Tiếng sấm rền vang, mưa nhỏ tí tách tí tách rơi giữa không trung.
Hạt mưa dừng trên mặt Thẩm Miên, nàng nắm tay Tạ Kiều Ngữ đi về phía chiếc xe đang đậu bên đường, mở cửa ghế phụ, ý bảo Tạ Kiều Ngữ ngồi vào.
Tạ Kiều Ngữ nghe lời, nhưng trên mặt vẫn còn nghi hoặc rõ ràng.
Cô không hiểu vừa rồi người này còn làm như không quen biết, chỉ qua năm phút sau thái độ lại chuyển biến lớn thế này.
“Tiểu Miên.” Tạ Kiều Ngữ gọi sau khi Thẩm Miên lên xe.
Thẩm Miên không sốt ruột cài dây an toàn, mà chống cằm nhìn chằm chằm Tạ Kiều Ngữ.
Vừa nghe Tạ Kiều Ngữ gọi, Thẩm Miên chớp chớp mắt: “Ân?”
“Tại sao?” Tạ Kiều Ngữ hỏi.
Tuy Tạ Kiều Ngữ không nói rõ đề tài, nhưng nháy mắt Thẩm Miên liền hiểu cô muốn hỏi cái gì.
Thẩm Miên xê dịch mông, ngồi thẳng thân mình, chần chừ nói: “Ách, chuyện này… Nói ra rất dài.”
“Chị đi mua nước cho em.” Nói xong Tạ Kiều Ngữ làm bộ muốn xuống xe.
Thẩm Miên kéo tay Tạ Kiều Ngữ lại, không hiểu tại sao Tạ Kiều Ngữ lại muốn mua nước cho nàng: “A?”
Tạ Kiều Ngữ ghé mắt nhìn Thẩm Miên, ngữ điệu thể hiện sự quan tâm: “Sợ sau khi em nói xong sẽ khát nước.”
Thẩm Miên đang cài đai an toàn, nghe lời Tạ Kiều Ngữ lập tức dừng động tác: “Chị Kiều Ngữ, lúc này không phải chị nên nói em trình bày ngắn gọn thôi sao?”
Tạ Kiều Ngữ thu tay đặt trên cửa, vẫn nhìn Thẩm Miên chằm chằm: “Em nói đi.”
Thẩm Miên lái xe về nhà Tạ Kiều Ngữ, trên đường đem ngọn nguồn câu chuyện nói rõ, không sót một chữ.
Bao gồm chuyện các nàng là nhân vật trong tiểu thuyết, còn nàng thì trọng sinh, mà nguyên nhân nàng xuất hiện ở đây là vì Tạ Kiều Ngữ nhiễu loạn diễn biến quyển tiểu thuyết nguyên bản…
Tất cả đối với Tạ Kiều Ngữ mà nói là hư ảo.
Chờ xe ngừng ở cửa tiểu khu, Tạ Kiều Ngữ còn chưa thể tiếp thu những việc này, không khí trong xe an tĩnh vô cùng, mưa cũng thôi nặng hạt.
Tạ Kiều Ngữ chậm rãi quay đầu, thấp giọng hỏi: “Cho nên, em vì chị mới đến nơi này?”
Thẩm Miên không ngờ câu đầu tiên Tạ Kiều Ngữ hỏi là câu này, theo bản năng gật đầu.
Tạ Kiều Ngữ mím chặt môi, nhíu mày nói: “Xin lỗi.”
“!”
Thẩm Miên hoảng sợ vì Tạ Kiều Ngữ xin lỗi, vội vàng hỏi: “Sao chị phải xin lỗi?”
Không đợi Tạ Kiều Ngữ trả lời, Thẩm Miên nói tiếp: “Chị Kiều Ngữ, chị không cần cảm thấy quá áp lực, chuyện thế này chị cũng không ngăn cản được.
Hơn nữa em cũng rất may mắn có được chuyến hành trình như vậy, không chỉ giúp em buông bỏ chấp niệm kiếp trước, còn để em hiểu rõ chị rất rất yêu em.”
Vốn dĩ ban đầu ngữ khí đang an ủi, nói xong lời cuối lại trở nên thâm tình.
Bất quá thâm tình lại bị một câu của Tạ Kiều Ngữ đánh vỡ, Tạ Kiều Ngữ nhíu mi lại, nghiêm túc hỏi: “Chẳng lẽ ở hiện tại chị không có biểu hiện chứng tỏ mình rất yêu em sao?”
Dựa theo lời vừa nói, chẳng lẽ mình đối với Tiểu Miên không tốt?
