Không Cẩn Thận Liền Cùng Bình Dấm Chua Kết Hôn Rồi

chương 38

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương :

Tần Dĩ Hằng tới giường liền ném Sở Nghĩa xuống.

Không sai, là ném xuống.

Giường của Tần Dĩ Hằng rất lớn cũng rất mềm, Sở Nghĩa kinh hô một tiếng, mắt thấy muốn nẩy người lên, Tần Dĩ Hằng cũng bước lên giường.

Không khí vốn dĩ rất ái muội, hơn nữa còn có hơi thở nam nhân của Tần Dĩ Hằng , Sở Nghĩa rất mau liền tiến vào trạng thái.

Bất quá Tần Dĩ Hằng không có lập tức muốn làm hắn, mà là ôm hắn, một cái tay khác sờ tóc của hắn.

Tần Dĩ Hằng: "Tại sao vẫn còn ướt?"

Sở Nghĩa giương mắt nhìn nhìn: "Nghĩ không ngủ sớm như vậy nên chỉ sấy một chút."

Sở Nghĩa nói xong cũng giờ tay lên sờ sờ, bất quá chỉ có đuôi tóc ướt một chút.

Sở Nghĩa: "Không sao cả, rất mau liền khô."

Tần Dĩ Hằng vẫn nhìn hắn.

Sờ tóc của hắn, sờ mặt của hắn, sờ lỗ tai hắn, sờ cằm hắn, chính là không có bắt đầu muốn làm.

Ánh mắt của Tần Dĩ Hằng nhìn theo ngón tay hắn, mà ánh mắt Sở Nghĩa vẫn luôn đặt ở trên đôi mắt của Tần Dĩ Hằng, nhìn chằm chằm vào hắn.

Hắn hôm nay mới phát giác, mình chưa từng có ở khoảng cách gần như vậy mà nghiêm túc quan sát Tần Dĩ Hằng.

Tần Dĩ Hằng có một đôi mắt rất đẹp, rất sâu, đôi mắt này sẽ tức giận, sẽ ôn nhu, cũng sẽ cười.

Lông mày của Tần Dĩ Hằng cũng rất đẹp, rất đậm, mũi rất cao, môi không mỏng không dày.

Ngũ quan tách ra cũng đẹp, hợp lại cùng nhau cũng đẹp, liếc mắt một lần thật khó có thể quên đi khuôn mặt này.

"Nhìn cái gì?" Tần Dĩ Hằng đột nhiên hỏi Sở Nghĩa.

Sở Nghĩa cười cười: "Nhìn anh."

Tần Dĩ Hằng: "Nhìn tôi cái gì?"

Sở Nghĩa: "Anh đẹp."

Sở Nghĩa nói xong cười rộ lên.

Hắn lại tự mình làm chua đến tê cả răng.

Bất quá Tần Dĩ Hằng hình như cũng không cảm thấy gì, thậm chí biểu tình còn thoáng có chút biến hóa, ánh mắt cũng trở nên ôn hòa.

Hắn cúi đầu xuống, hỏi: "Tôi đẹp cỡ nào?"

Sở Nghĩa vừa bị hỏi như vậy, cũng không cảm thấy chua nữa, lập tức tiến vào trạng thái.

Hắn giơ tay đặt lên vai Tần Dĩ Hằng: "Muốn đẹp cỡ nào thì đẹp cỡ đó."

Tần Dĩ Hằng giơ tay đặt ở trên gò má của Sở Nghĩa, thoáng cúi đầu, Sở Nghĩa cho rằng Tần Dĩ Hằng muốn hôn hắn, liền nhắm mắt lại.

Nhưng Tần Dĩ Hằng vẫn không có.

"Ở trong mắt em, còn có ai đẹp?" Tần Dĩ Hằng thanh âm rất trầm, hỏi Sở Nghĩa.

Đã nhiều lần như vậy, Tần Dĩ Hằng trước nay chưa cùng Sở Nghĩa nói chuyện trước khi làm tình, cũng từ trước tới nay chưa cùng Sở Nghĩa gần gũi như vậy mà nói chuyện.

