Cùng nhau ăn cơm thật vui vẻ, Lạc Dương thỉnh thoảng gắp thức ăn cho ba người bọn cô, biểu hiện dịu dàng chăm sóc trên mặt vô cùng nhuần nhuyễn, sự hâm mộ anh trong lòng Trình Khả Khả càng không thể vãn hồi.
Tử Ngâm cười xinh đẹp động lòng người vô cùng, hai mắt sáng ngời như những vì sao, soi rọi trái tim của Lạc Dương, ánh mắt của anh không ngừng len lén nhìn Tử Ngâm.
Trình Khả Khả hết sức hoạt bát, cuối cùng có thể tìm ra đề tài làm cho Lạc Dương không thể không nói chuyện với cô. Tử Ngâm chỉ cười, lấy cớ là cô muốn đi toilet mà lôi kéo Lục Mai cùng nhau rời đi.
“Hai em sao bao giờ cũng đi toilet cùng nhau vậy?” Lạc Dương cảm thấy buồn cười, thản nhiên hỏi. Trong lòng anh hơi mất mác khi thấy Tử Ngâm bỏ đi, hiểu được rằng cô muốn tạo cơ hội cho Trình Khả Khả và anh có không gian riêng.
Lại nghĩ tới tin tức hai ngày trước anh nhận được, người tối đó muốn gây thương tổn cho Tử Ngâm lại là Lâm Na, cô gái yêu anh say đắm mấy nắm. Biết cô tâm cao khí ngạo nhưng mà không ngờ rằng cô lại sử dụng thủ đoạn như vậy, muốn ngọc nát không muốn ngói lành.
Cô muốn nói cho anh biết là cô không cam lòng hay sao? Cô nhất định biết tối đó anh và Tử Ngâm đi cùng nhau, cũng sẽ biết anh nói câu chỉ cần có Lạc Dương ở đây thì ai cũng đừng nghĩ đến chuyện làm tổn thương Tử Ngâm.
Anh không tìm cô sau khi biết cô gây ra chuyện này, anh hiểu rõ Lâm Na, cô từ trước tới nay đều thiếu kiên nhẫn, đang nghĩ ngợi thì chuông điện thoại reo lên. Anh lấy điện thoại ra thì thấy là Lâm Na gọi, khoé miệng nở nụ cười không nắm bắt được, nhìn Trình Khả Khả ngồi ở đối diện một chút rồi đứng lên lịch sự nói: “Tôi đi nghe điện thoại.”
Nói xong thì bước sang bên cạnh hai bước, nhận cuộc gọi, nhàn nhạt gọi: “Lâm Na!”
Trình Khả Khả thấy vẻ mặt tươi cười ấm áp của anh khi đi về phía bên cạnh thì trong lòng có chút buồn, vốn có thể nói chuyện riêng với anh vậy mà chỉ vì một cuộc gọi mà lỡ đi.
“Lạc Dương, anh duy trì bình thản thật tốt, em đang ở quán bar Không tịch mịch đợi anh. Nếu anh không muốn em sau này tìm Tử Ngâm gây phiền toái thì anh ngay lập tức tới đây đi.”
Giọng nói của Lâm Na qua điện thoại có hơi không vui, còn có vài phần hận ý. Lạc Dương nhíu mày giọng nói trầm xuống: “Lâm Na, cô cũng biết tôi không thích người ta uy hiếp tôi mà. Nếu cô thật sự muốn tiếp tục thì đối với bản thân cô cũng không có lợi lộc gì. Tôi khuyên cô vẫn là nên quý trọng hạnh phúc trước mắt cho tốt đi.”
“Lạc Dương, em sẽ không buông tay. Em không có hạnh phúc thì cũng sẽ không để cho anh hạnh phúc. Anh không thể suốt giờ bảo vệ Tử Ngâm, anh có tin em sẽ huỷ hoại Tử Ngâm hay không?”
Giọng nói Lâm Na sắc bén, hận ý trong đó càng đậm hơn, giống như là muốn giết Lạc Dương vậy.
“Cô say rồi Lâm Na. Nếu cô dám gây tổn thương cho Tử Ngâm thì tôi sẽ làm cho cô đau mà không thể lên tiếng được.”
Lạc Dương điềm đạm nói nhưng giọng làm cho Lâm Na khi nghe được thì run lên. Cô quen biết anh nhiều năm như vậy nhưng mà chưa từng nghe anh nói như vậy lần nào. Mặc dù giọng nói của anh điềm đạm như cũ nhưng mà lại làm cho người ta không rét mà run.
Cô đoán không ra tâm tư của Lạc Dương, vẫn là hình tượng ôn hoá nhưng mà cô biết anh không vô hại như vẻ bề ngoài. Đột nhiên nghĩ tới ba mình, tình hình trước mắt thì cô lại bắt đầu do dự, sợ hãi thật sự.
Mới vừa cúp điện thoại thì Tử Ngâm và Lục Mai tay trong tay trở về phòng, thấy Lạc Dương bỏ tay vào túi quần ra thì biết Trình Khả Khả không nắm bắt được cơ hội ở riêng cùng anh.
Lạc Dương quay người, nụ cười nở trên gương mặt như gió xuân tháng ba, nói với ba người: “Anh đột nhiên có việc, tối nay không thể cùng các em hát Karaoke được rồi. Các em đi chơi vui vẻ đi rồi sau đó anh sẽ thanh toán lại.”
Trình Khả Khả không muốn Lạc Dương đi như vậy vì như vậy thì từ nay về sau cô còn cơ hội hay sao? Nghĩ như vậy nên mới buộc miệng nói: “Lạc Dương, tôi cũng có việc, có thể quá giang xe anh một đoạn được không?”
Lục mai âm thầm khen ngợi Trình Khả Khả thông minh, vội cười nói: “Anh họ, anh tiễn Khả Khả một đoạn đường đi,cô ấy là con gái đi một mình tụi em lo lắng lắm.”
Ánh mắt Lạc Dương vô tình nhìn đến Tử Ngâm, thấy cô mỉm cười nhìn Trình Khả Khả thì anh thản nhiên nở nụ cười nói: “Không thành vấn đề, hai người đi chơi vui vẻ đi. Anh và Khả Khả đi trước đây.”
Trình Khả Khả vui mừng nói từ biệt với hai người và nối gót đi theo Lạc Dương.
Thấy hai người một trước một sau đi khỏi thì Tử Ngâm và Lục Mai đối mặt nhau cười ha hả, cười đủ rồi thì Tử Ngâm mới kéo Lục Mai nói: “Mai Mai, tụi mình đến phòng karaoke hát đi.”
“Tối nay chúng ta có hai người, có thể hát đã ghiền rồi.” Lục Mai nở nụ cười.
Hai người thì không có ý nghĩa gì hết, mình nghe nói Hoàng Húc Kiều hát hay lắm, mình gọi cho anh ta tới được không? Càng nhiều người sôi nổi thì mới vui chới vui vẻ được.”
Trong lòng Lục Mai vui vẻ, trên mặt lại cười nói: “Tử Ngâm, tại sao lại kiếm người đến quấy rầy làm gì? Hai người tụi mình là được rồi”
Tử Ngâm liếc mắt nhìn sang thì thấy trong ánh mắt Lục Mai tràn đầy vui sướng biết cô thích Hoàng Húc Kiều, trong lòng lại xuất hiện một chút lo lắng. Không biết Lưu Tú sẽ đối phó Mai Mai ra sao nữa.