Hoàng Húc Kiều có chút ngà ngà, cầm ly rượu đi lại cạnh Tử Ngâm, khoé miệng nở một nụ cười thản nhiên, lại có vài phần đau buồn, ánh mắt sâu lắng nhìn cô một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói: “Tử Ngâm, đây là anh mời em một ly, chúc em hạnh phúc.”
Tử Ngâm nhìn vào mắt anh, đáy mắt anh chứa đựng vừa là bi thương vừa là tự giễu, khuôn mặt hơi đỏ, chắc là đã uống không ít.
Lạc Dương không để sự khó chịu của Hoàng Húc Kiều vào trong mắt, chỉ mỉm cười cầm ly rượu trên bàn rồi mở miệng nói: “Húc Kiều, Tử Ngâm không uống rượu đâu, chén này tôi thay cô ấy uống, chúc cậu tiền đồ như gấm. Ngày mai tôi phải đi công tác một chuyến, không thể đến sân bay tiễn cậu được.”
Hoàng Húc Kiều trong lòng hơi bực bội, nhìn thấy vẻ mặt cười nhạt, giọng điệu bình thản của Lạc Dương vừa rồi khiến cho anh có muốn tức giận cũng không được, hơi ngừng một chút rồi đành phải ngẩng đầu uống hết rượu trong ly.
Có lẽ là uống rất nhiều, cũng có thể là do uống vào mạnh mẽ quá nên rượu vừa mới đi vào tới cổ họng thì anh liền nhịn không được mà ho khan. Lục Mai ở bên cạnh nhìn anh lo lắng, đang muốn đứng lên thì đã đã thấy Lưu Tú nhanh chóng bước đến đây, một phen đoạt lấy ly rượu trong tay Hoàng Húc Kiều, một bàn tay không ngừng giúp anh vỗ nhẹ sau lưng, đau lòng nói: “Húc Kiều, đừng uống nữa, anh say rồi.”
Lúc nói chuyện cô nhìn về phía Tử Ngâm, Tử Ngâm trên gương mặt nở một nụ cười, bình tĩnh nói: “Chị Tú, em thấy Hoàng Húc Kiều uống nhiều rồi, chị đưa anh ấy về nhà đi.”
“Tử Ngâm, tửu lượng của Húc Kiều luôn tốt, chưa từng thấy anh ấy say như vậy. Anh ấy tối nay uống rượu là bởi vì trong lòng có khuất mắc. Mấy ngày nay anh ấy luôn rầu rĩ không vui, chị đưa anh ấy về nhà trước, bọn em tiếp tục chơi đi.”
Tử Ngâm có chút áy náy nhìn Hoàng Húc Kiều. Ánh mắt anh có chút mơ màng, đau buồn ở đáy mắt dưới tình huống này mới hiển hiện ra. Lúc này anh hơi mệt mỏi, ngoan ngoãn mặc cho Lưu Tú đỡ cánh tay của anh, anh chỉ thấp giọng nói: “Tôi không có say, tôi còn muốn uống nữa.”
Trần Nhiên Nhiên thấy một màn như vậy thì đột nhiên mở miệng: “Tử Ngâm, mình thấy Hoàng Húc Kiều thích bạn đấy, bạn xem ánh mắt vừa nãy anh ấy nhìn bạn tuy rằng ngà ngà mông lung nhưng lại vô cùng dịu dàng.”
Lưu Tú nghe thấy thì ngẩn người ra, ánh mắt lập tức nhìn về phía Tử Ngâm còn Lăng Thần thì liếc mắt với Trần Nhiên Nhiên một cái, ý bảo cô không nên nói nữa.
Lạc Dương thì trong lòng cũng buồn bực, Trần Nhiên Nhiên sao lại nhiều chuyện như vậy? Cho dù Tử Ngâm năm lần bảy lượt thay cô ta giải vây nhưng mà cô ta lại luôn gây khó dễ cho Tử Ngâm, rốt cuộc là Lăng Thần coi trọng cô ta ở điểm nào vậy?
