Không Có Kiếp Sau

chương 255: du lịch

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vốn là ngài Sise muốn ngụ tại phố mua bán Aidori, hiềm nỗi không còn mặt tiền trống nào để mua, bèn lùi xuống lựa chọn thứ hai, buộc phải cân nhắc việc mua nhà ở khu lân cận.

Dẫn theo một bầy chíp bông, hiện tại ngài Sise đang sống tại khu phố đằng sau phố mua bán Aidori, chỉ cách sân nhau nhà Mục Căn một bức tường vây, làm hàng xóm của đàn đế long trăng rằm. Nghe đồn Ngài Sise đang nỗ lực phân mảnh đất này vào phạm vi phố mua bán Aidori.

Bởi đại bộ phận Cantus con đều chạy tới chạy lui, chíp đến chíp đi trong sân sau mỗi ngày, nên rất nhiều người đi ngang ngoài tường vây sinh ra một hiểu lầm mỹ diệu:

Hộ mới dọn tới là nhà nuôi gà ←.←

Nói chớ, chừng nào gà nướng nhà này bắt đầu bán nha?

Thân là hộ nuôi gà chuyên nghiệp-giả, quan chấp chính thủ tịch của đế quốc-thật, ngài Sise chẳng hay biết chi về cảnh ngộ thân phận của mình, chỉ mỉm cười trò chuyện với Mục Căn, khi gần đến nhà thì bỗng dưng “a” một tiếng, đợi Mục Căn hỏi thăm, mới có chút khó xử mà rằng hôm nay quên mua đồ ăn. Lúc Mục Căn nhiệt tình mời hắn đến nhà ăn bữa cơm rau, hắn vô cùng vui vẻ nhận lời.

Hoàn toàn không nhìn gương mặt đầy sọc đen của Olivia.

Nhưng ngài Sise vẫn rất hiểu lễ nghi làm khách, thời điểm xe chạy ngang phố mua bán Aidori, hắn xuống xe vô tiệm bà Maria mua một phần kem bự chảng, món Olivia thích ăn nhất (ngặt nỗi bác cả luôn hạn chế hắn ăn). Tới hồi lên xe lần nữa, nụ cười trên mặt Olivia đã thân thiết hơn nhiều.

Ngài Sise: ^_^

“Vừa rồi trong tiệm bà Maria cũng không có ai, ta tự lấy đồ rồi để lại tiền mới đi.” Ngài Sise đặt cái hộp to được bọc kín bằng đá tại nơi nhóm tiểu chíp với không tới, bấy giờ mới lên tiếng.

“Đúng ha… Bữa nay đường xá vắng vẻ ghê.” Mục Căn gật đầu đồng ý.

Nhưng họ chả mấy chốc đã biết nguyên nhân vì sao:

Lái xe lên trước một chút, trước cổng siêu nhỏ của phố mua bán bỗng xuất hiện cảnh tượng biển người tấp nập! Rất đông người qua đường đang tụ tập tại đó, mặt ai nấy cũng háo hức! Dòm kỹ sẽ phát hiện: Chủ cửa hàng của phố mua bán Aidori không ngờ cũng tề tựu ở đây!

“Xin quý khách lưu ý! Chỉ cần có hóa đơn mua hàng hôm nay là có thể tham dự rút thăm trúng thưởng!!! Chỉ cần mua hàng là được tham dự rút thưởng! Một ly thức uống cũng được! Giải thưởng cao nhất là chuyến du lịch xa hoa tám ngày tại thánh địa nghỉ mát nổi tiếng toàn đế quốc!!! Ai đi ngang qua, tạt qua, nhất thiết đừng bỏ lỡ nhaaaa!!!” Người đang đứng chính giữa hò hét đến khản cả giọng là ông chủ Gela của siêu thị, trước đây ông từng than tiếng tăm nhà mình không tốt lắm, quyết định nghĩ biện pháp thúc đẩy tiêu thụ, coi mòi hôm nay là “biện pháp” ông nghĩ ra.

