Không Cẩn Thận Nhặt Được Ông Chủ Lớn

chương 9

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một năm sau.

Phó Thần Phong đem sự nghiệp phát triển đến châu Âu, một năm này cố gắng, khiến Phó Thần Phong lần nữa chứng minh thực lực của mình, sự nghiệp thăng tiến như diều gặp gió.

Mà tựa hồ chỉ có bận rộn, mới có thể làm cho anh tạm thời không nghĩ đến tất cả liên quan tới Lê Tư Á.

Chạng vạng ti một ngy ny, Ph Thần Phong một mnh lẳng lặng ngồi trong phòng lm việc, anh nh cũ đem ci ghế chuyn hng cửa sổ st đt, thởng thức phong cảnh bn ngoi .

Nếu theo nh lời Lu Bính Hn, L T Á đã bn đi nh cửa m bọn họ đã cùng sng qua nửa thng , cùng cha mẹ trải qua cuộc sng hạnh phúc, c c phải hay khng cũng lin c th thật tốt mà yêu thương, không chơi cái loại trò chơi tiền tài đó nữa?

Có lẽ, nói không chừng cô cũng đã lập gia đình rồi. . . . . .

Nghĩ tới đây, tim của anh có cảm giác đang ẩn ẩn đau đớn.

Cốc cốc!

Lúc này, Lưu Bính Hán gõ cửa, đi tới.

"Tổng giám đốc, chúng ta hôm nay lại nhận được một tờ chi phiếu, vẫn là từ cùng một người, số tiền là triệu nguyên. Nhưng vấn đề là, chúng ta cũng không có cùng người đó có bất kỳ quan hệ lui tới trên phương diện làm ăn."

"Hừ. . . . . ." Phó Thần Phong cười."Đầu năm nay chuyện lạ thật đúng là nhiều, lại có thể có người không giải thích được đem tiền đưa tới cho Phó thị quốc tế?"

"Hơn tại đây trong vòng một năm, số tiền đã đưa cho chúng ta là triệu nguyên. Tôi thật sự không hiểu nổi." Lưu Bính Hán sờ sờ đầu của mình nói.

"Chuyện này cậu cũng từ từ tra đi. Đúng rồi, chờ một chút cậu có chuyện gì sao?" Phó Thần Phong không nghĩ muốn quản chuyện nhỏ này, mặc dù anh cũng cảm thấy thật kỳ quái.

"Không có."

"Này theo tôi đi ăn cơm đi." Phó Thần Phong đứng lên, "Tôi hình như thật lâu không có đi nhà hàng Phúc Lâm ăn cơm rồi."

"Vâng"

bbs. fmx. cn bbs. fmx. cn bbs. fmx. cn

Một chiếc xe Cadillac thân dài xa hoa dừng trước cửa nhà hàng Phúc Lâm.

Tài xế vội vã xuống xe, mở ra cửa sau xe, khom người, đưa ra tay phải mang bao tay màu trắng, mời chủ nhân xuống xe.

Một cô gái đi giày cao gót màu vàng kim xuống xe, một thân áo đầm lụa mỏng chiffon liền thân theo gió đêm lắc nhẹ, phong tình vô hạn.

Trên tay cô ấy cầm lấy túi dạ tiệc, từng bước từng bước đạp lên bậc thang.

Mọi người lui tới ai cũng bị vẻ đẹp của cô ấy hấp dẫn, không có biện pháp đem tầm mắt từ trên người mỹ nữ này dời đi.

Cô ấy chính là Cher¬ry, là gần đây xuất hiện tại xã hội thượng lưu , dung mạo của cô ấy vô cùng xinh đẹp, giơ tay nhấc chân cũng tràn đầy ý vị thành thục khêu gợi, là đối tượng mà đông đảo quý ông độc thân hoàng kim theo đuổi.

Cô ấy xuất hiện tại nơi này, là vì đi dự ước hẹn với Phương Tín - ông chủ nhỏ của công ty xây dựng "Á Đạc" .

Phương Tín theo đuổi vị giai nhân này đã dài đến nửa năm rồi, có thể hẹn cô ấy cùng đi ăn tối, nội tâm hắn đương nhiên là nhảy nhót không thôi.

