Vì để vết thương thoáng khí hơn nên Lạc An không băng bó nhiều như vừa nãy, cô nhẹ nhàng dùng miếng băng keo cá nhân cố định lại rồi đỡ cánh tay Lưu Hạo trở xuống.
Cho dù hiện tại Lưu Hạo đã tỉnh dậy và ngồi trước mặt cô rồi nhưng theo thói quen Lạc An vẫn đỡ lấy tay anh, nó khiến cho Lưu Hạo cảm nhận được sự dịu dàng ấy.
" Muốn ở lại thì hai người tự thương lượng với nhau sẽ ngủ ở đâu đi "
Lạc An bưng hai bát cháo đã được ăn xong kia lên rồi nói, vừa quay lưng định bước đi liền nhớ ra cái gì đó rồi cô nói với người vẫn mãi bị đứng kia.
" Cậu cũng có thể sang nhà thím Hai, chỗ này của tôi thật sự rất nhỏ kh..."
Lạc An còn chưa dứt câu đã thấy từ mặt Tống Nhân một gương mặt như mới phát hiện ra điều mới lạ.
Hắn lia mắt từ mặt cô rồi chuyển sang Lưu Hạo đang ngồi ở kia mà làm vẻ mặt nhìn thấu hồng trần, liền lên tiếng, trong giọng nói còn có chút trêu ghẹo.
" Tôi hiểu, tôi thật sự hiểu.
Hai người cứ tự nhiên tôi rời đi trước đây "
Nói rồi hắn quay lưng bỏ chạy, là thật sự bỏ chạy.
Vì cái người đang ngồi ở kia mặt đã đen như cái đít nồi rồi.
Trong khi đó Lạc An còn đang ngơ ngác vì sự khó hiểu trong câu nói kia của cái tên vừa chạy trốn...
" Cái đó hắn ta là có vấn đề sao? "
Lạc An đem vốn hiểu biết sâu sắc về những con người ở thế giới này mà chị của cô viết trong tiểu thuyết ra để hỏi Lưu Hạo, vì trong truyện "Tống Nhân được xem như một tên hề, suốt ngày nói nhiều cái chẳng đâu vào đâu cả..." hắn đã được miêng tả như thế ấy!
" Tên đó...không được bình thường "
Lưu Hạo lúc này mới mở miệng nhả ngọc ra được vài chữ, anh cũng không biết miêu tả cấu trúc não bộ của tên kia như thế nào cho đúng.
Vì dẫu sao việc cả hai bị đẩy đến đây cũng là do cái tên đó háo thắng mà nên, Lưu Hạo cũng lấy làm tiếc cho cái thông minh trong chiến lược nhưng đôi lúc sẽ bị "ngu" kia của hắn.
" Lưu Hạo, đúng không?
Giả vờ không chắc chắn mà hỏi lại anh, Lạc An lên tiếng hỏi.
Lúc này khi anh đã buông bỏ suy nghĩ về Tống Nhân rồi thì ngước mắt lên nhìn cô, đôi con ngươi sắc sảo và đầy nguy hiểm kia vừa chạm vào ánh mắt cô liền bị sự xinh đẹp ấy làm cho ngạc nhiên.
Nguyên chủ Lạc An vốn xuất thân là một cô gái vùng nông nên mang nét đẹp dịu dàng và có chút ngọt ngào, nhưng sống trong cái cuộc sống yên bình này lại không bị cái sự thôn quê này mai một mà ngược lại Lạc An mang trên mặt một nét đẹp pha chút tinh xảo của người dân thành thị chính gốc.
Đấy là do Lưu Hạo nhìn sao nghĩ vậy nhưng nào biết được vị trước mặt này đã bị một linh hồn khác xuyên vào cách đây không lâu, cô đã dùng cái khí chất vốn có của một nữ sinh viên sắp tốt nghiệp mà thể hiện ra sự tinh xảo ấy, mà Lạc An thì rất biết chăm chút cho bản thân nên cũng mua nhiều sản phẩm trang điểm cho mình khi mới xuyên về đây được hai ngày.
