Một chút hi vọng còn sót lại trong lòng kia cũng bị đánh vỡ, Tử Ngâm giống như nghe được tiếng vỡ nát của lòng mình, từng mảnh từng mảnh, đồng loạt vỡ ra.
Cơ thể khẽ run lên, mùa đông đến đây sớm sao!
Trần Nhiên Nhiên thì trên gương mặt nở nụ cười ôn nhu, trong ánh mắt tràn ngập tình yêu nồng nàn, hai má phơn phớt đỏ làm cho Tử Ngâm thoạt nhìn hết sức chướng mắt.
“Chúc mừng hai người.” Hít sâu một hơi, Tử Ngâm dung hết sức lực tỏ ra mình không sao cả, móng tay đâm sâu vào da thịt cho đến khi cảm thấy đau thì tinh thần cô mới hồi phục lại.
Trần Nhiên Nhiên cười hài lòng, Tử Ngâm làm sao có thể là đối thủ của cô, cô ta chỉ là cô bé con ngây thơ mà thôi, muốn cướp của cô thì còn kém xa lắm.
Tạm ngừng một lát, cô cất giọng nói nhẹ nhàng nói với Tử Ngâm: “Tử Ngâm, Lăng Thần còn ở bên ngoài đợi mình, mình đi ra ngoài trước, nếu không anh ấy sẽ lo lắng.”
Tử Ngâm nở một nụ cười: “Bạn đi trước đi.”
Cô vốn tưởng rằng sẽ không buồn bã nữa nhưng mà không nghĩ tới rằng vẫn cảm giác được cõi lòng tan nát đau đớn, tốt nghiệp liền kết hôn phải không, đây cũng chính là cô giúp hai người họ có được hạnh phúc, Lăng Thần nhất định thật hạnh phúc phải không?
“Tử Ngâm, sao đi lâu vậy? Sắc mặt của cô sao lại tái như vậy?” Lạc Dương đợi thật lâu không thấy Tử Ngâm quay lại, đang chuẩn bị đi tìm cô thì đã thấy cô dáng vẻ thật mệt mỏi đi tới.
“Lạc Dương, lòng tôi thật buồn bực, hoảng loạn.” Tử Ngâm hơi nhíu mi, không thể nghi ngờ là lời nói của Trần Nhiên làm cho biển lòng đang yên bình của cô bị ném vào một khối đá lớn, làm cho lòng cô nổi sóng lớn.
“Sao vậy, Tử Ngâm?” Lạc Dương khó hiểu, thời điểm rời đi còn tốt lắm, trong nháy mắt tâm tình liền sa sút.
“Tôi gặp Trần Nhiên Nhiên, cô ấy nói tôi phải mời tôi ăn cơm để tỏ lòng biết ơn, còn nói là khi cô ấy và Lăng Thần kết hôn thì cho tôi làm phù dâu nữa.”
Tử Ngâm cười cười, nụ cười gượng ép và cay đắng.
“Sao lại trùng hợp như vậy?” Lạc Dương khóe miệng cong lên, nở nụ cười dịu dàng, một bộ dạng nhàn nhã.
“Lạc Dương, tôi nghĩ tôi sẽ làm hư chuyện hùng biện, trong lòng tôi bây giờ rất bối rối, không thể làm cho tinh thần bình tĩnh được.”
“Tử Ngâm, cô như vậy không phải làm cho cô ta được dịp vừa lòng đẹp ý hay sao?” Lạc Dương biến sắc, nụ cười nháy mắt biến mất, giọng nói trên nên nghiêm túc.
Bắt đầu rồi. Chỉ có thể đến xem thôi.
Đầu tiên là hiệu trưởng đọc diễn văn, sau đó là Hiệp Mình đại diện thành phố phát biểu, tiếp theo là mời giáo sư đại học Cambridge phát biểu, hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh.
Thí sinh đầu tiên lên khán đài, dưới khán đài là một mảnh yên lặng, ánh mắt của những cô gái chờ mong thí sinh xuất hiện. Lục Mai ánh mắt không di dời, nhìn chằm chằm Hoàng Húc Kiều mặc đồ vest, vẻ mặt anh lạnh lung, khí khái bức người, khóe miệng như cười như không, mặt nhìn về phía dưới khán đài đông khán giả anh vẫn không thay đổi sắc mặt, không có một chút khẩn trương nào.
Tiếng anh chuẩn lưu loát phát ra từ miệng anh, mang theo biểu cảm sinh động, khi thì nhẹ nhàng, khi thì ngân vang, giống như nước chảy từ trên núi xuống suối xanh, lại uyển chuyển như một bài hát du dương êm tai, làm cho người nghe không khỏi lâm vào xuất thần, cuối cùng dẫn đến một tràng vỗ ty nhiệt liệt dài không thôi, mỗi giám khảo dưới khán đài trong mắt đều lộ vẻ khích lệ, mi mắt lộ vẻ tán thưởng.
“Mai Mai, Hoàng Húc Kiều vào cánh gà, cậu chạy đi đưa nước cho anh ấy nhanh đi.” Tử Ngâm đẩy đẩy Lục Mai bên cạnh.
Lục Mai cười thẹn thùng, trừng mắt liếc Tử Ngâm một cái, sau đó nói với Lạc Dương: “Anh họ, em có việc gấp đi trước.” rồi chạy đi nhanh như chớp.
“Tử Ngâm, Hoàng Húc Kiều biểu hiện rất tốt, thường thường người đầu tiên sẽ có ưu thế về phương diện này, cô cũng đừng lo lắng khẩn trương, đừng để mình có áp lực quá lớn.”
Không phải khẩn trương, bây giờ trong lòng là một mảng hỗn độn, thấy Trần Nhiên Nhiên và Lăng Thần nắm tay thì cô liền không thể tập trung tinh thần nhưng mà bọn họ lại ngồi phía trước, không muốn nhìn cũng không được.
Thời gian qua đi qua đi, lập tức đã đến phiên Tử Ngâm hùng biện, Lạc Dương trong lòng không khỏi lo lắng cho cô, bằng trực giác của mình, Trần Nhiên Nhiên ở trong toilet nói với Tử Ngâm những lời đó chắc chắn là có mục đích, vì cuộc thi mà cô ta lại dung thủ đoạn này với ân nhân của mình.
Thấy Tử Ngâm phải đứng lên rời khỏi chỗ ngồi, Lăng Thần và Trần Nhiên Nhiên quay đầu, Lăng Thần cười nói: “Tử Ngâm, cố lên!”
“Em sẽ.” Tử Ngâm không dám đối diện với ánh mắt của anh, chỉ cười và cùng đi với Lạc Dương đến cánh gà chuẩn bị.
“Lăng Thần, sắp đến lượt em rồi, em hơi lo lắng, em muốn đeo cái nhẫn kia đục không?” Trần Nhiên NHiên cười nói với Lăng Thần, ánh mắt chờ mong nhìn anh.
Lúc đó cô không muốn đeo, nói là sợ người khác chê cười nhưng mà hiện tại lại chủ động yêu cầu đeo, điều này làm cho Lăng Thần có cảm giác thụ sủng nhược kinh, vội vàng lấy trong túi ra.
Anh vốn là muốn chờ sau khi cô kết thúc hùng biện sẽ đeo lại cho cô, nghe thấy cô nói vậy, không chút suy nghĩ liền đeo lên tay cô, nhẫn kim cương trên ngón tay của Trần Nhiên Nhiên lóe ra ánh sáng lấp lánh.