Chương : Cha mẹ Hàn Hàn tìm đến
"?"
Động tác của Quý Như Diên rất rõ ràng, Tống Thanh Hàn nhìn lại, đập vào mắt là ánh nhìn mang nhiều cảm xúc phức tạp đan xen của Quý Như Diên.
"Sao vậy mẹ?"
Tống Thhanh Hàn rút tay ra khỏi tay Sở Minh, có chút lo lắng hỏi.
Quý Như Diên lắc đầu, nhất thời không biết nên nói với Tống Thanh Hàn như thế nào.
Đầu dây bên kia không ngừng truyền đến nói chuyện, chỉ là nghe không rõ lắm.
Sở Chấn Dương cũng chú ý đến sự bất thường bên này, nhíu mày, lặng lẽ đẩy bà một cái.
Quý Như Diên thu lại nét mặt, nói vài câu lấy lệ với đầu dây bên kia rồi trực tiếp cúp máy.
"Ai gọi đến vậy?"
Số điện thoại nhà chính Sở gia rất ít người biết, phàm là người biết đều là những người có quan hệ thân thiết với Sở gia, Sở Chấn Dương hiếm khi nhìn thấy vợ mình lộ ra sắc mặt có chút kinh ngạc khác thường đến vậy.
Quý Như Diên lắc đầu: "Là em dâu út gọi đến."
Tim Sở Chấn Thăng bỗng đập nhanh.
Lẽ nào Lạc Trường Bình lại làm ra chuyện gì không hay nên mới khiến chị dâu thứ của mình lộ ra vẻ mặt kinh ngạc đến vậy?!
"Chị dâu, em... Chuyện này, Trường Bình bà ấy làm gì sao?"
Sở Chấn Thăng và Lạc Trường Bình cũng là hôn nhân từ yêu đương tự do. Mặc dù có những lúc Lạc Trường Bình càm ràm nhiều đến mức làm ông đau đầu nhưng trong lòng Sở Chấn Thăng vẫn yêu thương bà. Lúc này, ông cũng không nhịn được mà nói đỡ hai câu cho Lạc Trường Bình, "Trường Bình tính tình không tốt, nếu như nói gì đó không hay, chị dâu đại nhân đại lượng, đừng tính toán với bà ấy."
"Không đâu, chú ba nghĩ nhiều rồi."
Quý Như Diên vẫn nở một nụ cười nhã nhặn, "Chỉ là khi Trường Bình đến đây có gặp chút rắc rối, gọi một cú điện thoại cho chị mà thôi."
Nói rồi bà đứng dậy, vẫy tay gọi Tống Thanh Hàn: "Qua đây, Hàn Hàn, con đi cùng mẹ qua đó xem thử."
Tống Thanh Hàn lờ mờ phát giác ra điều gì đó, mím môi, đi về phía Quý Như Diên.
Quý Như Diên đặt tay lên cánh tay cậu, lại nói với Sở Minh: "Minh Minh cũng qua đây."
"Dạ."
Sở Minh cũng đi theo.
Sở Chấn Thăng lúc này quả thật đứng ngồi không yên, cháu lớn nhà ông không phải là người dễ trêu chọc, chị dâu thứ nhà mình đích thân gọi nó qua, lẽ nào Lạc Trường Bình thất sự đã làm ra chuyện gì rồi?
Hôm nay lúc ra khỏi nhà ông nên để Lạc Trường Bình đi cùng mình mới phải.
Sở Chấn Anh nhìn em trai mình không ngừng liếc mắt ra bên ngoài, trong lòng không khỏi cười lạnh, cúi đầu uống một ngụm trà, lại kéo Sở Chấn Dương qua nói chuyện.
Nếu như đã căng thẳng như vậy, sao lại không cùng theo ra ngoài đi, nếu như vậy, bất kể là xảy ra chuyện gì thì cũng chắc chắn biết được, không phải sao?
Có điều lại sợ Lạc Trường Bình thật sự làm gì đó sai trái sẽ ảnh hưởng đến mình.
