Cảnh Mạc từ nhỏ đã rất ra dáng anh trai trưởng trong nhà, rất ít hùa vào mấy trò đùa quái ác của chúng tôi.
Hồi mới vào sơ trung, vì mê coi ảo thuật tôi cúp học trốn đi xem, báo với chủ nhiệm là bị sốt nhưng sợ bị gọi về nhà nên tôi nước mắt ngắn nước mắt dài năn nỉ nhờ Cảnh Mạc xin phép.
Hắn rất thương đứa em gái này nên chần chừ một lúc cũng đồng ý.
Ai ngờ mấy đứa bạn tôi lại tốt tính nói tôi té cây nên bị thương, chủ nhiệm nghi ngờ gọi điện về nhà thì Cảnh Mạc bắt máy. Xâu chuỗi sự việc hắn văn chương trôi chảy “Văn Hi té cây bị thương nhiễm trùng đang sốt tại nhà, xin phép thầy cho nó nghỉ mấy hôm”
Lợi dụng chiêu này tôi lại được đi xem thêm vài hôm, phải công nhận Cảnh Mạc là người rất chu đáo.
Buổi tối cả nhà chúng tôi coi ti vi hình như là chương trình tìm lại gia đình thất lạc, mẹ tôi coi cảm động mà khóc sướt mướt
Tôi bỗng nhiên buột miệng “Nếu mà con bị lạc thì không biết thế nào”
Mẹ tôi quát “Đừng nói vớ vẩn”
Cảnh Thiên …
Cảnh Mạc “Trên vòng tay em có địa chỉ nhà, số điện thoại, mã thẻ,…bị lạc thì nhớ lấy mà sử dụng”
Vòng tay này tôi mới được Cảnh Mạc tặng mấy hôm trước lúc sinh nhật tuổi thế quái nào lại có số điện thoại, địa chỉ,…thậm chí mã thẻ trong này?
Thì ra hắn đã đề phòng trường hợp tôi lạc mất chuẩn bị dự phòng đầy đủ, nếu như bây giờ công nghệ phát triển, không nghi ngờ hắn sẽ gắn luôn GPRS lên người tôi.
Hồi nhỏ Cảnh Mạc từng nói hắn có một ước mơ tương lai sẽ trở thành bác sĩ
Mọi người đều nghĩ hắn sẽ đi kinh doanh, làm bác sĩ có chút không hợp đi
Hắn hỏi tại sao lại không hợp?
Tôi trả lời vì hắn rất thông minh, thành tích lại xuất sắc vốn thích hợp với kinh doanh để phát triển tiềm năng còn làm bác sĩ thì với IQ của hắn thì hơi phí
Hắn véo má tôi đầy thích thú “Có nhiều thứ trẻ em không hiểu được”
Tôi không phục “Anh
chỉ hơn có hai tuổi”
Hắn xoa đầu tôi “Nhưng so với em anh vẫn trưởng thành hơn, hãy nhớ làm kinh doanh thứ em có được là điều kiện nhưng làm bác sĩ thứ em có được là vô giá”
Tôi bày một bộ dáng không hiểu, hắn cười to nhìn tôi “Sau này lớn lên sẽ hiểu”
Thật không ngờ, để hiểu được câu nói ấy mà tôi đã phải trả giá đắt.
Có một câu chuyện đã thay đổi cuộc đời ba chúng tôi xảy ra vào năm tôi học sơ trung năm .
Ba chúng tôi có thói quen chạy bộ mỗi buổi sáng, hôm nay cũng như thường lệ. Mặc dù còn sớm nhưng đường phố rất đông, có nhiều một số người trẻ tuổi như chúng tôi chạy bộ, các cụ già người tập thái cực quyền, một số người tập tạ…Khung cảnh bình thường như bao ngày
Bỗng một chiếc ô tô mất lái lao ra đâm thẳng vào vỉa hè ngay trước mặt chúng tôi. Người bị đâm trúng lại là người chúng tôi rất quen thuộc: ông Lý
Ông Lý sống một mình, năm nay đã bảy mấy nhưng ông vẫn còn khỏe lắm. Bà Lý đã mất từ nhiều năm trước. Chúng tôi thường sang nhà ông chơi.