“Hả? Mua một ly thức uống cũng được rút thưởng sao? Vậy ta cũng đi mua.” Ngài Sise cực kỳ hăng hái, đứng trước tấm bảng to thuyết minh về hoạt động, xem hướng dẫn, đoạn móc ra một đồng xu mua thức uống trong siêu thị và dùng hóa đơn tham gia rút thưởng.

“Tham gia hoạt động này toàn mấy ông bà già.” Olivia dựa lên cửa xe, dùng thân mình ngăn cản đàn chíp béo đang nóng lòng muốn xuống, bĩu môi.

“Nhưng ông Gela đạt được mục đích rồi còn gì? Cậu coi ở đây quá trời người luôn… Ớ, hình như tớ thấy bác cả.” Mục Căn chỉ cười cười trước ý kiến của Olivia, xong đột nhiên lên tiếng.

“Gì? Bác cả? Đời nào chứ? Bác cả còn lâu mới ham hố ba cái hoạt động này – Đệt! Đúng là bác cả thiệt trời!” Olivia đang phản bác, nhưng ngay sau đó, thân hình cao lớn của bác cả đã lọt vào mắt hắn.

Đứng chen chúc giữa đám đông, bàn tay máy của bác cả cũng nắm một cuống hóa đơn, rất rõ ràng ← hắn cũng tham gia rút thưởng.

(⊙ o ⊙)

Olivia im bặt.

Chủ gia đình quyền uy thế đấy ~

Đường bị nhiều người lấn chiếm như vậy, xe hiển nhiên không qua được, cộng thêm ngài Sise và bác cả đều ở đây chờ mở thưởng, thành thử Olivia và Mục Căn cũng đứng bên cạnh đợi.

Theo sau tiếng nhạc sục sôi, ông Gela bắt đầu lắc thưởng dưới sự giám sát của ông Tony!

Trong tiếng hoan hô ngày càng cao vút, không ít người nhận được giải thưởng từ tay ông Tony, ngài Sise cũng trúng một bao gạo xanh! Lúc ngài Sise diện mạo tuấn tú bước lên sân khấu khiêng gạo, dưới sân khấu vang lên tiếng hoan hô nhiệt liệt chưa từng có!

“Mặt mũi ông già kia rõ là dễ gạt người.” Olivia lại bĩu môi.

“Thì ngài Sise vốn dĩ đẹp trai mà.” Mục Căn lại nhún vai.

“Cái gì? Cậu thích loại hình như ổng hả?” Olivia toan hỏi tiếp, nhưng Mục Căn đã lập tức vỗ tay thật to cùng những khán giả khác, thắc mắc của hắn nháy mắt bị nhấn chìm. Chờ Mục Căn quay đầu sang nhìn Olivia lần nữa, thì chỉ thấy dáng vẻ có chút ủ dột của hắn. Tuy nhiên, chả lâu sau, Mục Căn đã chẳng rảnh bận tâm Olivia nữa: Ngài Sise khiêng gạo về rồi.

“Đây là phần thưởng có giá trị cao nhất từ trước tới nay của ta đấy!” Ngài Sise bỏ gạo vô xe, cao hứng nói.

Mục Căn: Chẹp… Ngài Sise à, có phải ngài mới để lộ cái gì không? “Từ trước tới nay”?

Vẻ mặt ngẩn tò te của Mục Căn rõ ràng chọc cười ngài Sise, hắn chỉnh lại cổ tay áo vừa bị làm loạn, cười híp mắt nói: “Thực ra ta thích rút thưởng lắm ~ đi đường hễ gặp hoạt động rút thưởng là tham gia liền, nhưng lần nào cũng trúng giải thấp nhất.”

Cúi đầu dòm bao gạo xanh to đùng, ngài Sise vui vẻ mà rằng: “Tuy lần này cũng trúng giải thấp nhất, được cái ông Gela rất hào phóng, bao to cỡ này đủ ta ăn ba ngày đấy!”

