Lăng Thần trong lòng hơi nghi ngờ, chung quy cảm nhận được thái độ của Trần Nhiên Nhiên không nhã nhặn, dịu dàng và hiền lành như bình thường, lúc đối mặt với Tử Ngâm do thái độ của cô ẩn chứa địch ý cho nên khi nói chuyện mới nhiễm một chút bén nhọn không tốt như thế. Khoé mi của Tử Ngâm hiện lên sự ưu thương làm cho Lăng Thần hơi chua xót.
Sâu tận trong đáy lòng anh hiểu rõ tình cảm của Tử Ngâm dành cho anh và cũng biết mấy ngày nay cô đều dựa vào chuyện hùng biện để chống đỡ bản thân mình nhưng mà vào lúc hùng biện ngày hôm qua cô lại bất thường nên không biết những người trong trường sẽ đồn đại như thế nào nữa. Tuy nhiên Tử Ngâm trước mặt anh lại thay đổi chút ít, cô trưởng thành hơn, tình cảm cũng không phô bày rõ ràng nữa. Khi thấy dáng vẻ thân mật của anh và Trần Nhiên Nhiên cô vẫn có thể cười mặc dù cười hơi gượng ép nhưng mà cô vẫn nở nụ cười.
“Tử Ngâm, chúng mình về đi không anh họ chờ sốt ruột.” Khi giọng nói Lục Mai chợt vang lên bên tai thì Tử Ngâm mới nhớ ra rằng đã đi ra ngoài cũng lâu rồi.
“Lăng Thần, Nhiên Nhiên, hai em đi trước nha. Hai người cứ đi dạo tiếp đi.” Tử Ngâm đang đẩy xe chuẩn bị quay người đi thì Lăng Thần ở phía đằng sau gọi lại: “Tử Ngâm, buổi tối anh mời em ăn cơm.”
“Chuyện đó nói sau đi.” Tử Ngâm không quay đầu lại mà cùng Lục Mai sóng vai rời đi.
Lăng Thần không biết vì sao mình lại mời cô ăn cơm nhưng mà khi Lục Mai nói cô đừng để anh họ sốt ruột thì anh chợt cảm thấy không được thoải mái. Tử Ngâm yêu người khác nhanh như vậy hay sao?
Chờ Tử Ngâm đi xa thì anh mới hỏi: “Nhiên Nhiên, em vừa rồi sao lại nói chuyện với Tử Ngâm như vậy? Em ấy đã rất khổ sở rồi.”
Lời nói của anh tuy rất mềm mỏng, không có ý trách móc gì nhưng mà khoé mắt Trần Nhiên Nhiên lại đỏ. Cô không hiểu vì sao Lăng Thần luôn che chở, săn sóc cô vì sao bây giờ lại sinh ra lòng thương tiếc với Tử Ngâm nữa.
Vì cô mà anh làm Tử Ngâm bị tổn thương nhưng bây giờ anh lại muốn chiếu cố cho Tử Ngâm thì đã muộn rồi. Cô lại nghĩ đến bây giờ không biết anh trai cô đang ở phương nào- một năm trước anh trai cô để lại một bức thư rồi bỏ nhà ra đi mà không quay về nhà thì trong sự hận thù trong cô lại mạnh mẽ dâng lên.
“Lăng Thần, anh là oán trách em hay sao?” Trần Nhiên Nhiên sợ hãi nhìn Lăng Thần, trong ẩn mắt ẩn chứa uất ức.
Lòng Lăng Thần tê buốt, ngay lập tức lắc đầu: “Không phải đâu Nhiên Nhiên, anh biết em ít nhiều gì cũng để ý chuyện Tử Ngâm có tình cảm với anh nhưng mà em ấy cũng chưa từng làm gì hết nhưng mà ngày đó nếu em ấy không cứu em…”
Nói đến đây thì Lăng Thần ngừng lại bởi vì nước mắt Trần Nhiên Nhiên đã chực trào xuống. Anh khẽ lau đi nước mắt của cô rồi nói: “Nhiên Nhiên, em có biết là Tử Ngâm giống như em gái của anh hay không? Thôi được rồi, em đừng giận nữa, anh không có ý trách móc em đâu.”