“Ách…” Thẩm Miên rơi vào trạng thái không lời.
Điều này khiến Tạ Kiều Ngữ hoảng sợ, ôm Thẩm Miên vào lòng, vội vàng giải thích: “Tiểu Miên, mặc kệ ở hiện tại chị làm gì, nói gì, em cần phải biết, chị thực sự yêu em.”
“Em… Em biết.” Tạ Kiều Ngữ siết chặt Thẩm Miên, làm nàng sắp thở không nổi.
Thẩm Miên đẩy đẩy bả vai Tạ Kiều Ngữ, để nàng có không gian hô hấp rồi nói: “Vừa rồi em chỉ khen chị, không có ý khác.”
Tạ Kiều Ngữ nghe xong khẽ ừ bên tai Thẩm Miên: “Vậy là tốt rồi.”
Tạ Kiều Ngữ hỏi tiếp: “Không phải em nói quản lý Giả không cho em tiếp xúc gần với chị sao? Sao giờ lại mặc kệ em thế này?”
“Hắc hắc.” Thẩm Miên cười trộm nói: “Đột nhiên anh Giả nói có việc phải trở về.”
Khoảnh khắc Thẩm Miên từ chối Tạ Kiều Ngữ, lái xe rời đi, trái phải khoảng một phút đột nhiên quản lý Giả nói có việc phải trở về phiến diện, kêu nàng chờ hắn quay lại.
Thẩm Miên nghe vậy ngoan ngoãn nói ‘Trên đường cẩn thận’, ‘Tôi sẽ nhớ anh’, ‘Yên tâm đi đi’, nhưng quản lý Giả vừa rời đi, nàng liền đánh tay lái vòng lại tìm Tạ Kiều Ngữ.
Thấy Tạ Kiều Ngữ ngồi xổm trên đất nhặt cánh hoa, tâm Thẩm Miên đau xót.
“Chờ hắn trở lại có phải sẽ giống trước đây không?”
“Đại khái là vậy…”
Tạ Kiều Ngữ hơi hơi mỉm cười, xoa đỉnh đầu Thẩm Miên nói: “Vậy chị sẽ giúp em hoàn thành nhiệm vụ để sớm đưa em trở về.”
“Hẳn là có thể hoàn thành, hôm nay anh Giả nói sắp thành công.”
Thẩm Miên vừa nói xong thì có giọng nói quen thuộc vang trong đầu, là quản lý Giả.
Quản lý Giả nói: “Đã thành công.”
“Hả? Sao anh quay lại đột ngột như vậy?”
Không chờ quản lý Giả trả lời, Thẩm Miên lại hỏi thêm: “Thành công?!”
Thẩm Miên bật thành tiếng theo bản năng, khi lấy lại tinh thần mới nhớ Tạ Kiều Ngữ còn bên cạnh, che miệng nhìn qua, phát hiện Tạ Kiều Ngữ không nhúc nhích.
“Nữ chính không sao, tôi tạm thời cho thời gian dừng lại.” Quản lý Giả thấy lo lắng trong mắt Thẩm Miên nên lên tiếng giải thích.
Thẩm Miên thả lỏng, thử hỏi: “Anh mới nói thành công, ý là nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành?”
“Ân.”
Thẩm Miên hỏi: “Sao lại như vậy? Tôi còn chưa làm gì.”
Ngữ điệu quản lý Giả nhẹ nhàng: “Tôi trở về xem một chút, phát hiện lúc cô từ chối Tạ Kiều Ngữ, mà ‘Thẩm Miên’ lại có mâu thuẫn với phản ứng của nữ chính, vì thế liền thành công.”
“Mâu thuẫn với chị Kiều Ngữ?” Thẩm Miên kinh ngạc.
Quản lý Giả: “Ân.”
“Bên ngoài thì tôi từ chối nhưng thực chất là…” Thẩm Miên nói một nửa thì ngừng lại, nếu nói thêm nàng sẽ bị bại lộ.
“Tôi cũng có cảm giác rất kỳ lạ, cho nên trở về xem một chút, phát hiện quả nhiên đã thành công, chúc mừng cô hoàn thành nhiệm vụ.” Quản lý Giả nói chúc mừng nhưng ngữ khí có vẻ không được vui.
“Anh Giả.” Thẩm Miên gọi.
Quản lý Giả lãnh đạm: “Ân.”
Thẩm Miên hỏi: “Sao tôi cảm thấy tâm tình anh không được tốt lắm? Không phải nhiệm vụ thành công rồi sao? Thế nào lãnh đạm như thế a?”
