinh tế quan sát Phùng Kiến Vũ, thấp giọng nói. Trong phút chốc tâm thần lại căng thẳng: đôi mắt này thật muốn lấy mạng người.
"Anh đại khái cũng không có đủ tính nhẫn nại ở lại đó ngây ngốc tiếng đi, huống chi bên cạnh anh còn có đến mười mấy người anh em đang chờ anh đến đem bọn họ ra." Phùng Kiến Vũ không hề sợ hãi thẳng tắp nhìn Vương Thanh, mở miệng nhàn nhạt giải thích, khóe miệng còn mang theo tia vui vẻ như có như không, giống như một lời khiêu khích trong thầm lặng.
"Cậu đem vật kia nhét vào người của cảnh sát, không sợ bọn họ tìm đến cửa sao?" Vương Thanh dường như rất bất mãn với sự xuất hiệng trong tình huống gây cấn lúc vừa rồi của cậu. Hắn tiến đến gần, đem Phùng Kiến Vũ đè trên vách tường, một tay đặt cố định ở đầu cậu, xấu xa phun ra một làn khói thuốc, nhìn bộ dáng mặt nhăn mày nhó của cậu, tà khí cười cười.
"Bắt trộm phải có tang vật. Tối nay có nhiều người như vậy, anh ta dựa vào cái gì nói tôi lén lút đưa cho anh ta? Còn nữa, nếu thật sự bị tìm tới cửa, anh ...... không chuẩn bị bảo vệ tôi sao?" Phùng Kiến Vũ thấp hơn Vương Thanh nửa cái đầu, vừa vặn dừng ở bên tai hắn. Thanh âm của cậu trầm thấp ôn nhu, chậm rãi nói vào trong lỗ tai hắn, cuối cùng còn dùng đầu lưỡi liếm lên vành tai nhạy cảm của hắn một cái, cảm giác nóng ấm khiến cho Vương Thanh không nhịn được rùng mình.
Vương Thanh cảm thấy cổ họng có chút khô khát, lùi về phía sau một bước cùng Phùng Kiến Vũ giữ vững một chút khoảng cách, đùa cợt hỏi một câu: "Tại sao tôi phải bảo vệ cậu?"
"Tôi đây ra sức câu dẫn anh như vậy, tại sao anh lại không có khách khí vậy a?" Phùng Kiến Vũ ngược lại thẳng thắn dứt khoát, trong giọng nói còn mang theo một loại tiếu ý bất đắc dĩ.
Vương Thanh bị chọc cho cười, nhíu nhíu mày, "Có ý đồ gì, ân?"
"Trước đây phạm phải một vài tội, gần đây mới được thả ra ngoài, không có khí lực tham gia vào mấy việc đánh đánh giết giết trong xã đoàn, cũng có chút đầu óc, muốn cùng anh. Tôi đã nghe ngóng qua rồi, anh là người dẫn đầu ở Khánh gia, một người mới thượng vị rất có tiếng, địa bàn nắm trong tay cũng đủ nhiều, chỉ cần anh đồng ý tôi giúp anh làm việc, tôi đảm bảo sẽ giúp anh nới rộng ra thêm mười mấy cái địa bàn nữa."
Vương Thanh lần này ung dung nhìn chằm chằm vào đôi mắt kia của Phùng Kiến Vũ, giống như đang dò tìm điều gì đó, không có kết quả. Cậu thủy chung đeo lên một bộ mặt lạnh nhạt, tựa như cùng với người mới vừa rồi trong quán bar hoàn toàn là hai người khác nhau. Không có câu dẫn, không có nịnh nọt, lại nghiễm nhiên một bộ dáng "Tôi muốn bám lấy người có địa vị cao như anh". Thật không biết từ đâu lại có được lòng tin như vậy, nhưng bất quá lại khiến Vương Thanh cảm thấy có chút thu hút.