Trần Nhiên Nhiên làm sao mà không tức giận chứ. Vốn dĩ cô tưởng rằng Lăng Thần toàn tâm toàn ý yêu cô nhưng mà anh mỗi lần chỉ cần thấy Tử Ngâm là không nhịn được mà quan tâm. Chuyện này cô không cho phép. Cô muốn trong mắt và trong đáy lòng anh chỉ chứa một mình cô mà thôi.
Khi Lạc Dương tỉnh giấc thì Lục Mai và Tử Ngâm chưa trở về, anh suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho Lạc Thanh Minh. Nghe thấy giọng cười sang sảng của Lạc Thanh Minh qua điện thoại thì trên gương mặt điển trai liền nở nụ cười.
“Lạc Dương, ba chờ con cả một buổi chiều rồi đấy.”
Lạc Thanh Minh gọi anh là Dương Nhi giống Trầm Phi Phi. Ông vẫn luôn gọi tên đầy đủ của anh bởi vì ông thấy đàn ông nên ra dáng đàn ông. Đừng thấy Lạc Dương bề ngoài nhã nhặn, tươi cười thân thiết thế kia mà lầm. Anh cũng là một cao thủ Tae Kwon Do, thật chất rất kiên nghị chứ không phải là bộ dạng thư sinh nhu nhược bình thường đâu.
“Ba, ba cũng quá vô tình đấy. Con sắp đứt mất một cái chân mà ba lại không hề quan tâm. Rốt cuộc con có phải là do cha sinh ra hay không?”
Lạc Dương treo bộ mặt bất mãn làm cho Lạc Thanh Minh cười sằng sặc một hồi.
“Thằng nhóc con kia, là ta vô tâm hay là con vô tâm hả? Ta thấy con thật sự rất vui mừng khi bản thân ngồi trên xe lăn đấy.”
Lạc Thanh Minh là một người có đẳng cấp, chỉ cần một ánh mắt thì ông đã nhìn ra con trai mình đã có tình cảm với cô gái tên Tử Ngâm kia. Nếu không thì anh cũng chẳng dùng ánh mắt dịu dàng và nụ cười ấm áp như vậy với cô ấy.
Sau một buổi chiều ông đã tra rõ ràng lai lịch của Tử Ngâm, ngay cả chuyện mấy ngày nay Lạc Dương giúp Tử Ngâm học tiếng anh cũng tra ra được. Buổi tối hôm đó vì cô mà đã đánh mấy tên lưu manh bắt nạt ông cũng nắm rõ nhưng mà trong lòng ông vẫn lo lắng nhất là ngày hôm qua Lạc Dương vì Tử Ngâm mà không màng sinh mạng của mình mà bị đụng trúng.
“Ba, ba cho người điều tra Tử Ngâm sao?” Lạc Dương hiểu rõ ba mình nhất, nếu ông muốn sẽ không bỏ qua chuyện liên quan giữa anh và người khác phái.
“Ta sợ con cả đời không tìm được vợ. Mẹ con mừng rỡ đến nỗi quai hàm không ngậm lại được nói rằng ngày mai sẽ dọn đến chỗ con ở đấy.”
Lạc Dương nghe thấy như vậy thì ngẩn người ra, ngay lập tức nói: “Nếu ba muốn thông minh cả đời của con bị đánh mất thì cứ việc bảo mẹ đến đi.”
“Làm sao vậy? Chẳng lẽ thằng nhóc con không thể nắm bắt một người cô gái nhỏ ngây thơ?” Lạc Thanh Minh trêu chọc.
Từ đó cho tới bây giờ đều là con gái vây xung quanh anh nhưng mà hiện tại lại có lúc làm có người làm cho anh gặp phải trắc trở, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà.
“Ba, ba cười đi. Đó chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi, con chỉ sợ làm Tử Ngâm sợ thôi. Con sẽ làm cho cô ấy bất tri bất giác yêu thương con, chỉ cần ba mẹ đừng hùa vào thôi.” Giọng nói của Lạc Dương chứa đựng sự tự tin.
Anh không phải không hiểu tâm tư của các cô gái, không phải là không theo đuổi con gái nhưng mà đối với Tử Ngâm thì anh lại không nghĩ như vậy. Anh muốn dùng biện pháp an toàn nhất. Anh phải từng chút một hoà vào sinh mệnh của cô, làm cho cô dần dần quen có anh sau đó chiếm lấy trái tim của cô.