Có người vui sướng thì cũng có người buồn, nước mắt rơi ướt áo gối ai hiểu được chăng.
Lạc Dương nói cũng đúng, Tử Ngâm cả một đêm không chợp mắt, đau buồn trong đáy lòng rõ rệt và sâu sắc, không ngừng khuấy động tâm hồn yếu đuối của cô.
Trơ mắt nhìn mặt trời đang mọc ngoài cửa sổ, đếm từng giây từng giây bình minh thì rốt cuộc cũng có thể thấy một khoảng sáng ngời ngoài cửa sổ, đôi mắt lại đau nhức.
Trần Nhiên Nhiên ngủ thẳng đến bình minh, còn chưa mở mắt thì đã chạm vào Lăng Thần bên cạnh, trong lòng cả kinh liền lập tức mở hai mắt bật dậy trên giường, trên người truyền đến cảm giác man mát thì cô mới phát hiện cơ thể mát rượi căn bản là không mặc quần áo gì cả.
Theo bản năng sợ hãi la lên làm cho Lăng Thần đang ngủ say chợt tỉnh giấc.
“Nhiên Nhiên, em trước tiên đùng nóng giận, nghe anh giải thích đã.” Lăng Thần ngồi dậy, lo lắng nhìn Trần Nhiên Nhiên, sợ cô không tiếp nhận được tình cảnh này. Tối hôm qua do tác dụng của thuốc nên cô mới nhiệt tình như vậy, không ngừng đòi hỏi anh nhưng mà hiện tại thì thuốc đã hết tác dụng cho nên cô đã tỉnh táo, anh không giải thích thì khẳng định cô không thể chấp nhận được.
“Em sao lại ở chỗ này? Lăng Thần, chúng ta sao lại có thế như vậy?” Trần Nhiên Nhiên chỉ cảm thấy đầu hơi đau, trí nhớ không rõ ràng căn bản là không nhớ được một chút gì. Nhưng mà cảnh tượng trước mắt thật sự làm cho cô không thể tiếp nhận cho dù là thế nào đi nữa thì cô cũng là một cô gái trong trắng mà lúc này lại từ một gái biến thành một phụ nữ. Qúa trình này thật nhanh làm cho cô không thể chuẩn bị tâm lý.
Mới vừa hỏi ra một câu kia thì cô đã thương tâm khóc thút thít, nước mắt không ngừng chảy xuống làm cho Lăng Thần nhìn thấy vậy thì đau đớn không thôi. Tay anh xoa hai má cô nhưng lại bị Trần Nhiên Nhiên tránh đi thì cứng ngắt ở không trung, buông xuống cũng không xong mà lau nước mắt cho cô thì cũng không được.
“Nhiên Nhiên, anh sẽ chịu trách nhiệm với anh, em trước tiên đừng đau lòng nghe không, để anh giải thích cho em.”
Trần Nhiên Nhiên giơ tay lên lau nước mắt trên gương mặt, quay đầu lại điềm đạm đáng yêu nhìn Lăng Thần, trong mắt vẫn còn ngân ngấn nước, khẽ hỏi anh: “Giải thích cái gì?”
Lăng Thần ngập ngừng một lát rồi vươn tay kéo vai cô lại, tựa vào ngực mình, khi da thịt đụng chạm thì đáy lòng đột nhiên run rẩy. Trần Nhiên Nhiên thân hình có chút cứng ngắt, trên mặt ngay lập tức phơn phớt đỏ, bỗng dưng khẽ từ chối.
“Nhiên Nhiên, đừng nhúc nhích, anh thật sự rất yêu em.” Lăng Thần ở bên cạnh thì thào vào tai cô, trong ánh mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng làm cho cô trong lòng mềm lại.
“Tối hôm qua em bị Lưu Bàn Tử bỏ thuốc, em còn nhớ không?” Lăng Thần tha thiết nhìn mắt cô, nhẹ giọng hỏi, anh vốn không muốn nói cho cô điều này vì sợ cô khổ sở nhưng mà không muốn lừa dối cô cho nên đem sự việc nói cho cô nghe.
“Em chỉ nhớ rõ tối hôm qua gặp Lưu Bàn Tử, còn có hai đàn em của ông ta. Bọn họ muốn em uống một ly rượu nếu em không uống sẽ không cho em đi. Em không muốn làm ông ta tức giận nên mới uống rượu ông ta đưa.”
