Trên mạng cơ hồ không có tư liệu lịch sử về người Trái Đất cổ, may sao bản thân Mục Căn có giữ một bản đánh máy bằng giấy, đáng tiếc trang bìa bị mất, chữ cũng rất mờ, văn tự mang tính tự thuật chỉ có một câu:
… Nhân loại là động vật bộ linh trưởng…
Sau đó là hàng loạt hình ảnh.
Do công nghệ in ấn bất đồng với phần chữ, hình ảnh trên tư liệu vậy mà được bảo tồn gần như đầy đủ!
Vì thế, hình chiếu lập thể được trí não hiển thị trước mặt Mục Căn và Olivia chính là những hình ảnh quý giá ấy.
“Vượn cáo đuôi vòng, khỉ mốc, khỉ macaca, khỉ cộc, khỉ mặt đỏ… Quê hương cậu có nhiều khỉ ghê, vậy nguyên hình của cậu là loài nào đây?” Tên đi kèm hình ảnh cũng được bảo tồn, còn được dịch thành ngôn ngữ đế quốc. Theo từng tấm ảnh lướt qua mắt, Olivia cảm thấy đại não của mình đã bị đủ kiểu đủ dạng ánh mắt của khỉ nhồi chật ních!
Tưởng tượng Mục Căn biến thành hình dạng kể trên, tim Olivia đập thình thịch, chợt thấy mấy con khỉ này nom cũng… đáng yêu ra phết (← Nè nè! Khiếu thẩm mỹ của cậu thiệt là!)
Mãi tới khi nhìn thấy ảnh chụp khỉ đột cuối cùng.
囧!!!
Olivia nuốt nước miếng cái ực.
Dòm dòm khỉ đột lông đen thùi từ đầu đến chân, lại ngó mái tóc đen của thanh niên Mục Căn, cứ cảm thấy… nếu đơn thuần phán đoán từ màu lông… con này hình như đặc biệt phù hợp… nha…
Olivia thấy con tim mình chợt nhói.
Hắn nhắm mắt lại, bắt đầu cố gắng dung nhập Mục Căn với con khỉ đột mặt mày hung hãn kia, quá trình kiến thiết tâm lý chỉ tốn một phút đồng hồ, đến khi mở mắt lần nữa, hắn đã có thể nhoẻn cười yêu chiều khi đối diện với khỉ đột (← Nè nè! Khiếu thẩm mỹ của cậu đâu rồi?)
“Mục Căn, thiệt ra tôi thấy con khỉ đột này đáng yêu lắm nha ~” Olivia mỉm cười thánh mẫu với Mục Căn.
Mục Căn: Ollie mới đó đã chấp nhận giả thiết tớ là khỉ đột á? Nhưng, nhưng tớ còn chưa chấp nhận đâu!
Mục Căn nhìn Olivia bên cạnh bằng vẻ mặt rất chi 囧, song phát hiện Olivia đã lần nữa chuyển lực chú ý lên hình ảnh rồi. Hắn chiếu lại hình ảnh từ đầu tới đuôi một lần, ra chiều kiên định.
“Căn cứ phân tích chuyên sâu về những hình ảnh này, bộ linh trưởng thuộc động vật có vú, hình dạng đặc thù rất thống nhất, đều là hai mắt nhìn thẳng, khoảng cách giữa hai mắt tương đối hẹp, tầm nhìn về cơ bản giống nhau, ngón tay ngón chân tách biệt, có sẵn năng lực vồ bắt ưu tú, điểm ấy giúp chúng thích nghi với cuộc sống trên cây. Đầu tiên chúng ta có thể phán định bộ linh trưởng quen sinh hoạt trên cây, ngoài ra, số lượng lớn hình ảnh cũng tiến thêm một bước chứng minh, cậu coi nè, % bối cảnh ảnh chụp là cây cối, chúng ta cũng phải đề phòng trường hợp cậu chạy lên cây, ừm… Quả nhiên cần mua sợi dây thừng…” Vừa xem hình ảnh vừa ghi chép không ít, xác nhận lần cuối xong, Olivia báo kết quả nghiên cứu của mình cho Mục Căn. Giả sử có người Trái Đất cổ ở đây lúc này, họ chắc chắn sẽ hết hồn trước anh chàng ngoài hành tinh chưa từng đặt chân đến Trái Đất, cũng không hiểu gì về người Trái Đất, ấy mà chỉ dựa vào hình ảnh đã đoán đúng bảy tám phần về đặc tính sinh hoạt của bộ linh trưởng trên Trái Đất!
