Tử Ngâm cũng không biết chính mình vì sao lại kiên cường như thế, chính là không muốn ngã xuống, trong lòng có một cái tín niệm là phải kiên cường, phải kiên cường!
Nhìn mẹ đang ngủ say trên giường, cô không biết mẹ bây giờ có mơ đến ba hay không? Giấc mơ của mẹ có được vui vẻ hay không? Cô cũng hi vọng như thế, ít nhất là khiến cho mẹ trong giấc mơ không đau lòng cũng tốt rồi.
Cơ thể khẽ run lên, cô theo bản năng nhìn tuyết trắng đang bay bên ngoài cửa sổ, mùa đông này rét lạnh vô cùng, không biết bắt đầu từ khi nào mà bên ngoài bông tuyết đã lả tả bay đầy trời, từng mảnh từng mảnh lay động không ngừng, giãy dụa suy nghĩ để chọn phương hướng cho mình nhưng cuối cùng vẫn bị gió vô tình thổi tan đi, sau đó buồn thảm rơi trên đường hay là trên cây, cũng có thể là trên nóc nhà, tạo nên kết cục bất đồng cho chúng.
Cố gắng ôm hai tay, giống như những bông tuyết ngoài kia không phải rơi trên mặt đất mà rơi vào trong lòng làm cho lòng cô thật lạnh lẽo, thật lạnh lẽo, lúc bắt đầu còn có thể đem bông tuyết tan chảy, từ từ tích tụ càng nhiều, bông tuyết chẳng những không thể tan chảy mà ngược lại còn kết thành khối băng thật dày, đóng băng trái tim yếu ớt của cô, đem toàn bộ hạnh phúc trong quá khứ của cô toàn bộ đóng kết bên ngoài trái tim.
Đột nhiên cô không cảm thấy được tình thân ấm áp, không cảm giác được tình thương của ba, không cảm giác được nụ cười của mẹ, tất cả những thứ kia hết thẩy đều bị chôn thật sâu bầu trời đầy tuyết, trước mắt cô chính là một mảng màu trắng đáng sợ. Cô đã từng thích màu trắng nhất, chung quy mà nói thì nó tượng trưng cho sự thuần khiết nhưng mà bây giờ cô chẳng biết sao lại cảm thấy căm ghét màu trắng làm cho cô không thấy được màu sắc của hạnh phúc.
“Tử Ngâm, đến ăn một chút đi, anh có mua đồ ăn em thích đây.” Lăng Thần mang theo một cặp lồng đựng cơm đi vào, vừa gọi vừa đem cặp lồng đựng cơm đặt lên bàn.
Tử Ngâm quay lưng về phía anh, anh nhìn thấy mái tóc khẽ đong đưa và bóng dáng hiu quạnh của cô thì trong lòng bỗng chốc quặn đau, bước chân hơi trầm xuống đi về phía cô.
Nghe thấy từng tiếng bước chân của anh, Tử Ngâm chậm rãi quay đầu, gương trên gương mặt nhỏ trắng bệt tràn ngập vẻ bất lực và yếu ớt, con ngươi linh động sớm đã sung đỏ, ánh mắt chìm trong mùa đông với gió lạnh thấu xương nhất và những mảng tuyết lạnh lẽo nhất. Lăng Thần trong lòng vô cùng đau xót, ánh mắt thương tiếc nhìn đáy mắt đóng băng của cô, khoé miệng khẽ cong lên, muốn dùng cái mỉm cười của anh làm tan chảy đáy mắt đóng băng của cô, muốn chia sẻ cho dù chỉ là một phần đau đớn trong lòng cô.
Không một chút trì hoãn mà vươn tay nắm bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô, tay cô mềm mại không xương, anh chỉ cảm nhận được cảm giác mất mát sâu đậm, anh có thể khẳng định trong lòng cô càng băng giá và lạnh lẽo hơn tay của cô.
“Tử Ngâm, ăn một chút gì trước đi. Từ trưa tới giờ em vốn chưa có ăn cơm.” Lăng Thần nói xong thì nắm tay cô đi đến trước bàn.