Trần Nhiên Nhiên cố gắng nhớ lại tình cảnh tối hôm qua nhưng mà lại mơ hồ không rõ, chỉ nhớ rõ một số chuyện nhỏ thôi.”
“Sao em không gọi điện thoại cho anh?” Lăng Thần nhìn cô thương tiếc, hận ý đối với Lưu Bàn Tử nhanh chóng dâng lên, anh nhất định phải làm cho ông ta phải trả giá.
“Em không có cơ hội. Bọn họ biết em là bạn gái của anh, còn nói cái gì mà anh đụng chạm đến bọn họ. Em sợ bọn họ sẽ gây bất lợi cho anh cho nên tính là uống hết ly rượu kia. Sau khi uống hết ly rượu kia thì không ngờ rằng em bắt đầu khó chịu, đầu óc trở nên mơ hồ. Sau đó hình như là bị ông ta mang ra khỏi Không tịch mịch. Rồi sao em lại ở chỗ này vậy?”
Lăng Thần dịu dàng nắm tay cô, cảm giác được da thịt mềm mại của cô thì trong lòng càng mềm mỏng.
“Thấy Tử Ngâm và Hoàng Húc Kiều dẫn em đi. Hẳn là bọn họ thấy Lưu Bàn Tử mang em đi cho nên mới giành em lại từ Lưu Bàn Tử đưa em về. Lúc ấy Tử Ngâm gọi điện thoại cho anh. Khi anh đến bệnh viện thì bọn họ vừa đến.
Trần Nhiên Nhiên không nói một lời nào, chỉ lẳng lặng nghe anh kể chuyện tối hôm qua, đầu tựa vào ngực anh nghe tiếng tim đập ổn định của anh thì trong lòng dần dần bình ổn.
“Vốn là muốn lấy thuốc trị cho em nhưng mà bác sĩ đó lúc ấy đang đi công tác. Anh chỉ có thể tự tung tự tác mang em về nhà. Nhiên Nhiên, em yên tâm, anh sẽ chịu trách nhiệm với em. Chờ em tốt nghiệp xong rồi thì chúng ta liền kết hôn được không?”
“Lăng Thần, không cần như vậy đâu. Em biết anh là vì giúp em. Em sẽ không ép buộc anh đâu. Xem như là không có chuyện gì xảy ra đi.”
Trần Nhiên Nhiên nghe được lời nói của anh thì trong lòng xúc động, có thể gả cho Lăng Thần đối với cô là một loại hạnh phúc. Trước tiên không nói là anh có thể cho cô cuộc sống của người có tiên mà chính là anh đối với cô là một loại hạnh phúc khó cầu.
Nhiên Nhiên, anh thật lòng đó, không phải bởi vì chuyện hôm qua đâu. Chẳng lẽ em không hiểu rõ tấm lòng của anh đối với em hay sao?” Lăng Thần vội vàng nói, đặt hai tay của cô lên ngực mình, dịu dàng nói: “Em nghe thử đi, trái tim này đập vì em, cả đời này anh chỉ có em mà thôi.”
“Lăng Thần.” Trần Nhiên xúc động gọi tên anh, cô làm sao không biết được tấm lòng của anh nhưng mà cô vẫn chưa tốt nghiệp, còn có ước mơ. Hơn nữa cô cũng không ngờ anh lại cầu hôn cô nhanh như vậy cho nên nhất thời không thể tiêu hoá hết.
Dường như là nghĩ tới điều gì mà cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn Lăng Thần mở miệng nói: “Em muốn cảm ơn Tử Ngâm thật nhiều, nếu không phải có cô ấy thì em bây giờ sẽ không thể sống nổi.”
Trần Nhiên Nhiên suy ngẫm lại thì cảm thấy thật đáng sợ, Lưu Bàn Tử lại có thế bỏ thuốc cô, không dám nghĩ đến hậu quả kia sẽ như thế nào.
Lăng Thần trong lòng rõ ràng hiểu được, cả đời này anh nợ Tử Ngâm rất nhiều, rất nhiều. Nhớ đến tối hôm qua cô sắc mặt trắng bệt, cắn chặt môi, đáy lòng đau đớn nhưng mà lúc ấy anh thật sự không còn sự lựa chọn khác nếu không thì anh cũng sẽ không như vậy.