Học bá chính là học bá nhen ~
Đại khái là mùi học thuật quá nồng, Mục Căn nghe một chốc, tiếp theo… liền nghe vào. Nếu bàn về kiến thức Trái Đất cổ, toàn đế quốc đại khái không ai qua được cậu, cậu lập tức dùng tri thức của mình bổ sung điểm thiếu hụt trong kết luận của Olivia. Dưới sự chung tay hợp tác của hai học bá, một bản [Nghiên cứu bộ linh trưởng Trái Đất] chuẩn khỏi chỉnh đã được chỉnh sửa và phục hồi —
Đúng vậy, là [Nghiên cứu bộ linh trưởng Trái Đất], bìa và chữ bị thiếu trên tư liệu lịch sử này nên gọi là [Nghiên cứu bộ linh trưởng Trái Đất], chứ không phải [Nghiên cứu người Trái Đất] như họ vẫn tưởng.
Nói túm gọn, quyển sách này giới thiệu về khỉ trên Trái Đất, chứ không phải người Trái Đất.
Khái quát một câu: Các học bá lấy lộn tư liệu rồi.
 ̄▽ ̄
“Dây thừng vẫn không đáng tin, hay tui mình mua còng tay đi? Phức tạp chút, đơn giản quá tớ dễ cởi lắm.” Sau khi đi sâu và ngâm cứu tỉ mỉ, Mục Căn đã tin chắc mình sắp biến thành một con khỉ đột (← hây!), cậu còn đưa ra đề nghị với vấn đề kế tiếp.
“Ừ, lát đi mua ít chuối nữa nha? Tôi thấy hình như bầy khỉ đột thích ăn loại trái cây này lắm.” Olivia đã bắt đầu cân nhắc thức ăn chăn nuôi… Ý quên! Là vấn đề kết cấu thức ăn.
“… Nhưng bình thường tớ ghét ăn chuối lắm… Thôi, cứ mua một ít cho chắc cú.” Mục Căn gật đầu, đồng ý với hắn.
Thế là hai cậu trai thấy chết không sờn đi mua còng tay và chuối.
 ̄▽ ̄
Người Trái Đất không biến hóa, nguyên hình của họ chính là hình dáng vốn có. Khởi nguồn từ tổ tiên thời xa xưa, để rồi từng bước một trở thành dáng vẻ hiện tại, người Trái Đất xưng quá trình này là “tiến hóa”. Nhưng trong bảng tổng hợp sinh vật học của đế quốc, các học giả lại phán định quá trình ấy là “thoái hóa”.
Tế bào không cách nào gánh vác sự chuyển hóa giữa hai loại hình thái, chỉ có thể giữ cố định một hình thái, đây là một loại “thoái hóa”.
Cũng chính bởi thế, tại đế quốc, thể chất người Trái Đất cổ cực kỳ yếu ớt, tuổi thọ cũng rất ngắn, dù sử dụng dịch tiến hóa tế bào cũng không thể giúp họ khỏe mạnh hơn. Người Trái Đất thuộc “chủng tộc gầy yếu”.
Kẻ yếu đã định trước sẽ bị đào thải.
Vì sự tiến bộ của hệ thống nhân loại, gen lạc hậu nhất định sẽ bị đào thải, bị tự nhiên đào thải.
Cho nên, Mục Căn trở thành người Trái Đất duy nhất còn sót lại trong tinh vực đế quốc.
Sinh mệnh của cậu vừa bình thường vừa vĩ đại, bất tri bất giác, cậu đã làm được chuyện tổ tiên không thể. Mà hôm nay lại có bác sĩ nói với cậu rằng, một việc chưa từng xảy ra trên bất kỳ người Trái Đất nào sắp phát sinh trên người cậu…
Nhòm lướt qua còng tay trên cổ tay trái, trong mắt Mục Căn thoáng chút hoang mang.