"Mới vừa rồi ở trong quán bar cậu làm rất tốt, có đầu óc có can đảm, sau này đi theo tôi về Khánh Dư làm việc đi." Vương Thanh đưa tay vuốt ve gò má Phùng Kiến Vũ. Cậu đúng là một người rất thông minh, Vương Thanh cũng không muốn che giấu đi sự thưởng thức của chính mình. Hắn cũng thật muốn xem một chút ...... gương mặt dửng dưng này khi nhiễm một tầng xuân sắc, đôi mắt xinh đẹp này lúc mờ mịt ẩm ướt sẽ có bao nhiêu câu nhân đây ...... những thứ này, tất nhiên hắn sẽ không nói ra miệng.
Phùng Kiến Vũ đi theo Vương Thanh ra khỏi ngõ hẻm, Đại Oản vẫn đang đứng ở đầu hẻm đợi bọn họ.
"Lần này có bao nhiêu anh em bị bắt giữ?"
"Mười ... mười ba. Đều là các anh em cơ trí, lần này khiến cho một lượng hàng lớn bị quăng đến hết cho mấy con nghiện mới tạm thời tránh được kiểm xét ......"
"Lần đầu tiên đến địa bàn này giao dịch đã bị cảnh sát đến đây lục xét, nhất định là cái tên họ Tạ khốn kiếp hại tôi ! " Vương Thanh cắn răng nghiến lợi nói.
Cùng Đại Oản nói thêm vài câu về mấy chuyện hậu quả tiếp theo, Vương Thanh chợt nhớ đến người nọ đang ở sau lưng mình, lại nói: "Người này sau này sẽ đi theo tôi, cậu nên học hỏi một chút. Mới vừa ở trong bar nếu không phải là cậu ta giải vây, chuyện đến tai Khánh gia thật sự khiến cho tôi mất hết thể diện rồi ! " Dứt lời, lại nghiêng đầu hỏi, "Cậu, tên là gì?"
"Phùng Kiến Vũ, gọi tôi Đại Vũ là được."
"Người này, Đại Oản. Bình thường giúp tôi quản lý mấy địa bàn, có thắc mắc gì cứ trực tiếp hỏi cậu ta. Sau này cậu cũng có thể theo mấy anh em khác gọi tôi là Thanh ca."
Đại Oản dường như có chút bất mãn với cách giải thích của Vương Thanh, nhìn thấy Phùng Kiến Vũ ngẩn người trong chốc lát, tức giận gấp gáp thúc giục: "Còn không mau gọi Thanh ca ? ! "
"Thanh ca." Phùng Kiến Vũ mở miệng phát âm rõ ràng, giọng nói còn khiến người nghe cảm thấy rất thoải mái.
Vương Thanh gật đầu một cái xem như là đã đáp ứng, cất bước chuẩn bị trở về căn hộ của mình, Đại Oản theo sát bên cạnh hắn, không ai nhìn thấy thoáng qua, khoé miệng cong lên của Phùng Kiến Vũ ở sau lưng thể hiện một cái biểu hiện đầy đắc ý.
- Hoàn chương -
___________________
()CIB: viết tắt của "Criminal Intelligence Bureau", hay còn được gọi là Cục tình báo hình sự - Là cơ quan phối hợp trung tâm của lực lượng về tình báo về tội phạm và tội phạm, sau khi phân tích và đánh giá được phổ biến cho các đơn vị điều tra tội phạm theo yêu cầu.
()Ketamine: thường được gọi là 'K', thực chất là một loại thuốc gây mê, gây ảo giác, được sử dụng trong y học, là tiền chất gây mê dùng cho thú y và người. Nếu tiêm vào tĩnh mạch, chỉ sau một phút người bệnh nhanh chóng cảm nhận được cảm giác phân li và ngay lập tức, rơi vào tình trạng vô thức. Khi sử dụng có thể bị tăng huyết áp, nhịp tim nhanh, trụy hô hấp, nhìn đôi, buồn nôn, tăng trương lực cơ, ảo giác, kích động.