Cho nên, Phương Tín vừa qua giữa trưa, liền phái tài xế chuyên dụng của hắn lái xe đến nơi ở của Cher¬ry, chuẩn bị đón cô ấy đến nhà hàng Phúc Lâm , bởi vì cô ấy chỉ định muốn ăn bữa ăn tối ở sảnh Phúc Lâm.

Cher¬ry cũng không có khiến Phương Tín thất vọng, cô ấy một thân trang phục lộng lẫy tiến đến, từ xa xa, liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Khi cô ấy đi vào sảnh Phúc Lâm thì Phương Tín đã đợi từ lâu lập tức từ trên ghế đứng lên, đi tới đối diện, kéo ghế tựa ra.

"Em đã đến rồi. . . . . ." Phương Tín nói, hai mắt si mê nhìn cô ấy.

"Xin lỗi, đã để cho anh chờ lâu."

Cher¬ry lộ ra mỉm cười ngọt ngào dịu dàng.

"Đâu có đâu có, đây là cần phải vậy." Phương Tín thụ sủng nhược kinh nói.

Món ăn tại âm nhạc tao nhã làm nền, một đạo một đạo đưa tới. Phương Tín cùng Cher¬ry ở trên bàn cơm trò chuyện với nhau thật vui vẻ.

Phương Tín là người trung hậu thiện lương, mà còn nho nhã lễ độ. Là đối tượng một năm trước cô ấy từng hẹn hò, một người đàn ông tốt hiếm có.

Cho nên. . . . . . Cho nên cô ấy hắn là có thể từ trên thân hắn kiến đến không ít tiền đi?

Đang miên man trong suy ngĩ của mình Phương Tín, cũng không biết mục đích của cô ấy, hắn chỉ cảm thấy cô ấy thật đáng yêu, thật ngọt đẹp, thật dịu dàng. . . . . . Đúng vậy, Cher¬ry chính là Lê Tư Á, cô vẫn như cũ tích cực việc xã giao, chỉ là hiện tại tất cả mọi người gọi cô là Cher¬ry.

Cha mẹ cô đã từ Canada trở lại, một nhà bốn người bọn họ hiện tại sinh hoạt ở chung một chỗ, trải qua cuộc sống bình thường.

Mà Lê Tư Á trước mắt đi theo anh trai của cô làm nghiệp chứng khoán, dĩ nhiên tránh không được phải cùng người có tiền tiếp xúc, hơn nữa cô có chút năng lực xã giao, tự nhiên giành được rất nhiều khách hàng tin tưởng. Cho nên, chỉ là chính cô thu vào cũng đã đủ rồi.

Chẳng qua, cô trái lại trải qua cuộc sống vô cùng giản dị. Tất cả phục sức "Lên được mặt bàn" của cô, đều là trước kia lưu lại. Hơn nữa, trừ phi có ước hẹn giống như hôm nay như thế quan trọng, nếu không cô cũng rất ít mặc trang phục lộng lấy ra cửa.

Dĩ nhiên, bệnh cũ của cô vẫn là sửa không được, mặc dù là chủ ý cô quyết định, không cùng bất kỳ người đàn ông nào kết giao, nhưng là thu vào "Cống phẩm" của bọn họ cũng không có ý kiến gì.

"Cher¬ry, em có thể hay không. . . . . ."

Phương Tín nói ấp a ấp úng, thành thật hắn, đối mặt với loại chuyện "Tỏ tình" như vậy, không quá lành nghề.

"Em có thể. . . . . . Đồng ý cùng anh lui tới được không?"

Lê Tư Á không hề khiếp sợ, cũng không kinh ngạc. Loại chuyện bị người tỏ tình như vậy, cô đã có quá nhiều kinh nghiệm.

Cô cầm lên khăn ăn, lau miệng, thong thả ung dung nói: "Phương tiên sinh, thật xin lỗi, tôi còn không có chuẩn bị tâm tư, rất xin lỗi nay anh thất vọng rồi."

"Tại sao? !" Phương Tín đột nhiên bắt đầu kích động.

Hắn không thể tin được, hắn đối với cô một lòng thành ý lớn như thế , tại sao còn bị cô cự tuyệt?