Olivia tức khắc chú ý thấy biến hóa cảm xúc của cậu, bèn nắm chặt tay trái Mục Căn.
Một đầu khác của còng tay vòng quanh cổ tay phải của Olivia.
“Yên tâm, tôi cùng cậu.”
Không nói chuyện này với bác cả, Mục Căn và Olivia quyết định tự vượt qua giai đoạn có khả năng phát sinh trong tương lai. Họ không còn là trẻ con nữa, không cần chuyện gì cũng đi làm phiền phụ huynh.
Hormone trong cơ thể Mục Căn đã tiếp cận cực gần với giá trị cao nhất. Theo như lời bác sĩ, cậu sẽ biến hóa bất cứ khi nào và bất cứ đâu. Tránh chuyện bất ngờ phát sinh, họ dùng còng tay khóa lẫn nhau.
“Ừa.” Ngẩng đầu nhìn Olivia, cõi lòng Mục Căn bỗng an định.
Cậu lập tức nắm tay Olivia thật chặt.
Thế là hai người tay còng tay tới chỗ trò chơi kế tiếp.
-_-|||
Được rồi, mặc cho tay còng một chỗ, cũng chẳng thể ngăn cản quyết tâm nghỉ mát cho đã của họ, mấy ngày này họ vẫn tay còng tay chơi đủ trò.
“Đôi này… khẩu vị nặng kinh.” Các du khách đi theo khẽ xì xầm, nơi nơi trên hải đảo lưu truyền câu chuyện về họ.
Lần biến hình đầu tiên của Mục Căn phát sinh vào buổi chiều hôm ấy.
Ngày đó, bọn họ đang ngồi du thuyền trên biển.
Trừ hai người họ, du thuyền đã bị tổ hợp tình lữ chiếm lĩnh ráo trọi, đang trên du thuyền cũng không quên show ân ái, nhóm tình nhân xung quanh hôn tới hôn lui, môi trường thiên nhiên trên hải đảo khiến họ càng to gan hơn, bỗng nhiên có một du khách bất cẩn hiện ra nguyên hình! Du thuyền làm từ vật liệu đặc thù có thể tải được đủ loại du khách với sức nặng nguyên hình cực lớn, song không cách nào gánh nổi kích thước của họ. Du khách nguyên hình Cự Thú long khéo sao lại đứng ngay mé thuyền, một đợt sóng lớn ập đến, du thuyền lật nhào!
“Trên du thuyền cấm sử dụng nguyên hình nhaaaaa –” Thuyền viên vừa hô một tiếng, chính hắn cũng đột nhiên hóa nguyên hình. Vì vậy, nửa câu sau chưa kịp nói xong bỗng chốc trở thành tiếng dã thú gầm thét.
Cơ hồ vừa rơi xuống nước, hết thảy du khách đều biến thành nguyên hình!
Nóng —
Olivia nháy mắt cảm nhận được hơi nóng như muốn thiêu đốt toàn thân mình. Xúc cảm run rẩy từ trán xộc thẳng xuống bụng dưới, trong thoáng giây, hắn tựa hồ không tài nào khống chế, cũng muốn xuôi theo dục vọng mà biến hình. Nhưng nghĩ đến cái còng trên cổ tay, hắn gồng mình kháng cự bản năng.
Mục Căn —
Nếu hóa thành nguyên hình, còng tay sẽ hỏng mất, ngộ nhỡ Mục Căn cũng biến hóa sau đó thì hỏng bét —
Giữa lòng biển, Olivia cố sức mở hai mắt, không để ý đủ kiểu đủ dạng du khách đang vùng vẫy trong trạng thái nguyên hình, trước tiên nhìn lại cổ tay mình, thấy còng tay bị gãy, thân thể chìm trong lửa nóng hừng hực thoắt cái bị làn nước lạnh buốt thẩm thấu.
Mục Căn biến mất!
Còng tay bị gãy nát bấy, chắc chắn Mục Căn biến hóa rồi! Còng tay bị sức mạnh sau khi biến hình cứng rắn bẻ gãy! Trong số hàng đống loài khỉ trên Trái Đất cổ, xét về mặt hình thể, chỉ khỉ đột to xác nhất là có khả năng làm được việc này. Phân tích dựa trên tình trạng gãy của còng tay, khỉ đột do Mục Căn biến thành có lẽ bự hơn nhiều so với phán đoán của họ!
