Kì thật vết thương của Lạc Dương căn bản cũng không ở bệnh viện ở bệnh viện lâu, chỉ cần hai ngày là được rồi, bác sĩ mà Tử Ngâm hỏi kia trùng hợp quen với Lạc Dương, thấy Tử Ngâm như vậy thì anh liền bất cẩn nói sai.
Trên đầu Lạc Dương bị va chạm, chụp x-quang thì kết quả là đầu anh bị một chỗ nhỏ bị xuất huyết, bác sĩ lo lắng chuyện này nên mới để anh ở lại hai ngày.
Chân của anh mất một mảng da, có thể là do đúng lúc đụng phải mạch máu nên mới thể không ngừng chảy máu, chân bị gãy đã được bó thạch cao, anh chỉ có thể ngồi trên xe lăn.
Lạc Dương không gọi điện thoại cho ba mình nói chuyện anh bị đụng xe ngay. Cho đến ngày hôm sau lúc về đến nhà thì anh mới nói cho ba anh là anh bị xe nho nhỏ đụng phải một chút, vì vậy muốn ở nhà nửa tháng.
Nhưng mà nghe xong thì giọng nói của ba anh giống như hận không thể lập tức bay tới xem anh như thế nào.
Tử Ngâm nghe thấy anh nói chuyện mình bị thương nhàn nhã giống như là nói chuyện thời tiết mà không hề để ý gì thì lòng của cô lại nổi lên ghen tuông.
Hùng biện cô không có trong bảng xếp hạng, Hoàng Húc Kiều đứng thứ nhất, thứ ba là Trần Nhiên Nhiên còn thứ ba là một người trường khác. Năm giờ chiều khi Hiệp Minh gọi điện thoại cho cô thì ông vô cùng lo lắng cho cô, thử hỏi xem cô có đau lòng lắm hay không, có thật sự muốn nằm trong top thì mới vừa lòng hay không.
Tử Ngâm nghe được lời nói của ba mình thì trong lòng vô cùng cảm động. Cô hiểu được ý tứ trong lời nói của ba mình, cô vẫn là bảo bối trong tay ba mẹ, nếu như cô muốn như vậy thì ông sẽ làm cô thoả ước nguyện. Cô cũng biết chỉ cần cô nói muốn thì cô vẫn có thể nằm trong top nhưng mà cô chợt không muốn có trong bảng xếp hạng và vẻ vang nữa.
Cô không muốn để ba cô vì cô mà làm chuyện sai với nguyên tắc, lại càng không muốn cuộc sống luôn luôn dựa đôi cánh của ba.
Cô khẽ cười, trong giọng nói hồn nhiên: “Ba ơi, con không sao đâu, con hiện tại có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, buổi tối về con sẽ nói chuyện tiếp với ba nha.”
Hiệp Minh không yên tâm nên lại hỏi: “Tử Ngâm, con thật sự không sao phải không?”
Tử Ngâm cười càng lớn tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Ba ba, con gái ba không có yếu đuối như vậy đâu, có thể thoáng một chốc là buồn bã nhưng sẽ không ngồi yên đó mà không đứng lên. Ba cứ yên tâm đi.”
Nửa giờ nửa trôi qua, cô nhận được điện thoại của Hoàng Húc Kiều, nói cho cô biết kết quả thi hùng biện.
Tử Ngâm không biểu hiện ra bản thân mất mát, cười và nói lời chúc mừng: “Chúc mừng anh nha Hoàng Húc Kiều, khi nào thì ra nước ngoài vậy?”
Hoàng Húc Kiều hình như có chút giật mình đối với phản ứng của cô, anh lo lắng hỏi: “Tử Ngâm, tôi mới nhận điện thoại của Tần Bân. Cậu ấy đã nói hết mọi chuyện cho tôi biết rồi. Cô không cần giả vờ vui vẻ, không có vấn đề gì cả trước mặt tôi đâu.”