Tử Ngâm vẫn còn đắm chìm trong sự đau thương của bản thân rồi lại tựa hồ như không có cảm giác đau thương, chỉ là trong lòng cảm thấy trống trải, đầu óc cũng trống trải, theo bản năng đi theo anh đến trước bàn.
Lăng Thần nhẹ nhàng buông tay cô ra, để cho cô ngồi xuống rồi sau đó mới mở lồng ra, bên trong là một hộp bánh chẻo, cái nào cái nãy cũng căng tròn vô cùng đáng yêu.
Anh cầm lấy đôi đũa nhẹ nhàng gắp một cái bánh chẻo, để đến bên môi nhẹ nhàng thổi thổi, khi đã cảm thấy bánh đã không còn nóng nữa thì mới đưa đến trước mặt Tử Ngâm, dịu dàng nói: “Nào Tử Ngâm, nếm thử một cái trước xem mùi vị như thế nào.”
Cặp mắt đóng băng mờ mịt ngơ ngác, hơi cúi đầu, nhìn bánh chẻo ở trước mặt, ý thức chậm rãi quay về thân thể, đáy lòng lại truyền đến từng hồi đau đớn, Lăng Thần sao lại dịu dàng như vậy? Là bởi vì cô mất đi người thân, không có ba nên anh mới có thể dịu dàng với cô như thế hay là bởi vì anh và Trần Nhiên Nhiên chia tay, không có ai để anh che chở nên mới tiếp tục lấy cô ta để tập luyện?
Từ từ gương mặt cô mới có cảm xúc, tuy rằng thật mờ nhạt, mờ nhạt nhờ gió lướt qua nhưng vẫn tồn tại, cô tự nhiên nhận lấy đôi đũa và bánh chẻo trong tay Lăng Thần, khẽ nói: “Em tự ăn được rồi.”
Lăng Thần có chút kinh ngạc, sự lo lắng dưới đáy lòng lại thoáng dịu đi một chút, lấy đũa gắp cho cô, nhìn cô run run gắp bỏ vào miệng, nhìn thấy cô rõ ràng dừng lại một chút mới hé miệng cắn một nữa thì anh lại giật mình. Anh đau lòng vì cô cưỡng ép bản thân ăn này nọ, cô là vì có trách nhiệm đối với lời nói của mình, chịu trách nhiệm với ba cô, cô ở đây bắt buộc bản thân mình phải kiên cường, đây rõ ràng là điều họ hi vọng nhìn thấy nhưng mà hiện tại lại cảm thấy đau lòng không thôi.
“Tử Ngâm, ăn từ từ thôi, đừng gấp gáp!” Lăng Thần nhịn không được mà mở miệng, đáy mắt tràn đầy thương tiếc và xúc động.
Tử Ngâm vẫn không nói gì, chỉ tập trung ăn bánh chẻo, chặm rãi ăn từng cái một, mỗi lần ăn một cái cô sẽ nói bản thân mình phải kiên cường, phải thật kiên cường, thật sự lúc ăn hết ba mươi hai cái bánh chẻo cô cũng đếm được.
“Lăng Thần, cám ơn anh đã ở bên cạnh em, anh cũng chưa ăn gì mà đúng không? Anh trước tiên đi ăn đi, em ở cùng mẹ, mẹ ngủ một buổi chiều rồi, hẳn là tỉnh lại mau thôi.”
Tử Ngâm dời ánh mắt sang mẹ cô đang nằm trên giường, bà ngủ cũng không yên, chân mày cau lại, khoé mắt còn có lệ vương, vẻ mặt đau thương làm cho đau thương trong lòng cô lại ngọ nguậy.
Lăng Thần mỉm cười, dịu dàng nói: “Anh đi ăn cơm trước, trở về mau thôi, một chút nữa chú và mợ em sẽ đến. Nếu mẹ em tỉnh thì nhớ ấn chuông ở đầu giường để bác sĩ đến đấy.”
Tử Ngâm cũng không quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt lẳng lặng dừng ở trên người mẹ mình, chỉ khẽ gật đầu, khẽ trả lời một câu: “Em biết rồi.”