Phụ nữ xinh đẹp hơn cô, hắn cũng không phải là chưa từng thấy qua, chủ động đưa tới cửa cũng không ít, chỉ có cô ở hắn bỏ ra nhiều như vậy, còn cự tuyệt hắn, chuyện này với hắn chẳng phải là vũ nhục rất lớn sao?

"Anh thật sự . . . . . . Thật sự rất thích em!" Phương Tín nắm chặt quả đấm, kích động nói cho cô biết.

Lê Tư Á vẫn như cũ duy trì tư thái ưu nhã, đối hắn nói: "Cám ơn anh yêu mến."

"Thôi, nếu như vậy, anh cũng sẽ không miễn cưỡng em. Đúng rồi, anh ngày hôm qua trong điện thoại đã đề cập qua với em về chi cổ phiếu kia. . . . . ." Phương Tín kiềm lại tâm tình, chủ động dời đề tài.

Mãi cho đến bữa ăn tối kết thúc, hắn đều không nhắc lại chuyện liên quan đến theo đuổi cô nữa.

"Cher¬ry, anh đưa em về nhà, có thể không?"

"Ừ, cám ơn."

Sau khi hai người vào xe, Phương Tín đối tài xế nói: "David, về nhà."

Lúc này, Lê Tư Á đang sửa sang lại y trang của cô, cho nên cũng không có đặc biệt chú ý tới Phương Tín khai báo những gì.

Ngay tại thời điểm xe của bọn họ đang muốn lái đi, có hai người đang ở trước cửa nhà hàng Phúc Lâm đưa mắt nhìn theo bọn họ rời đi.

Hai người kia vừa đúng là Phó Thần Phong và Lưu Bính Hán cũng đến nhà hàng Phúc Lâm ăn cơm.

Phó Thần Phong đối với Lưu Bính Hán nói: "Người đàn ông kia là cái gì lai lịch, cậu tra ra được chưa?"

Mặc dù một năm qua này, anh không ngừng tự nói với mình, quên cô đi! Đừng suy nghĩ đến chuyện giữa cô và anh nữa.

Nhưng mãi cho đến giờ khắc này, anh nhìn đến Lê Tư Á lên xe một người đàn ông khác, trong lòng bị rung động thật lớn, anh mới phát hiện, bất kể cô có phải hay không phản bội anh, tình cảm của anh đều đã thu không trở lại rồi.

Anh không muốn cô cùng người đàn ông khác đi, bởi vì, cô là thuộc về anh.

"Tôi tra ra được, là một ông chủ nhỏ, gọi là Phương Tín."

"Đi. Tôi muốn đi mang cô ấy về nhà."

"Dạ, tôi lập tức đi lái xe đến."

Sau khi lên xe, Phương Tín còn là vô cùng thân sĩ, không có đối với Lê Tư Á chọn lựa cái gì hành động.

Hắn bắt đầu hỏi thăm tình hình cuộc sống và gia đình của Lê Tư Á, mà đầu óc Lê Tư Á cũng liền theo vấn đề của hắn chuyển, căn bản không có phát hiện xe cũng không phải hướng đi tới nhà cô.

Mãi cho đến L T Á pht gic khng thích hợp, c đã khng biết chính mnh bị đa đến nơi no.

"Phơng tin sinh, đy l nơi no? Sao ti khng biết đy?"

"Anh lun lun khng qu biết đờng, đu l David đa đn anh. David, mời ni cho Cher¬ry, chúng ta đang ở nơi no?"

"L đờng Trung Sơn Bc, Cher¬ry tiu th." David rt lễ phép m ni.

Lê Tư Á mặc dù vẫn có chút nghi ngờ, nhưng cô nghĩ thầm David có lẽ rẽ ở đường nhỏ nói cũng không chừng, bèn không hỏi nữa đi.

"Tư Á. . . . . ." Phương Tín đột nhiên đưa ra đôi tay, nắm lấy hai tay của Lê Tư Á, "Em thật sự không cân nhắc anh theo đuổi sao? Anh là thật sự rất thích em ."

Hành động đường đột này khiến Lê Tư Á sợ hãi, cô nhanh chóng đem tay rút về.

"Phương tiên sinh, xin tự trọng. Tôi mới vừa rồi đã cự tuyệt, xin không cần nhắc lại."