Đối với anh em tôi mà nói, ông như người ông ruột, yêu thương chúng tôi, cứ mỗi lần mẹ đánh là tôi lại chạy sang nhà ông kể khổ này nọ, nằng nặc đòi ông mua kẹo, đòi ông đưa đi chơi. Ông từng nói với tôi bà đã đến một thế giới rất đẹp vì thế ông sẽ không buồn và cũng bởi vì ông có chúng tôi làm bạn.
Tôi ngây ra tại chỗ, mãi cho đến khi Cảnh Thiên hét lên tôi mới bình tĩnh lại, chạy ra. Ông nhắm mắt nằm đó, khắp người toàn là máu thậm chí tôi không nhìn rõ đâu là tay đâu là người, cả cánh tay đã không còn nguyên vẹn, cây gậy ông hay chống cũng gãy đôi
Cả ba chúng tôi đều không mang điện thoại, những người qua đường đã gọi cấp cứu.Cảnh Thiên và tôi tìm mọi cách cầm máu, đó là việc duy nhất tôi có thể làm. Cảnh Mạc đưa tay run rẩy kiểm tra động mạch, tim tôi đập thình thịch, trong lòng không ngừng cầu xin nhưng …
Tôi không tin, tay đưa lên mũi ông không ngừng hi vọng có một hơi thở yếu ớt nào đó, chỉ một chút thôi, chỉ một chút thôi nhưng tay tôi không hề cảm nhận được gì.
Tôi như bị ma nhập, nước mắt lăn dài trên gò má, miệng không ngừng lẩm bẩm lặp đi lặp lại “Cứu ông ấy, làm ơn cứu ông ấy, làm ơn cứu ông ấy…”
Xe cứu thương cuối cùng cũng tới, tôi như bắt được tia hi vọng cuối cùng, chúng tôi theo xe về bệnh viện.
Ngồi ngoài phòng cấp cứu, tôi cứ như người mất hồn nhìn chằm chằm vào cánh cửa, Cảnh Thiên cũng không hơn gì tôi, quần áo dính đầy máu, cả người thẫn thờ. Chỉ có Cảnh Mạc vẫn luôn bình tĩnh chờ đợi
Đèn phòng cấp cứu tắt bác sĩ đi ra, tôi như được đánh thức ra khỏi ác mộng chồm lên hỏi bác sĩ nhưng đổi lại chỉ là cái lắc đầu cùng câu nói “chúng tôi đã cố gắng hết sức”
Cảnh Thiên thét lên đấm mạnh vào tường đau đớn
Tôi như bị rút hết sức lực ngồi bệt xuống đất, mặc kệ Cảnh Mạc có nói gì, tôi đều không nghe thấy. Người ta nói nếu ngửa mặt lên trời, nước mắt có thể chảy ngược vào trong, nhưng không hiểu sao nước mắt tôi lại cứ tràn ra ngoài không ngăn lại được
Lần đầu tiên tôi hiểu cảm giác chia ly, lần đầu tiên tôi bất lực nhìn người tôi yêu quý ra đi ngay trước mắt mà bản thân lại chẳng thể làm gì, lần đầu tiên bất lực vì chính mình vô dụng…
Giá như lúc đó tôi thấy ông sớm hơn, giá như tôi chăm chỉ đọc sách nhiều hơn, ích kỉ một chút cũng được giá như hôm đấy chúng tôi không chạy bộ… thì mọi chuyện có lẽ sẽ khác, có thể tôi cũng không đau đớn như vậy
Đời người ngắn lắm sinh lão bệnh tử, một khi đã đi qua thì không thể níu kéo cho dù giây phút cuối cùng bạn hiểu ra nhưng cũng đã quá muộn rồi...
Người ta vẫn hay nói cho dù còn một tia hi vọng cũng có thể thay đổi cả thế giới, nhưng thực tế phũ phàng lắm cho dù hi vọng đến đâu sự thật vẫn không thể thay đổi
Vì thế hãy trân trọng những gì bạn đang có đừng để bản thân phải hối hận
…
Từ đó tôi nuôi ước mơ trở thành bác sĩ, một nữ hán tử để có thể trở thành bác sĩ thật không dễ dàng gì nhưng tôi biết đây là con đường tôi đã chọn để bước đi trên cuộc đời này