Lúc ấy cô đem mấy con cá câu được đi bán tình cờ nhìn thấy một bà cô bày bán nhiều hộp trang điểm ở chợ xa kia mà cũng rước về vài ba thứ cần thiết cho mình.
Cô cũng là từ một vài sản phẩm ấy biến mình trở nên thành thục hơn thôi, vì Lạc An không thích sự mộc mạc của nguyên chủ trước đây mặc dù nó cũng rất xinh đẹp rồi...
" Tôi cần phải ra suối xem chỗ cá hôm qua bẫy, anh ở một mình cũng được phải không?"
Lạc An lên tiếng đánh vỡ đi ánh mắt đang chăm chú quét trên người mình kia của Lưu Hạo, không nhận được hồi đáp cô liền cúi mặt xuống quơ tay trước mặt anh, bất ngờ bị người bắt lấy cánh tay liền không phòng bị mà giật mình lui về sau vài bước.
" Cô làm cái gì? "
Đang đắm chìm vào một mớ suy nghĩ viển vông của mình thì như nhìn thấy một cánh tay vươn đến trước mặt mình, Lưu Hạo mới như tỉnh lại sau cơn mơ mà bắt lấy bàn tay ấy siết chặt rồi lên tiếng.
Lạc An sau khi bị dọa sợ liền như thấy quỷ mà lộ ra vẻ mặt có chút run sợ của mình, cô vừa nhìn thấy một tia hung dữ từ ánh mắt anh ta, là thật sự như nhìn thấy một Lưu Hạo đã được miêu tả trong truyện.
Lưu Hạo vô tâm, vô cảm ấy.
Lúc hắn không đụng người thì người tốt hơn hết đừng chọc đến hắn.
Cái tên này dù mang hào quang nhân vật chính nhưng cứ như một vai phản diện trá hình vậy, tàn bạo độc đoán, khó hiểu cùng bí ẩn khắp người...Hắn thật sự là một tên nguy hiểm không kém gì đám phản diện kia...
Lạc An suy cho cùng chỉ là một cô gái vừa mới chập chững bước vào đời thôi, cô cũng biết sợ những người đàn ông nguy hiểm và độc ác.
Cô từng vì bị một tên tội phạm giết người hàng loạt nhắm đến năm mười lăm tuổi dọa sợ mà nhớ đến tận thời điểm hiện tại, vẫn là run người khi hồi tưởng về mảng ký ức ấy.
Lúc ấy cô vừa từ trường học trở về đang đi trên một đoạn đường vắng liền bắt gặp một tên hung thần, vừa nhìn thấy Lạc An đã bị cái ánh mắt đáng sợ kia nhìn trúng.
Nhắm thấy điều chẳng lành cô quay đầu chạy thẳng vào con hẻm nhỏ, lúc vừa chạy được một đoạn cô đã bị sự hoảng sợ dẫn đến ngu ngốc của mình dọa sợ rồi.
Như thế nào lại chạy vào nơi vắng vẻ này, cô không bận tâm gì mà cứ thế cắm đầu cắm cổ vào chạy thẳng theo con hẻm kia mặc cho tiếng bước chân phía sau cứ ngày một gần hơn.
Lạc An vốn dĩ rất suy dinh dưỡng, cô vừa chạy vừa mong rằng bản thân sẽ không mệt mỏi mà bị giữ chân lại.
Mắt thấy một chút ánh sáng trước mặt cô liền cấp tốc chạy tiếp đến nơi ấy, có ánh sáng, có người giúp rồi.
Lúc ấy Lạc An chỉ nghĩ được như vậy thôi liền thôi thúc đôi chân mình chạy nhanh về phía trước, nhưng trớ trêu thay lúc này ông trời liền trêu ngươi cô, đem đến cho cô thêm một "kinh hỉ" nữa...