"Nhưng anh rất yêu mến em nha!"

Phương Tín nhào qua thật chặt ôm lấy Lê Tư Á không thả.

"Xin em đồng ý với anh đi!"

Bốp!

Lê Tư Á dùng sức rút tay ra, thưởng hắn một bạt tai.

Phương Tín hồi hồn sờ sờ gò má nóng ran của mình, vẫn là lại nóng , khóe miệng của hắn dần dần lộ ra nụ cười kỳ quái.

"Thì ra Cher¬ry của anh là cô gái có cá tính như vậy, thật tốt quá! Thật tốt quá! Cái này bày tỏ em ở đây trên giường cũng rất có sức sống a!"

Phương Tín vui mừng.

Lời này nghe vào trong tai Lê Tư Á, tuyệt đối là tin dữ.

Cô không thể tin được, Phương Tín lại nói lên những lời như vậy, cùng lúc trước chính hắn tưởng như hai người!

"Dừng xe!" Lê Tư Á vỗ vỗ vào ghế lái phía trước, "Tôi muốn xuống xe, tự tôi đi về nhà."

Nhưng David tựa hồ thờ ơ ơ hờ.

Lê Tư Á nhất thời toàn thân lạnh cả người.

Tình cảnh này, một năm trước kia mới phát sinh, hơn nữa tất cả dường như lại vẫn rành rành trước mắt.

Cô hẳn không. . . . . . Hẳn không gặp được Doãn Phương Chính thứ hai chứ?

Dưới tình thế cấp bách, cô càng dùng sức vỗ vỗ vào.

"Dừng xe! Tôi muốn xuống xe!"

"Đừng nóng vội, chúng ta nhanh đến nhà rồi." Phương Tín nhếch miệng cười một tiếng, "Em đừng nóng lòng mà, Cher¬ry thân ái. Anh sắp đặt lâu như vậy, anh cũng không nôn nóng đâu."

"Phương Tín!" Lê Tư Á tức giận đối với hắn nói: "Mời kêu David dừng xe, nếu không tôi lập tức báo cảnh sát. Anh bây giờ dừng tay, tôi liền làm thành chuyện này chưa từng xảy ra qua. . . . . ."

Lê Tư Á vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, nhưng lập tức bị Phương Tín cướp đến tay, kéo kính xe xuống, ném ra ngoài cửa sổ.

"Anh. . . . . ." Lê Tư Á không kịp ngăn cản hắn, chỉ có thể trơ mắt , nhìn một tia cơ hội cuối cùng của mình bị ném ra ngoài cửa sổ.

Lê Tư Á nóng nảy muốn lấy tay ra mở cửa xe, lại thế nào cũng mở không ra.

Rất rõ ràng, chuyện xưa tái diễn.

Hơn nữa, lần này. . . . . . Không có Phó Thần Phong.

Chẳng lẽ cô sẽ bị tên cầm thú làm hỏng sao?

Không cam lòng! Cô không cam lòng!

Cô liều mạng vỗ vào cửa xe, trong lòng kêu gào Phó Thần Phong.

Phương Tín lấn người tiến lên vuốt ve mái tóc của cô.

"Tóc của em thơm thật đó. . . . . . Cher¬ry, anh sẽ thật tốt mà yêu em."

Lê Tư Á quay đầu lại lại cho hắn một cái tát.

Phương Tín lại sờ sờ gò má bên kia của mình, vẫn như cũ vui.

"Em rõ là. . . . . . Quá hợp khẩu vị của anh rồi. Anh thích cảm giác như thế, em hung đi, anh thích."

Không thể nào, lần này so với lần trước thảm hại hơn, bởi vì, người đàn ông này căn bản là một tên cuồng biến thái!

"Ah, em đã từng thử qua ở ghế sau xe "này nọ í é í é" hay chưa? !" Phương Tín nheo mắt cười mà hỏi.

"A!"

Lê Tư Á che lỗ tai! Thét chói tai.

"Tôi không muốn nghe lời nói buồn nôn như thế, anh câm miệng cho tôi!"

"Nhưng. . . . . . Anh rất nghĩ muốn. . . . . ."