Thất sách —
Thoáng chốc, xung động gì gì đều lặn mất tăm, Olivia bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.
Tìm một con khỉ đột màu đen.
-_-|||
Nhưng giữa phần đông du khách, tìm một con khỉ đột có hình thể khá nhỏ xinh tương đối khó, trận rối loạn kéo đến sau đó càng khiến độ khó thêm trầm trọng.
Ngay lúc Olivia nổi lên hít một hơi thật sâu, chuẩn bị ngụp xuống nước lần nữa, trên mặt biển bỗng truyền đến âm thanh hỗn loạn. Vô số dã thú đô con liều mạng xông lên mặt nước tru tréo. Tiếng rống của họ tràn ngập kinh hoàng và…
Sợ hãi?
“Dưới nước có quái thú! Có quái thú!” Olivia nghe hiểu nỗi sợ của họ, rồi cũng lâm vào hoảng hốt giống họ.
Chết rồi! Mục Căn còn ở dưới!
Olivia mím chặt môi, trong khi các du khách tranh nhau trồi lên mặt nước, hắn lại cố tình đi ngược đường, lần thứ hai trầm mình xuống lòng biển sâu thẳm.
Giữa bầy thú đang sợ hãi chạy thục mạng, hắn thấy được bóng dáng màu đen đang ẩn náu dưới chỗ nước sâu.
Vẻ mặt Olivia hết sức điềm tĩnh, hắn chậm rãi tiếp cận “nó”, sau đó rốt cuộc thấy rõ diện mạo của “nó”.
Quả đúng là hình dạng khiến du khách gào thét, đây là một quái thú.
Quái thú sở hữu làn da màu xám lam, thứ bắt mắt nhất trên người chính là hàm răng nanh bén nhọn! Hàm răng dày đặc như đinh thép lộ ngoài khóe miệng, chắc mẩm bất cứ sinh vật nào bị thứ này cắn một phát cũng toi đời như chơi!
Đầu nó tròn mà dẹp, tròn là chỉ độ cong, dẹp là chỉ độ dày, mới nhìn vô cứ ngỡ đầu nó búa búa đập bẹp, xấu không thể tả! Đã thế còn chẳng có mắt —
Mới đầu Olivia suýt nữa cho rằng quái thú không có mắt! Nhưng hắn lập tức phát hiện nó có mắt: Một đôi mắt to màu đen, chiếm không gian rất rộng trên cái đầu xấu xí.
Hình dạng chắp vá của quái thú rốt cuộc hình thành đại khái trong đầu Olivia. Tiếp theo —
Đây là một Cantus.
Khi nhìn rõ mặt mũi “quái thú”, trong đầu Olivia thình thình nảy ra ý nghĩ quỷ dị này.
Tuy diện mạo không giống lắm, song Olivia lại nhận ra đây là Cantus ngay tắp lự.
Bản năng mách bảo hắn như vậy.
Rồi Olivia nhìn chăm chú vào đôi mắt đen sâu thẳm của đối phương, bản năng lại phát huy tác dụng:
Đây là Mục Căn.
Bản năng nhắn nhủ hắn rằng: Quái thú này, là Mục Căn.
Có lẽ chú ý thấy tầm mắt Olivia, quái thú màu xám lam bỗng cử động.
Thân hình xoay một phát, cấp tốc lẩn xuống mực nước sâu hơn.
Cái đuôi hình đuôi cá chợt lóe trước mắt Olivia, quái thú biến mất tăm.
—–
vượn cáo đuôi vòng
khỉ mốc
khỉ macaca
khỉ cộc
khỉ mặt đỏ
khỉ đột (đáng eo ha =)))
——
Ôi, đôi trẻ dở hơi biết bơi của tui, cưng muốn chết luôn ;v;
Mấy bợn nào mong chờ lãng mạn thì chết tâm đi nghe, tui ko dám tưởng tượng cảnh hai đứa này nói yêu đương sến súa đâu =))))