Ôn hòa, ái muội, kiều diễm.

Sở Nghĩa cực kì thích thú.

Hắn không biết hai ngày này Tần Dĩ Hằng làm sao vậy, thoạt nhìn quái quái, nói chuyện cũng quái quái, biểu hiện cũng quái quái.

Nhưng tổng thể, Sở Nghĩa vẫn rất hưởng thụ.

Biến hóa của Tần Dĩ Hằng hết thảy đều không giống nhau, nhưng Sở Nghĩa đều rất hưởng thụ.

"Không có ai đẹp," lời nói êm tai hay dễ nghe Sở Nghĩa vẫn đều sẽ nói, hắn nhìn Tần Dĩ Hằng, mi mắt cong cong mà cười: "Ở trong mắt em, anh đẹp nhất."

Tần Dĩ Hằng nghe xong cười cười, nhưng lại như một bạn nhỏ, một bộ không quá tin, truy hỏi: "Thật sự?"

Sở Nghĩa gật đầu: "Thật sự."

Nói ngọt là một chuyện, Tần Dĩ Hằng quả thật rất đẹp, Sở Nghĩa thật đúng là không nghĩ ra ở bên cạnh mình có ai đẹp bằng Tần Dĩ Hằng.

Sở Nghĩa cảm thấy, tán gẫu xong rồi thì nên bắt đầu rồi đi.

Nhưng không nghĩ tới , bạn học Tần này vẫn còn vấn đề.

Tần Dĩ Hằng: "Nếu tôi không đẹp như vậy, em lúc trước không nhanh như vậy mà đáp ứng cùng tôi kết hôn đúng không?"

Sở Nghĩa tức khắc liền do dự.

Vừa rồi bởi vì là lời nói thật lòng, cho nên mới có thể trả lời nhanh.

Nhưng hiện tại.

Sở Nghĩa suy nghĩ một chút, nếu là một nam nhân lớn lên chẳng ra gì, đột nhiên tới phòng làm việc của hắn, dùng chuyện tình một đêm tình lấy ra làm lý do, bảo hắn cùng nhau kết hôn.

Sở Nghĩa cảm thấy, hắn quả thật không thể nhanh như vậy liền đáp ứng.

Ít nhất phải nghĩ đến tận mấy ngày.

Ít nhiều cũng phải hiểu biết một chút.

Trình tự cũng phải như đi xem mắt.

"Em sẽ như vậy." Tần Dĩ Hằng đã nhìn ra.

Sở Nghĩa cười gượng hai tiếng.

Này thật sự không thể trách hắn, tuy rằng tâm hồn bên trong cũng rất quan trọng, nhưng nhìn mặt đại đa số là bản tính con người.

Vì vậy, Tần Dĩ Hằng dường như muốn trừng phạt hắn, cúi đầu nhẹ nhàng cắn lên cổ hắn một chút.

Sở Nghĩa ăn đau đến hít hà một hơi.

Tần Dĩ Hằng cắn xong cũng chưa có ngẩng đầu lập tức, mà là ở trên vết cắn nhẹ nhàng liếm.

Như là đang an ủi vết thương của Sở Nghĩa.

Không khí càng trở nên ái muội.

Cả người Sở Nghĩa mềm yếu đến không chịu được, hắn còn cảm thấy có chút choáng váng.

Sở Nghĩa không phục, chờ Tần Dĩ Hằng ngẩng đầu lên, hắn cũng hỏi lại: "Em cũng hỏi anh, anh cảm thấy em đẹp sao?"

Tần Dĩ Hằng rất nhẹ mà cười một chút: "Đẹp."

Hắn trả lời xong, liền cúi đầu hôn lên Sở Nghĩa.

So với làm tình hôm trước quả nhiên không giống nhau, kỹ xảo của Tần Dĩ Hằng biến nhiều, hôn trên môi trên hắn, hôn ở môi dưới hắn, cuối cùng mới hôn đến đầu lưỡi của hắn.

Không bao lâu, Tần Dĩ Hằng chuyển qua hôn lên lỗ tại hắn.