Sở Chấn Dương nhìn biểu cảm của hai anh em nhà mình, thầm lắc đầu.
Quý Như Diên kéo cánh tay Tống Thanh Hàn đi ra, quản gia đã chu đáo chuẩn bị áo khoác cho ba người.
Tống Thanh Hàn nhận lấy, đưa một cái cho Sở Minh, một cái khác khoác lên cho Quý Như Diên, sau đó mới khoác cho mình.
Bên ngoài tuyết đang rơi, người giúp việc bung dù đi tới, tài xế đã đợi phía trước.
Quý Như Diên vào xe, phủi phủi tuyết trên người rồi kéo Tống Thanh Hàn ngồi vào.
"Hàn Hàn."
Thái độ của Quý Như Diên bình tĩnh đến mức có chút đáng sợ, bà kéo tay Tống Thanh Hàn, thở dài, "Ba mẹ con tìm con."
Nụ cười của Tống Thanh Hàn đột nhiên hóa đá, rất lâu sau cậu mới hoàn hồn lại, chầm chậm rủ mi, che giấu sự lạnh lùng nơi đáy mắt.
"Bọn họ tới làm gì?"
Tống Thanh Hàn chống một tay lên xe, vô cùng bình tĩnh, thản nhiên.
Quý Như Diên đau lòng không thôi.
Bà đã sớm nghe Sở Minh kể về hoàn cảnh của Tống Thanh Hàn, nếu như lần này không phải cha mẹ của Tống Thanh Hàn uy hiếp sẽ nói ra bí mật của cậu, bà tuyệt đối sẽ không đi gặp loại người như vậy.
Mặc dù bà không biết Tống Thanh Hàn có bí mật gì muốn giấu bọn họ, nhưng so với một cặp vợ chồng không có lương tâm, sinh con xong liền ném cho một người bà già cả nuôi dưỡng, mãi cho đến khi con trai tốt nghiệp đại học cũng không có tin tức gì, thì bà càng nghiêng về phía Tống Thanh Hàn, người đã giúp đỡ Sở gia rất nhiều chuyện, sau này còn là người cùng con trai mình sống đến hết đời.
Có điều, suy cho cùng vẫn nên để Tống Thanh Hàn biết chuyện này.
Dù sao cũng là cha mẹ của cậu, người ngoài không có quyền, cũng không nên thay cậu quyết định.
Nhưng thấy thái độ bình tĩnh trên mặt Tống Thanh Hàn, bà vẫn có chút hối hận: "Hàn Hàn hay là con... Chúng ta về thôi, mẹ sai người đuổi họ đi trước."
"Không cần đâu."
Tống Thanh Hàn cười, giơ tay day thái dương, "Con chỉ là có chút bất ngờ thôi."
Đôi cha mẹ này sau khi sinh cậu ra chỉ hận không thể lập tức rời khỏi, vứt cậu vào tay bà ngoại, cũng không quan tâm đến cuộc sống của cậu sau này, biến mất không thấy bóng dáng, bây giờ sao lại đột nhiên có ý muốn tìm cậu?
Tống Thanh Hàn chỉ cảm thấy buồn cười.
Sở Minh ngồi ở ghế phó lái, nghe Quý Như Diên và Tống Thanh Hàn nói chuyện, khi nghe đến đoạn Quý Như Diên nói cha mẹ Tống Thanh Hàn đến tìm, chân mày nhíu chặt, ánh mắt thâm trầm.
Quý Như Diên thở dài.
Xe rất nhanh đã ra khỏi cổng lớn Sở gia, bên ngoài tuyết vẫn không ngừng rơi, bảo vệ ngồi trong chốt, thấy xe của chủ nhà đi đến, vội vàng bước ra.
"Phu nhân, gia chủ, Hàn thiếu gia."