Nụ cười trên gương mặt Tử Ngâm chợt biến mất, anh đã biết hay sao? Nhưng mà anh biết được chuyện bên ngoài thôi, làm sao có người biết cô là vì cái gì mới xảy ra lỗi ở trong cuộc thi hùng biện chứ. Có lẽ chỉ có một mình Trần Nhiên Nhiên biết bởi vì cô nhớ rất rõ ràng là cô ta có vẻ mặt biểu lộ nụ cười thản nhiên với cô.
Nếu không phải lúc đó gương mặt anh tươi cười và trong ánh mắt cô ta không lộ vẻ đắc ý thì cô cũng không rối loạn suy nghĩ khi đứng trên sân khấu, sẽ không làm cho khán giả chê cười.
Cô chợt cảm thấy được mọi chuyện đều là ý trời, cô xứng đáng gặp chuyện không hay ho, mỗi lần có lòng tốt đều đã đổi lấy kết quả tốt, nếu đêm đó cô không kiên trì cứu cô ta ra khỏi tay Lưu Bàn Tử thì cô sẽ không để mình sai lầm, cô cũng không dám suy nghĩ lại nữa.
Chuyện cuộc thi hùng biện cô đã không còn lòng dạ nào để quan tâm, kết quả như thế nào thì cũng không còn quan trọng nữa, quan trọng nhất hiện giờ là vết thương của Lạc Dương. Cô luôn nhớ tới cảnh Lạc Dương đem cô gắt gao ôm vào ngực té xé đất, mỗi một lần nhớ đến thì lòng cô liền lập tức tràn đầy áy náy, còn có chút tình cảm không rõ làm cho bản thân phiền lòng.
Lục Mai nói không sai, Lạc Dương nói giống cô, ba lệnh năm tiếng dặn dò Tử Ngâm không nói anh là vì cô nên mới bị đụng xe, giống như ba mẹ anh còn đáng sợ hơn việc anh bị thương vậy, làm cho Tử Ngâm không đồng tình.
“Ba anh đáng sợ như vậy thật không? Ông ấy luật sư rất nổi tiếng hay sao, không phải nghe nói rất công chính hay sao?”
Tử Ngâm mang đến cho Lạc Dương một ly nước ấm, quan tâm để vào tay anh, bản thân thì ngồi xổm trước xe lăn của anh, ngẩng đầu nhìn anh.
“Cô đã quên thái độ của ba cô ở bệnh viện hôm nay hay sao?” Lạc Dương thoả mãn một chút, cầm cái ly trong tay, khoé môi nhếch lên nở một nụ cười nhàn nhàn, bình tĩnh chậm rãi hỏi.
Tử Ngâm làm sao mà quên được, cô vốn dĩ không có nói cho ba mẹ chuyện Lạc Dương vì cô mà bị thương nhưng mà lúc sáng ngày hôm nay ba mẹ cô lại bỗng nhiên xuất hiện, cô sợ tới mức mắt mở to, không nói được một lời hoàn chỉnh.
Ngược lại Lạc Dương thì tươi cười đón tiếp ba mẹ cô, ba cô tuy rằng không có hung hăng mắng cô nhưng mà giọng nói rất nghiêm túc, ngay cả mẹ luôn luôn che chở cho cô cũng ra lệnh bắt cô phải ở đây cẩn thận chăm sóc Lạc Dương cho thật tốt.
Tử Ngâm cho đến bây giờ còn không biết là ai nói cho ba, Lục Mai thấy ánh mắt của cô thì lập tức lắc đầu, vội vàng chứng minh mình vô tội: “Tử Ngâm, cũng không phải do mình nói. Mình ngày hôm qua sau khi trở về không có gặp ba cậu.”
Tử Ngâm cười cười: “Nhưng mà tôi sẽ không nói dối, tôi nói dối một cái thi liền căng thẳng, mặt còn đỏ nữa chứ, ba anh là người như thế nào chứ, làm sao mà không nhìn ra được là tôi nói dối chứ.”
“Không sao đâu, cho dù họ hỏi cái gì thì cô cũng đừng trả lời, để tôi trả lời hết là được rồi.”