Phương Tín như cũ không đem kháng nghị của Lê Tư Á coi là quan trọng, bởi vì hắn là triệt để mất đi lý trí rồi.

"Đến rồi!" Phương Tín động thủ đi lôi kéo Lê Tư Á.

Ngay vào lúc này ——

Một cái thắng xe mãnh liệt đem bọn họ toàn bộ phía sau chấn động, xe liền dừng ở giữa đường.

Đối mặt với tình huống nguy hiểm bất thình lình! David chưa tỉnh hồn, thật lâu không cách nào hồi hồn.

Phương Tín cũng là như thế.

Chỉ có Lê Tư Á có cảm giác thở phào nhẹ nhõm một hơi , bởi vì coi như xảy ra tai nạn xe cộ, cũng so với để cho Phương Tín kia nhúng chàm được lắm.

Cho nên, mặc kệ là ai thiếu chút nữa tạo thành trận tai nạn xe cộ này, Lê Tư Á cảm thấy cô muốn thật lòng cảm tạ người kia.

Lê Tư Á nhìn phía ngoài cửa sổ ——

Là một chiếc xe hơi màu đen tân thổ, liền là xe Benz màu đen, không muốn sống chặn lại đường đi của bọn họ.

Vừa lúc đó, chủ nhân của xe chiếc Benz đẩy cửa xe ra, xuống xe.

Anh mặc nguyên bộ tây trang Armani, phối với đeo mắt kính Guc¬ci. . . . . . Anh là. . . . . .

Phó Thần Phong? !

Lê Tư Á không thể tin được mà nhìn anh, trong lòng kích động vô cùng.

Anh tới, từng bước từng bước đi về phía cô rồi. . . . . .

Trong nháy mắt, vành mắt cô hồng hồng.

Phó Thần Phong cầm trên tay một cái búa lớn hơn so lần trước, vẻ mặt lạnh lùng đi về phía xe của Phương Tín, không nói hai lời liền hướng kính chắn gió đập xuống đi.

(Ed: Ơ Ơ…sao lần nào nam cũng cầm búa đập xe của ngta nhỉ??? Anh ấy bá đạo thật đấy!!!! )

Phương Tín giật mình đại sự không ổn, lập tức thân thể khom xuống tránh đi, phát run đối với David nói: "David. . . . . . Anh đi ứng phó với anh ta. . . . . . Thật là đáng sợ, thật sự là quá đáng sợ. . . . . ."

"Xuống xe cho tôi!"

Phó Thần Phong đi tới chính diện phía trước xe, đối với người ở bên trong ra lệnh.

Tiếp theo, anh lại tới phía trên nắp động cơ dùng sức cho thêm một đập.

Hắn. . . . . . Không muốn chết. Cha hắn để lại tiền của cho hắn cũng còn không xài hết, phụ nữ hắn vẫn là không có chơi đủ, hắn không muốn chết. . . . . . Phương Tín một bên vừa phát run, vừa nghĩ đến.

"Còn không xuống xe? !" Phó Thần Phong lại cho thêm nắp động cơ một kích, "Không nghe thấy lời của tôi nói sao? !"

"Ra không được? !"

Phương Tín chính là đem David đáng thương đẩy đi ra ngoài, rồi sau đó kéo lấy Lê Tư Á tiếp tục trốn.

"Không cần, buông tôi ra!"

Lê Tư Á cùng hắn lâm vào dây dưa.

"Tôi không phải nói anh! Mời ông chủ của anh hiện tại đi ra cho tôi!"

Phương Tín lúc này len lén ngẩng đầu lên, vừa đúng nghênh coi Phó Thần Phong.

"Đúng, chính là anh, đi ra cho tôi!"

Phương Tín đang trong sợ hãi buông tay ra, Lê Tư Á liền nhân cơ hội này chạy thoát ra ngoài, trốn sau lưng Phó Thần Phong.

"Thế nào anh. . . . . . Vẫn là bạo lực như vậy chứ?" Lê Tư Á nghẹn ngào mà đối với anh nói.

"Em nói a?" Phó Thần Phong tự nhiên cười một tiếng.

"Anh là tới dẫn người phụ nữ của mình về nhà."

Anh kéo tay Lê Tư Á, ngồi vào ghế sau xe Benz, người lái xe là Lưu Bính Hán.