Đội trưởng đội bảo vệ là một lính đặc chủng giải ngũ, vẫn duy trì tính cảnh giác như khi ở trong quân đội, cũng bởi vì hắn cảnh giác như vậy nên khi cha mẹ Tống Thanh Hàn vừa xuất hiện ở nhà chính Sở gia, hắn đã nhìn chằm chằm hai người họ.
Quý Như Diên xuống xe, chỉnh lại quần áo trên người.
Sở Minh đưa tay nắm lấy tay Tống Thanh Hàn, ôm trọn lấy bàn tay lành lạnh của cậu trong lòng bàn tay mình, đút vào trong túi áo khoác.
Nhiệt độ ấm áp từ trên người Sở Minh truyền đến, Tống Thanh Hàn không nhịn được nắm chặt lại tay Sở Minh, đôi môi đang mím chặt cũng thả lỏng đôi chút.
"Chị dâu!"
Mấy người Tống Thanh Hàn vừa xuất hiện, ngoài cổng đã có người gọi Quý Như Diên.
Quý Như Diên bước qua, nhíu mày: "Trường Bình, thím đứng đây làm gì?"
Lạc Trường Bình khóc không ra nước mắt: "Chị dâu!"
"Nhanh kêu bảo vệ cho em vào!"
Quý Như Diên chú ý đến hai người sau lưng bà ta, mày càng nhíu chặt: "Cô mang ai tới đây."
Lạc Trường Bình: "Em nào có!"
"Lúc em đến thấy hai người này đi tới đi lui gần đây, trông không có ý tốt, em liền kêu tài xế đi xem thử, kết quả bọn họ nói bọn họ biết Minh Minh, là cha mẹ vợ của Minh Minh, em thấy có gì đó không đúng nên mang lại đây cho chị xem thử."
Kết quả còn bị chặn bên ngoài.
Tống Thanh Hàn vừa nghe Lạc Trường Bình kể liền hiểu ngay, ánh mắt nhìn về sau lưng Lạc Trường Bình.
Có hai người đứng đó.
Không giống trong tưởng tượng cho lắm, hai người này ăn mặc gọn gàng, khí chất nho nhã, không hề giống người sẽ vứt bỏ con mình cho một người già nuôi chút nào.
Tống Viễn Sơn tiến lên trước một bước, mặt đầy áy náy: "Những lời tôi nói lúc trước có chút khó nghe, làm phiền đến gia chủ, thật sự xin lỗi."
Sở Minh tiến lên một bước, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ông ta, sau đó lại cúi đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Tống Thanh Hàn.
Khi mắt Tống Viễn Sơn nhìn thấy bàn tay đang nắm chặt của Sở Minh và Tống Thanh Hàn, lập tức nổi giận, sau đó lại thu lại biểu cảm không thỏa đáng trên mặt, điều chỉnh lại cảm xúc, nói với Tống Thanh Hàn: "Là con hả, Hàn Hàn?"
"Ta là cha của con."
Thái độ của Tống Thanh Hàn rất bình tĩnh, bàn tay đang nắm tay Sở Minh dần ấm lên.
Cậu nghe Tống Viễn Sơn tự xưng, khẽ nhíu mày, nở một nụ cười lạnh nhạt và xa cách: "Xin lỗi, tôi không quen biết ông."
Sở Minh không nhịn được bật cười.
Quý Như Diên thở phào, sai người giúp việc mở cổng ra một góc nhỏ, để Lạc Trường Bình nhanh chóng đi vào.
Lạc Trường Bình nào dám do dự!
Vội vàng chen vào góc nhỏ đó đi vào, kéo tay Quý Như Diên, dáng vẻ như vừa được cứu vớt.
Quý Như Diên sai người mang Lạc Trường Bình vào, sau đó đứng kế bên Tống Thanh Hàn, cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cặp vợ chồng đứng ngoài cổng.
Tống Viễn Sơn kéo tay vợ mình muốn theo Lạc Trường Bình vào, kết quả lại bị bảo vệ giơ tay chặn lại.