Trước mặt Lạc An lúc này là một nhóm người, bọn họ trông còn đáng sợ hơn cái tên đang đuổi cùng giết tận kia, bọn họ giống như một nhóm tội phạm vậy.
Tay cầm nhiều vật dụng dùng để đánh đấm và chơi đồ, cô hoảng loạn đứng hình trước hình ảnh trước mặt này.
Lạc An lúc này nghĩ bản thân là xui tận mạng rồi sao?
Nhưng lúc ấy có người từ trong góc tối nào đó bước đến, hắn đem đám người trước mặt kia giải tán đi rồi đến gần nắm lấy cánh tay đang đông cứng kia của Lạc An mà nở một nụ cười nguy hiểm.
Nụ cười ấy khắc sâu tận tim gan cô, vì lúc này Lạc An đã quá sợ hãi rồi cô không còn quan tâm người trước mặt hay kẻ sau lưng kia là ai nữa mà liền giãy giụa đòi thoát khỏi bọn họ.
Lạc An nước mắt đầy mặt mà cắm đầu lên chạy, thậm chí cả đoạn đường kia cô cũng không nhận ra lũ người đó không đuổi theo mình mà cứ thế dù không nhìn rõ đường tiếp tục chạy như muốn bỏ mạng vậy...
Lúc bắt được tay người cảnh sát tuần tra cuối đoạn đường thì Lạc An mới bật khóc thành tiếng, cho đến khi được an toàn thì cô mới nhìn thấy tên bắt lấy tay của cô bị trùm mặt dẫn đầu đoàn người từ con hẻm bị còng tay dắt ra.
Kẻ đuổi theo cô từ đầu kia được phát hiện là bị đánh chết ở con hẻm đó rồi được khiêng ra, còn mấy tên nọ thì lần lượt bị giải đi trước sự ngỡ ngàng của Lạc An.
Họ giết tên kia để làm gì? Tại sao không ai đuổi theo cô kể từ đoạn đường ấy?
Cho đến khi có thể sắp xếp lại suy nghĩ của mình Lạc An thật sự vẫn không thể hiểu được người nọ là ai tại sao đã bắt được tay cô, doạ cho cô sợ vậy mà dễ dàng để cô chạy trốn như vậy...Lại còn không đuổi theo?
Nhưng kể từ lúc ấy cô cũng bị ám ảnh bởi nụ cười và đôi con ngươi sâu thẳm không thấy đáy trước khi để cô chạy trốn kia của tên tội phạm nọ, hắn là kẻ giết người hàng loạt đứng đầu một bang phái ở gần đấy.
Còn tên đuổi theo cô cũng chỉ là một tên thái mà thôi, cái kẻ cầm đầu kia mới thật sự là kẻ nguy hiểm.
Cho đến khi trưởng thành Lạc An vẫn không hiểu người nọ tại sao lại thả cô ra lúc ấy, vì gương mặt lúc bắt lấy tay cô thật sự chính là gương mặt của một tên sắp giết người.
Trông hắn như đang rất thoả mãn vậy, cho đến khi bị tử hình thì hắn cũng chẳng nói một lời nào về sự việc xảy ra ở con hẻm đó...
Như để đem nó là một ký ức của một đời tội phạm của hắn vậy, hắn đem nụ cười của mình khắc sâu vào trong lòng của Lạc An dấy lên cho cô một nỗi sợ vô hình vô dạng, cứ thế ám ảnh người con gái nhỏ này cho đến khi trưởng thành...
Và lúc này đây khi từ ánh mắt hung thần kia của Lưu Hạo cô lại chợt nghĩ về câu chuyện cũ đã lâu không xuất hiện trong ký ức kia, làm cho cái cảm xúc chật vật ngày ấy lại một lần nữa hiện hữu trong cõi lòng của Lạc An cô...
vì cái gì các người luôn khiến tôi dù muốn quên đi thì liền nhớ lại cái cảm giác ấy? .