Hô hấp của Sở Nghĩa trở nên càng ngày càng nặng, ôm Tần Dĩ Hằng cũng càng ngày càng chặt.

Ngay lúc Tần Dĩ Hằng đang hôn dần dần dời xuống khi, Sở Nghĩa đột nhiên rụt lại, không cho Tần Dĩ Hằng đụng tới.

Hắn còn chưa có hỏi xong đâu.

Hắn còn đang không phục đây.

Sở Nghĩa mở to mắt, bàn tay đặt ở trên vai Tần Dĩ Hằng , ngăn động tác của hắn.

Vấn đề giống nhau, Sở Nghĩa hỏi lại: "Nếu em không đẹp như vậy, anh lúc trước sẽ nhanh như vậy liền quyết định cùng em kết hôn sao?"

Tần Dĩ Hằng: "Sẽ không."

Sở Nghĩa: "......"

Tần tiên sinh, anh trả lời cũng quá nhanh rồi đi.

Tốt xấu cũng phải tự hỏi một chút chứ.

Tần Dĩ Hằng cầm lấy tay Sở Nghĩa, rất quen thuộc mà đè ở bên cạnh.

Sở Nghĩa làm bộ giãy giụa một chút, quả nhiên Tần Dĩ Hằng dùng sức cầm đến càng chặt.

Tần Dĩ Hằng nói: "Đại đa số con người đều là động vật thích cái đẹp."

Ha.

Đem lời nói trong lòng Sở Nghĩa đều nói ra.

Ngài vậy nhưng thật ra rất hợp tình hợp lý.

Tần Dĩ Hằng tiếp tục: "Em nếu không phải đẹp như vậy, vào ngày đầu tiên đó, tôi cũng không thèm liếc mắt đến em một cái."

Sở Nghĩa: "......"

Thật ra có thể không nói mà Tần tiên sinh.

Càng nói càng nông cạn đó Tần tiên sinh.

Tần Dĩ Hằng lại tiếp tục: "Bất quá trừ bề ngoài, tôi đối với em rất vừa lòng, tính cách của em, lý lịch của em, những gì em trải qua, tôi đều rất vừa lòng."

Sở Nghĩa không biết nên khóc hay nên cười, hắn hiện tại đang phỏng vấn sao?

Kế tiếp nên nói đến tiền lương?

Sở Nghĩa nhìn Tần Dĩ Hằng, cười nói: "Tốt."

Hắn kỳ thật cũng không phải rất để ý đến chuyện này, câu trả lời của Tần Dĩ Hằng không phải đều có quan hệ.

Hắn cũng chỉ là muốn biết về Tần Dĩ Hằng một ít.

Mục đích đạt được, hơn nữa hắn cảm nhận được, Tần Dĩ Hằng nói chuyện càng ngày càng trầm, càng ngày càng thấp.

Sau đó Tần Dĩ Hằng cuí thấp đầu xuống, ngay lúc Sở Nghĩa lại cho rằng rốt cuộc Tần Dĩ Hằng đã muốn hôn hắn thì Tần Dĩ Hằng lại đột nhiên nghiêng cổ qua.

Sở Nghĩa nghi hoặc mà lại mở mắt.

Tần Dĩ Hằng: "Cho em cắn một cái.."

Sở Nghĩa: "A?"

Tần Dĩ Hằng: "Vừa nãy tôi cắn em, giờ em cắn lại."

Sở Nghĩa ngốc nửa giây, tiếp theo rồi cả người đều nóng lên.

Hắn ngẩng đầu một chút, ở trên cổ Tần Dĩ Hằngnhẹ nhàng cắn một cái, lại lui về.

Tần Dĩ Hằng đối hắn với lắc đầu: "Không được, quá nhẹ, không có cảm giác."

Đầu óc Sở Nghĩa choáng váng, lại làm lại lần nữa, lần này hắn cắn mạnh một chút, sau đó bằng mắt thường có thể thấy được trên cổ Tần Dĩ Hằng lập tức xuất hiện dấu răng của hắn.

Không khí bây giờ đã không thể dùng hai từ ái muội để hình dung.