Ba ngày…

Liếc bao gạo đủ cho gia đình năm người ăn nửa tháng, nghĩ đến số ngày ngài Sise vừa nói, Mục Căn cảm giác…

Ngài Sise à, hình như ngài lại để lộ cái gì rồi…

Hết giải này đến giải khác mở ra, nhưng đa số người vẫn chưa đi: Giải cao nhất còn chưa mở đâu! Mọi người đều nôn nóng chờ đợi, không phải mình cũng chả sao, xem vị nào số đỏ nhất cũng vui mà!

Vì thế, khi nhạc nền tới đoạn cao trào, hoạt động cũng tiến hành đến phần cao trào: Đến giờ mở giải nhất rồi!

“Tôi tuyên bố, người trúng giải nhất của hoạt động lần này là –” Ông Tony mở tờ giấy nhỏ, nhìn thoáng qua cái tên trên đó, cười cười, đoạn đọc từng chữ:

“Anh Alpha! Chúc mừng anh đoạt giải cao nhất: Chuyến du lịch xa hoa tám ngày tại thánh địa nghỉ mát nổi tiếng toàn đế quốc!”

“Mời anh Alpha lên lĩnh thưởng!”

Dưới sân khấu, Mục Căn và Olivia kinh ngạc quá nên đơ luôn —

Người máy Alpha cũng “đơ”!

Thoạt tiên hắn đơ đơ, phát hiện tầm mắt mọi người đều tập trung lên người mình, hắn nhất thời muốn chạy luôn về nhà, song hắn kiềm chế được.

Tiếp theo, hắn nghe thấy tiếng vỗ tay cả tiếng huýt sáo vô cùng sôi nổi!

“Ố ồ! Alpha, số hên quá nghen!”

“Alpha, mau lên lĩnh thưởng đi!”

“Alpha, nhớ khao đó nha!”

“Má ơi! Người trúng thưởng là bác người máy kìa!”

“Đúng là người máy may mắn mà!”

Trong nháy mắt, đủ loại âm thanh được Alpha tiếp thu. Người quen hắn, không quen hắn, song…

Thái độ của ai cũng thân thiết.

Bà Maria đứng cạnh hắn huýt sáo rõ to, sau đó ủn ủn hắn tiến lên. Thế là Alpha cất bước gượng gạo lên sân khấu lĩnh thưởng.

Sau nữa chính là tiếng chúc mừng và tiếng nhạc càng thêm vang dội!

Trong bầu không khí hân hoan như buổi lễ long trọng, Alpha nhận bảng xác nhận du lịch nhẹ bẫng từ tay ông Gela.

“Làm tốt lắm! Nước phù sa không chảy ruộng ngoài!” Lúc được ôm, Alpha nghe ông Gela thì thầm bên đầu mình.

Alpha cứng ngắc khom người chào, đứng thêm một lát theo sắp xếp của ông Gela, khi đám đông dần tản ra, hoạt động cũng kết thúc.

“Gela, ông làm hoạt động này lỗ vốn nặng rồi đó! Tặng đi với kiếm lại chênh nhau một trời một vực luôn.” Ông Tony vừa giúp ông Gela thu dọn đồ đạc, vừa tính tính toán toán.

“Vui là chính ý mà! Huống chi giải cao nhất không phải được Alpha nhà chúng ta lấy được rồi sao? He he ~” Ông Gela cầm chổi quét sân khấu, nở nụ cười giảo hoạt.

“Cũng phải, nhưng chỗ đó là đâu thế?”

“Coplo, tôi cũng muốn đi lắm!”

“Gì? Coplo á!? Tôi cũng muốn đi! Gượm đã — chúng ta tính lại lần nữa đi!”

Ông Tony theo ông Gela đi tính toán lại rồi, Alpha đứng bên cạnh một lát, yên lặng dọn hết đồ trên bàn, sau đó bắt gặp Mục Căn và Olivia đang chờ một bên.

“Bác cả, chúc mừng bác nha!” Mục Căn cười.

“Chúc mừng chúc mừng ~” Olivia vỗ tay bôm bốp.