Ánh mắt dừng ở gương mặt Tử Ngâm một lúc rồi lại nhìn Hoàng Húc Kiều ngà ngà say, Lưu Tú như là nhất thời hiểu được điều gì đó, cô cười với Tử Ngâm: “Tử Ngâm, em thật hạnh phúc, Lạc Dương là một người đàn ông xuất sắc khó tìm, em lần này phải coi trọng, đừng để anh ấy bị dụ dỗ.”
Gương mặt Trần Nhiên Nhiên phút chốc trắng bệch, Lưu Tú thật sự là một người ngu ngốc mà, lại có thể không nhìn ra người đàn ông mình yêu lại yêu một người con gái khác, khó trách Hoàng Húc Kiều không thích cô ta.
Lạc Dương dịu dàng nhìn Tử Ngâm, nhẹ nhàng nắm tay cô không buông, sau đó chuyển hướng sang Lưu Tú mà chậm rãi nói: “Yên tâm đi, ngoài Tử Ngâm ra, không một người con gái nào có thể đi vào mắt của tôi, huống chi là trong lòng.”
Lời nói của anh thật sự rất tự nhiên và dịu dàng, lọt vào tai Tử Ngâm thì rung động thật sâu, cô cũng không rõ đây có thật là diễn kịch hay không nữa, có lẽ là Lạc Dương đã xem nó là thật, nếu không sao lại có cảm giác như một đời một kiếp như vậy được? Giống như là hứa hẹn vĩnh viện nguyện ý.
Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Lạc Dương đang mỉm cười nhìn cô, ánh mắt kia giống như là chờ đợi cô, lại giống như đã ở nơi nào đó đợi hơn một ngàn năm vậy, làm cho trở nên mông lung.
Lưu Tú mỉm cười, khẽ gật đầu rồi nhìn về phía Lăng Thần: “Lăng Thần, lựa chọn của anh thật sự là sai lầm lớn nhất rồi.”
Nói xong câu đó thì Lưu Tú đỡ Hoàng Húc Kiều đi ra cửa, không để ý đến vẻ mặt tức giận của Trần Nhiên Nhiên.
Nếu đổi lại là bình thường thì Lăng Thần đã tức giận rồi, anh cũng không phải một người đàn ông dễ chọc vào, anh không thân thiết, dịu dàng giống Lạc Dương, cũng không phải là trí thức phong độ mà là tính tình công tử đầy mình nhưng mà anh không vì lời nói của Lưu Tú mà tức giận, thậm chí là không nói gì, ánh mắt nhìn về phía Tử Ngâm, rồi dường như anh lại suy tư, cũng không nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Trần Nhiên Nhiên.
Lục Mai nhìn họ rồi lại rót cho mình một ly rượu, uống xong một ngụm thì trong lòng hơi chua xót, lơ đãng liếc qua Tử Ngâm và Lạc Dương rồi sau đó cô đứng lên: “Anh họ, Tử Ngâm, em về trước. Hai người ở lại chơi đi.”
Tử Ngâm hơi khó chịu nhìn Trần Nhiên Nhiên, chợt có chút hối hận bản thân năm lần bảy lượt thay cô ta giải vây nhưng mà cô không hề cảm kích, ngược lại lúc nào cũng kiếm chuyện với cô.
Nhìn thấy Mai Mai đứng lên thì cô không khỏi có chút lo lắng, qua lời Trần Nhiên Nhiên nói vừa rồi thì Mai Mai nhất định đoán được tình cảm của Hoàng Húc Kiều đối với cô, trong lòng nhất định rất đau khổ, Tử Ngâm liếc mắt với Lạc Dương, bọn họ cũng đứng lên theo.
“Mai Mai, chúng ta cùng đi.”
“Không cần đâu, mình tự bắt xe về được rồi, mình muốn yên tĩnh một mình.”
Lục Mai cũng rời đi mà không quay đầu lại, Lạc Dương và Tử Ngâm cũng đi theo, nói lời từ biệt với lãnh đạo trường rồi ngay lập tức đuổi theo hướng Lục Mai rời đi.
Một lúc sau Lăng Thần mới nhìn Trần Nhiên Nhiên, đáy mắt hơi mơ hồ, nhẹ nhàng hỏi: “Nhiên Nhiên, em làm sao vậy?”