Sở Nghĩa bị chọc đến choáng váng, như là mới vừa uống rượu xong.

Sau đó, hắn nghe Tần Dĩ Hằng hỏi hắn: "Còn có gì?"

Tế bào toàn thân Sở Nghĩa đều cuồng loạn.

Hắn lại ngẩng đầu, nhẹ nhàng liếm một chút.

Một lần nữa nằm trở về, ngước mắt liền nhìn thấy Tần Dĩ Hằng lộ ra biểu tình rất vừa lòng biểu tình.

Quả thật có khí khái của người nằm trên.

Hai người nhìn nhau nửa giây, tóc của Sở Nghĩa đột nhiên bị Tần Dĩ Hằng nắm lại kéo ra phía sau một chút.

Không nặng không đau, đủ để cho Sở Nghĩa ngẩng đầu lên.

Tần Dĩ Hằng ngay sau đó liền hôn xuống , rất nhẹ cũng rất ôn nhu, một chút một chút, như muốn hút cạn không khí trong miệng Sở Nghĩa.

Tay Sở Nghĩa lại lần nữa đặt trên người Tần Dĩ Hằng, nắm lấy áo hắn, càng nắm càng chặt......

......

Vết cũ chưa hết, lại thêm vết mới, một hồi sau khi chấm dứt, Tần Dĩ Hằng cầm tay của Sở Nghĩa toàn thân đã xụi lơ, nửa quỳ ở bên cạnh hắn, cúi đầu nhìn hắn.

Sở Nghĩa một chút sức lực cũng không có, chỉ có thể yêu ớt mà nâng mi mắt lên.

Anh mắt bây giờ của Tần Dĩ Hằng, giống như đang thưởng thức, thưởng thức kiệt tác của chính mình.

Sở Nghĩa chống đỡ chút khí lực, theo ánh mắt của Tần Dĩ Hằng nhìn chính mình, không bao lâu, lại lần nữa nằm trở về.

Quá thảm đi.

Tần Dĩ Hằng đối với hắn cười cười, sau đó cúi đầu, tiếp tục nhìn.

Ánh mắt quá nóng rực, đẹp đến vậy sao?

Sở Nghĩa mở mắt nhắm mắt, rồi mở mắt lại nhắm mắt, Tần Dĩ Hằng vẫn còn đang này.

Này thì ai chịu cho nổi, cho nên rất nhanh, cái thứ bên dưới đã có xu hướng ngẩng đầu.

Không khí đang yên tĩnh, đột nhiên truyền đến tiếng cười của Tần Dĩ Hằng, Sở Nghĩa quay đầu sang, lỗ tai nháy mắt liền đỏ.

Sở Nghĩa: "Anh đừng nhìn."

Sở Nghĩa nghiêng người với tay kéo chăn bên cạnh qua , vội đắp lên người.

Tần Dĩ Hằng cười đến càng vui vẻ, hắn cúi người xuống, duỗi tay tiến vào trong chăn, ở bên tai Sở Nghĩa hỏi: "Còn muốn sao?"

"Từ bỏ," Sở Nghĩa lắc đầu, hắn buồn ngủ quá mệt mỏi quá: "Muốn ngủ."

Tần Dĩ Hằng không bắt buộc, vỗ vỗ hắn: "Trước tiên đi tắm đã."

Sở Nghĩa không muốn động, nhắm mắt lại ngoài miệng đáp loạn: "Ân ân ân."

Tần Dĩ Hằng nhéo cổ hắn, nhẹ nhàng và ngứa, Sở Nghĩa rụt cổ lại một chút.

Tần Dĩ Hằng: "Tôi ôm em đi?"

Sở Nghĩa lập tức mở mắt: "Lập tức đi."

Nói xong liền xuống giường, nhặt quần áo trên mặt đất, ba bước cùng hai bước chạy chậm vào phòng tắm.

Tần Dĩ Hằng nếu thật sự ôm, khẳng định lại muốn nhìn hắn như vậy.

Sở Nghĩa da mặt mỏng, hắn còn không có thói quen như vậy, hắn thật sự rất thẹn thùng.