Cảnh này vậy mà bị hai đứa nhóc thấy được! Đầu tiên, người máy Alpha thoáng đờ ra, màn hình tối nhấp nhoáng vài màu sắc, cuối cùng lặng thinh lên xe của Olivia.

“Về nhà thôi.” Ngồi ngay ngắn tại ghế phó lái, trên đùi đặt hai tiểu chíp béo, người máy Alpha nghiêm túc nhìn thẳng phía trước.

“Dạ! Về nhà thôi!” Olivia lập tức hành lễ, ra chiều nghe lệnh.

Trên đường đi, Olivia không quên quay lại trao đổi ánh mắt với Mục Căn, ý bảo Mục Căn dòm kính đằng trước.

Giọng điệu bác Alpha muộn tao mấy cũng vô dụng, vẻ mặt hắn bị kính đằng trước phản xạ rành rành rồi kia kìa.

Giờ đây, tại nơi bác Alpha tự cho là người khác nhìn không tới, màn hình tối của bác đang hiển thị ^_^.

Tại nơi tự cho là người khác không biết, bác Alpha đang rất chi là hí hửng.

^_^

Họ vừa về tức thì, người máy trong nhà liền bận rộn luôn tay luôn chân, thức ăn nóng hổi được bưng lên bàn. Chú ý thấy có thêm khách, người máy Viên Đá nhanh chóng tăng thêm mấy món ăm.

Trên bàn tràn ngập đồ ăn, quanh bàn ngồi kín người.

Nhóm người máy không ăn cũng chẳng hề gì, giờ họ rất bận rộn, cả đống chíp béo không biết tự ăn đang chờ họ đút kia kìa ~

Trong bữa ăn vui vẻ, Olivia công bố tin tốt bác cả trúng thưởng, khiến không khí trên bàn càng hoan hỉ hơn.

Nhưng sau khi nhận tiếng vỗ tay chúc mừng của mọi người, Alpha lại tỏ ý mình cũng không muốn đi.

“Dạo này Mục Căn bề bộn nhiều việc, ta không yên tâm đi, Olivia đang nghỉ, có thể đi du lịch.”

Olivia: Bác cả! Bác đang đuổi con đi du lịch một mình sao? Khó khăn lắm con mới về nhà một chuyến, bác thế mà muốn con đi du lịch một mình? Không có Mục Căn?

囧!

Đương lúc Olivia cố gắng thuyết phục bác Alpha từ bỏ ý định ấy, ông Tony đột nhiên gọi điện tới.

“… Mọi người đều muốn Coplo nha! Nên năm nay phố mua bán dứt khoát chọn đi du lịch tập thể ở Coplo luôn! Sau chiến tranh chúng ta còn chưa đi chơi chung ở đâu mà!”

Lời ông Tony cho cả nhà một ý tưởng hoàn toàn mới: Olivia đang nghỉ, người máy trong nhà cũng đi được, nhưng Mục Căn…

Vì thế, màn hình tối của toàn thể người máy và ánh mắt vàng rực của Olivia nhất tề chĩa vào ngài Sise đang ăn kem.

“Hở… Nhìn ta như vậy làm chi? Muốn ta cho Mục Căn nghỉ à?” Ngài Sise tự ăn một miếng kem nhỏ, lại đút tiểu chíp kế bên một miếng.

Màn hình tối và đôi mắt vàng kim đồng thời lấp lóe.

“Được chứ!” Ngài Sise ăn thêm một miếng kem.

“Ta cũng rất hứng thú với Coplo, không biết lần này có thể tham gia chuyến du lịch với mọi người không? Mặt khác…”

“Theo ta được biết, Coplo là thánh địa nghỉ mát của đám người lớn chúng ta, người trẻ tuổi chưa chắc đã thích, chỗ ta vừa khéo có hai tấm vé đi thắng cảnh khác thích hợp với thanh niên hơn, Olivia và Mục Căn muốn tới đó chơi không?”

Nhìn người máy đối diện, ngài Sise cười khẽ.

Truyện Chữ Hay