Kế tiếp, bên trong xe một mảnh trầm mặc, cho đến Phó Thần Phong mở miệng trước.

"Tại sao em muốn làm như thế?"

"Anh hỏi là chuyện nào?"

"Chi phiếu."

Lê Tư Á xoay đầu đi.

"Em nghe không hiểu."

"Ban đầu giúp em trả tiền lại cho Cát Hán Bảo, anh cũng không có hi vọng em trả lại, anh chỉ là hy vọng. . . . . . em sẽ có được hạnh phúc em muốn."

"Đó là tiền thuộc về anh, em phải trả lại cho anh."

"Một cô gái hám tiền trả tiền lại cho con mồi của cô ấy, không khỏi quá buồn cười."

"Một chút cũng không buồn cười. Bởi vì anh không phải là con mồi của em."

Nghe được anh giễu cợt, Lê Tư Á cảm thấy rất đau lòng, nhưng là, cô vẫn là muốn tỏ rõ lập trường.

"Anh là. . . . . . Người em yêu." Lê Tư Á lấy dũng khí đối với Phó Thần Phong nói.

Mặc kệ anh có hay không còn tin tưởng cô, hay không còn yêu cô, cô cảm thấy không nói, là đúng không dậy nổi chính mình.

Thoáng chốc, Phó Thần Phong vừa cảm động vừa sầu não phải thật lâu không cách nào mở miệng.

Mặc kệ những lời này là thật hay giả, mặc kệ cô quá khứ có hay không đã từng bán đứng anh, lại một lần nữa gặp lại, anh duy nhất có thể xác định chính là —— này đều không quan trọng.

Bởi vì, anh muốn nhất định cô rồi.

"Em biết rõ chuyện em bán đứng anh, khiến anh rất đau lòng. Nhưng là, ban đầu em làm như thế, là bởi vì Cát Hán Bảo lừa gạt em, ông ta nói với em, nếu như anh lại không trở về Phó gia, tiếp theo sẽ mất đi tất cả.

Nhận lấy tiền từ Cát Hán Bảo, là em không đúng, em cũng đã hối hận rồi, mặc dù anh không thể tin, nhưng. . . . . . Em muốn cố gắng chứng minh, có một ngày, em không tham lam bất cứ thứ gì ngoại trừ anh. . . . . ."

Lê Tư Á nói tới đó, liền khóc rồi.

"Có lẽ anh còn không chịu tin tưởng, nhưng là anh một ngày nào đó sẽ thấy, em không phải như trong tưởng tượng của anh. . . . . . là người phụ nữ như thế. . . . . ."

"Đừng nói nữa!" Phó Thần Phong quát bảo cô ngưng lại, "Em cái người đầu đất này!"

Phó Thần Phong ôm lấy Lê Tư Á.

"Anh có tin em hay không, căn bản không quan trọng, bởi vì lòng của anh, chưa từng có dừng lại qua yêu em. Cho đến mới vừa rồi ở nhà hàng Phúc Lâm gặp lại em, anh cuối cùng cũng biết, chính anh tại cùng bản thân không qua được, bởi vì anh vẫn không có biện pháp quên em."

"Thần Phong. . . . . ."

Lê Tư Á một năm qua này, không giây phút nào không hy vọng một khắc này, cuối cùng cũng tới. Cô vừa mừng vừa sợ, không cách nào tự kiềm chế mà rơi lệ.

Cô thật chặt ôm lấy Phó Thần Phong, kéo kính xe xuống, đem tất cả đồ trang sức cùng hàng hiệu trên người cô đều ném ra ngoài.

"Những thứ kia. . . . . . Em đều không cần. Em chỉ muốn anh." Lê Tư Á vừa khóc vừa đối với Phó Thần Phong nói.

"Anh yêu anh. Có thể từ anh ở dưới vách núi lần đầu tiên nhìn thấy em, anh liền lâm vào số mạng yêu em rồi."

"Nếu như không phải là em hám làm giàu, vừa nhìn thấy xe Benz liền muốn đuổi theo, chỉ sợ cũng không cứu được anh, không phải sao?" Lê Tư Á cười nói.

Mười lăm phút sau, xe đi tới chỗ ở của Lê Tư Á một năm trước.