Trong đầu Thẩm Miên trầm mặc, tiếp theo nàng nghe quản lý Giả cười lạnh: “Không ngờ tôi rời đi chưa tới hai giây, ai đó mới đồng ý ngoan ngoãn chờ tôi lại tức tốc quay đầu đi tìm Tạ Kiều Ngữ.”
Bị vạch trần, Thẩm Miên chột dạ cười gượng hai tiếng: “… Anh biết sao?”
“Tôi có thể thấy.” Thanh âm quản lý Giả bình đạm như cũ.
Tôi không biết anh có thể nhìn thấy, Thẩm Miên nhấp miệng hỏi: “Nhiệm vụ thành công… Có phải tôi có thể trở về hiện tại?”
Quản lý Giả: “Ân, hiện tại tôi sẽ đưa cô trở về.”
Bây giờ?
Thẩm Miên nhìn bên ngoài, hỏi: “Vậy chị Kiều Ngữ thì sao?”
Quản lý Giả: “Mấy ngày sau, nữ chính sẽ tỉnh dậy từ trong mộng.”
“Tôi đã biết.” Thẩm Miên hỏi tiếp: “Bất quá trước khi trở về tôi có thể nói với chị ấy vài câu hay không?”
Quản lý Giả không nói gì nhưng một giây sau, Thẩm Miên cảm nhận tay trên đỉnh đầu động đậy.
Thẩm Miên ngước mắt đối diện hai mắt ôn nhu của Tạ Kiều Ngữ, nhẹ giọng gọi: “Chị Kiều Ngữ.”
Tạ Kiều Ngữ: “Ân?”
Thẩm Miên liếm liếm môi, cúi đầu nói: “Nhiệm vụ thành công!”
Tạ Kiều Ngữ dừng lại động tác xoa đầu.
Thẩm Miên giơ tay kéo tay Tạ Kiều Ngữ xuống, phủng trong lòng bàn tay mình, dặn dò: “Một lát em phải quay về.
Sau khi em đi, chị nhớ kỹ phải cách xa Thẩm Miên một chút, bằng không có thể em phải tới đây lần nữa, đến lúc đó chị phải rời đi, như vậy chỉ còn mình em, rất khó chịu.”
Tạ Kiều Ngữ khẽ cười nói: “Em nói chị làm thế nào, chị liền làm như thế.”
Thẩm Miên tiếp tục nói: “Sau khi trở về, ‘Thẩm Miên’ sẽ không nhớ cái gì, chị Kiều Ngữ không nên lỡ miệng.”
Tạ Kiều Ngữ gật gật đầu: “Hảo!”
Thẩm Miên lại nhớ thêm một vấn đề: “Sau đó thời điểm Lục Cảnh Thần qua đời, em sẽ té xỉu, rồi lại đến nơi này, cho nên chị không cần lo lắng cho em quá.”
Tạ Kiều Ngữ: “Hảo!”
Vài phút tiếp theo, Thẩm Miên dặn dò Tạ Kiều Ngữ một đống chuyện.
Cho dù Thẩm Miên nói cái gì, Tạ Kiều Ngữ cũng ôn nhu gật đầu nói hảo.
Thẩm Miên nói gì, Tạ Kiều Ngữ nghe nấy nhưng lại có một người cảm thấy rất phiền: “Cô có trở về hay không?” Ngữ khí quản lý Giả vẫn luôn bình đạm rốt cuộc cũng có dao động.
“...”
Thẩm Miên trộm thè lưỡi, cho Tạ Kiều Ngữ nụ hôn gió, nói: “Chị Kiều Ngữ, em về trước, đến lúc đó gặp.”
Tạ Kiều Ngữ ừ một tiếng, ánh mắt ôn nhu như cũ: “Hảo.”
Bên ngoài mưa đã ngừng hẳn.
Tạ Kiều Ngữ bước xuống xe.
Một trận gió thổi qua, Tạ Kiều Ngữ thở dài tự mình lẩm bẩm: “Thật ra lúc đọc được quyển tiểu thuyết, chị đã biết chúng ta chỉ là nhân vật trong sách, chẳng qua bản thân lại không muốn thừa nhận mà thôi!”
“Nhưng rất may mắn, em là sự thật.”
- Toàn văn kết thúc -
- ----------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Kết thúc, tiếp theo bổn thấy a~
Cuối cùng thời gian tuyến nói chính là: Tạ Kiều Ngữ tỉnh lại sau trở lại chính là nàng nằm mơ thơi gian, mà Thẩm Miên tỉnh lại sau trở lại chính là ở Lục Cảnh Thần qua đời sau té xỉu thời gian.
[ Hoàn ].