Sau khi hắn bước ra, Tần Dĩ Hằng cũng đi vào.

Ở trên giường nằm trong chốc lát, Tần Dĩ Hằng liền bước ra, thuận tiện tắt đèn phòng ngủ.

Đèn bàn được Sở Nghĩa bật lên, chỉ mở ngọn đèn nhỏ, sau đó Tần Dĩ Hằng liền nằm vào.

Bất quá Sở Nghĩa tại sao lại cảm thấy Tần Dĩ Hằng cách hắn có chút gần?

Sở Nghĩa sờ soạng mép giường phía mình một chút, bởi vì Tần Dĩ Hằng có nói qua trước khi ngủ đừng lộn xộn, hắn chỉ có thể lặng lẽ sờ.

Sau khi mò hắn phát hiện vẫn có thể còn khoảng cách từ chỗ hắn đến mép giường, liền bất động thanh sắc, lặng lẽ dịch sang.

Không lâu sau, Tần Dĩ Hằng liền tắt đèn bàn, phòng ngủ tức khắc tối sầm lại.

Vừa rồi đèn mở không quá sáng, Sở Nghĩa rất mau liền thích ứng với cường độ ánh sáng này.

Hắn lại bắt đầu buồn ngủ, khi hắn đang chuẩn bị tìm cái tư thế thoải mái để ngủ, thì Tần Dĩ Hằng đột nhiên giật mình.

Mới động như vậy, Tần Dĩ Hằng lại dịch đến gần hắn, tay còn đụng tới tay hắn.

Sở Nghĩa vẫn luôn nhớ rõ, sau khi kết hôn lần đầu tiên nằm cùng giường với Tần Dĩ Hằng, Tần Dĩ Hằng đã có nói câu kia đừng chạm vào tôi.

Cho nên mới chạm như vậy, Sở Nghĩa lập tức thu tay lại, lại chậm rãi hướng về bên cạnh dịch một chút.

Như vậy có thể ngủ rồi đi.

Nhưng hắn không nghĩ tới, Tần Dĩ Hằng lại động, còn toàn bộ cánh tay đều đặt trên tay hắn.

Sở Nghĩa dừng một chút, nhỏ giọng hỏi: "Anh ngủ rồi sao?"

Tần Dĩ Hằng: "Chưa."

Sở Nghĩa nhỏ giọng: "Nga."

Hắn đặt tay đè lên giường, tiếp tục hướng bên cạnh dịch, bởi vì Tần Dĩ Hằng còn chưa có ngủ, động tác của hắn cũng không cần nhẹ nhàng, cũng thuận tiện thu tay lại.

Mới dịch được một nửa, Tần Dĩ Hằng đột nhiên mở miệng, ngữ khí nặng nề: "Lại dịch nữa liền ngã xuống."

Sở Nghĩa không thể làm gì khác là dừng động tác lại.

Tần Dĩ Hằng lại hỏi: "Không cho tôi chạm vào?"

Sở Nghĩa dừng lại.

Không phải a vị tiên sinh này.

"Không phải anh đã nói, khi ngủ đừng đụng đến anh sao?" Sở Nghĩa nhẹ giọng thuật lại.

Tần Dĩ Hằng: "......"

Sở Nghĩa: "???"

Tần Dĩ Hằng: "Đừng lui."

Sở Nghĩa: "Không lui."

Sở Nghĩa không thể hiểu được, không biết Tần Dĩ Hằng muốn làm gì.

Hắn đợi trong chốc lát, thấy Tần Dĩ Hằng không có động nữa, nghĩ khả năng Tần Dĩ Hằng cũng không muốn làm gì, vì thế hắn lại bắt đầu nhắm mắt chuẩn bị ngủ.

Nhưng đang mơ màng, Tần Dĩ Hằng đột nhiên duỗi tay lại, một tay đem Sở Nghĩa ôm vào trong ngực, ôm chặt khiến đầu hắn có chút mơ hồ, ấn vào trong lồng ngực của mình.

Sở Nghĩa vẻ mặt ngốc.

Tần Dĩ Hằng đem chăn kéo lên: "Ngủ."

Truyện Chữ Hay