"Thần Phong. . . . . . Bụng của em đói quá."

Phó Thần Phong nhìn một chút ngoài cửa sổ, biết tâm tư của cô, anh nói với cô: "Chúng ta đi siêu thị mua thức ăn, rồi cùng nhau xuống bếp nấu mì tới ăn đi."

"Chỉ là, sức ăn của em lớn nh thế, cẩn thận khng ai thèm ly."

"Em mi khng lo lng, bởi v em đã tm đợc quý ng giu c nht đ em gả cho rồi." L T Á ngọt ngo nhn ly Ph Thần Phong.

"Em nh thế xc định?" Ph Thần Phong cời hỏi ngợc lại c: "Cẩn thận em nhn lầm, ngời kia thật ra th rt nghèo rt nghèo, hoặc l anh ta tùy thời đu mun bỏ xung tất cả vinh hoa phú quý, biến thành quý ông nghèo nhất đâu!"

"Nhưng này cũng không sao cả. Em chỉ muốn có thể mỗi ngày được ăn ngao ướp rượu trắng mà anh ấy làm, đã rất thỏa mãn rồi."

"Như thế này chúng ta có thể trở lại chỗ ở trước kia của em. Bởi vì lúc trước người mua đó sau tới phá sản, nhà cửa bị bán đấu giá, vừa khéo anh trai em khi đó đang làm mua bán bất động sản, liền đem nó mua về rồi. Hiện tại anh ấy một người ở nơi này."

"Được, chúng ta mua xong nguyên liệu nấu ăn rồi trở về nơi đó." Phó Thần Phong nhận lời.

bbs. fmx. cn bbs. fmx. cn bbs. fmx. cn

Một tiếng sau, Lê Minh Vĩ xoa lấy ánh mắt nhập nhèm ra ngoài mở cửa, vừa oán giận: "Tư Á, em luôn muốn hồ đồ đến muộn thế này, không dám về nhà, liền tới quấy rầy anh. . . . . . Em thật sự. . . . . ."

Sau khi mở cửa, mắt Lê Minh Vĩ ngay lập tức nhìn đến choáng váng.

"A, anh chính là cái người được tôi khiêng trở về. . . . . . bạn trai của Tư Á gọi là Phan cái gì Long nha! Các người lại hòa hảo a?"

"Xin chào, cám ơn anh đã cứu giúp." Phó Thần Phong vươn tay, "Nhưng là, tên của tôi là Phó Thần Phong, không phải là Phan Quan Long. Đây là một hồi hiểu lầm."

"Xin chào, tôi là Phó tổng giám đốc của Phó thị quốc tế, Lưu Bính Hán." Lưu Bính Hán cũng vươn tay ra hữu nghị bắt tay.

"Phó. . . . . . Phó thị . . . . . Quốc tế. . . . . . Anh nói là. . . . . . Anh là. . . . . . Tổng .. . . . . . Tổng giám đốc . . . . .Phó …….Thần Phong?"

Không thể nào? Em gái ngốc nghếch này của anh, cư nhiên thật tìm được người đàn ông giàu có nhất? !

"Đúng vậy." Lưu Bính Hán trả lời thay."Lê tiên sinh, rất xin lỗi quấy rầy anh. Là như vậy, Tổng giám đốc của chúng tôi cần chỗ này để ôn lại chuyện cũ."

"A? !"

"Không biết Lê tiên sinh anh là có hay không chịu cho tôi một chút mặt mũi, để cho tôi chiêu đãi anh đến biệt thự của Phó tiên sinh một chuyến?"

Biệt thự của Phó Thần Phong ? ! Chính là " ngôi sao Lincoln " trong truyền thuyết kia sao?

Nghe nói nơi đó trang hoàng đến xa hoa, cùng hoàng cung không sai biệt lắm, vậy anh còn chờ cái gì? Đương nhiên là muốn đi theo a!

"Anh chờ tôi. . . . . . Tôi lập tức chuẩn bị xong."

Lê Minh Vĩ lập tức trở lại phòng thay quần áo, mang theo mấy thứ đơn giản, liền cùng Lưu Bính Hán đi.

"Tư Á, em thật tốt chơi đi, lão ca anh không quấy rầy em."

Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại hai người Phó Thần Phong và Lê Tư Á.

Bọn họ nhìn cái phòng này, nội tâm có vô hạn hoài niệm.

"Cuối cùng cũng trở lại!" Phó Thần Phong nói.

"Đúng vậy a, cuối cùng cũng trở lại." Lê Tư Á phụ họa.

Phó Thần Phong đem toàn bộ nguyên liệu nấu ăn vào phòng bếp, Lê Tư Á cũng theo đi tới, không ngờ Phó Thần phong đột nhiên xoay người, đụng phải cô:

"A, thật là đau."

"Không có sao chứ?" Phó Thần Phong lo lắng hỏi.

"Không có. . . . . . Không có việc gì. Anh xảy ra chuyện gì? Đột nhiên xoay người, hại em sợ hết hồn."

"Là bởi vì anh đột nhiên thay đổi chủ ý." Phó Thần Phong cười gian tà nhìn Lê Tư Á, "Chờ một chút trở lại nấu ngao ướp rượu trắng ."

". . . . . ."

"Chúng ta tới cơm chiên trước."

Phó Thần Phong nói xong, không đợi Lê Tư Á phản ứng kịp, liền đem cô cả người vác lên bả vai.

"Đợi chút. . . . . . Quá đột nhiên. . . . . .Em còn không có chuẩn bị tâm tư a. . . . . ." Lê Tư Á ở giữa không trung vung vẫy tay nói.

"Cuộc sống ngắn như thế, có cái gì phải chờ đợi?"

Phó Thần Phong đem Lê Tư Á vác vào phòng, đem cô nhẹ nhàng đặt lên giường, sau đó nhào tới trên người cô đi, nâng hai tay của cô lên cao, áp lấy, dịu dàng cười hỏi cô:

"Em muốn dịu dàng, hay là dã man đây?"

". . . . . ."

Cô không có đáp lại.

"Này, anh quyết định tốt lắm."

bbs. fmx. cn bbs. fmx. cn bbs. fmx. cn

Mấy tháng sau một ngày kia, một cô gái tuổi còn trẻ đi tới đại sảnh tiếp khách của Phó thị quốc tế.

Cô ấy mặc một cái áo T -shirt màu trắng, quần Jean nhẹ nhàng , nói cái gì là muốn đi vào phòng làm việc của Tổng giám đốc Phó thị quốc tế.

"Cô gái nhỏ, sinh viên muốn xin làm part-time không cần gặp Tổng giám đốc ." Bảo vệ tốt bụng nói với cô, "Cô muốn làm part-time ở nghành nào, tôi một phen xin chỉ thị của chủ quản nhân sự."

"Tôi không phải là sinh viên đến xin làm việc part-time, tôi là. . . . . ."

"Cô gái nhỏ, cô đừng vội, tôi lập tức gọi điện thoại đi lên hỏi."

Lúc này, các nhân viên ra vào nhao nhao châu đầu ghé tai, "Cô là ai vậy?"

"Tôi là Tổng giám đốc phu nhân á!"

Cô gái nhỏ đột nhiên hét lớn một tiếng, toàn trường nhất thời lặng ngắt như tờ.

Theo sau, tiếng cười nhạo nổi lên bốn phía, bởi vì không có ai tin tưởng cô là Tổng giám đốc phu nhân.

Cho đến nơi đó một tiếng, cửa thang máy mở ra, Phó Thần Phong đi ra, xa xa thấy cô gái kia, bước nhanh đi về phía cô.

"Tư Á, sao em tới đây?"

Cô gái với vẻ mặt tươi cười nhào đến cánh tay của Phó Thần Phong, kéo anh đi tới cửa.

"Em nghe nói ở đường Trung Hiếu Đông mới mở một tiệm mì thịt bò ăn thật ngon nha, em muốn dẫn anh đi ăn. Em đã nói với anh nha. . . . . . Cái đó. . . . . ."

Người ở toàn trường nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, ai cũng há hốc mồm.

"Cô ấy thật sự là Tổng giám đốc phu nhân sao?"

Đúng, cô ấy chính là Lê Tư Á, cũng là Tổng giám đốc phu nhân của Phó thị quốc tế.

Truyện Chữ Hay