Ông ta ngẩng đầu nhìn Tống Thanh Hàn, nghiến răng, ôn hòa mà hiền hậu nói: "Hàn Hàn, ta biết trong lòng con tức giận, nhưng tốt xấu gì ta cũng là ba của con, ta có thể giải thích với con....."
Tống Thanh Hàn lạnh nhạt nhìn ông ta, nụ cười bên môi vừa nhẹ nhàng, vừa xinh đẹp.
Xét về tướng mạo, Tống Thanh Hàn và Tống Viễn Sơn có bốn, năm phần tương tự, chỉ có điều khuôn mặt Tống Viễn Sơn thiên về thư sinh, trí thức, mà Tống Thanh Hàn lại thanh tú, lạnh lùng.
Tống Viễn Sơn cũng dưỡng nhan rất tốt, trông cũng chỉ giống một người vừa qua tuổi bốn mươi, khi cười đầy nét phong độ của tầng lớp trí thức.
Ông ta nhẫn nhịn, áy náy nhìn Tống Thanh Hàn, tựa như những chuyện ông ta làm ra trước đây đều là do bất đắc dĩ vậy.
Sở Minh nhíu mày, vội nhìn Tống Thanh Hàn, bàn tay thêm nắm chặt.
"Tôi không muốn nghe."
Ngoài dự đoán của Tống Viễn Sơn, Tống Thanh Hàn giống như không hề quan tâm, khẽ lắc đầu, "Bất kể là các người có lí do bất đắc dĩ gì đó cũng được, hay là đơn thuần không cần tôi cũng được, tôi đều không muốn biết."
Tống Viễn Sơn sửng sốt: "Hàn Hàn...."
"Ông cũng đừng gọi tôi là Hàn Hàn, tôi nghe không quen."
Tống Thanh Hàn mỉm cười: "Tống tiên sinh, ông có thể gọi tôi như vậy."
"Sao con có thế nói chuyện với ba của mình như vậy?"
Người phụ nữ theo sau Tống Viễn Sơn thật sự là chịu hết nổi rồi, dùng giọng điệu của một người mẹ trách mắng: "Theo ta thấy thì có lẽ là mẹ của ta quá chiều con rồi, nên con mới trở thành một đứa không biết lớn nhỏ như vậy."
Vẻ ngoài của bà rất đoan trang, trông rất có giáo dục.
Nhưng trên mặt bà lại ẩn chứa sự cay nghiệt, mặt mày đầy mệt mỏi, chứng tỏ trước đó bà ta gặp chuyện gì đó không như ý.
Bà ta đánh giá Tống Thanh Hàn, không thể không thừa nhận, đứa con bà sinh xong liền vứt bỏ này bây giờ lớn lên thật sự có dáng vẻ của một nhân tài, so với ba nó còn hơn hẳn ba phần.
Cũng chẳng trách nó lại không làm nghề gì đứng đắn, lại đi làm một diễn viên.
"Quý bà này, xin bà tự trọng."
Sở Minh theo phản xạ mà đứng chắn trước mặt Tống Thanh Hàn, nhíu mày, lạnh giọng nói.
Khí thế của anh quá bức người, dọa Hậu Văn Vận lùi về sau một bước.
Những bông tuyết lạnh lẽo rơi lên chiếc cổ hở ra của bà ta, lạnh đến mức bà ta không khỏi run cầm cập.
"Tôi...." Hậu Văn Vận mở miệng, sau đó lại nhớ đến mục đích mình và chồng đến đây, cuối cùng vẫn nhịn lại sự ghét bỏ của mình đối với Tống Thanh Hàn.
"Tôi nhất thời kích động."
Hậu Văn Vận cào lại tóc, mỉm cười: "Tôi và Viễn Sơn luôn mong nhớ Hàn Hàn, nên vừa mới nghe Hàn Hàn nói chuyện xa cách như vậy, mới có chút thất lễ."
Tống Thanh Hàn càng nghe càng thấy nực cười, nụ cười nơi khóe môi cũng không khỏi nâng lên chút nữa.